Khó tin nhất sợ rằng chính là mấy người Thiên Dã, Lý Thu Hương nhìn Dược Thiên Sầu, Thiên Dã phản ứng lại đầu tiên, mừng rỡ như điên lắc mạnh Lý Thu Hương nói: “Còn không mau tạ ơn Ngưu tiền bối, nhanh, nhanh!” Hắn
kích động không biết nên nói gì mới tốt, trực tiếp lôi kéo nàng đi ra
ngoài, Hải Uy và Mạc Thiếu Quân cũng vui mừng đi theo, ba nam một nữ
song song quỳ xuống cùng dập đầu, lý Thu Hương nghẹn ngào, muốn nói ra
lời cảm tạ cũng không còn nói ra được.
Bên dưới Xuân Miên Lâu
oanh oanh yến yến khóc thành một mảnh, không biết vì vui mừng cho Lý Thu Hương mà khóc, hay vì số phận bi thảm của mình mà khóc..
“Ba
người các ngươi đã làm ra quyết định rời đi, đã không còn quan hệ gì với ta, còn bái ta làm gì?” Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm mấy người Thiên
Dã, nhàn nhạt.
Một câu nói giống như sét đánh, bốn người cứng
ngắc, không biết nên làm thế nào cho phải, đám nữ nhân Xuân Miên Lâu đều trở nên lặng lẽ, lẳng lặng nhìn bên này, Quản Trung Giai và Úc Lan Đô
nhìn nhau, Ngưu Hữu Đức này cũng thật biết lăn qua lăn lại người khác.
Người bên trong các cửa hàng hai bên đường đều lắc đầu cười khổ, ban đầu ba
người vì nữ nhân kia mà rời đi, bây giờ Ngưu Hữu Đức đã tiếp thu nữ nhân kia, rồi lại không tiếp thu ba người bọn họ, nháo tới nháo lui, làm sao cũng không thể ở chung một chỗ.
“Tiền bối!” Lý Thu Hương run rẩy nói: “Ngài cho bọn họ thêm một lần cơ hội!” Nhưng Dược Thiên Sầu lại
chậm rãi nhắm mắt lại, hờ hững.
Ba người Thiên Dã đưa mắt nhìn
nhau, đều lộ ra một tia cười khổ, cả ba chậm rãi đứng lên, Thiên Dã nhìn Lý Thu Hương nói: “Ba người chúng ta vốn hai bàn tay trắng, rời khỏi
cũng không có gì, bất quá có thể tìm được lối ra cho ngươi, chúng ta xem như cũng không uổng chuyến đi này, Thu Hương, cơ hội rất khó được, hảo
hảo đi theo tiền bối, chúng ta đi thôi!” Thiên Dã bất đắc dĩ nói với Hải Uy và Mạc Thiếu Quân, ba người lặng lẽ xoay người rời đi.
“Không!” Lý Thu Hương phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, quay
nhìn Dược Thiên Sầu khấu đầu ba lần, không nói một lời bắn người lên,
ngăn phía trước ba người nói: “Thiên Dã, ngươi không thể ném ta mặc kệ,
phải đi cùng nhau đi.”
Lời này vừa nói ra, ở đây không có ai là
không động dung, nữ nhân này vì muốn có một lối ra thật tốt, lại lưu lạc đến nông nỗi bán mình, hôm nay còn hủy dung tự sát, khiến cho thảm liệt không gì sánh được, thật vất vả mới có cơ hội tốt, lại vì một nam nhân
không chút do dự buông tha, phần dũng khí và tính tình này, làm một đám
người dù ý chí sắt đá cũng phải nghiêm nghị khởi kính, bằng vào điếm ấy, dù nàng từng bản thân trong thanh lâu, nhưng lúc này cũng không còn ai
xem thường nàng.
“Đại tẩu!” Hải Uy không nhịn được hô lên.
Mạc Thiếu Quân ha ha cười nói: “Lần này đến đây thật giá trị, tìm về được một vị đại tẩu tốt.”
Thiên Dã có chút kích động nắm lấy tay Lý Thu Hương, cố sức gật đầu nói:
“Tốt, chúng ta cùng nhau đi.” Bốn người nhìn nhau, yên lặng bước đi,
hưởng thụ ánh mắt kính trọng của mọi người.
Một đám nữ nhân Xuân
Miên Lâu, mỗi người phảng phất như lọt vào sự cảnh tỉnh, cả đám ngây ra
như phỗng, trong thần tinh hoảng hốt, ra vẻ đều hiểu được điều gì, đau
khổ giày vò, thậm chí không tiếc bán mình truy cầu, rốt cục có đáng giá
hay không? Thân là một nữ nhân, còn có thứ gì hạnh phúc như Lý Thu Hương trước mắt? Lý Thu Hương chết qua một lần, hiện tại đã tìm được điều mà
mình chân chính mong muốn.
Một đám nữ nhân như buồn mất mác vô
cớ, cả đám người rơi nước mắt âm thầm, nhớ lại hạnh phúc mà mình đã từng đơn giản buông tha! Ban đầu, các nàng chỉ hận không thể bầm thây Ngưu
Hữu Đức thành vạn đoạn.
Người này vì sao lòng dạ sắt đá như vậy,
chà đạp mấy người kia đến chết đi sống lại, lại còn nhất định muốn chia
rẽ đôi uyên ương khổ mệnh kia, thế nhưng các nàng chỉ có thể hận trong
lòng, muốn thu thập Ngưu Hữu Đức, dù cho các nàng cùng tiến lên, cũng
chưa từng có bản lĩnh đó.
Hôm nay các nàng lại ước ao Lý Thu
Hương, Ngưu Hữu Đức cho nàng chết qua một lần, giúp nàng tìm về chính
mình, ơ đây sẽ còn ai vì nàng từng bản thân mà coi thường nàng? Ai cũng
có thể vững tin không nghi ngờ nàng và Thiên Dã sẽ chân chân chính chính gần nhau suốt đời, có sự đau khổ trong lần chết đi sống lại này, dù cho tương lai phải đối mặt hiện thực tàn khốc hơn nữa, hắn và nàng vĩnh
viễn không rời không xa, không bao giờ chia ly nữa, tuy rằng Lý Thu
Hương đã hủy dung, nhưng bắt đầu từ nay, nàng thực sự đã thoát ly biển
khổ!
Không gì sánh được ước ao Lý Thu Hương, đồng mệnh nhưng
không đồng vận khí, hiện tại các nàng thực sự chờ đợi mình có thế gặp
được một Ngưu Hữu Đức như vậy trong số mệnh, nhưng Ngưu Hữu Đức có thể
cứu rỗi số mệnh các nàng đang ở nơi nào?
Đầu đường an tĩnh, đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh nói: “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, xem Ngưu Hữu Đức ta là ai?”
Xong! Trong lòng mọi người đột nhiên toát ra một chữ, xoát một tiếng, tất cả
ánh mắt lại tập trung lên trên người Ngưu Hữu Đức đang đứng nhắm hai
mắt.
Úc Lan Đô âm thầm chậc lưỡi, Quản Trung Giai lại cảm giác
trong lồng ngực có một ngọn lửa vô danh bốc lên, nhịn không được trừng
mắt nhìn Ngưu Hữu Đức, thầm nghĩ, đã bị ngươi lăn qua lăn lại thành như
vậy, lẽ nào ngươi còn không muốn buông tha bọn họ? Muốn làm người xấu
thì trực tiếp một chút, còn quanh co lòng vòng, có ai giống như ngươi
vậy, một đám nữ nhân Xuân Miên Lâu, nhất thời liền khẩn trương lên lo
lắng nhìn Ngưu Hữu Đức, trong lòng họ hầu như đều khẩn trương khẩn cầu,
ngươi tha cho bọn họ đi a!
Lão bản nương xinh đẹp từng trải qua
hồng trần bách thái, trong lòng đột nhiên có cảm ngộ, trên mặt không hề
lo lắng, trái lại đôi mắt sáng lưu chuyển thần thái sáng láng, cười dài
nhìn Ngưu Hữu Đức.
Thân thể bốn người Thiên Dã cứng đờ, cũng
không đi được nữa, từ từ xoay người lại, bọn họ biết, chỉ bằng thủ đoạn
vô cùng kỳ diệu vừa rồi của Ngưu Hữu Đức, đù hôm nay bọn họ muốn ôm chút may mắn chạy trốn cũng chạy không thoát, người ta muốn giết bọn họ, bất quá chỉ là nhấc tay mà thôi, có thể chạy trốn được đi đâu?
“Tiền bối, ngài có thể buông tha cho chúng ta được không?” Thiên Dã cười thảm.
Dược Thiên Sầu chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm bốn người lạnh lùng nói:
“Bốn người các ngươi từng phản bội ta một lần, ta hy vọng bốn người nhớ
kỹ, Ngưu Hữu Đức ta tuy rằng luôn lấy đức phục người, phàm là một chuyện không có khả năng xảy ra lần thứ hai, hi vọng cơ hội thứ hai này, các
ngươi hảo hảo nắm chắc, cũng là cơ hội cuối cùng của các ngươi, nếu còn
dám vi phạm, bảo chứng các ngươi ngay cơ hội hối hận cũng không có.”
“Chúng ta đi.” Dược Thiên Sầu ném ra một câu nói với Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đứng bên cạnh, xoay người rời đi.
Hai người còn đang phẩm vị ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức bừng tỉnh
hiểu ra, hai người nhìn nhau cười, nhìn bốn người Thiên Dã lắc nhẹ đầu.
Trước khi rời đi, Quản Trung Giai nhìn bốn người ngoắc tay nói: “Các ngươi
còn phát ngây ra làm gì? Lẽ nào không nghe Ngưu tiền bối nói, đã cho các ngươi cơ hội lần thứ hai sao? Còn sững sờ ra đó làm chi? Mau cùng đi
a!”
Quản Trung Giai vừa nói xong lời này, đột nhiên cảm giác
trong lòng một trận dễ dàng, cảm giác dễ dàng vô cùng sảng khoái, so với lúc tu vi mình nâng cao một bước còn dễ chịu hơn, thật không hiểu rõ là vì sao.
Hai người theo Ngưu Hữu Đức chậm rãi đi trước, không còn loại cảm giác mất mặt như trước đó, trái lại họ còn cảm thấy thật có
mặt mũi, cái gì gọi là phong phạm cao thủ? Hành vi cử chỉ của ngưu nhân
phía trước chính là phong phạm cao thủ!
Hạnh phúc tới quá đột
nhiên, bốn người Thiên Dã kích động không biết nên nói gì mới tốt, trong ngồn ngữ cũng không cách nào hình dung tâm tình lúc này của bọn họ.
“Không nên tiếp tục chọc cho Ngưu tiền bối mất hứng nữa, mau cùng đi a!” Bên
trong một cửa hàng có một thanh niên nhiệt huyết, đang dùng sức xua tay
hô to.
“Mau cùng đi a…”
“Nhanh, đi a…”
Tất cả mọi người nhịn không được cùng hét lên, Tụ Bảo Bồn xuất hiện cảnh nhiệt huyết sôi trào chưa từng có.
Một màn cố sự truyền kỳ không thể dự kiến, lại phát sinh ngay trước mắt mọi người, tràn ngập nhiều điều ngoài dự đoán, tôn lại nhân tính vốn có
trong lòng ngưòi, lại nhìn thấy sự thăng trầm trong tu chân giới, ôn lại chân tình mà mọi người quên mất đã lâu, chợt như mộng, thoải mái phập
phồng, quanh co, trong tuyệt vọng lại cho mọi người xem tới được kết cục tràn đầy chờ mong… mọi người ôn lại chữ tình một lát, lại kìm lòng
không được bộc phát ra tiếng gọi ầm ĩ ngay lúc này.
“Àm!” Trong
tiếng gọi ầm ĩ của mọi người, đột nhiên xuất hiện tiếng đổ sụp vang rền, trên con đường bốc đầy bụi mù bốn phía, đem tình cảm còn chưa hoàn toàn phát tiết của mọi người áp chết trở xuống, chỉ thấy cây đại thụ bị Lý
Thu Hương xuyên qua, ầm ầm sập xuống, trong nháy mắt một gốc đại thụ
biến thành bụi phấn bay tung.
Mọi người lại ngây ra lần nữa, hít
sâu một hơi, lúc này mới hiểu được một chưởng của Ngưu Hữu Đức có ý
nghĩa gì, nguyên lai cây đại thụ kia đã bị một chưởng của Ngưu Hữu Đức
vỗ nát bấy, cho nên Lý Thu Hương không bị việc gì, hôm nay đại thụ vẫn
đứng sừng sững, chỉ có hình không chất mà thôi, kết quả bị tiếng gọi ầm ĩ của mọi người làm chấn động, vì thế bị sụp đổ ngay tại chỗ..
Mọi người đều nhìn qua Ngưu Hữu Đức đang đi phía trước, hình dáng bước đi
thật thong dong, bóng lưng trong bụi mù tràn ngập chợt như ẳn như hiện,
càng hiển lộ phong phạm cao thủ, cũng càng thêm thần bí..
Một đám nữ nhân Xuân Miên Lâu, nước mắt còn chưa lau khô, ánh mắt lưng tròng
nhìn chăm chú vào bóng lưng kia, tràn ngập sợ hãi và kính ngưỡng, lão
bản nương phong tư yểu điệu, cắn mồi, thì thào cười mắng: “Người xấu!
Chuyện vô cùng đơn giản lại khiến cho phiêu đãng phập phồng, làm hại
người ta nháo tâm thời gian lâu như vậy.”
Ngoài miệng tuy rằng
nói như vậy, kỳ thực trong lòng nàng làm sao không rõ, nếu như Ngưu Hữu
Đức không làm nhiều trò như thế, Thiên Dã và Lý Thu Hương có thế thật sự trường cửu bên nhau sao? Không ai biết! Hôm nay làm cho Lý Thu Hương
chết mà sống lại, thoát thai hoán cốt, còn có thể đường đường chính
chính ngẩng cao đầu, hắn đã cho Lý Thu Hương tôn nghiêm muốn có, chuyện
sau này phải xem chính bản thân Lý Thu Hương mà thôi.
Mặt ngoài
lạnh lùng, nhưng ẩn giấu dụng tâm lương khổ, đủ độc ác, đủ quả đoán, đủ
thủ đoạn, có trí tuệ, lại có năng lực, đây mới là nam nhân chân chính…
lão bản nương trải qua thế gian bách thái, trong lòng âm thầm cấp cho
Ngưu Hữu Đức một đánh giá!
Thiên Dã cảm thấy cổ họng khô khốc,
trong miệng chỉ phát ra được một âm tiết giản đơn: “Đi!” Bốn người hưng
phấn gật đầu nhìn nhau, cũng không quan tâm tới bụi mù làm dơ thân thể,
bốn bóng người lướt trên đường, đi qua khỏi bụi ngập tràn, đi theo phía
sau ba người trước.
“Ngưu Hữu Đức, các ngươi trở về cho lão nương!” Đột nhiên một thanh âm vang lên ngay đầu đường.
Ta kháo! Ai có lá gan lớn như vậy? Mọi người quay đầu nhìn lại, bụi mù đã
dần dần tiêu tán… chỉ thấy lão bản nương Xuân Miên Lâu đang đứng ngay
giữa đường, hai tay chống lên vòng eo đẫy đà, giống như một người đàn bà chanh chua đang chửi đổng, mắt hạnh trợn tròn trừng mắt nhìn mấy người
phía trước.
Mọi người ồ lên, không muốn sống sao! Không ngờ dám
thẳng hô kỳ danh của Lạc Thù Phán Quan Ngưu Hữu Đức? Ngày hôm nay làm
sao vậy, liên tiếp có chuyện ngoài ý muốn xuất hiện?
Mấy người
phía trước sửng sốt, quay người lại, Dược Thiên Sầu càng cảm thấy kỳ lạ, vẻ mặt ngạc nhiên, Quản Trung Giai vừa phẫn nộ quát: “Nhan Vũ, ngươi
muốn làm gì? Chán sống rồi sao!”