Bên trong phòng5hai bên bàn tròn nhỏ khắc hoa, Khúc Bình Nhi đang ngồi ngay ngắn lẳng lặng nghe lời lẽ lấy lòng của Lưu Chính Quang đang ngồi đối diện. Nhìn thần sắc dương dương trên mặt Lưu Chính Quang, trong lòng lo lắng thở dài, đây chính là vị Lưu sư huynh năm xưa mình vẫn hồn khiên mộng nhiễu đó sao? Lưu sư huynh trong ấn tượng khí chất cao nhã, bề ngoài ôn hòa hiền hậu, là tình nhân trong mộng của các nữ đệ tử Thanh Quang Tông, cũng không biết bắt đầu từ đâu, mình đã chậm rãi có tâm lý phiền chán.
Nhìn gương mặt ngày xưa mình vẫn luôn cho rằng tuấn tú nhất thiên hạ, ánh mắt Khúc Bình Nhi chậm rãi dời đi, lại hiện lên một khuôn mặt lặng lẽ bình thường từ tận đáy lòng.
Đầm nước cấm địa, mình đề trần thân thể sợ đến ôm y phục trốn, sau đó ngăn lại một nam từ vẻ mặt đầy máu mũi, nam tử lúc đó bị mình làm sợ đến không nói ra lời, hình dạng hoảng loạn thật ngây ngô, cuối cùng không ngờ...không ngờ bị mình đá một cước lăn xuống núi.
Nhưng điều đó làm sao có thể trách mình! Lúc đó chỉ có một mình hắn, dĩ nhiên mình không thể tránh khỏi chuyện hiểu lầm, hơn nữa còn hiểu lầm rất sâu, thậm chí có xung động muốn giết hắn. Nếu không phải mình rinh ở ngoài thạch động cấm địa, chính mình còn không biết phải hiểu lầm tới khi nào. Hắc trưởng lão bỏ mình, vẻ khóc thảm không chút tiếng động, thương tâm đến cực điểm mà phun ra máu tươi, không nơi nào không lộ ra vẻ chí tình chí nghĩa của hắn, thử nghĩ người như vậy thì làm sao khả năng làm ra chuyện xấu xa.
Đối mặt chưởng môn không hề sợ hãi, nói thẳng tương đối, thử hỏi đệ tử Thanh Quang Tông có mấy người có thể làm được?
Đối mặt bêu danh phế tài bình thản chịu đựng gian khổ, lại có mấy người có thể làm được? Nếu không phải chịu một chưởng với Lưu sư huynh, chỉ sợ trên dưới Thanh Quang Tông đến nay cũng không biết hắn là loại người cam nguyện không cầu chút tiếng tăm gì.
Đối mặt từ khúc do thiên hạ truyền xướng, hắn rõ ràng biết do chính hắn sáng tác, cũng không cầu danh không cầu lợi, xem như thản nhiên. Nếu không phải do mình tự biết, nếu không phải mình ngay mặt vạch trần, chẳng phải hắn vẫn sẽ giấu diếm mãi như vậy?
Gặp ngươi tại linh thạch quáng, dáng tươi cười thê thảm lộ vẻ bất lực, ngươi có biết lòng ta có bao nhiêu đau nhức không? Nghe nói ngươi ở linh thạch quáng bị ma đạo giết, ngươi biết ta trong đêm khuya vắng vẻ đã lặng lẽ không chút tiếng động rơi nước mắt bao nhiêu lần? Ngày hôm nay lại âm thầm thấy ngươi lặng yên xuất hiện trước mắt ta, ngươi biết ta cao hứng thế nào không?
Không ngờ hắn cũng ở chỗ này, lẽ nào đây là duyên phận sao? Nghĩ tới Dược Thiên Sầu ở dưới lầu hướng mình ra dấu bằng thủ thế của người câm điếc, trên mặt Khúc Bình Nhi hiện tia mỉm cười. Đối với việc hiện tại Lưu Chính Quang nói gì cũng chưa từng nghe được một chút.
Dược Thiên Sầu đang nghe trộm Lưu Chính Quang nói chuyện ngoài cửa tự nhiên không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện gì, nếu thực sự để Dược Thiên Sầu biết được, hắc! Hậu quả sợ rằng thực sự không sao chịu nổi.
Lưa Chính Quang cũng phát hiện sư muội đang có điểm thất thần, hơi sửng sốt, đang nói chuyện cũng đành ngừng lại, nhưng Khúc Bình Nhi còn đang hoảng hốt, trên mặt Lưu Chính Quang hiện ra một tia buồn phiền.
Làm cháu ruột của chưởng môn Thanh Quang Tông, có thể nói địa vị siêu phàm, nữ đệ tử trong môn phái ai cũng ôm xuân tâm đối với hắn, nữ nhân trước mắt cũng từng như vậy, những điều này hắn đều biết, nhưng hắn có hoài bão lâu dài, một lòng chăm chú vào chuyện tu luyện, đợi khi công thành danh toại thì những nữ đệ tử cũng sẽ mặc cho hắn đi hái.
Chẳng bao lâu sau, Khúc Bình Nhi không ngờ ngày càng xa xăm với hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng đã ít đi tia thần thái dị dạng, rốt cục làm cho hắn chú ý, lại đem nàng so sánh với những nữ đệ tử khác, rõ ràng là người xuất chúng nhất.
Nữ đệ tử xuất chúng nhất không ngờ lại mất đi hứng thú đối với mình! Điều này không thể nghi ngờ làm cho hắn vốn đã có thói quen cao cao tại thượng bị khiêu khích, làm hắn thế nào có thể chịu được. Vì vậy hắn bắt đầu chủ động tiếp xúc Khúc Binh Nhi, nhưng kết quả khi chủ động truy cầu lại là tựa hồ càng đuổi càng xa.
Nghĩ tới đây, cơ mặt Lưu Chính Quang có điểm co quặp, hít sâu một hơi điều khiển tâm tình, nhấc lên nắp bình trà nhẹ nhàng huýt vào chén trà, đinh đương một thanh âm vang lên, làm Khúc Binh Nhi từ trong thất thần tỉnh lại.
Gương mặt Lưu Chính Quang lộ ra dáng tươi cười, hòa nhã nói: "Sư muội! Tâm ý của ta đối với muội toàn bộ Thanh Quang Tông đều biết, lẽ nào muội còn không biết sao?"
Khúc Bình Nhi thoáng do dự, nhẹ nhàng gật đầu, lần này nàng nghe theo lời khuyên bảo của sư tổ Lục Vạn Thiên mới đơn độc xuống núi cùng Lưu Chính Quang đi ra du ngoạn, trước khi đi sư tổ đã dặn rất rõ ràng, mong muốn nàng có thể cùng Lưu Chính Quang kết thành tu chân đạo lữ. Bị bức bách bởi áp lực của sư tổ, nguyên bản nàng đã làm ra chuẩn bị chịu khuất phục, không khuất phục thì còn có thể làm thế nào?
Thân ở Thanh Quang Tông có một số việc căn bản không phải một tiểu đệ tử có thể làm chủ, nhưng trăm triệu làm cho nàng không nghĩ ra chính là lại ở chỗ này gặp lại Dược sư thúc lẽ ra đã chết!
"Vương bát đản, quả nhiên là muốn phao cái bô của ta (tiếng lóng ám chỉ bạn gái), biểu hiện buồn nôn như thế cũng nói ra miệng được, thực sự là tức chết ta. Thần tiên tỷ tỷ thân ái, vì đòi sau của tu chân giới, nàng cần phải thủ vững trận địa a!" Dược Thiên Sầu ở ngoài cửa nghe được nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng không ngớt.
Thấy Khúc Bình Nhi tựa hồ không có phàn ứng, gương mặt Lưa Chính Quang nhăn nhíu, đưa tay lấy ra một khối ngọc điệp dài, nói: "Sư muội! Muội xem đây là gì?"
Khúc Bình Nhi đưa tay tiếp nhận, lật qua lại nhìn, nghi hoặc nói: "Rất bình thường a! Không dài không ngắn nhìn không ra có gì đặc thù."
Dược Thiên Sầu đứng ngoài cửa mặt thay đổi sắc, nếu không phải lo lắng đánh không thắng Lưa Chính Quang, hận không thể lập tức đá văng cánh cửa, nhìn đôi cẩu nam nữ bên trong rốt cục đang làm gì, hắn có điểm hiểu sai, thầm nghĩ: "Lưu Chính Quang, không phải ngươi đem cái tên nối dõi tông đường cũng móc ra tới đi! Con mẹ nó thật vô sỉ!" Câu kế tiếp nghe được làm hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Sư muội! Khối ngọc điệp này không phải là vật bình thường. Nghe nói qua có một Đan Tông nổi danh hồi ba ngàn năm trước của tu chân giới chứ! Bên trong này là phương pháp luyện đan của vô số thế hệ Đan Tông lao lực tâm huyết tụ tập!" Lưu Chính Quang nói.
"A! Phương pháp luyện đan!" Khúc Bình Nhi nhìn ngọc điệp trong tay cả kinh kêu lên: "Là đệ nhất đại phái nổi danh bởi thuật luyện đan vô số năm, là Đan Tông sao? Không phải nói từ ba ngàn năm trước đã bị ma đạo liên hợp tiêu diệt sao? Đồ vật của họ làm sao có thể rơi vào tay của huynh?"
Cũng lạ không được Khúc Binh Nhi lại kinh ngạc như thế, phải biết rằng trong tu chân giới quý giá nhất chính là phương pháp luyện đan, phương pháp luyện đan cao siêu đã đủ làm cho tu chân giới nhấc lên gió tanh mưa máu. Hấp thu linh khí ẩn chứa bên trong linh thạch tuy rằng có thể giúp người tăng trưởng tu vi, nhưng đối với người đã đạt được tu vi bình cảnh, tác dụng linh thạch sẽ không lớn. Nếu có được phương pháp luyện đan tốt thì khác hẳn, luyện ra đan dược tốt, ăn vào một viên đã đủ so với một năm khổ tu, thậm chí là mấy năm.
Mà đối với người tu chân mà nói, muốn từ một cấp bậc vượt qua một đẳng cấp thường thường khó hơn lên trời, cũng giống như Dược Thiên Sầu muốn từ Luyện Khí kỳ bước vào Trúc Cơ kỳ cần có Trúc Cơ Đan. Trúc Cơ Đan tại tu chân giới tuy rằng trân quý, nhưng phương pháp luyện đan hầu như ở các đại mồn phái đều có. Nhưng đan dược vượt qua Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Độ Kiếp kỳ thì sao?
Tuy rằng các mồn phái đều có phương thuốc cổ truyền, xem như chí bảo, nhưng hiệu quả khi dùng xong chỉ sợ phải xem vận khí của mọi người như thế nào. Hình như vận khí tốt cũng chỉ có rất ít người đạt được mà thôi. Bởi vậy có thể thấy được sự trân quý của phương pháp luyện đan tại tu chân giới, tuyệt đối không thua kém một kiện pháp bảo tốt.
Đan Tông chính là mồn phái tu chân tinh luyện về thuật luyện đan, nghe đồn mồn hạ đệ tử chỉ cần tu vi đạt được trình độ nhất định, sau khi dùng đan dược, xác suất đột phá không ngờ cao tới ba thành. Đừng xem thường ba thành này, giả như Thanh Quang Tông có một trăm tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trong đó nếu như có ba thành có thể đột phá đến Độ Kiếp kỳ sẽ là khái niệm thế nào, đó là ba mươi tu sĩ Độ Kiếp kỳ a! Loại xác suất này là chuyện mà các đại mồn phái nghĩ cũng không dám nghĩ