"Ha ha! Sư phụ có tấm lòng từ bi, nghĩ đến nhân gian, quả nhiên là phúc của chúng sinh ở trong thiên hạ. Nếu không.., hay là sư phụ không cần rời đi nữa ah!" Dược Thiên Sầu vỗ mông ngựa nói.
Tất Trường Xuân đối với lời nịnh hót của hắn không hề quan tâm. Ánh mắt đang tập trung nhìn vào cánh cửa đúc bằng Minh Thiết khảm trước vách núi kia. Chậm rãi nói: "Không ai có khả năng bảo lãnh nhân gian thiên thu muôn đời. Thiên đạo vận chuyển đều có nguyên lý riêng, đã là nhân gian thì phải thương hải tang điền, những chuyện tình đau thương vĩnh viễn không cách nào tránh thoát. Ta sớm cũng nên ly khai!"
Đã khuyên thử nhưng không có hiệu quà, Dược Thiên Sầu đành phải câm miệng. Biết lão nhân gia một khi đã tới đây, thì khuyên giải như thế nào cũng đều vô tác dụng!
Trong không gian hôn ám, hai thầy trò vừa nói chuyện vừa bước đến trước cửa đại môn Minh Giới. Chẳng quản có tu vi cao thâm như Tất Trường Xuân, khi đứng trước cánh cửa này đồng dạng vẫn phải nhận thấy, bản thân mình quá mức nhỏ bé. Phía sau cánh cửa nặng nề này chính là một cái thế giới u tối hoàn toàn bất đồng so với nhân gian.
Tất Trường Xuân phóng mắt ngắm nhìn hình vẽ chân dung của nam nữ lão ấu biểu thị nhân sinh bách thái được khắc tinh tể ở trên cánh cửa kia. Quan sát hồi lâu, trong đôi con ngươi không ngừng toát ra tinh quang. Cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại, nhíu mày, giống như đang cân nhắc một điều gì đó...
Dược Thiên Sầu tò mò, cũng đi lên phía trước nhìn ngắm bức họa điêu khắc trên cánh cửa Minh Thiết. Bất quá lại không nhìn ra có chỗ nào dị thường.
Thật lâu sau, Tất Trường Xuân mới chậm rãi mở mắt, bất quá đôi con ngươi đen nhánh thì vẫn chăm chú nhìn vào hình Thôn Thiên Thú. Theo sau quay đầu sang thâm ý nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Cánh cửa này ẩn chứa chiết lý về đại đạo, vô cùng thâm ảo, sợ rằng không có tu vi Minh Hoàng hay Tiên Đế thì không thể nào kiến tạo ra được, cũng không biết nó trấn thủ ở đây biết bao nhiêu năm rồi. Nếu đã bị hủy trong tay ngươi, thì ngươi cũng nên cho nó một cái kết cục viên mãn đi!"
Lời này huyền diệu quá mức, khiến cho Dược Thiên Sầu nghe mà không hiểu gì cả. Khẽ lắc đầu nói: "Cho nó một cái kết cục viên mãn? Sư phụ.., đây là ý tứ gì?"
"Vạn vật luân hồi, dù thế nào đi chăng nữa thì thủy chung vẫn chỉ là luân hồi. Đó chính là kết cục viên mãn." Tất Trường Xuân giải thích nói.
Ta kháo! Câu này nghĩa là muốn nói đến chuyện gì? Như thế nào so với lúc trước còn khó hiểu hơn? Dược Thiên Sầu khóe miệng co quặp. Cười hề hề gật đầu, kì thật hắn nghe xong, cũng hoàn toàn không hiểu mô tê gì cả. Nhưng hắn không muốn hỏi nhiều, bởi vì đáp lại sẽ là một câu càng khó giải thích hơn. Người nói không sao, nhưng người nghe sẽ tổn thương trí não ah!
Thế nhưng Tất Trường Xuân vừa nói xong không bao lâu, thì không gian xung quanh lập tức đã sản sinh ra những tiếng hồi âm vang vọng lớn nhỏ bất đồng, cẩn thận nghe kĩ, thì dường như đang nhắc lại lời của Tất Trường Xuân vừa mới nói lúc trước.
Cuồng phong âm trầm bất chợt nổi lên, thế lửa trong U Minh Hỏa Hải cũng tăng
Vọt, mãnh liệt thiêu đốt, khung cảnh vô cùng thần bí quỷ dị. Dược Thiên Sầu trợn mắt há mồm ngắm nhìn bốn phía xung quanh, nếu không phải lúc này Tất Trường Xuân còn đang ở bên cạnh, nếu không phải lúc này Tất Trường Xuân vẫn bình thản như cũ, thì Dược Thiên Sầu phỏng chừng sớm đã thuấn di biến đi mất rồi.
Đọi tràng cảnh quỷ dị bình thường trở lại. Dược Thiên Sầu mới khẽ thở phào một hơi, ánh mắt vô cùng sùng bái ngắm nhìn về phía Tắt Trường Xuân...Lão nhân gia đúng là thâu sâu khó lường ah! Ngay cà lời nói cũng có thể dùng pháp thuật tô đậm thêm nhân khí, đây mới đúng là cao thủ trong cao thủ ah! Đáng giá học tập, đáng giá học tập.
Đột nhiên cà người Dược Thiên Sầu cứng đờ lại, đôi con ngươi trong mắt lồi ra, giống như đang nhìn thấy quỷ giữa ban ngày. Chăm chú gắt gao nhìn chằm chằm lên cánh cửa Minh Giới...Nguyên bản chân dung nam nữ lão ấu biểu tình nhân sinh bách thái, hỉ nộ ái ố. Nhung mà lúc này những chân dung kia đều biến thành vẻ tươi cười, tất cả đều phơi bày ra nụ cười thỏa mãn, giống như được Phật Tổ làm phệp, thoát khỏi biển khổ bình thường...
"Điều này.., điều này làm sao có thể đây chứ?" Dược Thiên Sầu chậm rãi tiến lên vài bước để nhìn cho rõ ràng hơn. Tiếp đó mới quay đầu lại nhìn về phía Tất Trường Xuân, giương tay chỉ vào hình điêu khắc trên cánh cửa Minh Giới, nói: "Sư phụ.., ngài..."
"Ngươi mau tránh ra." Tất Trường Xuân cũng không thèm giải thích, thản nhiên nói.
Dược Thiên Sầu "nha" một tiếng, mau chóng đứng sang một bên. Tất Trường Xuân liền chậm rãi vươn một thủ chưởng ra, đẩy về phía cánh cửa Minh Giới. Rất nhanh Dược Thiên Sầu đã cảm giác được một cỗ chân khí bàng bạc, ôn hòa và mạnh mẽ đẩy về phía cánh cửa Minh Giới.
"Ẩm ầm..." Thanh âm trầm muộn vang lên, cánh cửa khổng lồ bắt đầu chậm rãi hé mở ra. Không khí u ám theo phía bên kia cánh cửa lùa vào, nháy mắt liền đã khiến cho bầu không khí bên này trở nên rối loạn.
Sau khi cánh cửa Minh Giới được mở toang ra. Tất Trường Xuân nghênh đón cuồng phong thổi tới, như đi trong sân vắng, chậm rãi bước đến phía trước. Dược Thiên Sầu biết Tất Trường Xuân đây là muốn ròi khỏi nhân gian, đi sang Minh Giới, diễn cảm phức tạp một hồi xong, bất thình lình la lớn: "Sư phụ, ngài còn chuyện gì muốn công đạo cho đệ tử nữa hay không ah?"
Cuồng phong thổi xuy xuy, khiến cho thanh sắc trường bào tung bay phấp phới. Tất Trường Xuân chuyển lưng nhìn lại, hờ hững nỗi: "Con đường của ngươi, ngươi hãy tự đi bằng đôi chân của mình, đừng làm cho ta thất vọng."
Nói xong Tất Trường Xuân dứt khoát quay đầu lại, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang phóng sang phía bên kia cánh cửa Minh Giới. Mà sau khi Tất Trường Xuân phóng qua, cánh cửã Minh Giới cũng liền chậm rãi đóng lại, không gian xung quanh đã khôi phục bình thường...
Dược Thiên Sầu si ngốc nhìn chằm chằm vào cánh cửa không lồ làm bằng Minh Thiết, diễn cảm có chút điểm thất hồn lạc phách. Hắn không hiểu vì cái gì nhân sinh luôn không thể tránh khỏi ly biệt. Bất thình lình, Dược Thiên Sầu nắm chặt song quyền ngấng đầu lên hô lớn: "Sư phụ, ta nhất định sẽ không làm cho người phải thất vọng
Đâu "
Tuy Tất Trường Xuân đã biến mất ở phía sau cánh cửa khổng lồ này rồi. Thế nhưng Dược Thiên Sầu vẫn dùng hết toàn bộ khí lực để rống lên. Theo sau mới hữu khí vô lực đặt mông ngồi xuống dưới nền đất, diễn cảm tru thương, lắc đầu cười buồn man mác. Hắn ngồi một mình ở nơi đó rất lâu.., rất lâu...
Đợi tới lúc Dược Thiên Sầu hồi tỉnh thì cũng nhớ ra một chuyện cần phải làm ngay lập tức. Hắn liền lắc mình chui vào trong U Minh Hỏa Hải, xuyên qua một cái động khẩu. Dược Thiên Sầu quan sát bốn phía xung quanh, cuối cùng mới tìm thấy mấy dòng chữ lưu niệm ngày trước nghịch ngợm viết lên trên vách động.
"Lão nhân gia chạy tới Minh Giới gây nháo. Ta không thể không cần thận ah!" Dược Thiên Sầu lầm bầm nói, nhanh tay xóa sạch hết những dòng chữ cuồng ngạo mà năm xưa mình cùng Lộng Trúc viết ra.
Làm xong tất cả những chuyện này, Dược Thiên Sầu mới chậm rãi bước đi ra ngoài. Bỗng nhiên nhớ tới Ngu Cơ, hắn nhớ lúc trước chính mình đã từng hứa với nàng, nếu có năng lực, thì sẽ giúp nàng rời khỏi Yêu Quỷ Vực. Hiện giờ Tất Trường Xuân cũng đã ly khai, Yêu Quỷ Vực hoàn toàn là do một mình hắn tác chủ mọi việc. Theo sau Dược Thiên Sầu nhoáng lên một cái, biến mất ngay tại chỗ, khi tái xuất hiện ở bên trong m Phong Cốc thì nhất thời khiến cho đàn quỷ xôn xao lên.
Chuyện tình bản thân hắn kế nhiệm Chưởng Hình Sứ trong Yêu Quỷ Vực, hắn còn chưa công bố rộng rãi, chủ yếu là vì không muốn đám yêu ma này xôn xao lên. Hiện giờ hắn còn chưa có thời gian để trông chừng đám tiểu hỏa này. Cho nên vẫn muốn tiếp tục dùng uy danh của lão nhân gia để trấn áp bọn chúng.
Tuy rằng như thế, nhưng có yêu ma quỷ quái nào bên trong m Phong Cốc mà không biết, ở Yêu Quỷ Vực này, Dược Thiên Sầu chỉ đứng dưới một người mà trên ngàn vạn người. Cho nên đối với hắn cũng phi thường cung kính, không dám chểnh mảng.
Dược Thiên Sầu hỏi thăm đám tiểu quỷ xem Ngu Cơ có nhà hay không. Muốn bọn chúng đi bấm báo rằng mình tìm nàng có chuyện cần đàm luận. Đám tiểu quỷ nhanh chóng đi bầm báo. Còn hắn thì chạy thẳng tới Quý Vương đại điện, ngồi trên vương tọa của Ngu Cơ. Ngay khi hắn vừa mới ngồi xuống, đồng thời Ngu Cơ đã nhanh chân bước vào, đi tới gần bên vương tọa hành lễ nói: "Bái kiến tiên sinh!"
Dược Thiên Sầu ngồi trên vương tọa, cười híp mắt nhìn Ngu Cơ dung nhan tú lệ, thản nhiên nói: "Ngu Cơ, còn nhớ lúc trước, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi cùng Mông Duyên tướng quân. Ta đã từng đáp ứng ngươi một lời hứa hẹn không? Bây giờ ta sẽ hoàn thành lời hứa này."
Thân thể mềm mại của Ngu Cơ thoáng chấn động, trơ mắt ra nhìn hắn, đôi môi gắt gao mún chặt vào nhau, thần tình run rẩy kích động vô cùng. Dường như không nghĩ ra, bản thân mình cũng có cái ngày này. Nhưng khi nhìn thoáng qua đại điện vắng vẻ thì diễn cảm Ngu Cơ liền trở nên si ngốc, dần dần bày ra thần sắc ảm đạm. Chỉ thấy nàng hướng Dược Thiên Sầu chậm rãi quỳ xuống. Buồn bã cười nói: "Đa tạ tiên sinh đã thành toàn! Lúc trước Ngu Cơ muốn cùng tướng quân rời đi, nhưng hiện giờ tướng quân đã mất, bên ngoài phồn hoa náo nhiệt như thế nào đi chăng nữa, thì Ngu Cơ cũng không muốn độc hưởng thụ một mình..."