Tiểu tổ ôm mộng phát tài của Dược Thiên Sầu, cũng mộ danh đi tới Quỷ
trang, chỉ là mộ danh, nhưng đó là cách nói của Dược Thiên Sầu với hai
người kia, kỳ thực do hắn biết được nơi đây rồng rắn hỗn tạp, là một địa phương tốt hỏi thăm tin tức.
Hai người kia cũng không có ý kiến, trong khoảng thời gian này đi theo Dược Thiên Sầu ăn uống no say, chơi
đùa thật vui vẻ. Hơn nữa khi đụng phải chút phiền toái nhỏ nào đó, lão
đại đều có thể dễ dàng giải quyết. Hai người vẫn nghĩ tiếp tục hỗn như
vậy mãi cũng không tệ, ai cũng không trông cậy có thể đụng được Dược
Thiên Sầu phát đại tài. Nói chung, hiện tại thật sống tốt hơn trước đây
rất nhiều, không bao giờ còn vì tu vi thấp mà sợ hãi rụt rè, mọi việc có lão đại xuất đầu, bọn họ chỉ cần nghe lời chạy chân là được.
Quỷ trang, lưng dựa nước, núi xanh thông thông, nước chảy qua cầu nhỏ,
chiếm diện tích không dưới trăm mẫu, bố cục đại khí. Loại địa phương này ở toàn bộ Kim Sơn quốc mà nói cũng không gặp được nhiều.
Có thể
thấy được chủ nhân khởi công xây dựng lúc đó xác thực bỏ nhiều tâm tư,
bất quá từ bức tường màu trắng lại bị rêu xanh bám đầy đều có thể thấy
được, đã thiếu khuyết giữ gin. Ba người ngự kiếm hạ xuống vườn lớn trung tâm trong Quỷ trang, nhìn quanh bốn phía, tán tu tốp năm tốp ba còn
đang thổi phồng chuyện phiếm thấy có người tới, những tán tu bất quá chỉ liếc mắt quan sát một chút, liền tiếp tục trò chuyện riêng của mình,
không ai để ý tới bọn họ.
Dược Thiên Sầu lần đầu tiên tới nơi
này, vốn tưởng rằng nơi đây lâu ngày thiếu tu sửa, hẳn phải vô cùng rách nát không chịu nổi, không nghĩ tới bên trong thoạt nhìn cũng vẫn còn
rất ngăn nắp sạch sẽ. Vườn hoa phân chung quanh vẫn rất xanh um tươi
tốt, dù là cọng cỏ dại cũng không nhìn thấy, hiển nhiên vẫn một mực có
người xử lý.
"Lão đại, chúng ta đi nhìn xem còn phòng trống hay
không." Người nói chuyện tên Tần gia Hưng, một người khác tên Phó Xuân.
Dược Thiên Sầu hết nhìn đông tới nhìn tây khoát khoát tay, ý bảo bọn họ
đi tìm, mình ở lại chỗ này tùy tiện nhìn xem.
Hai người hiển
nhiên cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, liền gọi nhau, nhắm hai
hướng đông tây đi ra ngoài, vô cùng quen thuộc.
Dược Thiên Sầu
lúc này cũng không gọi là Dược Thiên Sầu, mà là Ngưu Hữu Đức. Gương mặt
cũng đã thay đổi, một lần nữa đeo mặt nạ da người bên ngoài, ngày xưa
lúc ở quân doanh của Thạch Văn Quảng, hắn đã sớm chuẩn bị, ra vẻ có dự
cảm sẽ có hữu dụng.
Bên trong vườn có một vị lão giả cụt tay
khiến cho Dược Thiên Sầu chú ý, râu tóc hoa râm, áo choàng màu xám. Tay
áo bên trái trống rỗng buột trên đai lưng. Hình dáng lão giả già nua,
nhưng sống lưng đứng thật thẳng tắp, một bàn tay đang điều khiển một
thanh phi kiếm cắt bỏ những cây cỏ mọc rối loạn trong vườn, xem hắn như
vậy, giống như những người hầu trong thôn trang, nhưng lại có thể điều
khiển phi kiếm, hiển nhiên cũng không phải người hầu.
Dược Thiên Sầu giật mình nhìn bốn phía vườn hoa, ra vẻ ở đây thoạt nhìn rất chỉnh tề, đều là công lao của vị lão nhân gia này.
Không ngờ nhìn không thấu tu vi của hắn? Dược Thiên Sầu âm thầm nói. Hiện tại hắn đã có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, trong khoảng thời gian này nhìn thấy
những tán tu, thật ít có người có tu vi cao hơn hắn, không nghĩ tới tùy
tiện nhìn thấy một tán tu tàn tật không có gì nổi bật không ngờ tu vi
còn cao hơn cả hắn.
Để cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là vị lão
giả này ít nhất phải có tu vi Độ Kiếp trung kỳ, nhưng lại chịu ở chỗ này làm việc của người hầu. Dược Thiên Sầu sờ cằm nhíu mày, sải bước đi tới phía sau lão giả chắp tay nói: "Xin hỏi tôn giá, ngài là chủ nhân nơi
này?" Hắn nhìn một chút, những tán tu tụ thành năm thành ba đều đang
nhìn chằm chằm hắn mà cười, hiển nhiên là đang cười nhạo hắn.
Dược Thiên Sầu nhìn lên người mình, lại sờ lên mặt mình, cũng không có phát
hiện chuyện gì không thích họp. Lại càng không biết bọn họ đang cười
chuyện gì, vì vậy
Hướng bốn phía chắp tay nói: "Tại hạ Ngưu Hữu
Đức, mới đến, chẳng hay chư vị đang cười ta chuyện gì? Thế nhưng ta đã
nói sai điều gì hoặc làm sai chuyện gì sao?"
Khi hắn nói lời này, còn mang theo ánh mắt như dò hỏi, nhìn vào lão giả sau lưng. Nhưng lão
giả làm ra vẻ không nghe thấy không phải chuyện của mình, chỉ để ý làm
việc riêng của mình.
"Ngươi không cần phải nói, chúng ta cũng
biết ngươi mới tới." Có người nói ra một câu lạnh như băng, lập tức có
một đám người ha ha cười to.
Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn lại,
chỉ thấy dưới mái hiên đối diện trên hành lang, có vài người đang ngồi.
Có một người dựa vào cột, trong tay loay hoay cầm một cây trúc địch,
chẳng đáng liếc mắt nhìn mình, làm cho người ta có loại cảm giác khốc
khốc.
Yêu! Thoạt nhìn tuổi còn trẻ, tu vi đã đạt tới Nguyên Anh
sơ kỳ! Trách không được học xong kiểu nhìn người bằng nửa mắt! Dược
Thiên Sầu cau mày, không biết mình đã làm gì trêu chọc hắn, vì vậy cấp
cho hắn nhìn chút sắc mặt, nên chỉ tay hỏi: "Sỏa điểu tỏ vẻ khốc kia,
vừa rồi là ngươi nói sao?"
"Ha ha..." Thanh âm tiếng cười lại
vang lên chung quanh. Bất quá sắc mặt mấy người ở đối diện thật khó xem, toàn bộ bật dậy, cùng nhau quát: "Ngươi nói ai?"
"Ta nói hắn,
trên gậy trúc đào mấy cái lỗ, còn giả vờ trang khốc làm mất mặt xấu hổ." Khấu khí cùng thủ thế của Dược Thiên Sầu còn kém chút dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt mà nói. Phỏng chừng lời này nếu bị Lộng Trúc nghe thấy
được, khẳng định sẽ cùng hắn liều mạng.
Nói giỡn sao, Dược Thiên
Sầu bình thường tiếp xúc đều là những người nào, làm đều là chuyện gì,
tùy tiện kéo một người đi ra, đều có thể cho đám người này ngẳng đầu
ngưỡng vọng. Tùy tiện khoe khoang một chuyện hắn đã làm, đều có thể làm
đám người này phải trợn tròn mắt há hốc.
Dù là chính danh hào của hắn, cũng là thật sự đánh trận mới nổi tiếng, cũng không phải thổi
phồng mà có. Chỉ cần hắn nói ra danh hào, cũng có thể làm mọi người điên cuồng truy tìm hắn, ở tại tu chân giới danh tiếng vang dội, thế nào? Tu chân giới đồ tể!
Song phương hoàn toàn không phải cùng một đẳng
cấp, hắn căn bản không muốn cùng đám người tầng dưới chót tính toán điều gì, cho nên khi nói chuyện cũng đã tận lực khách khí. Ai biết đám người mắt chó nhìn người thấp chuyên môn bắt nạt kẻ yếu, chính bản thân phải
tân tân khổ khổ liều mạng, mới bò lên được trình độ này, không đi khi dễ người cũng đã xem như không tệ, há có thể tày tiện cho người lăng nhục, như vậy còn hỗn cái rắm!
Tu sĩ cầm trúc địch, đôi mắt bắt đầu
quan sát Dược Thiên Sầu, khi phát hiện mình nhìn không thấu tu vi của
đối phương, sắc mặt hơi đổi, hắn vươn tay ngăn cản người khác, nhẹ giọng nói: "Tu vi của hắn cao hơn ta." Nói xong nhìn Dược Thiên Sầu chắp tay
mỉm cười áy náy, mấy người khác cũng biến sắc, không dám nhiều lời, im
lặng ngồi xuống.
Ờ tại tu chân giới lăn lộn, nếu không nhịn nổi
tức giận, không chịu được nhịn nhục khi thiệt thời, thông thường đều là
người đoản mệnh, nhất là những tán tu không có bối cảnh. Núi cao còn có
núi cao hơn, nên hoành hành ngang ngược thì phải ỷ mạnh hiếp yếu, nếu
cần tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thì cần phải ra vẻ đáng thương,
đây là cách thông dụng trong tu chân giới. Dù là cao thủ Hóa Thần kỳ khi nhìn thấy Tất Trường Xuân, cũng phải cần cần thận thận cười lấy lòng,
có một số việc và có một chút người, không phải ai cũng có thể trêu chọc vào.
"Ha ha..." Những người xem náo nhiệt chung quanh, lại ồn ào cười to một trận. Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm mấy người hừ lạnh một
tiếng, nếu không phải bận tâm bên cạnh có một lão già không rõ gốc gác,
không muốn bại lộ bản thân quá nhiều, bằng tính tình của hắn, không nói
tới sẽ làm thịt mấy người kia, nhưng đánh cho một trận là không thế
tránh được. Hắn ghét nhất những kẻ không có năng lực còn giả vờ như ta
rất khốc, người như thế giữ lại cũng làm người khó chịu, giết sạch sẽ.
Lúc này Tần gia Hưng và Phó Xuân hầu như chẳng phân biệt đã trước sau trở lại,
Hai người thấy lão đại đang đứng bên người lão nhân kia, đều hơi sửng sốt.
Dược Thiên Sầu nhếch ngón tay cái chỉ chỉ ra sau vai nói: "Lão gia hỏa
này là ai vậy! Hỏi hắn cũng không chịu nói."
Phó Xuân đi tới vài
bước, kéo hắn cười khổ nói: "Lão đại, vị tiền bối này là người bị câm
điếc, ngươi bảo hắn nói, hắn nghe không được, ngươi bảo hắn làm sao để ý tới ngươi a?"
Tần gia Hưng ở một bên cười lén lút như kẻ trộm,
hắn vốn có vẻ lấm la lấm lét, khi cười càng có vẻ xấu xa không gì sánh
được. Dược Thiên Sầu giật mình, hiện tại hắn hiểu được vì sao mọi người
lại cười hắn. Thì ra do mình ngây ngốc đi nói chuyện với một người câm
điếc, người khác không cười cho mới là lạ.
"Tìm được phòng trống hay không?"
Tần gia Hưng nhìn Phó Xuân gãi đầu nói: "Phòng phía đông đều bị người chiếm ở, Dược Thiên Sầu vừa gây huyên náo, ra vẻ tất cả mọi người đều chạy
tới Kim Sơn quốc để giúp vui rồi,"
"n! Hôm nay sắc trời không
tốt, không chính xác lúc nào trời sẽ mưa, nhiều người cũng có thể lý
giải." Phó Xuân đưa mắt nhìn ứời, nhíu mày nói: "Phía tây có mấy phòng,
đáng tiếc bị mấy nữ nhân chiếm lấy, ta đã thương lượng với họ muốn họ cố gắng nhường ra, kết quả các nàng không chịu."
"Nữ nhân?" Tần gia Hưng như có hứng thú hỏi: "Có đẹp hay không?"
"Ngươi có hứng thú?" Phó Xuân hèn mọn nói: "Sáu vị đệ tử của Tình Hồ Yên Vũ Lâu, ngươi có thể đi thử xem!"
Tần gia Hưng rụt đầu, cười mỉa nói: "Vậy thì thôi đi, tán tu như ta không thể trêu vào các nàng."
"Tình Hồ Yên Vũ Lâu của Liễu Nam quốc?" Dược Thiên Sầu quay đầu lại hỏi một câu.
Thấy hai người gật đầu xưng phải, hắn dừng một chút nói: "Các nàng chiếm mấy gian phòng?"
Phó Xuân lắc đầu nói: "Người ta thân gia cao, sáu người chiếm sáu phòng."
Lúc này Tần gia Hưng nói thầm: "Đệ tử nhà đại gia luôn ngưu." Nghe trong giọng nói của hắn tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Dược Thiên Sầu ngẩng nhìn sắc trời, thật không may có vẻ sắp mưa, tuy rằng
nói tu sĩ không sợ trời mưa, nhưng ở trong mưa đêm lại không có một địa
phương đặt chân, tư vị thật đúng là không dễ chịu. Đi Chú Kim thành ở
khách sạn đương nhiên thoải mái, nhưng không phải bản thân mình đang
muốn hỏi thăm tin tức hay sao! Vì vậy hắn vẫy tay nói: "Đưa ta đi tới
đó, ta đi nói chuyện với các nàng."
Tần gia Hưng nháy mắt cười
nói: "Lão đại ra ngựa lập tức sẽ được, tuyệt đối ứng phó." Sau đó lập
tức cùng Phó Xuân đi trước dẫn đường.
Dược Thiên Sầu vừa đi vài
bước, lại ngừng lại, xoay người đi tới bên cạnh lão giả, tuy rằng biết
hắn nghe không được, nhưng vẫn chấp tay hành lễ nói: "Vừa rồi không biết chuyện, nếu có đắc tội, còn thỉnh thông cảm."
Lão giả đưa lưng
về phía hắn, tiếp tục làm việc của mình, không hề nghe được. Dược Thiên
Sầu cũng không thấy quái dị, đi tới trước mặt hắn phất phất tay. Lão giả ngừng lại, nghiêng đầu lạnh lùng trành hắn, một đám người quanh thân
đều nhìn về hướng này, không biết tên tiểu tử kia đang muốn làm gì!
Dược Thiên Sầu nhìn lão giả cười cười, biểu thị không có ác ý, tiện tay lấy
trong túi trữ vật ra một vò rượu ngon, nhét vào trong lòng hắn, xoay đầu lại liền đi...