Thấy Ma Cửu Cô thẳng thắn đối với minh như thế. Hắn thiếu chút nữa đã đem Thất Khiếu Linh Lung Đan lấy ra, đưa tặng miễn phí. Nhưng nghĩ lại, trước kia minh đã trả giá thật nhiều, lão nhân gia cũng vậy mà thôi, không nên đế cho quá nhiều người biết trong tay mình có linh đan này. Bằng không khẳng định sẽ dẫn tới phiền toái.
“Lão thân cảm tạ ngươi. ” Ma Cửu Cô vui mừng gật đầu nói.
“Đây là vãn bối thiếu nợ lão nhận gịa ngài mà. Bất quá... ” Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn Lan Băng Tuyết, chắp tay khân cầu nói: “Bí mật về gia sư còn kỳ vọng lão nhân gia bảo quản giúp ta. ”
Ma Cửu Cô hơi chần chừ, bởi vì nàng tính sau khi Dược Thiên Sầu rời đi, sẽ đem chuyện này nói cho đám người Phùng Hướng Thiên biết, để bọn hắn chú ý, tránh rước phải nhừng phiền toái không cần thiết. Nhưng bản thân minh cũng vừa ném cho người ta một yêu cầu khó khăn, cái yêu cầu nhỏ nhặt này mà không đáp ứng thì cũng có điểm bất hào. Theo sau, Ma Cửu Cô liếc mắt nhìn Lan Băng Tuyết, hướng Dược Thiên Sầu nói: “Ngươi yên tâm, chuyện tình về sư phụ ngươi, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài từ Tang Thảo Viên chúng ta. ”
“Đa tạ, tiền bối thành toàn. Chờ sau này có dịp, vãn bối sẽ đến bái kiến lão nhân gia. Vậy ta xin cáo từ! ” Dược Thiên Sầu hành lễ nói.
“Ngươi muốn đi luôn bây giờ sao? ” Ma Cửu Cô hỏi.
“Dạ, vãn bối đã đáp ứng Vạn Ma Cung cùng Vọng Nguyệt Tông, giờ sẽ chạy tới chỗ bọn họ một chuyến. ” Dược Thiên Sầu trả lời không chút giấu giếm.
“Vọng Nguyệt Tông? Quỳnh Hoa nha đầu kia ư? ” Hiển nhiên Ma Cửu Cô cảm thấy kinh ngạc, Vọng Nguyệt Tông như thế nào sẽ mời một nam nhân đến đây. Bất quá Ma Cửu Cô không hỏi thêm gì nữa, lục ma trượng trong tay chì thẳng lên ười, bắn ra một đạo bạch quang.
Dược Thiên Sầu biết, đây là Ma Cửu Cô đang mở trận pháp hộ đảo cho mình. Vì thế khom lung nói: “Đa tạ tiền bối! ”
Ngay lập tức, trường kiếm sau lưng bắn ra, đưa hắn lãng không mà đi, một đạo thân ảnh màu tím cũng cấp tốc đuổi theo.
Đứng bên trong Tang Thảo Viên, nhìn thân ảnh hai người biến mất giữa không trung. Ma Cửu Cô bỗng nhiên thở dài: “Trời cao thì mặc chim bay, biển rộng thì mặc cá nhảy. Nghe kế lúc trước Dược Thiên Sầu bị trục xuất ra khỏi môn phái đã nói qua câu này. Hiện giờ xem ra, thiếu niên chí khí cũng là không giả đi! Băng Tuyết ngươi nghĩ sao? Lúc trước, hắn chì là một tên đệ tử Luyện Khí kỳ, bất quá mới ngắn ngủi mười mấy năm thời gian trôi qua. Hiện giờ hắn đã thành danh trong Tu Chân Giới, ngay cả các đại phái cũng tranh nhau mời khách ah! ”
“Thành tựu như thế nào, hắn gặp ngài vẫn không thể không khách khí được. ” Lan Băng Tuyết cười nói. Ma Cửu Cô lắc đầu, xoay người hướng về phía Bồng Lai Các mà thì thào truyền âm...
Một nam một nữ vượt biển phi hành, phóng theo phương hướng Đại Lục mà bay đi, đột nhiên Tử Y hỏi: “Dược Thiên Sầu, ngươi đáp ứng Ma lão bà, bảo hộ an nguy của hai mẹ con kia. Vậy thì chuyện tình mà Tất lão tiền bối giao cho chúng ta sẽ như thế nào? ”
“Có Phù Tiên Đảo thiên hạ đệ nhất phái rồi, bình thường sẽ không ai dám ừêu vào Bách Hoa Cung. Không cần chúng ta mỗi ngày đều phải coi chừng. Ta sẽ nhờ Võ gia quan sát, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì giãi quyết sau cũng không muộn. ” Nói đến đây, Dược Thiên Sầu nghiêng đầu mim cười: “Tử Y, lần này tới Vọng Nguyệt Tông. Trước tiên ngươi nhớ phải kêu bọn họ đưa tiền trước. Bằng không, về sau người ta quỵt nợ sẽ không tốt đâu. ”
“Ta biết rồi. ” Tử Y không chút câu nệ nói.
“Ưm. ” Dược Thiên Sầu thấy nàng đáp ứng thì không khỏi vui vẻ.
Vọng Nguyên Tông nằm ở chỗ nào, vốn Dược Thiên Sầu cũng không biết. Nhưng nhớ ra Phiêu Miều Cung có đệ tử Vọng Nguyệt Cung, nên thông qua Khúc Bình Nhi đã hỏi rõ vị trí.
Trong dải quần sơn Lang Loa, cây cối rậm rạp um tùm, mãnh thú thoắt ẩn thoát hiện, khiến cho ít người thường xuyên lui tới. Trong đó có một ngọn núi rất cao, vách núi dựng thẳng, hiểm nguy trùng trùng. Bất quá Vọng Nguyệt Tông đúng là nằm ở trên ngọn núi này.
Đêm khuya, Dược Thiên Sầu cùng Tử Y mới bay tới nơi. Sau khi nhìn thấy ngọn núi này, rốt cuộc đã hiểu vì sao kêu là Vọng Nguyệt Tông. Núi này cao như thế, vầng trăng sáng giống như treo ở trên đinh đầu, ngước mắt lên là có thế chứng kiến rõ ràng. Đánh giá tổng thể Vọng Nguyệt Tông, bắt đầu từ trên đinh núi, các công trình kiến trúc xếp tầng tầng xuống phía chân núi, đem cả ngọn núi vây kín xung quanh. Dưới ánh trăng, khi hai người tiến gần ngọn núi, thì đã nghe được thanh âm của Hoa Như Ý từ trên đinh núi truyền xuống: “Là Dược Thiên Sầu cùng Tử Y cô nương đến sao? ”
Hiển nhiên, đối phương sớm đã chờ lâu rồi.
“Hoa tiền bối, đúng là hai người chúng ta. ” Dược Thiên Sầu cao giọng đáp. Theo sau cũng hạ xuống dưới.
Hoa Như Ý từ bên trong đi ra, gật đầu cười nói: “Ta nghĩ ngươi còn ở trên Phù Tiên Đảo thêm vài ngày nữa. Bất quá tới đây là tốt rồi, trước hết mời theo ta đi gặp tông chủ đã! ”
Dược Thiên Sầu giật mình, Tu Chân Giới ai mà không biết Quỳnh Hoa tiên tử sẽ không tùy tiện ra gặp ngoại nhân. Lúc này hai người bọn hắn vừa mới đến, liền đã muốn dẫn đi bái kiến Quỳnh Hoa tiên tử, phần thể diện này cũng lớn quá đi. Bất quá, đối tượng người ta thinh cầu dường như là Tử Y, chẳng lẽ Vọng Nguyệt Tông cũng biết thân phận sư phụ của Tử Y sao?
Trăng sáng như gương, Vọng Nguyệt Lâu được kiến tạo ở trên đinh núi, rất có điểm giống với Quảng Hàn Cung. Dược Thiên Sầu mang theo thần tình nghi hoặc, cùng Tử
Yđi theo sau Hoa Như Ý, đến một tòa lầu các thanh nhã chuyên dùng để thưởng trăng. Từ xa nhìn lại, mơ hồ có một vị nữ tử đang đứng bên trong lầu các. Sau khi đến gần, theo góc độ bất đồng, thì lại không nhìn thấy nữ tử kia đâu. chỉ thấy trước lầu treo một tấm bảng, trên có ba chữ giản thể uốn lượn “Ngân Nguyệt Các”. Hiển nhiên đây là nét bút do nữ nhân phác thào.
Hoa Như Ý đưa hai người đi lên lầu, ngay lập tức liền trông thấy một người con gái áo trắng như sương, đang đứng dựa vào lan can, ánh mắt đắm chìm ở bóng trăng trên không trung, dáng vẻ có chút thê lương tịch mịch. Dược Thiên Sầu khẽ nhủ thầm, chẳng lẽ đây là Quỳnh Hoa tiên tử, tông chủ Vọng Nguyệt Tông danh chấn thiên hạ ư? Nghe nói Vọng Nguyệt Tông không giống những môn phái bình thường, tông chủ các đời đều sẽ do đệ nhất cao thủ trong tông môn đảm nhiệm. Chăng lẽ, nữ nhân trước mắt này chính là đệ nhất cao thủ trong Vọng Nguyệt Tông?
“Tông chủ, Dược Thiên Sầu cùng Tử Y cô nương tới rồi. ” Hoa Như Ý khẽ nói.
Đúng là tông chủ Vọng Nguyệt Tông rồi! Dược Thiên Sầu vội vàng hành lễ: “Vãn bối Dược Thiên Sầu bái kiến tiền bối. ”
Tử Y thì vẫn đứng nguyên ở nơi đó, không có biểu hiện gì. Nàng chẳng thèm quản cái gì tông chủ, cái gì chưởng môn.
Nữ nhân kia gật đầu, chần chừ hồi lâu sau mới xoay người lại, ĩm lặng không lên tiếng, và ánh mắt có chút hoảng loạn nhìn chằm chằm vào Tử Y.
Sau khi Dược Thiên Sầu ngẩng đầu lên, nhìn thấy dung mạo của nữ nhân kia xong, thì nhàn tinh bừng sáng. Trong lòng nhất thời tấm tắc không ngừng, thường nghe nói dung mạo của Quỳnh Hoa tiên tử vô song tuyệt thế, đây đúng thực là không phải giả, có thể so sánh cùng Bạch Tố Trinh, bất quá tổng cảm giác thì thấy, giống như là đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.
Trong lầu các không ai lên tiếng, Dược Thiên Sầu vẫn đang trầm tư suy nghĩ,
Nhưng hắn không thể nghĩ ra là đã từng gặp nữ nhân này ở nơi nào, bất quá cái loại cảm giác quen thuộc vẫn phảng phất quanh đây. Thấy ánh mắt nàng nhìn Tử Y không rời, Dược Thiên Sầu theo bản năng liếc mắt về phía Tử Y. Kết quả đôi con ngươi trợn ngược lên, lại quay đầu về phía Quỳnh Hoa tiên tử, nhìn tới nhìn lui.
Ta kháo! Thảo nào nhìn thây quen mắt, khuôn mặt của nha đầu Tử Y quá giống Quỳnh Hoa tiên tử! Nhất là cái miệng và cái mũi kia, rõ ràng là cùng một khuôn đúc ra. Dược Thiên Sầu loạn chuyển đôi con ngươi đánh giá.
Tử Y dường như cũng mơ hồ cảm thấy Quỳnh Hoa tiên tử này đã gặp qua ở nơi nào rồi, nhưng nàng không nhớ ra được. Vì thế bầu không khí tĩnh lặng trong lầu bị phá vờ, Tử Y nói: “Ngươi chính là tông chủ Vọng Nguyệt Tông? ”
“Phải! ” Quỳnh Hoa tiên tử kích động, gật đầu xác nhận. Nàng vừa mở miệng, trong lòng Dược Thiên Sầu không khỏi thầm than, người xinh đẹp thì cũng thôi, tựu ngay cà ngữ khí cũng dễ nghe đến vậy. Chẳng thể trách ngoại nhân khó lòng có thể diện kiến nàng.
Tử Y nâng tay chỉ sang Hoa Như Ý: “Vị này từng nói, chỉ cần ta đến, thì sẽ cho chúng ta ngàn vạn thượng phẩm linh thạch. ”
Tử Y vẫn duy trì phong cách nói chuyện đi thẳng vào vấn đề của mình. Dược Thiên Sầu nghe xong thì cũng ngoan ngoãn đứng ở một bên, giống như đang thuyết minh cho người khác biết. Lời nói của Tử Y không quan hệ tới hắn.
“Bình thường ngươi không có tiền dùng sao? ” Thanh âm dễ nghe của Quỳnh Hoa tiên tử vang lên, trong ánh mắt toát ra hương vị quan tâm nồng đậm.
“Ta vẫn luôn không có tiền dùng. ” Tử Y vươn tay ra nói: “Trước đem khoản tiền đã đáp ứng đưa cho chúng ta đi. ”
“Ngươi vẫn luôn không có tiền dùng? ” Lời nói này của Quỳnh Hoa có điểm thất thố... Ánh mắt cao thấp nhìn Tử Y, môi son cắn cắn, dùng ngữ khí kích động nói: “Sư phụ ngươi đâu? Chẳng lẽ sư phụ ngươi không cho ngươi linh thạch dùng sao? ”
“Không có. ” Tử Y lắc đầu.
Quỳnh Hoa tiên tử nghe vậy, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch. Ánh mắt nhìn về phía Tử Y cảm thương tới cực điếm. Ngữ khí run ráy nói: “Như Ý, đưa cho nàng hai trăm ngàn vạn, không, cho nàng năm trăm ngàn! ”
Năm trăm ngàn vạn? Dược Thiên Sầu cùng Tử Y không khỏi sửng sốt.
Còn Hoa Như Ý thì cảm thán lắc đầu, theo trong túi móc ra một túi trữ vật đưa cho Tử Y.
Sau khi Tử Y tiếp nhận, liền dùng thần thức kiểm ưa một phen, xác nhận xong, mới nhìn Quỳnh Hoa tiên tử nói: “Đây là ngươi cấp nhiều hơn đó, cũng không phải do ta ép buộc ngươi. Sau này đừng có đổi ý. ”
“Không đổi ý..., không đổi ý.... Ngưoi cứ cầm lấy đi, nếu sau này không đủ lại tới Vọng Nguyệt Lâu tìm ta. ” Lời nói này cùa Quỳnh Hoa tiên tử đã có chút nghẹn ngào.
Dược Thiên Sầu khẽ liếc mắt, phát hiện ra trong hốc mắt nàng, mơ hồ đang ngấn lệ. Điều này khiến hắn càng khẳng định, trong chuyện này nhất định là có gian tình! Tuyệt đoi là có gian tình!
Tử Y dường như cũng cảm thấy ngượng ngùng vì nhận của người ta quá nhiều linh thạch, cho nên nói: “Ngươi đã cấp cho ta nhiều tiền như vậy! Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi! ”
Quỳnh Hoa tiên tử gật đầu liên tục, xoay người lau sạch nước mắt, mới quay lại hỏi: “Nghe nói danh xưng của sư phụ ngươi là Lộng Trúc tiên sinh. Nhưng không biết bản danh sư phụ ngươi tên là gì? Có phải tên là.... Tiêu Diêu.., hay không? ”