Lúc này, đám người chen lấn xung quanh nhất thời lùi ra ngoài vài chục
thước. Chỉ riêng Man Hổ, Yến Truy Tinh, Hồ Vân Thiên cùng ba gã hộ vệ
phía sau và Mạc Thiếu Quân, Diệp Thành là vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
Tám người nhìn hai mảnh thi thế nằm trên mặt đất, máu tươi trào xuất ra
thành vũng. Cho đến giờ phút này, bọn hắn vẫn không thể tin, đây chính
là sự thật, một gã tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, Dược Thiên Sầu nói giết là giết
ngay được!
Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, kéo lê thanh hắc
đao, hờ hững xoay người muốn thu mười chậu Huyết Lan bày trên quầy hàng. Hôm nay sợ là không thể buôn bán được nữa.
Đúng lúc này, Hồ Vân Thiên đột nhiên giận dữ quát: “Dược Thiên Sầu, ngươi dám giết đệ tử Vân Cung chúng ta ư? ”
Vốn hôm nay hắn phụng mệnh mà đến, muốn lôi kéo Dược Thiên Sầu về phía Vân
Cung, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện tình như vậy. Còn chưa mở miệng thỉnh người, liền đã thành cừu nhân mất rồi.
Dược Thiên Sầu xoay người lại, vác đại đao lên vai, mười chuôi thanh sắc phi kiếm sau lưng
chuyển động càng nhanh. Mặt không đổi sắc nhìn vào cỗ thi thể biến dạng
nằm ở dưới mặt đất, nói: “Ta đã giết nhiều người rồi, và cũng không phải lần đầu tiên giết chết đệ tử Vân Cung. Không tự lượng sức minh còn dám
chạy đến đây cùng ta hô to gọi nhỏ. Không phải là muốn đi tìm chết hay
sao? ”
Yến Truy Tinh cùng Man Hổ đưa mắt nhìn nhau, trong đầu
nhất thời toát ra một cái ý niệm, người này không hơn không kém chính là một tên điên!
“Hôm nay, nếu ngươi không cấp cho ta một câu công
đạo thỏa mãn, thì cũng đừng mong sống sót rời đi dễ dàng như vậy. ” Hồ
Vân Thiên cả giận nói. Ba gã hộ vệ ở phía sau nhất tề xuất phi kiếm ra,
chuẩn bị như muốn động thủ.
Mạc Thiếu Quân không nói hai lời,
đồng dạng cũng xuất phi kiếm ra. Diệp Thành học theo, hôm nay xem như
hắn đã được kiến thức phong phạm của Dược tiên sinh, ngay cả đệ tử Vân
Cung nói giết là giết, mà không hề có một chút do dự.
“Nơi này
không phải chuyện của hai người, mau tránh ra ngoài cho ta. ” Dược Thiên Sầu ngoảnh mặt quát. Hai người kia không dám trái lệnh, đành phải chậm
rãi thoái lui.
“Công đạo thỏa mãn ư? Thật nực cười, rõ ràng là
thủ hạ của ngươi đe họa ta trước, hiện giờ còn muốn bắt ta phải cho
ngươi một cái công đọa thỏa mãn sao? Ngươi hài lòng còn ta không hài
lòng thì làm sao bây giờ? ” Dược Thiên Sầu nhe răng cười nói: “Không
bằng như thế này đi! Ta và ngươi không cần nói nhiều, dựa vào tài khua
môi múa mép cũng không ai mãn ý. Như vầy, ta và ngươi dứt khoát đơn đà
độc đấu một trận, không chết không ngừng. Để xem ai chết thì người đó
không hay ho, ngươi thấy thế nào? ”
Đám người xung quanh nghe
được câu nói này thì không khỏi sôi trào lên. Dược Thiên Sầu quả nhiên
là hung hăng cực điếm. Lúc này mỗi người đều đang xoa tay, chuẩn bị được xem náo nhiệt miễn phí.
Bất quá, Hồ Vân Thiên lại bị những lời
này làm cho nghẹn họng, sư huynh của hắn Đinh Phương thời gian tại Đại
Ương Quốc đã từng chết ở dưới tay Dược Thiên Sầu. Luận bổn sự, hắn so
với Đinh Phương vẫn còn hơi kém một chút, như thế nào dám bước lên
nghênh chiến? Nhưng người ta đã khai chiến, nếu như minh không đáp ứng,
thì nhất định sẽ mất thể diện ở chốn đông người.
Tụ Bào Bồn nói
nhỏ chẳng nhỏ, nói lớn chẳng lớn, cho nên chuyện xảy ra ở đây, rất nhanh đã được lan truyền đi. Ngay khi Hồ Vân Thiên sắc mặt âm tình bất định,
thì Mục Liên Thu mang theo mười gã Chấp Pháp Vệ Đội nhanh chóng chạy đến giãi vây.
Chưa đầy một lát sau, trên không trung vô thanh vô tức đã xuất hiện thêm một đám người. Đám đông ngẩng đầu nhìn lên, lúc này
mỗi người đều câm như hến, bởi vì trên
Không trung chính là cao thủ Hóa Thần kỳ của các phương thế lực.
“Mục Liên Thu, ngươi tới đúng lúc lắm. ” Hồ Vân Thiên vừa nói vừa chỉ về
phía Dược Thiên Sầu: “Hắn đã giết chết đệ tử Vân Cung chúng ta, mà nơi
này chính là địa bàn của Thiên Hạ thương hội. Còn phải chờ Chấp Pháp Vệ
Đội các ngươi cấp cho Vân Cung chúng ta một cái công đạo rõ ràng ah! ”
“Thúi lắm. ” Dược Thiên Sầu giơ hắc đao trong tay lên, chỉ về phía Hồ Vân
Thiên nói: “Rõ ràng là người của Vân Cung ỷ thế ăn hiếp người ta trước.
Chăng những gây trở ngại cho công việc làm ăn kinh doanh của ta, hơn nữa còn buông lời đe dọa. Dưới tình huống bất đắc dĩ, ta đây mới phải xuất
thủ. Ta đề nghị Chấp Pháp Vệ Đội trong Tụ Bảo Bồn ra tay trừ gian diệt
ác, bắt hết mấy tên hung hăng càn quấy này vào. ”
“Tên tiểu bối
kia miệng lười thật giảo biện. Cư nhiên còn dám ăn nói bừa bãi ở trước
mặt ta sao? ” Đột nhiên có một thanh âm vang lên. Thanh âm không lớn,
nhưng từng câu từng chữ đều rơi vào trong lỗ tai mọi người. Lúc này, mọi người chì thấy một lão nhân mặc trường bào màu xám đang chậm rãi bay
tới, dừng ở trên không trung, hờ hững nhìn chằm chằm xuống phía bên
dưới.
Hồ Vân Thiên ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời diễn cảm rạng
rờ. Đây không phải là ai khác mà chính là phụ thân của hắn, tu sĩ Hóa
Thần hậu kỳ-Hồ Trường Thọ. Theo sau nhanh chóng suất lĩnh ba gã hộ vệ
khom lung hành lễ.
Dược Thiên Sầu không phải kẻ ngu ngốc, không
cần suy nghĩ nhiều cũng biết người đến là ai. Đang tính biện giải vài
câu, còn chưa kịp lên tiếng, thì đã có người mở miệng trước hắn.
Một đạo thanh âm mười phần trung khí truyền đến: “Hồ Trường Thọ, ngươi thật uy phong ah! Nhưng dùng ở trên người một tiểu bối Độ Kiếp sơ kỳ, dường
như là không thích họp cho lắm. Ngươi không tận mắt chửng kiến chuyện
tình xảy ra, làm sao ngươi biết người ta ăn nói bừa bãi, đây không phải
là muốn bao che khuyết điểm cho nhi tử ngươi sao? ” Thanh âm tuy nhẹ
nhàng, nhưng liên miên bất tuyệt, quanh quẩn ở bên trong Tụ Bảo Bồn mãi
mà không tan.
Trên đinh Thần Tài Phong, m Bách Khang vốn định
chạy đến hiện trường, nhưng sau khi nghe được thanh âm này thì lại dừng
bước. Quay đầu nhìn Tư Không Tuyệt nói: “Ta không phương tiện ra mặt,
ngươi đi xử lỹ thôi. Tùy thời bảo trì truyền âm cùng ta. ”
Tư Không Tuyệt lĩnh mệnh, nhanh chóng rời đi.
Chẳng bao lâu sau, ở hiện trường lại xuất hiện thêm ba nhân ảnh, cùng Hồ
Trường Thọ đứng đối diện với nhau. Ba người này chính là Vãn Lan Phong,
Lộ Nghiên Thanh cùng Lộng Trúc. Hồ Trường Thọ sắc mặt khẽ biến, chắp tay miễn cường nói: “Văn huynh, Lộ Nghiên Thanh muội tử, Lộng Trúc! ”
Trong ba người, chỉ có Lộ Nghiên Thanh là khẽ gật đầu. Còn hai người khác đều đưa mắt nhìn xuống phía dưới, chì thấy Dược Thiên Sầu đang vác một
thanh đại hắc đao trên vai, nhìn bộ dáng tựa như đang đánh giặc. Lộ
Nghiên Thanh liếc mắt nhìn xuống đống thi thể ở dưới chân hắn, đôi lông
mày kẻ đen khẽ nhíu lại.
Dược Thiên Sầu vừa nhìn thấy ba chỗ dựa
vững chắc của mình đã đến. Lúc này âm thầm nhìn Hồ Vân Thiên nháy mắt.
Mà Hồ Vân Thiên thì sắc mặt đã trở nên trắng bệch, biết hôm nay không
thể chiếm được tiện nghi rồi.
Lúc này, Băng Thành Tử đã xuất
hiện, chạy đến bên người Hồ Trường Thọ. Hắn biết, nếu như minh không ra
mặt thì sẽ không xong. m Bách Khang không tới là có nguyên nhân trong
đó. Nếu như hắn còn trốn tránh, ngồi xem Hồ Trường Thọ thế đơn lực bạc,
vậy cái liên minh này rất nhanh sẽ bị tan rã. Đồng dạng hắn cũng sẽ mất
hết thể diện.
“Giữa đám tiểu bối xảy ra tranh chấp cũng là bình
thường. Mọi người không cần phải hung sư động chúng náo nhiệt như vậy. ” Băng Thành Tử trước tiên nói một câu giảm nhiệt. Theo sau lại nhanh
chóng quát: “Tư Không Tuyệt, ngươi còn không chịu
Xuất hiện ư?
Đây là địa bàn của Thiên Hạ thương hội, ngươi không đứng ra hòa giải,
chẳng lẽ còn muốn ngồi xem náo nhiệt hay sao? ”
Một thân ảnh lao
vút đến, đó chính là Tư Không Tuyệt, hắn hướng mấy người hành lễ nói:
“Bái kiến các vị tiền bối, không biết là đã xảy ra chuyện gì? ”
“ít nhiều lời vô nghĩa. ” Băng Thành Tử chi tay xuống phía bên dưới: “Chấp
Pháp Vệ Đội đang ở bên dưới, chính ngươi tự minh hỏi đi. Nếu chuyện tình xử lý bất công, hậu quả chính ngươi sẽ chịu trách nhiệm! ”
Tư
Không Tuyệt cười khổ. Chuyện này sẽ phải công đạo như thế nào chứ? Nhưng cũng không có biện pháp, ai bảo Thiên Hạ thương hội là chủ quản nơi
này. Vì thế kiên trì hướng mấy người chắp tay nói: “Chư vị tiền bối chờ
chút. Ta đi xuống điều ưa tình hình. ”
Tư Không Tuyệt lắc mình hạ xuống phía dưới. Lập tức nhìn Mục Liên Thu trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? ”
Mục Liên Thu hành lễ đáp: “Đệ tử cũng vừa mới đến, còn chưa biết rõ nguyên do như thế nào. ”
Coi như hắn biết rõ sự tình, thì cũng sẽ không bao giờ nói ra. Nếu làm vậy, chẳng nhừng minh không xuống đài được, mà ngay cả sư phụ cũng không thể xuống đài, trở về lão nhân gia khăng định sẽ thu thập minh. Kết quả của chuyện này tốt nhất chính là sống chết mặc bây.
Tư Không Tuyệt
gật đầu, nhìn về phía hai bên gây chuyện. Lạnh lùng nói: “Dám ở trong Tụ Bảo Bồn nháo sự, chính các ngươi đem chuyện tình nói rõ. Nếu không,
chăng quản người sau lưng các ngươi là ai, đều sẽ phải nghiêm trị không
tha. ”
Đám tu sĩ bình thường đứng xem náo nhiệt chung quanh, nghe được câu này thì càng cảm thấy kính nể hơn. Thiên Hạ thương hội quả
nhiên đúng là Thiên Hạ thương hội, không sợ cường quyền ở ngay trên đầu
ah!
“Uy! ” Dược Thiên Sầu chống đại hắc đao xuống mặt đất, thanh
sắc phi kiếm sau lưng cũng thu vào trong tay áo, vươn tay chi hướng đám
người Hồ Vân Thiên nói: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... ”
Ngay cả đám người Man Hổ cùng Yến Truy Tinh cũng lôi kéo vào. Theo sau nhìn Tư
Không Tuyệt chắp tay nói: “Tư Không tiền bối, chuyện này không cần giải
thích cũng đã phi thường rõ ràng. Bọn hắn sáu người, còn ta thì chi có
một, ai khi dễ ai, người sáng suốt vừa nhìn liền đã hiểu thấu. Ỷ thế
hiếp người trắng trợn như vậy ah! Tư Không tiền bối, ngài cần phải chủ
trì công đạo cho ta! Hôm nay ta chăng qua chi bày một cái quán nhỏ, thế
nhưng bọn hắn lại chạy tới quấy phá, cái thứ nằm trên mặt đất này còn
hung hăng đe dọa ta. Dưới tình huống bất đắc dĩ, nên ta mới phải giết
hắn. ”
Chuyện này đâu quan hệ gì tới chúng ta chứ? Man Hổ cùng Yến Truy Tinh biến
Sắc.
“Dược Thiên Sầu, ngươi không cần nói hươu nói vượn. ” Hồ Vân Thiên phẫn nộ
quát: “Rõ ràng là ngươi hung hăng tấn công trước, một câu không họp liền đã xuất thủ sát nhân. Thế nhưng ngươi còn dám vu khống lên đầu chúng
ta. ”
“Ta ăn nói lỗ mãng trước ư? ” Dược Thiên Sầu cười nhạo:
“Dường như ta vẫn luôn khách khí cơ mà! Ngươi thử nói xem, ta đã nói câu nào lỗ mãng? ”
“Ngươi... ” Hồ Vân Thiên nhất thời nghẹn lời.
Dược Thiên Sầu khinh thường nói: “Không nói ra được phải không? Hay là ta
giúp ngươi nói nhé! Ta rõ ràng là nói... Hiện giờ ta đang buôn bán, chờ
sau này rảnh rỗi thì chúng ta chậm rãi tán gẫu, nếu không mua đồ xin hãy tránh đường. Đừng trở ngại công việc làm ăn buôn bán của ta. Chăng lẽ,
ta nói chuyện khách khí như vậy cũng bị cho là lỗ mãng sao? Các ngươi ỷ
thế hiếp người quá đáng lắm ah! ”