Người tuy rằng bộ dạng cung kính, nhưng trong ánh mắt phút chốc trao
đổi, liền đã hiện ra những tia xảo quyệt. Nếu Văn Lan Phong đánh thắng
Tất Trường Xuân thì bọn chúng sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu như đánh
thua, vì liên quan đến vinh nhục của sáu cao thủ đứng đầu tu chân giới.
Nên hôm nay rất có thể sẽ là tử kỳ của Văn Lan Phong, một hồi đại chiến
là khó tránh khỏi, đem Văn gia hoàn toàn xóa sổ ở trong tu chân giới.
Sáu người vẫn duy trì hình dáng lúc trước, ánh mắt chăm chú dừng ở trên
người Văn Lan Phong, chờ đợi một câu trả lời thuyết phục.
Văn Lan Phong tuy rằng quanh năm khốn khổ vì tình, nhưng ở trong tu chân giới
có thể hỗn đến hôm nay, còn có tu vi cao siêu như thế, tự nhiên cũng
không phải ngu ngốc. Hắn mẫn tuệ phát hiện ra bầu không khí trở nên quý
dị, ánh mắt u buồn liền biến thành thâm thúy, sắc bén liếc nhìn qua mấy
người một cái. Cuối cùng rơi vào trên mặt m Bách Khang.
m Bách Khang sắc mặt thì vẫn không đổi như cũ.
"Trừ bỏ Tất Trường Xuân còn ai dám xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ?" Văn
Lan Phong thản nhiên đáp, trường bào khẽ phiêu động theo gió, vô thanh
vô tức đứng im. Lúc này chỉ sợ cuồng phong có nổi lên, cũng vô pháp ảnh
hưởng đến một góc áo của hắn.
Từng cơn gió mạnh thổi qua, cây cối chung quanh không ngừng đong đưa. Nhóm người phía dưới lăn lộn trong tu chân giới bao nhiêu năm qua, tự nhiên cũng phát hiện, bầu không khí nơi này có điểm không đúng. Bởi vì, tuy gió thổi qua, nhưng quần áo của bảy người kia một chút cũng không hề lay động.
Phía dưới không ai
dám nói chuyện, im lặng đưa mắt nhìn nhau trao đổi. Đồng dạng cũng chuẩn bị tránh xa ra khỏi phạm vi ảnh hưởng.
Lúc này m Bách Khang kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ Văn huynh không giao thủ cùng Tất Trường xuân ư?
Hay là Văn huynh chiến ngang tay với Tất Trường Xuân? Nếu không, dựa vào tính khí của Tất Trường Xuân, chỉ sợ cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy! Có thể để cho Văn huynh tùy ý ra vào Yêu Quỷ Vực."
"Tất Trường
Xuân tu vi thâm sâu khó lường, trong tay nắm giữ pháp quyết kinh thiên
địa, khiếp quỷ thần. Hắn cùng ta chính là cách nhau một trời một vực,
sau ba chiêu liền đã phá trăm năm khổ tu của ta, đem ta đánh thành trọng thương. May mắn có Lộng Trúc đuổi tới, nếu không ngày hôm nay Văn mỗ đã không còn đứng ở đây nói chuyện cùng các vị rồi." Văn Lan Phong chậm
rãi kể ra tình hình thực chiến. Trong ngữ khí cũng không hề khoa trương
để giữ thể diện cho chính mình.
Mà thực tế Văn Lan Phong cũng
không cần phải che giấu, coi như hắn tiếp tục bế quan khổ tu thêm vài
trăm năm nữa, thì cũng sẽ không phải là đối thủ xứng tầm của Tất Trường
Xuân. Đẳng cấp giữa hai người chênh nhau quá xa. Điểm ấy tu vi của hắn, ở trong mắt Tất Trường Xuân, quả thực là không đáng nhắc tới.
Kì
thực Văn Lan Phong cũng mơ hồ đoán được tính toán của sáu người này.
Nhưng hắn vẫn không úy kỵ mà nói thẳng ra tình hình thực tế. Bởi vì hôm
nay hắn đã hạ quyết tâm, muốn cùng sáu người đại chiến một hồi!
Bất quá Văn Lan Phong cũng có ngạo khí của mình. Bại dưới tay Tất Trường
Xuân hắn tâm phục khẩu phục, nhưng đồng dạng hắn cũng muốn chứng minh,
bản thân mình có thể bài danh Thiên Hạ Đệ Nhị Cao Thủ đều không phải hư
danh! Hôm nay Văn Lan Phong muốn dùng phương thức trọng tỏa sáu vị cao
thủ Hóa Thần hậu kỳ, để nói cho thiên hạ biết, Văn Lan Phong này tuy
rằng không phải là đối thủ của Tất Trường Xuân, nhưng cũng không phải là người dễ chọc vào!
Còn nữa, khi Văn Thụy hướng hắn bầm báo, trăm năm qua bởi vì hắn chiến bại mà đệ tử Văn gia đã nhiều lần phải ngậm
đắng nuốt cay, quang vinh của đệ nhất gia tộc trong Tu Chân giới đã muốn dần dần xuống dốc, thân là lương đống gánh vác Văn giạ, Văn Lan Phong
phải có trách nhiệm khôi phục quang vinh năm xưa cho Văn gia! Đồng thời, chuyện tình đáp ứng với người trên Thuận Thiên Đảo, cũng cần phải thực
hiện. Nếu muốn cấp chỗ dựa vững chắc cho Dược Thiên Sầu, thì hắn đồng
dạng cũng sẽ phải bày ra thực lực uy chấn thiên hạ. Nếu không, nhất định sẽ có người bày trò hoa dạng, ví như sáu vị cao thủ đứng đầu tu chân
giới ở trước mắt này!
Ba chiêu! Chúng nhân không khỏi hít sâu một khẩu lãnh khí. Tất Trường Xuân chỉ dùng ba chiêu liền đã đánh bại Văn
Lan Phong? Điều này quả thực là bất khả tư nghị! Nhưng dù hoài nghi như
thế nào đi chăng nữa, thì chúng nhân vẫn sẽ tin tưởng Văn Lan Phong
không cần phải hạ thấp uy danh của chính mình, mà đề cao Tất Trường Xuân lên.
Bởi mỗi lần Tất Trường Xuân lộ diện ở trong Tu Chân giới, đều sẽ khiến cho người người run rẩy, mà phải cúi đầu thần phục.
Bởi danh hào của hắn đã như một ngọn núi cao, khiến cho chúng nhân vĩnh
viễn không thể vượt qua, khiến cho chúng nhân nghe danh đã sợ mất mật.
Hiện giờ lại nghe được tin tức, Tất Trường Xuân chỉ xuất ba chiêu đã đánh
bại Văn Lan Phong, khiến cho tâm tình của mọi người khó nói lên lời. Tất Trường Xuân quả nhiên không hổ danh làm thiên hạ đệ nhất cao thủ của Tu Chân giới! Quả nhiên là định mức không thể vượt qua.
Lúc này vẻ
mặt của sáu người đang không ngừng biến ảo, tin tức này làm cho miệng
lưỡi của bọn hắn đắng ngắt, không thể nào mà nuốt trôi xuống. Đồng dạng
cũng là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, thế nhưng tu vi lại khác xa nhau như
vậy.
Sau một hồi thất thần, m Bách Khang gian nan nuốt khan một
ngụm nước miếng, lẳng lặng hướng năm người khác truyền âm: "Ba chiêu đã
thua trong tay Tất Trường Xuân, thế mà dám khiêu chiến sáu người chúng
ta, Văn Lan Phong không khỏi có điểm khinh thường chúng ta. Chư vị! Hôm
nay tạm thời buông bỏ thành kiến, chung sức đánh một hồi, nếu không,
ngày sau chúng ta làm sao còn dám vác mặt đi ra ngoài nữa đây?"
Tuy nói là như vậy, nhưng ai dám đứng ra châm mồi lửa này đây?
"Văn huynh!" Băng Thành Tử trầm ngâm hồi lâu sau, dẫn đầu mở miệng trước.
Lúc này ánh mắt của chúng nhân đều tập trung ở trên người hắn, chờ đợi
diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào.
Nào ngờ Băng Thành Tử lại
nói: "Nếu như Văn huynh không vui...Vậy thì ta cũng xin cáo từ. Tránh ở
đây gây phiền phức đến cho Văn huynh."
Băng Thành Tử không nghĩ
rằng, Văn Lan Phong sẽ dễ dàng đối phó? Coi như thắng, chỉ sợ trong số
sáu người cũng sẽ có một hai người rước lấy kết cục không hay ho. Về
phần là ai, thì cũng không thể nói trước được.
Đây không phải là
hắn sợ phiền phức, mà là hắn không muốn mạo hiểm phiêu lưa chuyến này.
Ma Điển thực vất vả mới tìm được người kế thừa thích hợp, cho nên hắn
cần thời gian để bồi dưỡng thêm. Vạn nhất hắn xảy ra chuyện, dựa vào tu
vi của mấy tên đồ đệ, căn bản là không thể trợ giúp Yến Truy Tinh bình
yên sống ở bên trong Tu Chân giới được.
Kì thực trong số những
cao thủ đứng đầu Tu Chân giới, trừ bỏ Tất Trường Xuân cùng Văn Lan Phong ra, chỉ sợ tu vi của hắn cũng được tính là cao cường nhất. Nhưng bản
thân hắn chẳng hề quan tâm đến cái gì thứ nhất, cái gì thứ hai. Điều này đối với hắn không có bao nhiêu ý nghĩa, coi như đứng đầu thì thế nào?
Căn bản là vẫn không giải trừ nổi ma chú ở trên người của hắn. Vì phải
hoàn thành sứ mệnh truyền thừa qua các thế hệ. Nếu không phải ở dưới
tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không bao giờ muốn nảy sinh xung đột
cùng với Tất Trường Xuân và Văn Lan Phong.
Lời này vừa nói ra,
sắc mặt của năm người khác đều thay đổi. Không nghĩ tới, người có tu vi
cao nhất trong số sáu người lại chùn bước trước khi xung trận.
Nào ngờ Văn Lan Phong cũng nói một câu làm thỏa mãn tâm nguyện của năm
người: "Băng Thành Từ, chẳng lẽ ngươi cho rằng, địa phương này là ngươi
muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hay sao? Muốn bỏ đi cũng không khó, yêu cầu của ta cũng không quá phận. Chỉ cần mỗi người đoạn một ngón tay,
Văn mỗ sẽ tha cho các ngươi rời đi."
Phía dưới nhất thời ồ lên,
Văn Lan Phong quả thực ngông cuồng, yêu cầu này mà không quá phận, thì
cái gì mới là quá phận đây? Hồ Trường Thọ cười lạnh nói: "Băng huynh,
ngươi đã nhượng bộ, nhưng người ta không bán thể diện cho ngươi ah!"
Băng Thành Tử nhíu mày nói: "Văn Lan Phong, ngươi không cần phải hùng hổ dọa người như thế. Phải chăng ngươi cho rằng, sáu người chúng ta là sợ
ngươi sao?"
Đột nhiên, một cỗ khí thế cường đại theo trên người
Văn Lan Phong tản xuất ra, cuồng phong bốn phía xung quanh nổi lên hóa
thành phong nhận hữu hình, điên cuồng nhắm tới phía sáu người mà bức
tới. Đây là Văn Lan Phong dùng hành động thực tế nói cho sáu người biết, hôm nay các ngươi đừng mong rời khỏi đây dễ dàng.
Một thanh
trường kiếm màu bạch ngân sáng loáng bỗng dưng xuất hiện. Văn Lan Phong
khẽ vươn song chưởng ra, thanh Cự Ngân nổi danh thiên hạ liền rơi vào
trong tay của hắn.
Đồng thời ở trước mặt sáu người rất nhanh cũng xuất hiện một bức tường chân khí, đem phong nhận ngăn cản, sinh ra
những thanh âm "đinh đinh đương đương".
Xa xa phía rừng cây, Văn
Thụy tâm tình nhắc lên tới cổ họng. Lão tổ một mình ứng chiến cùng sáu
tên cao thủ Hóa Thần hậu kỳ. Bảo hắn làm sao có thể không lo lắng đây?
Đám người Man Hổ cùng Yến Truy Tinh cũng đang phóng đến nơi này. Đột nhiên
nhìn thấy quanh thân bảy người ở phía trước tản xuất ra những luồng chân khí sung mãn như long quyển phong bình thường. Hơn nữa còn có sát khí
trùng thiên, khiến cho bọn hắn cảm giác, không thể hô hấp nổi. Cho nên
đã vội vàng dừng bước.
Sau khi nhìn rõ bảy người ở phía trước,
Man Hổ giật mình kinh hãi, sư phụ rõ ràng cũng đứng bên trong đó. Nên
không khỏi nhìn sang người bên cạnh, chắp tay hành lễ: "Mộc tiền bối, ở
đây xảy ra chuyện gì thể?"
Yến Truy Tinh đồng dạng cũng mang thần tình khiếp sợ. Trong nhận thức của hắn, cao thủ Hóa Thần hậu kỳ đã là
vô cùng lợi hại rồi. Thế nhưng ngay cả sáu vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ
còn đang phải liên thủ đối phó với một người. Vậy có thể tưởng tượng ra, tu vi của người kia sẽ khủng bố đến mức nào. Lúc này, toàn trường không ai chú ý đến một gẫ tu sĩ Độ Kiếp kỳ như hắn. Cho nên không nhìn thấy
cảnh tượng, hai mắt của hắn híp lại thành một đường chỉ nhỏ, trong đôi
con ngươi mơ hồ tản mát ra hồng quang nhàn nhạt như có như không.
Người đứng bên cạnh Man Hổ là Mộc Tang của Vô Yên Quốc, hắn xem như thay mặt
đám người Hoắc Tông mình đến đây thám thính tin tức. Sau khi nghe xong
liền cười nhạo nói: "Chuyện gì xảy ra ư? Sư phụ ngươi đang liên thủ cùng năm vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, để ứng chiến với Văn Lan Phong, ngươi
nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra?"
Cũng không hiểu trong lời nói của Mộc Tang là muốn châm biếm hay là cười nhạo Văn Lan Phong không biết tự lượng sức mình.
"A" Bốn sư huynh đệ Man Hổ khiếp sợ kinh hô. Dưới tình huống này, căn bản
bọn chúng sẽ không thể nhúng tay vào. Chỉ đành giương mắt hổ lên nhìn và chờ đợi kết quả!
Người này là Văn Lan Phong, bài danh thiên hạ
đệ nhị cao thủ. Một mình hắn lại có khả năng ứng chiến cùng sáu gã cao
thủ Hóa Thần hậu kỳ vây công sao? Yến Truy Tinh nắm chặt song quyền, cảm giác ma huyết trong cơ thể dường như đang bị điều gì đó kích thích,
nháy mắt sôi trào lên, biến thành một cỗ dục vọng như muốn tham chiến.
Bất quá đã được hắn liều mạng áp chế đi xuống.
Chính bản thân Yến Truy Tinh cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Từ sau khi tu luyện Ma
Điển, trong cơ thể hắn dường như đã gieo xuống một khỏa mầm mống hiếu
sát, ngày qua ngày đang dần dần sinh trưởng.
"Là hắn tự chuốc
lấy, chúng ta không cần phải khách khí với hắn!" Bùi Phóng rống lên,
ngay tức thì một chuôi Lam Đao đã xuất hiện ở trong tay hắn. Không cần
giải thích, đã tới nước này, sáu người cùng Văn Lan Phong lúc này liền
rơi vào tính huống, không phải ngươi chết thì chính là ta chết.
Vũ khí cấp bậc Linh Bảo đồng thời xuất hiện ở trong tay mấy người. Bầu không khí chung quanh cũng trở nên nồng đậm sát khí...