Nghe hắn vừa nói như vậy, Ngu Cơ càng thêm sợ hãi, càng thêm không dám lưu lại thứ này, luôn thoái thác nói là hiến cho tiên sinh thế này thế nọ...Dược Thiên Sầu phất phất tay, thản nhiên nói: "Giữ đi! Đừng đánh mất."
Khi nói chuyện, Cửu U Minh động lại thêm một lần khởi lên âm phong tàn sát bừa bãi điên cuồng. Ánh mắt Dược Thiên Sầu chợt lóe, bắn vào trong Cửu U Minh động, theo thông đạo bay thật nhanh vào trong, lòng bàn tay nổi lên một đoàn Tử hỏa đề phòng. Bằng tu vi hiện giờ của hắn, đã hoàn toàn miễn dịch với sát khí âm phong bên trong động, cơ hồ một đường thông suốt, trực tiếp bay thẳng tới đầu cùng mình Động.
Xâm nhấp qua U Minh Hỏa Hải, rất nhanh hắn xem xét bốn phía một lần, cuối cùng trống rỗng phiêu phù trước đại môn Minh Giới, nhìn thấy quỷ môn đã khép kín không còn kẽ hở, Tử hỏa trong lòng bàn tay cũng thu liễm vào trong cơ thể.
Một đường kiềm tra, không có nhìn thấy bất luận kẻ nào, hiền nhiên những người xông vào đều đã đi qua cánh cửa, đây là điều mà hắn hi vọng nhìn thấy, đưa đi đám ôn thần này, hắn rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Đến nỗi ở ngoài nhân gian còn dư nghiệt nào nữa hay không cũng đã không còn trọng yếu. Một đám tuy rằng đáng sợ, nhưng mấy tôm tép nhãi nhép hắn tự tin dựa vào Tử hỏa hung hãng vẫn có biện pháp thu thập. Hôm nay hắn đã đem nhân gian xem như địa bàn của mình, không chấp nhận cho người ngoài tùy ý ngang ngược.
Tu vi cùng với thủ đoạn của hắn đã tới tình trạng này, lòng tự tin cường đại đã làm cho hắn trong bất tri bất giác có ý tưởng ăn khớp với Tất Trường Xuân. Vô hình trung tự đặt gánh nặng lên vai của mình, trong tiềm thức đã nảy sinh trách nhiệm giữ gin sự bình an cho nhân gian giới.
Cũng chính là từ hôm nay trở đi, tu vi cùng tư tưởng của hắn đều chuyển biến, mới khiến cho hắn chân chính lột xác biến thành chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực. Tân nhậm chưởng hình sử Yêu Quý Vực rốt cục bắt đầu bễ nghễ thiên hạ, đây là tuệ nhãn lựa chọn cao siêu của Tất Trường Xuân, sự thật chứng minh hắn cũng không có nhìn lầm người...
Dược Thiên Sầu trở lại Thuận Thiên Đảo, tử quang trên người chợt lóe, một thân trang phục da thú nháy mắt hóa thành tro bụi.
Mộc Nương Tử nhìn thấy nơm nớp lo sợ, chưởng hình sử quả nhiên là ẩn tàng, ngẫu nhiên giờ tay nhấc chân bày ra thực lực vô cùng cường đại, căn bản không phải loại tiểu yêu như nàng có thể với tới...
Dược Thiên Sầu vung mái tóc đầy bím thật mạnh, "bá" một tiếng liền bung ra, đầu đầy bím tóc lại biến thành mái tóc dài xõa tung. Hắn không thèm để ý hoàn toàn trần truồng ngay trước mắt Mộc Nương Từ, lấy ra một viên thuốc vàng, hai tay chà xát thành phấn hỗn họp với nước, từ trên mặt bắt đầu bôi xuống khắp toàn thân, chà xát ra một đoàn tương hồ liền nhảy vào trong Thiên Lý Hồ rửa sạch sẽ rồi mới trồi lên mặt nước. Lúc này hắn đã khôi phục lại như xưa. Mộc Nương Tử nhanh chóng đi qua giúp hắn mặc lại quần áo, buộc gọn tóc, sau đó đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu trầm ổn đi vào trong phòng lớn giữa đảo. Vẻ tự tin mà trầm ổn đột nhiên làm Mộc Nương Tử có cảm giác như nhìn thấy được lão đại nhân ngày trước...
Trong phòng lớn, Dược Thiên Sầu khoanh chân ngồi, song chưởng đưa rạ, trên tay toát ra đoàn Tử hỏa. Hắn yên lặng thưởng thức một lúc, lại vù vù toát ra một đoàn Hắc hỏa cùng Thanh hỏa. Ba loại lửa màu sáng tươi sáng toát ra thiêu đốt lên. Chuyện hắn muốn làm nhất trước mắt chính là đem ba loại lửa này dung họp thành Tam Muội Chân Hỏa trong truyền thuyết, hơn nữa hiện tại hắn đang chuần bị dung hợp.
Ánh mắt hắn nhìn khắp bốn phía, trong nội tâm không khỏi hiện lên một tia cảm khái, nhớ năm đó đúng là tại đây, trên Thuận Thiên Đảo lần đầu tiên nghe được Hạc Ly giảng về chuyện Tam Muội Chân Hỏa. Hiện giờ cảnh còn người mất, mình cũng không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày mình thật sự sẽ đem ba loại chân hỏa thu lại đầy đủ, càng không thể tưởng tượng chính mình sẽ trở thành chủ nhân Yêu Quỷ Vực...
Sau thoáng cảm khái, hắn hít sâu một hơi, thu liễm ngọn lửa vào trong cơ thể, vừa muốn nhắm mắt lại liền cảm thấy truyền tấn trận bên ngoài dao động. Hắn chờ không bao lâu, Mộc Nương Tử bước nhanh vào. Dược Thiên Sầu nhướng mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Mộc Nương Từ hành lễ nói: "Là Nam Hài Tử Trúc Lâm Lộng Trúc tiên sinh, nói là có đại sự tìm ngài."
"Đại sự tìm ta? Hắn có thể có đại sự gì." Dược Thiên Sầu thầm nói một tiếng, bỗng nhiên biến mất bên trong phòng lớn.
Chờ khi hắn xuất hiện tận sâu trong Nam Hải Tử Trúc Lâm, chợt nghe trên không có người la lớn: "Huyền Huyền Đảo chúng đệ tử bái kiến Lộng Trúc tiền bối!" Dược Thiên Sầu ngẳng đầu xuyên qua tán lá trúc nhìn lên, thấy được mấy trăm người trên không trung, theo sau nghe được trên không trung vang lên tiếng vang nhỏ, đoán chừng là phòng hộ đại trận mở ra.
Mấy trăm người liền quy củ bay vào.
Một đoàn đệ tử Huyền Huyền Đảo chạy tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ bởi vì chuyện ở Đông Cực Thánh Thổ? Dược Thiên Sầu mang theo một bụng nghi hoặc đi tới Trúc Lang Phúc Địa, đi còn chưa được mấy bước liền nghe được thanh âm của một đám người đang bái kiến Lộng Trúc. Theo sau lại nghe được Nam Minh lão tử lớn tiếng nói: "Đều tự tìm chỗ đi, đừng làm hỏng cây trúc của Tử Trúc Lâm."
Một đám người tuân lệnh tản ra bốn phía, đi tìm chỗ đặt chân. Dược Thiên Sầu cũng chắp tay sau lưng chậm rì rì đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy Lộng Trúc cùng Nam Minh lão tổ đang ở trong viện nói chuyện.
Sắc mặt hai người có vẻ thật ngưng trọng. Dược Thiên Sầu vui vẻ nói: "Hai vị tiền bối, có khỏe không a."
Hai người nghiêng đầu vừa nhìn, lại nhìn nhau có chút cả kinh. Lộng Trúc còn hoàn hảo một chút, Nam Minh lão tổ ngạc nhiên nói: "Như thế nào nhanh như vậy đã tới?"
Dược Thiên Sầu cười hì hì đi tới, cũng không giải thích, chuyện này càng giải thích càng phiền toái, hắn hỏi Lộng Trúc: "Có đại sự gì lại vội vội vàng vàng tìm ta?"
Vẻ mặt Lộng Trúc nghiêm nghị, nhìn về phía Nam Minh lão tổ, ỷ bảo hắn nói, Nam Minh lão tổ gật đầu, trịnh trọng nói: "Đại trận phong tỏa Đông Cực Thánh Thổ đã hoàn toàn biến mất, Huyền Huyền Đảo của ta cũng gặp hại bị chìm xuống biển khơi. Cao thủ Tiên mình hai giới bên trong đã đi ra nhân gian, chỉ sợ sắp đại loạn, Yêu Quỷ Vực ngươi lại đứng mũi chịu sào, cần sớm làm tính toán."
Huyền Huyền Đảo bị hủy? Dược Thiên Sầu ngần ra, lập tức khẳng định do mình phá đi Thiên Địa Càn Khôn đại trận mà ảnh hưởng. Lộng Trúc gật đầu nói tiếp: "Nếu Đông Cực Thánh Thổ hoàn toàn mở ra, không biết sư phụ của ngươi thế nào? Hắn có tiếp tục quay về Yêu Quỷ Vực hay không?"
Dược Thiên Sầu ha ha cười, không cho là đúng khoát tay nói: "Việc này ta đã biết, các ngươi không cần lo lắng, nhân gian sẽ không loạn nổi, những người đó cũng đã ly khai nhân gian."
Hai người nhìn nhau, Lộng Trúc truy hỏi: "Ngươi xác định?"
"Ta đương nhiên biết, bởi vì sư phụ ta đã trở lại. Hơn nữa tu vi tăng vọt, lão nhân gia đã đi Minh Giới." Dược Thiên Sầu lập lờ giải thích một câu, chuyện có quan hệ tới Tiên mình hai giới hắn cảm thấy không cần phải nói rõ ràng cho bọn hắn biết, biết quá nhiều đối với bọn họ cũng chưa chắc là chuyện tốt. Hãy để cho bọn họ tiếp tục bình yên sống tại nhân gian giới đi!
"Sư phụ của ngươi không có việc gì?" Lộng Trúc vui mừng nói.
Dược Thiên Sầu nhún nhún vai: "Ông ấy có thể có chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi còn
Không tin lão nhân gia?"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Lộng Trúc nhẹ nhàng thở ra, tấm tắc lớn tiếng khen: "Lão Tất chính là lão Tất a! Lại có thể xâm nhấp Minh Giới, giỏi lắm! Không hổ là Nhân gian đệ nhất cao thủ!" vẻ mặt Nam Minh lão tổ cũng vô cùng ngưỡng mộ lắc đầu không thôi.
Dược Thiên Sầu cười cười không nói, để mặc cho bọn họ cảm khái. Tất Trường Xuân đi Minh Giới đã cách mọi người càng ngày càng xa, nếu đem sự thực nói ra, chỉ sợ sẽ hù dọa bọn họ. Hắn nhìn nhìn bốn phía, ngây ra hỏi: "Các nàng đâu? Như thế nào không nhìn thấy một ai?" Hắn nói các nàng là nói mấy người của Phù Dung.
"Tử Y mang bọn họ đi dạo biển." Lộng Trúc hừ lạnh, nói trở mặt liền trở mặt, cười lạnh nói: "Sao? Ta cảnh cáo ngươi, tiểu tử ngươi có phải xem Tử Trúc Lâm của ta là kim ốc tàng kiều hậu hoa viên của ngươi? Nếu còn dám mang thêm nữ nhân đến, cần thận ta làm thịt hết toàn bộ."
"Ai nha! Ta nghĩ ta còn có chút việc gấp muốn làm, cáo từ hai vị tiền bối."
"Đứng lại!" Lộng Trúc gầm lên một tiếng, nhưng Dược Thiên Sầu chỉ trong nháy mắt đã mất tung tích. Chỉ còn lại vẻ mặt kinh hãi của Lộng Trúc và Nam Minh lão tổ, cũng chưa thể nào nhìn ra Dược Thiên Sầu làm sao rời đi.
Cuộc đại chiến tại thế tục giới tại Hoa Hạ đã kết thúc. Theo Lý thị hoàng triều chung kết, tất cả quyền khống chế Hoa Hạ đều lọt vào trong tay Thạch Văn Quảng. Chiến tranh kết thúc, làm cho lê dân bách tính lại nhìn thấy được ánh rạng đông, hương khói cầu bình an trong miếu sơn thần lại cường thịnh trở lại...
Dược Thiên Sầu đứng trên bình thai giữa sườn núi dưới gốc đại thụ, yên lặng nhìn hương khói nhẹ nhàng dâng lên từ dưới miếu sơn thần, lắng nghe cổ Thanh Vân và Hồng Thất hồi báo, cả hai đang nhìn hắn đầy vè kính sợ. Hiện giờ tin tức Dược Thiên Sầu chính là chưởng hình sử Yêu Quý Vực đã sớm truyền khắp cả nhân gian giới, nhất là trận chiến tại Linh Phương cốc, một mình hắn tru sát bốn vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ đã đem uy danh của hắn đẩy thẳng hướng đỉnh phong, thiên hạ đệ nhất cao thủ không còn ai ngoài hắn...
Nhất là tại Hoa Hạ tu chân giới, nguyên những đệ từ bần dân xuất thân đều thần tượng Dược Thiên Sầu, hiện giờ thấy hắn càng vinh quang bước lên đỉnh tu chân giới, nhận được người trong thiên hạ ngưỡng mộ, càng làm cho những đệ tử cấp thấp càng hoa mắt thần mê. Dù sao dạng đệ tử này trong các phái đều chiếm đa số, Dược Thiên Sầu đại biểu cho lý tưởng trong lòng bọn họ, vì thế trong Hoa Hạ tu chân giới càng nhấc lên cỗ sùng bái điên cuồng. Dựa vào uy danh của Dược Thiên Sầu hiện tại, các phái cũng không dám tiếp tục chèn ép những đệ tử trong phái. Trong lúc nhất thời vị tân nhậm chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực cơ hồ đã được truyền miệng thành nhân vật thần thoại...
"Các ngươi cũng nên khuếch trương thế lực, đi ra Hoa Hạ tu chân giới, đem thiên hạ tán tu thống nhất." Dược Thiên Sầu xoay người đối mặt hai người, thản nhiên nói: "Chú ý điệu thấp, không cần làm cho các nước như chó cùng rứt giậu mà phản kháng. Việc này các ngươi có thể tìm Thiên Hạ thương hội âm thầm chặp nối, nói là ta nói, bọn hắn tự nhiên sẽ phối hợp."
"Dạ!" Hai người cùng đáp. Ánh mắt Hồng Thất như lửa nóng chắp tay nói: "Sư phụ, mấy ngày sau Thạch gia đăng cơ thành hoàng đế Hoa Hạ, Thạch Tiểu Thiên muốn mời ngài..."
Dược Thiên Sầu khoát tay nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không tiếp tục trực tiếp nhúng tay chuyện thế tục. Các ngươi cũng không cần lo chuyện thế tục tại Hoa Hạ, đồng thời phái người cảnh cáo các phái Hoa Hạ, không cho bọn hắn nhúng tay, nếu không phải tự gánh lấy hậu quả. Chuyện của thế tục cứ để cho thế tục giải quyết. Tu chân giới phải dần dần thoát ly khỏi quan hệ với thế tục, đây là mục tiêu cuối cùng của ta. Các ngươi âm thầm chú ý là được, đem những người bảo hộ Thạch Văn Quảng toàn bộ triệu hồi, đem lời của ta chuyển cáo Thạch Văn Quảng, để cho hắn hảo hảo thống trị quốc gia đã chịu đủ cực khổ này, làm cho thiên hạ lê dân tu dưỡng sinh lợi, cho họ sống thật tốt đi!"