Gương mặt Vạn Viễn lạnh lùng bình tĩnh cười nói: “Ta cũng không muốn thương tổn hòa khí hai bên, ra vẻ Đại La Tông các ngươi không để Phù Tiên Đảo vào mắt, hôm nay chưởng môn còn tự mình truyền đến tin tức, nhượng ta quan tâm tình hình gần đây của Dược Thiên Sầu, nghĩ không ra vừa mới bị Đại La Tông khi dễ một chuyến. Diệp huynh, ngươi bảo ta làm sao ăn nói với chưởng môn, lẽ nào muốn ta giấu diếm không báo? Ta cũng không có lá gan đó, theo ta thấy, việc này nên để tông môn hai bên xử lý thôi! Việc này huyên lớn như vậy, muốn gạt thì cũng không lừa được, cũng không phải ngươi ta có thể làm chủ.”
“Ách…” Diệp Hải Bình đưa mắt nhìn La Tiêu Hán hôn mê bất tỉnh, trên mặt một trận chán ghét, nếu như không phải do hắn, mình có cần phải ăn nói khép nép còn phải xem sắc mặt của người khác hay sao? Nói không chừng việc này còn có thể liên lụy tới chính mình, hắn thở dài nói: “Cũng chỉ đành như vậy.”
“Diệp Hải Bình!” Một trong hai vị trưởng lão của Võ gia, trầm giọng nói: “Đại La Tông các ngươi thật khinh người quá đáng, ngay giữa công chúng lại đùa giỡn con cháu của Võ gia ta, chẳng lẽ nghĩ rằng Võ gia dễ bị khi dễ?”
“Ta…” Diệp Hải Bình hoàn toàn hết chỗ nói, đây là chuyện gì a! La Tiêu Hán chỉ một chút liền đắc tội hai nhà, mình lại biến thành tiêu điểm của mâu thuẫn. Liên tục thở dài nhìn hai trưởng lão cười khổ nói: “Hai vị trưởng lão bớt giận, tin tưởng việc này sau khi hồi báo tông môn, Đại La Tông chắc chắn sẽ cấp Võ gia một lời công đạo.”
“Chúng ta đi!” Trưởng lão Võ gia cả giận nói.
Dược Thiên Sầu nhìn Vạn Viễn thi lễ nói: “Đệ tử quay về Võ gia ở tạm, còn thỉnh sư thúc đem chuyện hôm nay hồi báo tông môn, làm chủ cho đệ tử.”
“Việc này ta tự nhiên sẽ báo tông môn, ngươi đi đi!” Vạn Viễn gật đầu nói. Đối với vị đệ tử ngay cả chưởng môn cũng quan tâm hắn không dám sơ ý, may là ngày hôm nay Dược Thiên Sầu xuất thủ chiếm tiện nghi, vạn nhất hắn nếm khổ, dù cho có đạo lý cũng đã đánh mất mặt mũi của Phù Tiên Đảo, đến lúc đó thật không biết nên làm sao ăn nói với tông môn.
Dược Thiên Sầu lại hành lễ lần nữa, cùng nhóm người Võ Lập Thành rời đi. Đại La Tông cũng dìu người bị thương ủ rũ rời khỏi. Người của các môn phái vây xem thấy không còn náo nhiệt để xem, lúc này cũng dần tản.
Sáu người trở lại Tĩnh Khách Trai, Võ Hóa Kiền và Trúc Tầm Thu cũng đang bình tĩnh chờ bọn họ. Đây là chuyện không thể lảng tránh, cha mẹ quan tâm con cái là chuyện đương nhiên, lúc này Võ Lập Thành đem sự tình trải qua kể lại một lần. Dược Thiên Sầu không nghĩ điều gì, nhưng gương mặt Võ Lập Tuyết lại đỏ bừng e rằng không dám gặp người, không dám ngẩng đầu. Ai! Có chút việc đã định là trốn không thoát.
Khi biết những hành vi của Đại La Tông, hai phu thê tức giận thì tức giận, nhưng việc này đã giao cho gia tộc xử lý, sẽ không là bọn họ có thể làm chủ. Thế nhưng Dược Thiên Sầu ở ngay trước mặt mọi người nói Võ Lập Tuyết là nữ nhân của hắn, tin tưởng dựa vào danh khí của Dược Thiên Sầu, chuyện này rất nhanh sẽ truyền khắp toàn bộ tu chân giới.
Hiện tại biết được lúc đó hắn chỉ có ý tốt, nhưng danh dự sau này của nữ nhi phải làm sao khôi phục? Thời đại này danh dự của nữ tử thật sự không thể tùy tiện làm bẩn. Lẽ nào phải đem chân tướng sự tình nói ra? Chuyện đã như vậy, cho dù có đem chân tướng sự tình nói ra, đừng nói là Phù Tiên Đảo không đồng ý, dù là Võ thị gia tộc cũng sẽ không đồng ý. Phải biết rằng đã đánh La Tiêu Hán thành như vậy, để Đại La Tông hiểu rõ chân tướng cho dù không dám tìm Phù Tiên Đảo tính sổ, chẳng lẽ còn không dám tìm Võ thị gia tộc tính sổ sách?
Nếu không nói ra, hạnh phúc cả đời của nữ nhi chẳng phải là xong rồi? Sắc mặt Võ Hóa Kiền và Trúc Tầm Thu âm tình bất định. Dược Thiên Sầu đứng một chút, nghĩ cả người khó chịu, hết nhìn đông tới nhìn tây quan sát bài biện trong phòng. Hắn đối với quan niệm của thời đại này cũng không có nhận thức gì khắc sâu, với hắn mà nói, không phải chỉ là thuận miệng tìm một lý do đánh tên vương bát đản kia thôi sao, mình lại không làm gì Võ Lập Tuyết, sự tình qua đi thì mạnh ai nấy đi.
Sau đó, hai phu thê đem Võ Lập Thành cùng Võ Lập Tuyết rời đi. Dược Thiên Sầu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tìm một cái ghế rộng rãi, thân thể bò xuống, nhàn nhàn du tai.
Dược Thiên Sầu dựa lưng vào ghế, cười nhạo: “Gây họa gì? Không phải chỉ đánh tên La Tiêu Hán thôi sao, ta sợ hắn?”
Đàm Phi và Kinh Tả đứng một bên dò xét, người sau lắc đầu nói: “Không phải nói cái này, mà là chuyện ngươi làm với Võ Lập Tuyết.”
Dược Thiên Sầu sửng sốt, vò đầu nói: “Ta không làm gì cô ấy a! Không phải ban đầu thiếu chút nữa là giết cô ta sao? Việc này không phải đã xong rồi sao?”
Người này hiển nhiên còn không tự biết, thật không biết trong óc đều đựng thứ gì? Đàm Phi dở khóc dở cười nói: “Ngươi ở ngay trước mặt mọi người nói Võ Lập Tuyết là nữ nhân của ngươi, điều này còn chưa chịu là gây họa sao?”
“Xuy! Đó là cái gì, ta chỉ bất quá tìm một lý do không trở ngại đánh tên vô liêm sỉ kia mà thôi, dùng lý do khác đánh, đến lúc đó không có tông môn làm chỗ dựa khẳng định sẽ phiền phức không ngừng. Mấy thứ này trong lòng chúng ta biết rõ ràng là được, hà tất còn muốn nói ra.” Dược Thiên Sầu tùy ý phất tay nói.
“Ta nói Dược huynh, ngài hôm nay ngươi có khác gì nói cho toàn bộ tu chân giới, Võ Lập Tuyết là nữ nhân của ngươi, danh dự nữ tử há có thể đem ra vui đùa, ngươi bảo Lập Tuyết sau này nên làm như thế nào.” Đàm Phi gõ tay lên bàn trà thâm ý nói.
Bị hắn vừa nói như thế, trong óc Dược Thiên Sầu đột nhiên toát ra ấn tượng quan về thế giới này, ở đây danh dự cùng trinh tiết của nữ tử phi thường trọng yếu, danh dự của nữ tử bị hao tổn đủ bức tử nàng. Lúc này Dược Thiên Sầu có điểm trợn tròn mắt…
Bên trong một trang viên lớn nhất Võ thị gia tộc, nơi đây thuộc về mỗi đời gia trưởng cùng gia quyến ở lại, từ sau khi tiếp nhận sẽ tặng lại cho đời gia trưởng tiếp theo. Gia gia Võ Lập Thành là Võ Tứ Hải chính là gia trưởng hiện tại của Võ gia. Ở trong nội đường, một lão giả tinh thần quắc thước nhìn Võ Lập Thành nói: “Cháu nói Dược Thiên Sầu kia ngoại trừ Phù Tiên Đảo, còn có một cỗ lực lượng thần bí?”
Lão giả vừa hỏi chính là Võ Tứ Hải, lúc này trong nội đường chỉ có hắn cùng Võ Hóa Kiền và Võ Lập Thành ba người, không có những người khác, nữ quyến tại Võ gia không cho phép tham dự những công việc trọng yếu.
“Đúng vậy, gia gia!” Võ Lập Thành nói: “Cháu cùng Tử Thông bọn họ đã từng nhìn thấy Dược Thiên Sầu đưa tới hơn trăm người bịt mặt hắc y, tu vi kém cỏi nhất cũng mạnh hơn cả cháu. Đám người đi chung với cháu ruột chưởng môn Thanh Quang Tông chính bị Dược Thiên Sầu phái hắc y nhân tru giết. Hơn nữa từ trong lời nói của những hắc y nhân nghe ra, bọn họ căn bản không xem Phù Tiên Đảo vào mắt. Phỏng chừng thực lực của họ không chỉ là bấy nhiêu.”
Võ Hóa Kiền cả kinh nói: “Phía sau Dược Thiên Sầu còn có thực lực như vậy, từ lúc nào tu chân giới có thêm cỗ lực lượng như thế?”
“Vậy thì không sai rồi!” Võ Tứ Hải gật đầu nói: “Ta vừa thu được tin tức, chưởng môn Lưu Trường Thanh của Thanh Quang Tông bị người giết chết.”
“Cái gì?” Hai cha con đồng thời cả kinh kêu lên. Huyết Ma Cung tìm lớn khí lực như vậy cũng không giết được hắn, thế nào lại đột nhiên bị người giết đây?
“Yến Tử Thành có một thủ phủ họ Dược, đêm hôm qua ở tại Dược phủ xảy ra một hồi đại chiến, Lưu Trường Thanh bị người giết ở đó, theo cư dân ở gần đó hình dung, có mấy trăm hắc y nhân bao vây Lưu Trường Thanh, mà Lưu Trường Thanh vận dụng Bạch Ất Phất Trần và Thanh Minh Kiếm hay kiện pháp bảo trấn sơn của Thanh Quang Tông, hắc y nhân không làm gì được hai kiện pháp bảo kia. Cuối cùng lại xuất hiện một bạch y nhân, từ cách diễn tả của cư dân gần đó mà phán đoán, bạch y nhân rất có thể là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, người này vừa xuất hiện, đã giết chết Lưu Trường Thanh.” Võ Tứ Hải hồi ức tin tức truyền đến nói.
“Lần này không phải hơn trăm tên hắc y nhân, mà là mấy trăm hắc y nhân, còn có bạch y nhân tu vi Độ Kiếp hậu kỳ sao?” Võ Lập Thành khiếp sợ nói.
Võ Tứ Hải gật đầu: “Theo cư dân gần đó nói, thủ phủ họ Dược kia có hai nhi tử, con lớn tên Dược Thiên Sầu. Ban đầu chúng ta còn không xác định có đúng là Dược Thiên Sầu này hay không, hôm nay nghe cháu nói như vậy, không hề nghi ngờ, chính là Dược Thiên Sầu đang ở chỗ chúng ta.”
Võ Hóa Kiền cả kinh nói: “Dược Thiên Sầu nói rốt cục có bối cảnh gì? Sao không tìm phụ mẫu hắn hỏi một chút, nói không chừng có thể có tin tức.”
“Tìm không được nữa, toàn bộ Dược gia hầu như bị đốt thành phế tích, người đã sớm không thấy tung tích.” Võ Tứ Hải lắc đầu, bỗng nhiên lại than thở: “Nhìn ra được người này thật tình muốn làm bằng hữu với Lập Thành bọn họ, bằng không bí mật như vậy sẽ không cho các ngươi biết, còn có từ chuyện của Tuyết nhi lần này là có thể nhìn ra. Bí mật này chúng ta giúp hắn che giấu được ngày nào hay ngày đó thôi!”
“Phụ thân, vậy Tuyết nhi làm sao bây giờ? Hôm nay chỉ sợ đều đã truyền khắp tu chân giới.” Võ Hóa Kiền nhíu mày nói.
“Con gái nhà mình thì nhà mình rõ ràng, hà tất cần quan tâm người khác thấy thế nào. Nghe ta nói, nếu như hai người thực sự tình đầu ý hợp, từ giả thành thật thì đã có quan hệ gì.” Võ Tứ Hải hốt nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Võ Lập Thành nói: “Hay là có thế lực sau lưng Dược Thiên Sầu hỗ trợ, Lập Thành có thể thuận lợi lên làm gia chủ đời tiếp theo cũng nói không chừng. Dứt bỏ chuyện này không nói, thế lực phía sau hắn mạnh như thế nào chúng ta còn không biết, nói chung làm bạn không phải địch thật là tốt hơn.”
Võ Hóa Kiền nhíu mày nói: “Ý tứ của phụ thân là tác hợp Tuyết nhi và Dược Thiên Sầu, nhượng Dược Thiên Sầu trợ Lập Thành…”
Võ Tứ Hải phất tay ngắt lời: “Con hiểu lầm rồi, đương nhiên được như vậy là hay nhất, nhưng ta cũng sẽ không lấy hạnh phúc của tôn nữ đi làm chuyện như vậy, then chốt phải xem hai người có hợp nhau hay không. Nói thật, ta đối với người trẻ tuổi dám nghĩ dám làm như Dược Thiên Sầu thực sự thưởng thức, mặc dù có chút xung động, nhưng không mất tâm huyết nam nhi, nếu như Tuyết nhi có thể theo hắn, sẽ không chịu tội. Huống chi ta tin tưởng một điểm, nếu như Lập Thành chân thành tương giao cùng hắn, sau này Lập Thành có điều gì trắc trở, hắn nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
“Gia gia! Có chuyện cháu đã quên nói cho mọi người.” Võ Lập Thành cười khổ nói: “Dược Thiên Sầu đã từng là khí đồ(đồ đệ bị bỏ rơi) của Thanh Quang Tông. Hắn từng cùng một nữ đệ tử Thanh Quang Tông riêng định chung thân. Sau đó nữ đệ tử trở thành đạo lữ của Lưu Chính Quang, mà Lưu Chính Quang bởi vì việc này nên dẫn tới họa sát thân. Hiện tại nữ nhân kia đã bị hắn bắt vào tay. Nếu như Tuyết nhi thực sự cùng hắn ở một chỗ, vậy chẳng phải là sẽ làm nhỏ hay sao.”
Võ Hóa Kiền sửng sốt: “Cướp lão bà của người khác?”
Nghe vậy, Võ Tứ Hải ha ha cười nói: “Còn có chuyện như vậy? Ha hả! Tiểu tử này quả nhiên là người phi thường làm chuyện phi thường, ta quả nhiên không nhìn lầm người. Đáng tiếc! Không biết Tuyết nhi chúng ta có phúc khí này hay không!”
Trên mặt hai cha con co quắp một trận, Võ Hóa Kiền nói: “Phụ thân, để Tuyết nhi là tiểu lão bà của người khác, Tầm Thu biết được hẳn sẽ không đáp ứng.”
“Ý nghĩ đàn bà! Nó biết cái gì?” Võ Tứ Hải trừng mắt nói: “Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu không nói, chỉ cần Dược Thiên Sầu có thể làm cho Tuyết nhi hạnh phúc cả đời, cho dù hắn có một trăm lão bà thì lại có can hệ gì. Đồng thời giả như có một nam nhân nào chỉ cưới một mình Tuyết nhi, cũng không thể đưa cho Tuyết nhi hạnh phúc, ta tình nguyện để Tuyết nhi cả đời không lấy chồng. Thân nữ nhi, cả đời có thể gặp được một nam nhân khiến nàng hạnh phúc thật không dễ dàng.”
Hai cha con hoàn toàn không còn gì để nói. Giả như để Dược Thiên Sầu nghe được lời Võ Tứ Hải vừa nói, nhất định sẽ ôm chân hắn khóc rống lên: “Tri kỷ a! Ta hướng thiên phát thệ, ta nhất định sẽ hảo hảo đối với Tuyết nhi.” Đáng tiếc lời vừa rồi hắn không nghe thấy.
Một đêm trôi qua, Dược Thiên Sầu trằn trọc! Khắc sâu nhận thức sự sai lầm của mình.
Ngày kế, hội đấu giá long trọng của tu chân giới đã sắp sửa cử hành. Sáng sớm, Võ Lập Thành đã dẫn Võ Lập Tuyết đi tới Tĩnh Khách Trai, vốn Võ Lập Tuyết ngại ngùng gặp lại Dược Thiên Sầu, lại không hay biết gia gia, phụ thân và ca ca đã liên thủ đem nàng bán ra. Lão gia tử trừng mắt nói: “Ngày hôm qua người ta không tiếc vì cháu vung tay, ngày hôm nay cháu và ca ca phải bồi cho người ta, bằng không đừng trách gia gia phát hỏa, Võ gia chúng ta không có loại người vong ân phụ nghĩa.”
Cứ như vậy, Võ Lập Thành mang theo nhiệm vụ tác hợp cho muội muội cùng Dược Thiên Sầu đi tới. Mấy người ra khỏi Tĩnh Khách Trai hướng Mạo Nhi Đảo đi tới. Ba người Tất Tử Thông phát hiện ngày hôm nay Dược Thiên Sầu, Võ Lập Thành và Võ Lập Tuyết đều có điểm gì là lạ.
“Võ Lập Tuyết.” Dược Thiên Sầu đột nhiên hô lên. Mấy người vô cùng kinh ngạc nhìn lại, Võ Lập Tuyết lại càng sửng sốt.
Dược Thiên Sầu gãi đầu nói: “Xin lỗi, ngày hôm qua là ta quá lỗ mãng, phá hủy danh tiếng của cô.”
Gương mặt Võ Lập Tuyết đỏ lên, lúc này hiểu được hắn đang nói gì, cắn cắn đôi môi đỏ mọng, bỗng nhiên thản nhiên cười nói: “Dược Thiên Sầu, nhận lỗi như vậy có phải có điểm thiếu thành ý.”
Dược Thiên Sầu xấu hổ cười nói: “Là phải a! Vậy cô nói đi! Chỉ cần ta có thể làm được nhất định sẽ không từ chối.”
Bốn người Tất Tử Thông xoay đầu tới tới lui lui, ai nói chuyện họ lại xoay qua nhìn người đó. Hai mắt to của Võ Lập Tuyết vừa chuyển, cười nói: “ Vậy ngươi đem đồ vật bán đấu giá đầu tiên của hôm nay mua lại đưa cho ta, ta coi như chuyện hôm qua không có phát sinh qua.”
“Tốt tốt tốt! Không thành vấn đề, mặc kệ bao nhiêu tiền ta đều mua tặng cho cô.” Dược Thiên Sầu liên tục đáp ứng, cảm giác tội lỗi trong lòng nhất thời giảm đi vài phần, mẹ nó! Lão tử có chính là nhiều tiền, vấn đề có thể sử dụng tiền giải quyết là hay nhất, bằng không làm ra chuyện gì, lão tử phải áy náy cả đời. Hắn lại không biết sau khi mình đáp ứng, trong đôi mắt Võ Lập Tuyết hiện lên một tia thất lạc.
“Lập Thành! Ngươi biết hôm nay kiện đồ vật đầu tiên bán đấu giá là gì không?” Dược Thiên Sầu nhịn không được hỏi. Trải qua chuyện hôm qua, quan hệ giữa mấy người lại càng gần một bước, bắt đầu hô thẳng tên.
Võ Lập Thành lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, hội đấu giá trọng đại như vậy chỉ có khách hàng cùng người qua tay biết, ngoại trừ trưởng lão hội và gia trưởng có quyền hỏi tới, đối tất cả mọi người đều bảo mật. Nhưng có chút khẳng định, vật không quý trọng thì không đem đấu giá.”
“Thế nào? Thiên Sầu, có đúng là đáp ứng quá sớm, sợ trên người không đủ tiền?” Tất Tử Thông trêu ghẹo nói, mấy người ha ha cười.
Đi tới Mạo Nhi Đảo, ngoài sự dự liệu của Dược Thiên Sầu chính là địa phương bán đấu giá lại nằm dưới tầng ngầm. Phía dưới có một không gian thật lớn, lúc này đã ngồi đầy người, người người đều đội nón đen trùm kín, ngoại trừ hai mắt không nhìn thấy gì, chỉ sợ là vì cần bảo mật. Có người của Võ gia giúp đỡ an bài, nhóm người của Dược Thiên Sầu được an bài ở vị trí gần phía trước nhất. Toàn thân cũng che kín, mà ngồi bên người hắn chính là Võ Lập Tuyết.
Đã bắt đầu bán đấu giá. Trên đài phía trước, có hai đệ tử Võ gia khiêng vật gì đó trùm vải đen đi ra, xem dáng dấp là một vật hình trứng. Chủ trì bán đấu giá chính là một trưởng lão Võ gia, trưởng lão hạ lệnh, ý bảo đệ tử kéo miếng vải đen bao phủ đồ vật xuống. Hiện ra trước mặt mọi người là một vật màu đen giống như trái dưa hấu, hình dạng giống quả trứng lại chưa từng thấy qua quả trứng nào lớn như vậy. Dược Thiên Sầu âm thầm nói, đây chẳng lẽ là trứng khủng long? Lẽ nào địa phương này có khủng long? Mẹ nó! Bán đấu giá trứng khủng long?
Ngay khi mọi người đang âm thầm phỏng đoán đó là vật gì, vật màu đen kia bỗng nhiên biến thành màu sắc đỏ tươi, không bao lâu lại tối sầm xuống, một hồi sau lại đỏ lên, như vậy nhiều lần lúc đen lúc đỏ, phảng phất như bên trong có thứ gì đang hô hấp…