Chuyện thứ năm, Văn Lan Phong xuất quan, đi tới Yêu Quý Vực quyết đấu với Tất Trường Xuân, sau đó bình an quay về.
Chuyện thứ sáu, sự kiện thiên địa thần uy tại Mê Vụ Sâm Lâm, làm cho cả tu chân giới sôi trào.
Chuyện thứ bảy, linh thạch quáng trong tay Bồ Thái Đông bị Anh Hùng huyết tẩy, tao ngộ không khác gì với Hoắc Tông mình, làm cho các quốc gia đều phải tăng nhân thủ phòng ngự linh thạch quáng.
Trước đó mọi người đầu tiên suy đoán Anh Hùng là một cá nhân nào đó cố ý tìm m Bách Khang
phiền phức, sau lại suy đoán do một tổ chức cố ý nháo sự tại Đại trơng
quốc. Hôm nay mọi người phát hiện không đúng, Anh Hùng này ra vẻ bắt đầu từ Đại trơng quốc tới Kim Sơn quốc đều gặp hại, kế tiếp sẽ lại là ai?
Vấn đề này không ai khẳng định được đáp án, chỉ có thể tăng mạnh phòng
ngự linh thạch quáng trên địa bàn của mình.
Bất quá chỉ trong
thời gian hai tháng ngắn ngủi, tu chân giới luôn không có chút gợn sóng
không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện đại sự như vậy, quả thực làm mọi người vô cùng kinh ngạc. Có không ít người vốn thích xem náo nhiệt, ở đâu có
việc liền chạy tới đó, phát hiện cả đời mình tu hành cũng là lần đầu
tiên chạy tới chạy lui nhiều đến như vậy.
Mọi người đếm đếm bảy
kiện đại sự, phát hiện chỉ cần Anh Hùng vừa lộ diện, chính là làm khiếp
sợ tu chân giới, trong bảy chuyện đã chiếm ba chuyện. Sau đó trong bảy
chuyện đại sự, Dược Thiên Sầu đã chiếm hai chuyện, còn có hai chuyện đều là xảy ra đơn độc.
Dược Thiên Sầu cũng không có tâm tư suy nghĩ
chuyện này, với hắn mà nói, chuyện đếm trên đầu ngón tay kia, chính là
ăn no không việc làm mà thôi.
Nhưng những người khác không hay
biết chính là, chuyện Anh Hùng làm ra, kỳ thực cũng do Dược Thiên Sầu
làm. Ngay cả sự kiện thiên uy bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, cũng có quan hệ
tới hắn, chỉ bất quá ngay chính hắn cũng không biết mà thôi.
Nếu
tính toán lại, trong bảy chuyện đại sự, Dược Thiên Sầu đã lăn qua lăn
lại sáu chuyện. Nếu như Võ Tứ Hải của Hoa Hạ tu chân giới biết được, hắn tuyệt đối không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì hắn đã sớm có suy luận
phán đoán, người này đi tới đâu, nơi đó sẽ không ngừng phiền phức, chính là tai tinh.
Hiện tại, dù là cao thủ Hóa Thần kỳ của các quốc
giạ, cũng không biết nên làm gì, nên bắt đầu từ đâu. Đã sống bao nhiêu
năm tháng dài dằng dặc, có khi nào từng gặp qua nhiều chuyện lớn xảy ra
như thế.
Mọi người còn đang chuẩn bị đi gặp Văn Lan Phong tẩy
trần đón gió! Thiên uy bên trong Mê Vụ Sâm Lâm cũng làm mọi người muốn
đi xem, nhưng còn chưa tới Mê Vụ Sâm Lâm, kết quả linh thạch quáng của
Bồ Thái Đông bị Anh Hùng huyết tẩy, vì vậy lập tức quay người chạy về bố trí nhân thủ phòng ngự linh thạch quáng, để tránh khỏi tập kích.
Có người mỉm cười nói, chuyện đại sự thứ tám cũng sắp đến rồi. Người bên
ngoài hỏi hắn là chuyện gì, hắn cười nói: Hội Tụ Bảo Bồn mười năm một
lần!
Ngay khi cách nói này được mọi người nhất trí nhận thức,
không biết là ai ở trong tu chân giới truyền bá lời đồn trắng trợn: Nói
sự kiện thiên uy bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, chính là vì có bảo bối xuất
thế. Vật tản ra vạn đạo kim quang, thực tế chính là vạn thanh phi kiếm
của Vạn Kiếm Ma Quân ở thời kỳ thượng cổ đại chiến.
Tin tức vừa
tản đi rạ, toàn bộ tu chân giới lần thứ hai sôi trào, Vạn Kiếm Ma Quân
là ai? Đó chính là đệ nhất cao thủ thời kỳ thượng cổ! Có người nói tiên
nhân ngã xuống trong tay hắn cũng không biết có bao nhiêu. Có thể ngự
vạn thanh phi kiếm tru tiên, hay! Đừng nói vạn thanh, nếu ai lấy được
một thanh cũng được a! So với thượng phầm linh bảo hiếm có khó gặp cũng
không biết đã mạnh hơn bao nhiêu.
Tuy là lời đồn, không thể dễ
tin, nhưng không có lửa làm sao có khói! Mọi người ngẫm lại cũng phải,
vạn đạo kim mang có khả năng dẫn tới thiên lôi, cuối cùng trời giáng
mười hai đạo ngân hoa mới đưa uy lực của nó áp chế trở xuống, đó không
phải là
Bảo bối triì là gì? Nếu như là bảo bối, lại là bảo bối có thể khiến cho động tĩnh lớn đến như vậy, nói là vạn thanh phi kiếm của
Vạn Kiếm Ma Quân cũng không có gì quá đáng.
Nhưng mọi người cũng
không phải kẻ ngu si. Tự nhiên phải xác nhận nơi phát ra tin tức. Toàn
bộ tu chân giới liền được động viên, truy nguyên nguồn tin, rất nhanh
liền tra được tin tức đến từ Kim Sơn quốc nội, vì vậy người của Kim Sơn
quốc liền bắt được người truyền bá ra lời đồn, chính là một gã tán tu
của Kim Sơn quốc.
Đề có được sự chứng minh, đường đường Hóa Thần
trung kỳ Bồ Thái Đông cũng phải tự mình thầm vấn, dù là một ít Hóa Thần
kỳ cao thủ như nhóm người Hoắc Tông mình cũng chạy đến. Kết quả làm tên
tiểu tu sĩ kia hoảng sợ muốn tiểu luôn trong quần, uy áp của cao thủ Hóa Thần kỳ có mấy người có thể thừa thụ? Huống chi chỉ một chút đã tới một đống người như thế.
Tiểu tu sĩ kia nói, đời này không nghĩ tới
mình có thể nhìn thấy nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ như vậy, chết cũng nhận
thức. Vì vậy mọi người hỏi gì thì hắn trả lời câu đó.
Đạt được
kết quả, tin tức của tiểu tu sĩ cũng thật sự đáng tin. Nguyên nhân chính là vì buổi tối mấy ngày trước, hắn đang ở trong một vùng hoang dã nướng đồ ăn, bỗng nhiên có người bay tới cùng hắn nướng đồ ăn ăn chung, tay
nghề nướng thịt của người nọ thật sự không tệ, còn xuất ra không ít rượu ngon cùng uống. Lúc hai người nói chuyện phiếm, tự nhiên đã nói tới sự
kiện thần uy huyên sôi sùng sục trong mấy ngày gần đây.
Người nọ
cười nói: "Sự kiện thần uy rắm thí, lão tử mới từ trong Mê Vụ Sâm Lâm đi ra, đối với chuyện bên trong nhìn thấy thật rõ ràng."
Lúc này
tiểu tu sĩ cười nhạo nói: "Ngươi thật đúng là biết thổi phồng, ngươi cho ngươi là Dược Thiên Sầu, có thể qua lại như thường bên trong Mê Vụ Sâm
Lâm a!"
"Kháo." Người nọ cười mắng: "Mẹ nó! Lão tử chính là Dược Thiên Sầu, có cần giả mạo chính mình hay sao?"
"Đừng thổi phồng nữa, nếu như ngươi là Dược Thiên Sầu, vậy ngươi nói cho ta
biết, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm rốt cục xảy ra chuyện gì?" Câu này của
tiểu tu sĩ bất quá chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Ai biết người
nọ xem là thật, vỗ ngực lớn tiếng nói: "Lão tử cũng không thổi phồng nói hoang, nhờ vào tín dự đi khắp thiên hạ. Ta nói cho ngươi! Chuyện xảy ra bên trong Mê Vụ Sâm Lâm kỳ thực không phải là thần uy gì, chính là có
tuyệt thế bảo bối ra đời, đây là điều mà ta tận mắt nhìn thấy."
Tiểu tu sĩ cũng không xem là thật, dù sao cả đêm dài một mình cũng buồn
chán, xem như nghe một chút chuyện xưa, vì thể hỏi là bảo bối tuyệt thế
gì xuất thế?
Người nọ nhìn hắn một hồi lâu, mới nhún nhún vai
nói: "Bỏ đi, nói cho ngươi cũng vồ ích, ngươi chỉ là một tiểu tán tu,
nói ra cũng sẽ không ai tin tưởng."
Hắn lắc đầu tấm tắc sợ hãi
than thở: "Nguyên lai Mê Vụ Sâm Lâm chính là nơi táng thân của thượng cổ đệ nhất cao thủ Vạn Kiếm Ma Quân, ban đầu ta cũng không biết, vừa rồi
khi tu vi ta đột phá Độ Kiếp sơ kỳ phải độ kiếp, không nghĩ ra đã đưa
thiên lôi tới. Một đạo sấm sét bổ xuống, bổ ra một tòa cổ mộ thật lớn,
đợi khi đạo sấm sét thứ hai đánh xuống, bên trong cổ mộ bỗng nhiên bắn
ra vạn đạo kim mang, chặn lại thiên lôi. Đợi khi thiên lôi chuẩn bị đánh tiếp, vạn đạo kim mang thẳng trùng tận trời, đem kiếp vân đánh tan. Ta
thật vui vẻ a! Không nghĩ tới như vậy đã dễ dàng vượt qua một kiếp."
"Thật hay giả?" Tiểu tu sĩ hỏi: "Vậy ngươi dựa vào cái gì kết luận vạn đạo
kim mang chính là vạn thanh phi kiếm của Vạn Kiếm Ma Quân?"
Người nọ lộ ra biểu tình ngươi còn không chịu tin, nói: "Lúc đó ta thật hiếu
kỳ! Không biết là vật gì giúp ta độ kiếp. Vì vậy ta chui vào tòa cổ mộ,
kết quả ngươi đoán xem ta nhìn thấy cái gì?"
Tuy rằng tiểu tu sĩ
không tin lời hắn nói là thực sự, nhưng bởi vì hắn nói quá đặc sắc, nên
vẫn nhịn không được hỏi: "Nhìn thấy gì?"
Người nọ vừa chỉ tay vừa nói: "Là một không gian ngầm thật lớn, mặt đất phủ kín
Hoàng kim, trung gian còn có một dàn tế hoàng kim cao hơn mười thước. Bên
dưới dàn tế cắm đầy trường kiếm kim mang lóng lánh. Bên trên dàn tế có
một cỗ thây khô ngồi xếp bằng, bên trên những cây cột hoàng kim còn khắc chữ, thật không ai tưởng tượng được đó chính là Vạn Kiếm Ma Quân."
"Chữ khắc trên cột là chữ gì?" Hiện tại tiểu tu sĩ đã quên hắn nói là thật hay giả, chỉ muốn nghe được phần cuối.
"Cũng không có viết gì." Người nọ xét miếng thịt nướng bỏ vào miệng nhai, lại uống ngụm rượu, hàm hồ nói: "Vạn Kiếm Ma Quân pháp tướng kim thân, chỉ
là vài chữ vậy thôi."
"Phi kiếm của Vạn Kiếm Ma Quân cắm dưới dàn tế, ngươi có nhổ đi vài cây hay không?"
"Không có." Người nọ lắc đầu nói.
"Ha hả! Lời rồi phải không! Nếu như thực sự là vạn thanh phi kiếm của Vạn
Kiếm Ma Quân, ngươi có thể nhẫn nhịn mà không lấy sao?" Tiểu tu sĩ cười
nói.
Kết quả người nọ cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ rằng ta không
muốn lấy? Then chốt là uy áp từ những thanh kiếm sản sinh thật quá lớn,
bằng tu vi của ta căn bản không thể tới gần, nếu như tu vi ta tới được
Độ Kiếp hậu kỳ, có lẽ có thể lấy đi một hai thanh cũng không chừng."
Tiểu tu sĩ cười cười, cũng lười cùng hắn cãi cọ, huống chi nhìn không thấu
tu vi của người ta, vạn nhất chọc cho người ta thẹn quá thành giận, vung tay với mình kể như xong. Sau đó, người nọ uống hết bầu rượu, liền vỗ
vỗ mông rời đi.
Ngày kế khi tiểu tu sĩ nói chuyện phiếm với người khác chợt ngứa miệng, khi đối phương nhắc tới sự kiện thần uy, hắn vì
muốn khoe khoang kiến thức mình rộng rãi, đã nói ra chuyện phi kiếm của
Vạn Kiểm Ma Quân xuất thế. Kết quả thì xong rồi, một truyền mười, mười
truyền trăm, trong mấy ngày ngắn ngủi liền huyên toàn bộ mọi người trong tu chân giới đều biết.
Nghe xong tiểu tu sĩ thành thật khai báo, đám người Bồ Thái Đông nhìn nhau, đi ra khỏi phòng thầm vấn, hiện tại
nghi hoặc lớn nhất của bọn họ chính là đêm đó người nói chuyện với tiểu
tu sĩ kia có đúng là Dược Thiên Sầu hay không.
"Nếu như theo lời
tiểu tu sĩ thuật lại, khẩu khí của người nọ mà phán đoán, thật đúng là
có điểm giống khẩu khí của Dược Thiên Sầu, mở miệng ngậm miệng thích
xưng lão tử." Hoắc Tông mình hí mắt nói: "Nếu như hiện tại có thể chứng
minh được tu vi Dược Thiên Sầu, thực sự đã từ Nguyên Anh kỳ bước lên Độ
Kiếp kỳ, tám chúi phần mười người nọ quả thật có thể là Dược Thiên Sầu."
"Dù là Dược Thiên Sầu thì thế nào?" Bồ Thái Đông nhắc tới Dược Thiên Sầu
liền nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: "Lẽ nào ngươi cho rằng tiểu tử
kia sẽ nói lời nói thật? Nếu như thật có địa phương như vậy, hắn làm sao tùy tiện chịu nói cho người khác?"
Đúng lúc này, đại đệ tử Bạch
Mông rất nhanh chạy tới đưa tin: "Sư phụ, dưới chân núi truyền đến tin
tức Dược Thiên Sầu đánh lén đệ tử chúng ta phái đi tới linh thạch quáng, tiểu sư đệ suất lĩnh mười mấy người cùng đi nhưng chỉ một mình hắn còn
sống."
Hơn mười vị Hóa Thần kỳ cao thủ đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu không nói, xem ra Dược Thiên Sầu đã dự định trả thù. Bồ Thái Đông
đỏ mặt quát: "Một đám phế vật vô dụng, hơn mười người đánh không thắng
một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mặt mũi của ta bị các ngươi làm mất hết."
Bạch Mông không dám nói thêm lời gì, dù sao lần trước mặt mũi hắn làm mất
nhiều nhất, chỉ cúi đầu nhẹ giọng nói: "Nghe tiểu sư đệ nói, tu vi Dược
Thiên Sầu tăng nhiều, hình như đã đột phá Độ Kiếp kỳ, phi hành cũng
không cần dùng phi kiếm nữa."
"Dù là tu vi Dược Thiên Sầu đạt tới Độ Kiếp kỳ thì thế nào? Ngươi gặp qua trong tu chân giới có mấy Độ Kiếp hậu kỳ đánh không thắng Độ Kiếp sơ kỳ?" Bồ Thái Đông còn đang rít gào,
đã thấy Hoắc Tông mình chắn ngay giữa hai người, huy tay nói: "Bạch
Mông, ngươi xuống dưới trước."