Uy, bà ngoại này, ngươi a dua theo làm cái gì. Dược Thiên Sầu phi thường buồn bực, cái túi trữ vật kia quả thật là bên trong rỗng tuếch. Bởi vì toàn bộ tài sản hắn đều ném vào ô Thác Châu bảo quản. Binh thường cũng sẽ không ai cướp lấy túi trữ vật của hắn. Chẳng qua gặp phải ngưu nhân Lộng Trúc không biết nói lý lẽ, cho nên mới xảy ra tình huống dở khóc dở cười này. Được ta phải báo thù! Dược Thiên Sầu làm ra quyết tâm, theo sau liền chả vờ giật mình nói: "Lộng Trúc tiền bối, thiếu chút nữa ta quên mất chuyện này. Có người nhờ ta hỏi ngài một câu..." Lộng Trúc cười ha hả: "Muốn đánh trống lảng sao? Đám người mà ngươi quen biết, còn ai có thể nhận thức ta đây?" Lão già kia! Ngươi đừng hối hận đó! Dược Thiên Sầu trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại bày ra thần tình nghiêm túc nói: "Có người nhờ ta chuyển cáo rằng, ngài có quen người nào tên là Tiêu Diêu hay không?" Diễn cảm xấu xa trên mặt Lộng Trúc nhất thời cứng đờ. Phỏng chừng hắn không dám tin vào lỗ tai của mình. Tất Trường Xuân không biết từ khi nào đã mở hai mắt ra, thần tình quái dị liếc mắt nhìn hai cha con một cái. Theo sau lại nhắm mắt làm ngơ. Trải qua một lúc lâu sau, Lộng Trúc chột da liếc mắt nhìn sang Tử Y xong, mới ho khan nói: "Dược Thiên Sầu, ai nhờ ngươi hỏi ta thế." "Là Quỳnh Hoa tiên tử, tông chủ Vọng Nguyệt Tông, môn phái bài danh hàng thứ ba trong tu chân chính đạo. Chẳng hay tiền bối có nhận thức người tên Tiêu Diêu không?" Dược Thiên Sầu giả bộ không biết gì nói. Bất quá cái tia đắc chí ở sâu trong mắt hắn, đã bị Lộng Trúc nhìn thấu. Lộng Trúc sắc mặt trầm xuống, nhìn Tử Y hỏi: "Ngươi cũng đã gặp qua tông chủ Vọng Nguyệt Tông sao?" "Gặp qua, nữ nhân này phi thường chán ghét. Bất quá nàng lại rất hào phóng, còn cho chúng ta không ít linh thạch." Tử Y toét miệng cười đáp. "Nếu người ta đã tặng linh thạch cho ngươi. Vậy sau này không được nói bậy ở sau lưng người ta nữa." Lộng Trúc quở mắng. Bất quá trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Thực hiển nhiên, những thứ mà Dược Thiên Sầu đã biết, Tử Y vẫn còn chưa biết được. Tử Y thè lưỡi, vội vàng ngậm chặt miệng. Bởi vì sư phụ rất ít khi quở mắng nàng như thế này. Lộng Trúc đưa mắt nhìn sang Dược Thiên Sầu, trầm giọng nói: "Ta chẳng quen người nào tên là Tiêu Diêu cả. Sau này không cần hỏi ta những câu vô nghĩa như thế này. Ta ghét nhất phải trả lời những câu hỏi nhàm chán. Nếu còn tái diễn, ta nhất định sẽ đoạn gãy chân ngươi. Đến lúc đó, cho dù là sư phụ ngươi cũng không ngăn cản được đâu." Trong ngữ khí tràn ngập hương vị cành cáo ah! Dược Thiên Sầu gật đầu tán thành quan điểm. Phỏng chừng bị mình nhắc nhở như thế, đối phương hẳn là cũng sẽ biết khó mà lui. Sẽ không tiếp tục gây khó dễ với mình nữa. Bất quá Dược Thiên Sầu đã tính nhầm. Hiển nhiên Lộng Trúc chẳng thèm quan tâm đến câu uy hiếp của hắn. Chỉ hờ hững nói: "Ít nhàn thoại thôi, đem bảo bối của ngươi lấy ra đây. Nếu còn dám che giấu xuống, cần thận ta lột sạch quần áo của ngươi xuống, để kiểm tra đó!" Xem bộ dáng này của Lộng Trúc, hiển nhiên là cũng muốn hung hăng trả thù Dược Thiên Sầu một phen. Dược Thiên Sầu thần tình xám xịt. Thầm nghĩ, hảo, ngươi hay lắm. Chờ sau này ta nhất định sẽ đưa Quỳnh Hoa tiên tử đến Nam Hải Tử Trúc Lâm, để phu thê nhà ngươi sum vầy nga! "Không dối gạt tiền bối! Vãn bối quả thật là không có bảo bối gì. Cái mà ngài kêu là bảo bối, chẳng qua ta được sư phụ chỉ điểm, luyện thành phương pháp Tụ Hỏa Hóa Hình. Đùa giỡn ở trước mặt người khác thì còn được, nhưng nếu đem ra ở trước mặt ngài thì thật là không phải." Dược Thiên Sầu cười khổ nói.
"Tụ Hỏa Hóa Hình? Đây là cái pháp quyết gì? Dường như ta chưa từng thấy sư phụ ngươi thi triển qua lần nào. Mang ra đây khoe một chút xem có thể hồ lộng được ta hay không." Lộng Trúc nhất thời tràn đầy hứng thú nói. "Không cần đâu! Vãn bối nào dám khoe khoang ở trước mặt tiền bối!" "Ít nói nhảm thôi! Mau lên!" Dược Thiên Sầu biết không thể phản bác được, ở dưới cái nhìn đầy soi mới của hai cha con Lộng Trúc. Trong lòng bàn tay Dược Thiên Sầu cũng chợt bùng lên một đoàn Thanh Hỏa. Theo thế lửa dần dần ngưng tụ, đến khi không còn nhìn thấy quang hoa, thì một thanh phi kiếm màu xanh lục, cũng đã xuất hiện ra ở trong lòng bàn tay của hắn. Tất Trường Xuân đối với chuyện này chẳng quan tâm lắm. Dược Thiên Sầu luyện thành chiêu thức này, hắn cũng biết rồi. Thế nhưng Tử Y đứng bên cạnh, cũng không phải líu lưỡi. Nguyên lai phi kiếm đều là do Dược Thiên Sầu tụ hỏa hóa hình mà thành. Chẳng thể trách mỗi lần đánh nhau, hắn chỉ vung tay một cái là đã xuất ra phi kiếm. "Ha ha! Có điểm ý tứ!" Lộng Trúc vươn tay ra, cầm thanh sắc phi kiếm lên. Ngón tay dài khẽ búng xuống thân kiếm, không ngờ lại nghe thấy những tiếng "ong ong" phát ra giống như nguyên bản kiếm này được tạo thành từ kim chúc. Lộng Trúc sợ hãi than: "Muôn vạn pháp thuật, vạn pháp vô cùng. Quả nhiên là thần kỳ, quả nhiên là thần kỳ!" Tử Y đang chăm chú nhìn màn này, bỗng nhiên nàng cau mày nói: "Dược Thiên Sầu, lúc ngươi đánh bại hai tên tui sĩ Độ Kiếp hậu kỳ kia, cũng không phải là dùng thanh sắc phi kiếm này nha! Ta rõ ràng nhìn thấy là hắc sẳc phi kiếm mà. Chẳng lẽ cũng là dùng Hắc Hỏa ngưng tụ thành sao?" Kì thực nàng cũng không biết cái gì là Thanh Hỏa, Hắc Hỏa. Chính là theo bản năng nghĩ rằng, thanh sắc phi kiếm là do Thanh Hỏa ngưng tụ, vậy hiển nhiên hắc sắc phi kiếm cugx là do Hắc Hỏa ngưng tự mà thành. "Hắc hỏa?" Lộng Trúc thất thanh kinh hô. Không dám tin nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu. Tựu ngay cà Tất Trường Xuân cũng mở mắt ra, nhãn tình sắc bén như đao, khiến cho toàn thân Dược Thiên Sầu không cảm thấy tự nhiên. Bất hảo rồi! Dược Thiên Sầu chột dạ tới cực điểm, không biết phải giải thích như thế nào cho đúng. "Ngươi nắm giữ được Hắc Hỏa ư?" Tất Trường Xuân gằn từng chữ hỏi. Lộng Trúc ngạc nhiên nhìn về phía hắn: "Lão Tất, chẳng lẽ ngươi cũng không biết chuyện này sao?" Tử Y nhìn tới nhìn lui thần tình trên mặt hai người. Nàng cũng không nghĩ tới, chính mình chỉ hỏi bâng khua một câu, lại có thể khiến cho hai người làm ra phản ứng thất thố tới mức này. Cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng mới nhớ tới, sư phụ đã từng kể qua Tam Vị Chân Hỏa cho mình nghe. Vậy chẳng lẽ...Hắc Hỏa của Dược Thiên Sầu.., chẳng lẽ chính là một trong... Nàng không dám tưởng tượng nữa. Bởi vì Tam Vị Chân Hỏa chính là U Minh Quỷ Hỏa nằm giữa lằn ranh của Nhân gian và Minh Giới a! Dược Thiên Sầu làm sao có thể...? "Dạ, sư phụ!" Dược Thiên Sầu ấp ứng nói. Nhưng trong lòng cũng đã tìm ra đối sách. Lộng Trúc vuốt ve thanh sắc phi kiếm trong tay, kinh ngạc hỏi: "Ngươi là muốn nói, ngươi có thể điều khiển U Minh Quỷ Hỏa giống như Thanh Hỏa trên người ngươi sao?" "Hẳn là vậy." Dược Thiên Sầu hàm hồ nói. "Dược Thiên Sầu, ngươi đừng dọa lão tử! Cái gì mà hẳn là vậy chứ? Ngươi định giỡn mặt ta cùng sư phụ ngươi chăng?" Lộng Trúc trừng mắt nói. Tất Trường Xuân cũng nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, nói: "Đem Hắc Hỏa Phóng thích ra xem nào." "Nếu sư phụ đã nói, đệ tử liền cung kính tuân mệnh." Dược Thiên Sầu hướng hai người khom lưng thi lễ. Tất Trường Xuân và Lộng Trúc nhất thời khẩn trương, chậm rãi lùi về phía sau. Thần tình trên mặt nghiêm trang túc mục, tựa như gặp phải cường địch bình thường. Lộng Trúc thấy nữ nhi vẫn ngồi ở bên cạnh Dược Thiên Sầu, thì không khỏi cao giọng quát: "Tử Y qua đây, đứng ở phía sau ta đi. Uy lực của Hắc Hỏa không phải ngươi có thể thừa nhận đâu."
Tử Y nhíu mày, thầm nghĩ nó đáng sợ như thế sao? Ta nhìn qua, thấy hắc hỏa phi kiếm cũng không có lợi hại lắm a! Nghĩ thì nghĩ, nhưng nàng vẫn phải tuân mệnh đứng lên, nhanh chân bước ra phía sau lưng Lộng Trúc. Lúc này, Tất Trường Xuân mới gật đầu nói: "Bắt đầu được rồi!" Dược Thiên Sầu thi lễ một cái, liền bắt đầu vận chuyển Hỏa Quyết. Ba người đứng ở phía trước, bỗng nhiên phát hiện ra hai tròng mắt của Dược Thiên Sầu dần dần biến thành màu đen như nước mực. Bên trong thấp thoáng tản mát ra một đóa hắc diễm yêu dị. Theo một tiếng "ong ong" vang lên. Trong nháy mắt, cả người Dược Thiên Sầu đã bị một ngọn lửa màu đen vây kín. Tuy rằng cảnh tượng khủng bố, nhưng lại không hề khiến cho người ta cảm giác được bao nhiêu uy hiếp. Tất Trường Xuân cùng Lộng Trúc nhìn nhau, trong mắt hai người đều thấy rõ được vẻ nghi hoặc của đối phương. Tử Y thấy hai trưởng bối không nói gì, theo sau thoải mái đi tới bên người Dược Thiên Sầu, tò mò đánh giá Hắc Hỏa, vừa nhìn vừa hỏi: "Dược Thiên Sầu, đây là U Minh Quỷ Hỏa trong truyền thuyết ư? Ta xem cũng không có gì đặc biệt!" Lộng Trúc ngoảnh mặt sang bên cạnh nói: "Lão Tất, chẳng phải ngươi nói đã từng nhìn thấy U Minh Quỳ Hỏa sao? Ngươi xem ngọn lửa này là thật hay giả?" "Giống nhau, nhưng không cảm thấy uy lực như U Minh Quỷ Hỏa!" Tất Trường Xuân cau mày nói. "Vậy thì kì quái nhỉ!" Lộng Trúc nhìn Dược Thiên Sầu hô: "Tiểu tử kia, không phải ngươi muốn đem thứ này ra dọa ta đó chứ!" Đây là chiêu sát thủ của lão tử, vẫn là lần đầu tiên mang ra cho người khác xem. Thế mà ngươi lại dám hoài nghi uy lực của nó? Dược Thiên Sầu buồn bực thầm nghĩ, theo sau nhìn Tất Trường Xuân cung kinh nói: "Sư phụ, đệ tử đã thu liễm uy lực của Hắc Hỏa. Nếu sư phụ muốn kiểm chóng, thì đệ tử sẽ phóng thích ra." "Hảo! Phóng ra xem nào." Tất Trường Xuân không chút do dự nói. Lộng Trúc lại hô: "Tử Y quay về mau." Tử Y đối với phản ứng của hai vị trưởng bối, đều không cho là đúng. Nàng thầm nghĩ đâu có gì phải sợ. Cho nên mới chậm chạp quay trở về. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn nàng, đúng là cái thứ lắm mồm, hôm nay ta phải điểm giáo ngươi một chút... Một cỗ chân khí băng sương âm trầm khủng bố, nháy mắt đã toát ra từ thân thể của Dược Thiên Sầu. Cái loại chân khí này khiến cho người ta cảm thấy, thê lương, tuyệt vọng, cô tịch, hung bạo, còn có tử vong như đang rình rập ở xung quanh. Đôi con ngươi trong mắt Tất Trường Xuân và Lộng Trúc mạnh mẽ co rút lại. Tất Trường Xuân quát lớn: "Không sai, đây chính là U Minh Quỷ Hỏa." Dưới ý định gây khó dễ của Dược Thiên Sầu, trong nội đường, Tử Y bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh run lên. Nguyên bản nàng đang quay trở về sau lưng Lộng Trúc, thế nhưng lại dừng bước không thèm đi. Lúc này mới phát hiện ra, tinh thần và thể xác của mình như đắm chìm vào trong bể khổ vô tận...