“Hoa!” Hơn ba trăm người cùng lấy ra một đống phù, nhất thời phù ảnh màu vàng tối bay tung khắp bầu trời bắn về phía Lưu Trường Thanh, sau đó phất trần lại bay lên chuyển động, múa kín không một kẽ hở.
Tiễn phù đinh đinh đang đang bị hất bắn ra, phần phật hỏa phù bị đẩy lùi…Không ngờ không có một trương phù nào có thể đến gần Lưu Trường Thanh, nhưng phòng ốc khắp bốn phía đều bị hỏa phù bắn bay châm lửa, toàn bộ Dược phủ biến thành một mảnh biển lửa. Những người hầu đang trốn tứ tán thoát đi, may là không ai ngăn cản, cũng không ai bị chết cháy đều chạy vô ảnh.
“Ta kháo! Đều dừng tay, đừng đập nữa, mẹ nó, vô dung!” Dược Thiên Sầu kêu lên quái dị, nhà của mình đã sắp bị thiêu mất. Mọi người đều dừng tay, lại nghe Lưu Trường Thành quát to: “Dược Thiên Sầu, để mạng lại!”
Hiện tại rốt cục hắn đã nhìn ra, nếu còn tiếp tục đánh xuống dưới không biết tới khi nào, then chốt phải giết chết tên đầu lĩnh rồi hãy tính.
Ngay giữa phất trần lóng lánh một đạo thanh mang, Thanh Minh Kiếm bay lên bầu trời, sau đó kéo theo thanh sắc u ảnh gào thét hướng Dược Thiên Sầu bay tới. Bạch Tố Trinh cả kinh, vừa muốn xuất thủ, lại nghe Dược Thiên Sầu quát: “Đi!”
Chỉ thấy hắn hướng Thanh Minh Kiếm điểm một cái, kiếm quang liên tiếp từ bên trong túi trữ vật thoát ra thẳng kích thanh mang, chính là một trăm thanh phi kiếm mà hắn tu luyện.
“Đinh linh linh…” Một trận tiếng kim thiết chói tai vang lên gấp gáp. Phi kiếm dẫn đầu đối kháng Thanh Minh Kiếm nhất thời bị đánh nát tứ tán, sau đó những thanh phi kiếm nối tiếp lại cùng một hạ tràng, thế nhưng hơn mười thanh phi kiếm gặp hạ tràng phân thân toái cốt cũng tạo ra chút hiệu quả, chí ít có thể làm chậm lại tốc độ tiến công của Thanh Minh Kiếm. Nhờ vậy Dược Thiên Sầu có thể điều khiển phi kiếm triền quấn nó ngay trên không trung.
Tất cả mọi người thở dài một hơi. Đúng lúc này, lại nghe Lưu Trường Thanh quát lên, chỉ thấy hắn nhìn Thanh Minh Kiếm chỉ tới, trong đàn kiếm triền đấu giữa không trung, thanh quang chớp động, Thanh Minh Kiếm xoay chuyển một trận, “đinh linh linh…” lại thêm một trận nổ vang. Dược Thiên Sầu nhất thời trợn tròn mắt, phi kiếm của hắn đang vỡ vụn bay xuống, hơn trăm thanh phi kiếm cứ như vậy đã xong, thật là sát vách!
“Hải!” Lưu Trường Thanh chỉ tay lên trời, Thanh Minh Kiếm “bá” một tiếng bay lên đỉnh đầu hắn, mũi kiếm chĩa xuống, lưỡi kiếm hướng lên trời. Hắn lại bắn ra vào đạo chỉ bí quyết, một trận kiếm minh ngâm lên trên không trung, ngay sau đó kiếm thể run run, thanh quang quyển một vòng rung động tán ra bốn phía.
Mẹ nó! Lão vương bát đản lại muốn giở thủ đoạn gì! Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm Thanh Minh Kiếm trên không trung, trên mặt một trận co quắp, nhiều người như vậy không ngờ không có biện pháp làm gì lão gia hỏa này, xem ra phải thỉnh tỷ tỷ xuất thủ.
“Ông…” Thanh Minh Kiếm trên không trung bắn ra một đạo kiếm ảnh hơn mười thước, theo chỉ bí quyết của Lưu Trường Thanh kháp động, kiếm ảnh dần dần có xu hướng ngưng thành thật sự, thân kiếm hiện lên kiếm văn hoa mỹ có thể rõ ràng nhìn thấy được, giống như một thanh cự kiếm cao hơn mười thước đang sừng sững giữa không trung.
“Đi!” Lưu Trường Thanh hét lớn một tiếng, chỉ về hướng Dược Thiên Sầu. Thanh kiếm lớn hơn mười thước chợt nghiêng, lưỡi kiếm chỉ tới, lại gia tốc rất nhanh đánh tới.
“Nha!” Quan Vũ chợt quát một tiếng, bay lên không nhảy lên, tiện tay lấy ra một thanh phỏng theo hình dáng Thanh Long Yểm Nguyệt Đao xuất hiện trong tay hắn, bị hai tay hắn huy khởi hướng thanh cự kiếm thật lớn nặng nề bổ tới một đao, khí thế quả thực kinh người.
“Phanh!” Một tiếng nổ, Thanh Long Yểm Nguyệt Đao trên tay Quan Vũ vỡ vụn nát bấy, mà Quan Vũ ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi bị đánh bay.
“Vân Trường!” Dược Thiên Sầu bi thiết kêu lên.
“Huấn luyện viên!” Một đám hắc y nhân cũng như vậy, những người ở gần lướt tới, nghênh đón Quan Vũ đang rơi xuống.
Nói thì chậm, nhưng thật nhanh, liên tiếp tràng cảnh thật ra chỉ trong mấy lần chớp mắt. Thế đi của cự kiếm không ngừng, ảnh hưởng của Quan Vũ đối với nó hầu như không có, mục tiêu vẫn hướng tới Dược Thiên Sầu. Ngay khi tình thế nguy cơ, trên người Dược Thiên Sầu chợt bao phủ một đạo quang tráo màu vàng kim rực rỡ. Đồng thời một đạo bóng trắng thuấn di tới, lộ ra một móng vuốt đen nhánh, hướng ngay mũi kiếm lớn chộp tới.
Ở đây có thể thi triển thuấn dị ngoại trừ Bạch Tố Trinh có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ còn có thể có ai? Tới loại tình huống này, nàng cũng không còn chờ được Dược Thiên Sầu kêu gọi, trên thực tế Dược Thiên Sầu cũng không có thời gian để gọi nàng.
“Dát chi chi…” Móng vuốt trong tay Bạch Tố Trinh giữ chặt mũi kiếm, phát sinh tiếng rít chói tai. Nhưng Thanh Minh Kiếm cũng thực sự lợi hại, bằng tu vi của Bạch Tố Trinh không ngờ cũng không thể hoàn toàn giữ chặt thế tiến công của nó. Bạch Tố Trinh kinh hãi, lúc này vận chuyển tu vi đến cực hạn, nhưng mũi kiếm thật lớn đã đâm tới quang tráo bao phủ trên người Dược Thiên Sầu.
“Ba!” Mũi kiếm đánh lên Kim Cương Tráo, mặt đất run lên một trận, cự kiếm ngừng thế tiến công. Mà quang tráo trên người Dược Thiên Sầu “phanh” một tiếng tản mất, Kim Cương Trạc trên cổ tay “đương” một tiếng bể thành vài mảnh rơi trên mặt đất. Dược Thiên Sầu “phốc” một tiếng phun ra một búng máu ngã xuống mặt đất.
Cha mẹ và đệ đệ hắn kêu lên một tiếng bi thiết, cũng bất chấp nguy hiểm vội vã chạy tới.
Lưu Trường Thanh vận dụng chiêu tiến công khí thế cường đại này tựa hồ cũng tiêu hao nguyên khí thật lớn, Thanh Minh Kiếm cũng lùi về nguyên hình chợt lóe, như muốn bay ngược trở lại. Bạch Tố Trinh sao có thể cho nó đào tẩu, một lần thuấn di qua tới, giơ vuốt chộp nó vào trong tay. Kỳ quái chính là pháp bảo sắc bén như thế mặc cho nó giãy dụa vẫn không thể làm bị thương Mặc Sơn Trảo trên tay Bạch Tố Trinh chút nào.
Bởi vậy có thể nhìn ra Mặc Sơn Trảo của Hồ tộc cũng là bảo vật không tầm thường. Lúc này Bạch Tố Trinh chặt đứt sự liên hệ giữa Lưu Trường Thanh và Thanh Minh Kiếm, giơ kiếm trong tay, gương mặt như sương lạnh liếc mắt nhìn Lưu Trường Thanh: “Trấn sơn chi bảo của Thanh Quang Tông quả nhiên danh bất hư truyền!”
Nói xong thuấn di đến bên cạnh Dược Thiên Sầu, ôn nhu nói: “Thế nào?”
Dược Thiên Sầu đang nửa nằm dựa trong lòng phụ thân, nhìn mẫu thân đang khóc và đệ đệ đang hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch nhìn Bạch Tố Trinh cười nói: “Vấn đề không lớn, không chết được, sớm biết ta sẽ trốn vào Ô Thác Châu tránh né.” Dừng một chút, trong mắt bỗng hiện lên vẻ tàn khốc, giọng nói điềm nhiên: “Lão vương bát đản đả thương Vân Trường, tỷ, không thể buông tha hắn, ta muốn mạng già của hắn!”
Kỳ thực vừa rồi hắn có thể vào Ô Thác Châu tránh né phong mang của Thanh Minh Kiếm, nhưng bởi vì nhìn thấy Quan Vũ bị thương, nhất thời xung động nên mới làm thành như vậy. Ai! Xung động là ma quỷ a!
Bạch Tố Trinh ôn nhu cười, hiểu rõ gật đầu, quay người lại nhìn Lưu Trường Thanh thì gương mặt lại bao phủ một tầng sương lạnh.
Hơn ba trăm hắc y nhân tuy rằng không thể đến gần Lưu Trường Thanh, nhưng vẫn vây quanh phòng ngừa hắn chạy trốn. Lần đầu tiên “xã hội đen” khuynh hết lực lượng để đối phó một người, kết quả người không bị gì, mà hai vị thủ lĩnh lại bị trọng thương, đối với bọn họ mà nói thật vô cùng nhục nhã, cả đám trong mắt đầy lửa giận, hận không thể nuốt sống Lưu Trường Thanh.
Bọn họ cũng không ngẫm lại, Thanh Quang Tông chưởng môn bài danh thứ sáu trong chính đạo há có thể không có chút bản lĩnh phòng thân, giả như tùy ý cho người ta lấy được tính mạng mới thực sự là chê cười, Thanh Quang Tông cũng không cần lăn lộn trong tu chân giới.
Lưu Trường Thanh trốn trong pháp bảo phòng ngự Bạch Ất Phất Trần, sớm đã nhét Hồi Khí Đan vào miệng, mau chóng khôi phục chân nguyên tiêu hao trong cơ thể. Lúc này hắn cũng hối hận không ngớt, hối hận không nên một mình tới trả thù, mình luôn luôn khôn khéo vì sao lại bị cừu hận che mờ mắt? Hôm nay trấn sơn chi bảo Thanh Minh Kiếm do lịch đại chưởng môn Thanh Quang Tông tương truyền lại bị người cướp đi, dù đi trở về làm sao báo cáo với những lão tổ tông ở sau núi?
Đoạt lại? Căn bản là chuyện không có khả năng, bằng khả năng thuấn di của bạch y nữ tử, liền cho thấy đối phương có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, có thể bỏ chạy đã không tệ rồi, muốn đoạt lại Thanh Minh Kiếm thì cũng đừng mơ tưởng. Chỉ là nữ tử này nhìn thật quen mặt, lại không sao nhớ nổi mình đã lúc nào gặp qua nữ tử có tu vi cao thâm như vậy.
Bạch Tố Trinh một thân bạch y như tuyết, giương một đôi móng vuốt ngăm đen, có vẻ dị thường quái dị. Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo như băng sương, đã động sát khí, đi từng bước tiến về phía Lưu Trường Thanh…