Tất cả mọi người trên thuyền đứng lên, Dược Thiên Sầu cũng bị giật mình tỉnh giấc bò lên, thuận lợi lau nước dãi, thò đầu ra thuyền quan sát. Thuyền vượt mây phi hành thật nhanh, không bao lâu, trước mắt mây trắng đổi thành mây đen, lại phi, mang mang sương mù bao phủ đại địa, cảnh trí mặt đất như ẩn như hiện, phóng mắt nhìn lại hỗn loạn vô biên vô hạn, có vẻ dị thường quỷ dị.
Thanh âm thuyền xé gió phi hành càng ngày càng lớn, tốc độ phi hành đang nhanh hơn, tựa hồ muốn xé rách xẹt qua hôn ám bên dưới.
“Xuy…xuy…xuy…” Bỗng nhiên xa xa truyền đến vài tiếng xé gió bén nhọn, không ít người trên mặt biến sắc, đều nhìn lại hướng thanh âm phát ra, bầu trời đầy mây đen viễn phương tựa hồ cũng có vài chiếc thuyền đang phi hành, cùng phương hướng Phù Tiên Đảo bay đi tựa hồ nhất trí.
“Mọi người không nên kinh hoảng, là môn phái khác cùng đến lịch lãm.” Trưởng lão đầu thuyền quay nhìn mọi người quát lớn, quay đầu lại hí mắt nhìn phi hành thuyền đang bay tới. Dược Thiên Sầu nhận ra hắn, vị này chính là trưởng lão Tu Chân Các Đông Phương trưởng lão, tu vi đạt Độ Kiếp trung kỳ.
Nghe được là môn phái cùng đến lịch luyện, mọi người an lòng không ít. Không bao lâu, năm chiếc phi hành thuyền cùng bay tới, cùng bay song song với thuyền của Phù Tiên Đảo, sáu chiếc thuyền cùng một phương hướng bay đi.
Mẹ nó! Không có Thanh Quang Tông a! Chính mình ở Thanh Quang Tông rất nổi danh, hầu như không ai không nhận ra. Dược Thiên Sầu nhìn kỹ một thời gian dài, phát hiện đều là môn phái không nhận ra, mới yên lòng.
Trước mặt đột ngột xuất hiện một tòa núi cao xuyên mây thẳng trời, khiến cho không ít người sợ hãi cất tiếng than, không ngờ có ngọn núi cao đến như vậy. Tốc độ sáu chiếc thuyền dần dần chậm lại, bay đến tòa núi cao nhất tản ra, dừng lại.
Phù Tiên Đảo ngoại trừ Đông Phương trưởng lão, chín trưởng lão còn lại đều nhảy xuống thuyền, các môn phái khác cũng có người nhảy xuống. Dược Thiên Sầu ghé vào mép thuyền quan sát, chỉ thấy người các đại môn phái gặp nhau, tựa hồ đang thương lượng chuyện gì, lập tức tản ra rất nhanh, sau đó có thể thấy khắp bốn phía đỉnh núi không ngừng có quang mang thoáng hiện, hiển nhiên do các đại môn phái đang liên hợp bố trận.
Sau thời gian chừng chén trà nhỏ, Đông Phương trưởng lão ở đầu thuyền chợt quát: “Các đệ tử rời thuyền.” Dược Thiên Sầu không nói hai lời bò lên mép thuyền là người thứ nhất nhảy xuống, vừa rơi xuống đất, liền thấy trước mắt bóng đen chợt lóe, trong ngực tựa hồ có thêm vật gì.
Dược Thiên Sầu sửng sốt, hồ nghi nhìn Tôn trưởng lão đang đứng bên cạnh, nếu như không nhìn lầm, chính vị Tôn trưởng lão này vừa nhét vật gì đó vào ngực mình, thò tay định móc ra xem là vật gì, bỗng nhiên bên tai có tiếng truyền âm vang lên…
“Hiện tại đừng xem, bên trong có mười trương Kim Cương Phù, mỗi trương có thể đề thăng tu vi khoảng Nguyên Anh hậu kỳ được mười lăm phút, cũng đủ ngươi bảo mệnh mười lần lúc khẩn cấp. Bên trong còn có hai viên ngọc thạch của ta và Toàn trưởng lão cấp cho, thật sự đến lúc vạn bất đắc dĩ, có thể bóp nát một viên, chúng ta sẽ có một người đi cứu ngươi, nhớ kỹ, không tới lúc bất đắc dĩ không nên dùng ngọc thạch, bằng không rất dễ bị người phát hiện làm bừa. Sau khi xuống núi, không nên ra núi trong phạm vi năm trăm lý, phải tránh, không nên đi hướng nam, phương hướng đó đi thông giải đất trung tâm của Yêu Quỷ Vực, yêu ma quỷ quái tu vi cao thâm bất tận, dù cung phụng Độ Kiếp hậu kỳ cũng khó bảo chứng bình yên vô sự. Tiểu tử, nhớ kỹ lời của ta, đừng lãng phí một phen tâm huyết của sư phụ ngươi.”
Dược Thiên Sầu ngạc nhiên, nhìn Tôn trưởng lão đứng bên trái, lại nhìn Toàn trưởng lão đứng cách đó không xa, hai người cũng như những trưởng lão khác cùng tới, đều là trưởng lão của Tu Chân Các, nguyên lai sư phụ đã sớm an bài nằm vùng, trong nội tâm dâng lên cảm động, yên lặng gật đầu. Tôn trưởng lão liếc liếc mắt, không hé răng bỏ đi.
Nguyên đệ tử các mạch khi ở trên thuyền đều ngồi chung một chỗ, vừa nhảy rời thuyền liền bị tan ra, Dược Thiên Sầu không phát hiện bên cạnh có một đệ tử nào của Luyện Đan Các. Nhìn quanh bốn phía, ánh mắt ngẩn ra, trong đám người Nghiêm Thù đang nhìn mình cười nhạt, phía sau hắn có mười mấy tên đang mắt lạnh nhìn chằm chằm chính mình, hiển nhiên là cùng phe với tên vương bát đản, gương mặt Dược Thiên Sầu trầm xuống.
“Đó là đệ tử nhất mạch Tạp Vật Điện của Nghiêm trưởng lão, Dược Thiên Sầu, ngươi phiền phức lớn.” Phía sau có thanh âm một nữ nhân vang lên. Dược Thiên Sầu quay đầu vừa nhìn, nhất thời vui vẻ nói: “Khấu sư tổ, Mộ Dung sư thúc, Mai sư tỷ, đã lâu không gặp, thật làm ta nhớ muốn chết.” Chính là ba vị đệ tử của Vạn Phân Viên phái tới lịch lãm, hắn vừa mới dứt lời, một nữ tử xinh đẹp đứng cạnh họ che miệng cười khanh khách.
Mỹ nữ trong Vạn Phân Viên thực sự là nhiều lắm, bình thường xen lẫn cùng nhau, thần kinh Dược Thiên Sầu đã có chút chết lặng, xem mỹ nữ tựa như xem cải trắng, không có gì khác nhau, đạm nhiên nhìn tới, hỏi: “Vị này chính là? Ta ở Vạn Phân Viên hình như chưa thấy qua a?”
Nàng kia ngừng cười, tự giới thiệu: “Kết Đan sơ kỳ, Tiếu Uyển Thanh. Chúng ta có gặp qua ở đại điện chủ sự Vạn Phân Viên, khi đó ta cùng sư phụ Thu trưởng lão đến trị liệu cho Phù Dung, chúng ta gặp qua. Thế nào? Ngươi không nhớ chút nào sao?”
“Nga! Ta nhớ ra rồi, nguyên lai là Tiếu sư thúc.” Dược Thiên Sầu vỗ trán, hành lễ nói.
Tiếu Uyển Thanh lơ đễnh cười cười, quét mắt nhìn bốn phía, hai mắt loan loan cười nói: “Ta thuộc An Nhiên Các, ở đó ít người, lần này chỉ phái một mình ta đi ra thí luyện, gặp bốn người muốn kết bạn cùng đi, ta một mình vừa vặn không có bằng hữu, có thể thuận tiện để ta đi cùng không?”
“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Hiện tại Dược Thiên Sầu đang ước gì người càng nhiều càng tốt, huống chi là một Kết Đan kỳ, lúc này liền biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh. Sau đó quay người nhìn Nghiêm Thù nghênh cằm, ngươi có người lão tử cũng có người, nhưng còn là tứ đại mỹ nữ. Nghiêm Thù chẳng đáng cười nhạt, xoay người không để ý tới hắn.
Sáu chiếc thuyền phi hành trôi nổi trên không trung đều bị thu lại, trên đỉnh núi sáu đại môn phái tập hợp, nhất thời liền náo nhiệt. Có một địa phương có tới mấy trăm mỹ nữ tụ tập, nhất thời khiến cho Dược Thiên Sầu chú ý, chỉ sợ ngoại trừ Vọng Nguyệt Tông chuyên thu nữ đệ tử cũng tìm không ra môn phái thứ hai như vậy. Nhìn sang môn phái khác, Dược Thiên Sầu thấy một người quen, ánh mắt dừng lại, ngày trước ở Bách Hoa Cốc từng cùng một vị Cừu Vô Oán của Vạn Ma Cung uống rượu cùng bàn, lúc đó tên kia còn châm chọc hắn vài câu, cho nên đối với gương mặt hắn khắc sâu ấn tượng, người trước mắt không phải Cừu Vô Oán thì là ai?
Đây là có chuyện gì? Ma đạo làm sao xen lẫn cùng chính đạo? Xem hình dạng của lão già kia, hình như địa vị không thấp, chẳng lẽ ta đã nhìn sai người? Dược Thiên Sầu càng nhìn càng nghĩ mình không nhận sai người, người kia hoàn toàn không khác gì Cừu Vô Oán.
Cừu Vô Oán tựa hồ cảm giác được có người đang quan sát mình, quay đầu lại nhìn, vẻ khí thế trong mắt hiếp người, thấy được Dược Thiên Sầu, cũng sửng sốt, lập tức mỉm cười, thân thiện gật đầu.
Ta kháo! Hắn nhìn ta nở nụ cười, thật là Vạn Ma Cung Cừu Vô Oán. Dược Thiên Sầu đã xác định là hắn, nhìn nhìn lại quanh người hắn, tuyệt đối cùng chung một môn phái không thể nghi ngờ.
“Khấu sư tổ! Con mắt ta có phải đang nhìn lầm, sao hình như ta thấy có người của Vạn Ma Cung ở đây.” Dược Thiên Sầu quay đầu cả kinh nói. Chính đạo và ma đạo luôn luôn như lửa với nước, lúc này lại xen lẫn cùng nhau lịch lãm, không thể không làm hắn sợ hãi.