Tinh Thần Châu

Chương 455: Chương 455: Thủ đoạn độc ác






Dược Thiên Sầu lắc đầu lơ đễnh nói: "Cũng không có quan hệ gì, chỉ từng ở chung một đoạn thời gian thôi." Ngày xưa hắn xác thực mang theo đám tán tu ăn chơi trộn lẫn một đoạn thời gian, cũng không phải là đang nói dóc. Bốn người nghe vậy có chút không biết phải nói cái gì, Ngô tiên sư đứng dậy chắp tay: "Hồng mình chính là tiền bối cao nhân trong đám tán tu chúng ta, tiểu ca có thể ở cùng một chỗ với hắn, nói vậy cũng không phải là hạng người vô danh đi, chẳng hay tôn tính đại danh của tiểu ca là gì?" Thạch Văn Quảng bưng chén rượu thở dài, rất muốn kêu bọn hắn không nên tiếp tục hỏi nữa, ngẫm lại vẫn đành phải nhịn xuống. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Thạch Văn Quảng, chắp tay bước đi, chậm rãi đi tới giữa hai chiếc bàn, nhìn ra ngoài lều nói từng câu từng chữ: "Chưa nói tới tôn tính đại danh gì, chính là Dược Thiên Sầu bại hoại hai lần bị trục xuất môn phái mà trong miệng Triệu tiên sư vừa nhắc qua mà thôi." "Cách cách!" Triệu tiên sư làm rơi chén rượu trong tay xuống bàn, sau đó lại lăn tròn xuống mặt đất, rượu tuôn trớt thân ảo, nhưng vẫn chưa hề phát giác ra. Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm thanh niên nhân chắp tay sau lưng đứng ngay trước mặt mình. Tĩnh! Trong trướng rất an tĩnh, thanh âm chém giết thao luyện bên ngoài trướng nghe được vô cùng rõ ràng, mấy người cũng không phải lần đầu tiên đi tới đại trướng của tướng quân Trụ Quốc, nhưng là lần đầu tiên rõ ràng nghe được thanh âm kia truyền vào trong tai mà không có cảm giác được gì. Ừng ực trng ực! Là thanh âm Thạch Văn Quảng vùi đầu uống rượu, hiện tại rốt cục hắn cũng biết được sự lợi hại của Dược Thiên Sầu tại tu chân giới, trước đây chỉ là nghe nói, hiện tại bốn vị tiên sư bình thường hay hò hét lại biến thành như vậy. Ai! Dược Thiên Sầu nói không sai, xác thực lên không được mặt bàn, còn không biết người trước mặt là Dược Thiên Sầu thật hay giả, bản thân liền đã bị hù dọa thành như vậy a!

Bốn người chậm rãi đứng lên, biểu tình trên mặt thật đúng là thiên biến vạn hóa. Dược Thiên Sầu nhìn lướt qua, hờ hững nói: "Thế nào? Bốn vị tiên sư nghĩ có vấn đề gì sao?" Triệu tiên sư gian nan nuốt nước bọt, xấu hổ cười nói: "Ha ha! Vị tiểu ca này nói đùa gì vậy, ngươi bất quá chỉ là một tên phàm phu tục tử, Dược Thiên Sầu là cao nhân tu chân giới, hai ngươi sao có thể nhấp làm một được." Thanh âm cười so với khóc còn khó nghe hơn, giống với tiếng cười phát sinh khi bị người khác bóp cổ. "Dược Thiên Sầu là cao nhân tu chân giới?" Dược Thiên Sầu quay đầu theo dõi hắn hỏi: "Lời này của Triệu tiên sư sai rồi? Ta vừa nghe ngươi nói, Dược Thiên Sầu bất quá chỉ là một tên bại hoại hai lần bị trục xuất khỏi môn phái mà thôi. Hiện giờ như thế nào đã biến thành cao nhân rồi? Chẳng lẽ là lỗ tai ta không tốt? Nghe lầm hay sao?" Lời này tru tâm a! Triệu tiên sư mang theo tiếng cười miễn cưỡng nói: "Tiểu ca thật đúng là thích nói giỡn. Đại tướng quân, người họ hàng này của ngươi thích nói đùa quá." Câu cuối cùng là nói với Thạch Văn Quảng, đã thấy Thạch Văn Quảng vùi đầu uống rượu, thái độ rất không rõ ràng. Lần này bốn người rõ ràng cảm giác không đúng. Những lần trước đến đây, vị đại tướng quân này vô cùng cung kính đối với bốn người, làm sao xuất hiện trạng huống như vậy. Chân tướng bất mình sản sinh bầu không khí ngưng trọng, ép tới bốn người có chút không thở nổi. Vị Lý tiên sư hiện lên một tia ngoan sắc trên mặt, đột nhiên quát: "Uống rượu thật không vui vẻ, không uống nữa, đại tướng quân, cáo từ." Chắp tay định rời đi, người vừa bước khỏi bàn vài bước, liền nghe phía sau có người nhàn nhạt nói: "Lá gan không lớn còn dám ở trước mặt ta giương oai. Ngươi có gan thì bước ra khỏi lều lớn này thử xem." Người nói chính là Dược Thiên Sầu. Đi không được! Không dám đi! Thân thể Lý tiên sư khựng lại tại chỗ, ngay cả dũng khí xoay người cũng không có, lại nghe Dược Thiên Sầu nhàn nhạt nói: "Chỉ cần ngươi có bản lĩnh đi ra khỏi ngôi lều lớn này, ta tạm tha ngươi không chết. Lời của ta không phải nói đùa, không tin ngươi có thể thử xem." Thanh âm rất nhẹ, nhưng phảng phất sự sống chết của mấy người chỉ bất quá trong một câu nói của hắn, tràn ngập vẻ chân thật đáng tin. Hiện tại bốn người sợ đến mức run như cầy sấy, thử nghĩ một người phàm dù có giả vờ, cũng không khả năng giả vờ như vậy đi, thật không may mắn đụng phải tên bại hoại trong truyền thuyết mà bọn họ vừa nhắc tới. Lời của Dược Thiên Sầu vừa dứt, màn trướng giật giật, sáu bóng người thiểm ra, cầm giữ bốn phương hướng, ngoài cửa còn thủ hai người. Người phái tới bảo hộ Thạch Văn Quảng tổng cộng có mười người, phân hai người bảo hộ Thạch Ẩn Thiên, còn có hai gã đang cùng mấy người thay phiên dùng Phá cấm Đan đề cao tu vi. Sáu gã hộ vệ, bốn vị tiên sư cũng từng gặp qua. Họ vẫn tưởng đây là cao thủ hiệu lực trong quân, hôm nay vừa nhìn động tĩnh, mấy người nhất thời choáng váng, sáu người này rõ ràng cũng là tu sĩ. Chỉ bằng tốc độ của mấy người này, tu vi cao hơn bọn hắn không biết gấp mấy lần. Buồn cười chính là bọn họ trường kỳ ngay trước mặt sáu người huênh hoang là cao nhân với tướng quân Trụ Quốc. Mặt mũi thật không biết phải cất đi nơi nào, cũng phải thôi, tu vi sáu người so với bọn hắn cao hơn nhiều như vậy, bằng vào tu vi của bốn người thật đúng là nhìn không ra sâu cạn của sáu người này.

Chỉ còn đường chết, Lý tiên sư thẳng thắn xoay người lại, ánh mắt mấy người cùng chăm chú nhìn vào trên người Thạch Văn Quảng, sắc mặt Ngô tiên sư sầm xuống nói: "Bên người đại tướng quân đã có cao thủ như vậy bảo hộ, hà tất còn muốn ứng phó với bốn người chúng ta. Chẳng lẽ trong quân thực sự tịch mịch, rất buồn chán, đem mấy người chúng ta làm trò cười phải không? Đại tướng quân thật có chút khinh người quá đang!" "Ách..." Thạch Văn Quảng bưng chén rượu khựng lại, lập tức lắc đầu cười khổ không nói gì, hắn cũng không biết nên làm sao giải thích, huống chi hiện tại quyền lợi xử trí không còn nằm trên tay hắn. Ngô tiên sư quay đầu cắn răng nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không quản ngươi có phải là Dược Thiên Sầu hay không. Bốn người chúng ta tự biết không thể trốn thoát được tay của ngươi." "Cũng là câu nói kia, chỉ cần các ngươi ra được căn lều này, ta tạm tha chết cho các ngươi." Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn hắn, xoay người nhìn về phía Thạch Văn Quảng, cười lạnh nói: "Tướng quân nhàn tình nhã trí, nhưng có một số việc có phải là đã quan tâm hơi quá rồi không?" Bốn vị tiên sư đứng bên cạnh sắc mặt sầm xuống, nhưng không ai có lá gan xông ra bên ngoài. "Tiên sinh không nên hiểu lầm." Thạch Văn Quàng vội đứng lên, chắp tay nói: "Cũng không phải ta muốn hỏi thăm chuyện riêng tư của tiên sinh, mà là đại quân trường kỳ gối giáo chờ đợi, thời gian quá dài trong lòng thật uể oải, không có lợi cho đại sự. Thám thính tin tức của tiên sinh thật sự là vì muốn yên tâm trong lòng. Đợi thêm nữa bổn tướng quân thực sự là không thể chịu nổi. Dù sao năm tháng không buông tha người, bổn tướng quân lo lắng tới ngày đó, chỉ sợ không còn cách nào bày mưu nghĩ kế chỉ huy được nữa rồi." Dược Thiên Sầu nhíu nhíu mày, vấn đề Thạch Văn Quảng nói xác thực là vấn đề, chỉ sợ bằng vào tư lịch và năng lực của Thạch Ấn Thiên, còn không có biện pháp làm được đại quy mô tác chiến chỉ huy toàn cục. Bốn vị tiên sinh cũng nghe ra chút mánh khóe, trong lòng hoảng sợ, Dược Thiên Sầu không ngờ muốn tạo phản, chẳng phải là sớm muộn gì cũng muốn cùng Phù Tiên Đảo tranh thiên hạ? "Chuyện tu chân giới, sau này tướng quân đừng quan tâm, chuyên tâm làm tốt chuyện của mình." Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nói. "Tiên sinh nói phải!" Thanh âm Thạch Văn Quảng rất nặng nề, thật không hề nghĩ qua, toàn gia mọi người đều rơi vào trong sự khống chế của đối phương. Muốn phản kháng có dư lòng mà lực không đủ, bị đối phương trảo thật gắt gao. "Về phần vấn đề mà tướng quân lo lắng, với ta mà nói, căn bản cũng không phải là vấn đề gì quá lớn." Dược Thiên Sầu nhìn hắn cười nói: "Giả như ta cho tướng quân thêm tuổi thọ, nói vậy tướng quân sẽ không còn gì lo lắng nữa chứ?"

"Tiên sinh, ý ngươi là nói..." Thạch Văn Quảng vui mừng bất định, có điểm hoài nghi mình đã nghe lầm. Dược Thiên Sầu không vội trả lời câu hỏi của hắn, trái lại xoay người nhìn bốn vị tiên sư, hỏi: "Các ngươi có ai biết về Thất Khiếu Linh Lung Đan?" Bốn người đưa mắt nhìn nhau, trong đầu nghĩ tới tên đan dược, bỗng nhiên Triệu tiên sư lộ ra thần tình bừng tỉnh hiểu ra, mang theo ý nghĩ lập công chuộc tội, lấy lòng nói: "Tiên sinh, ta nhớ ra rồi, ta từng nghe người ta nói qua, Thất Khiếu Linh Lung Đan là kỳ đan ứong truyền thuyết, đồn đãi người phàm ăn một viên tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ, tu sĩ dùng xong tăng một trăm năm mươi năm tuổi thọ. Tiên sinh, không biết ta nói đúng hay không?" "n! Không nghĩ tới ngươi còn có điểm kiến thức." Dược Thiên Sầu cười gật đầu. "Tiên sinh quá khen!" Dáng tươi cười của Triệu tiên sư đầy vẻ lấy lòng nịnh nọt, nhưng nghe được câu nói kế tiếp của Dược Thiên Sầu nhất thời không sao cười nổi nữa. "Đã như vậy, vậy cho các ngươi một sự thống khoái!" Dược Thiên Sầu nhàn nhạt nói, lập tức nhìn sáu gẫ hộ vệ làm ra thủ thế giết chết không tha. Mấy người kinh hãi, nhưng ngay cả cơ hội phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp, đầu và thân thể đã phân chia. Bốn dòng máu tươi phun thật cao, máu tươi đỏ hồng một mảnh, thân thể ngã vật xuống đất. Dược Thiên Sầu thờ ơ nói: "Sau này gặp phải người lừa bịp như vậy, vì sự an toàn của tướng quân, giết chết không tha!" "Dạ!" Sáu người khom người lĩnh mệnh. Dược Thiên Sầu khoát khoát tay nói: "Thu thập một chút, các ngươi tạm thời lui Ra." Không nói hai lời, sáu người cấp tốc dẫn theo thi thể bị chém đầu đi ra ngoài, biết thủ lĩnh còn có chuyện riêng tư muốn nói, thuận tay buông màn trướng xuống, trong trướng chỉ còn lại hai người. Thạch Văn Quảng cả kinh có chút nói không ra lời. Không nghĩ tới Dược Thiên Sầu thủ đoạn độc ác như vậy, đang lúc cười nói lại lấy tính mạng người ta. Hắn đã nhìn quen sinh từ, không phải là sợ nhìn thấy cảnh người chết, mà là lần đầu tiên nhìn thấy thân thủ sáu gẫ hộ vệ lại càng hoảng sợ, chính hắn còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì, đầu của bốn gã tiên sư liền đã bay tới bay lui đi rồi. Nghĩ đến bên người mình thường xuyên có sáu người không cùng một lòng với mình, hơn nữa còn là nhân vật lợi hại như vậy, thực sự là như đứng trên đống lửa, ngồi dưới đống than! Nói lời thành thật, hắn coi như một đời danh tướng, làm sao nguyện ý trường kỳ bị người điều khiển, xác thực tồn chút dị tâm, hi vọng có thể đi qua mấy tiên sư thông đồng cùng một ít cao nhân tu chân giới. Thời cơ thành thục, cho người diệt trừ hộ vệ do Dược Thiên Sầu phái đến bên người mình và người nhà. Thế nhưng hiện tại, thực sự đã bị cảnh tượng trước mắt đả kích quá lớn, người ta không nói một lời đã lập tức làm thịt người mà mình chuẩn bị giật dây bắt cầu, đồng thời còn để lại một câu, vì an toàn của đại tướng quân, đã hoàn toàn chặt đứt tâm tư của mình, điểm này thật là độc a! Loại chuyện này đều là chuyện cả hai bên đều biết thật rõ ràng, Dược Thiên Sầu cũng không vạch trần, chặt đứt ý niệm trong đầu thì ngươi nên thành thật một chút, không nên nghĩ tới chuyện ngoài lề. Hắn nhàn nhạt cười cười, thuận tay lấy ra một viên linh đan, bên trong lều lớn nhất thời bị quang mang màu đỏ như máu nhộn nhạo tràn ra, dị thường huyền huyễn mê ly. Thạch Văn Quảng kinh ngạc nhìn chằm chằm đan hoàn thần kỳ tản mát ra tia sáng kỳ dị, Dược Thiên Sầu cười nói: "Đây là Thất Khiếu Linh Lung Đan có thể giúp con người tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ, ở tại tu chân giới cũng là vật có thể gặp mà không thể cầu. Ngày hôm nay vì sự thống trị hoàng đồ của đại tướng quân, Dược Thiên Sầu cam nguyện dâng lên một viên, để tiêu trừ buồn phiền của tướng quân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.