Dược Thiên Sầu theo lòi khoanh chân ngồi xuống, Tất Trường Xuân hỏi: “Ngươi nghĩ tu vi vi sư làm sao? ”
Dược Thiên Sầu cười nói: “Đệ tử nói không rõ, dù sao rất cao, là tu vi cao nhất mà đệ tử gặp được. ”
Tất Trường Xuân cũng không khiêm tốn, gật đầu nói: “Từ sau khi ta đạt được Hóa Thần hậu kỳ, người của thế giới nàỵ xưng ta là Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Thủ, cũng có người xưng ta là tu chân giới đệ nhất nhân, xưng hô như vậy mặc dù có lời tâng bốc, nhưng vi sư tự nhận tại cảnh giới Hóa Thần kỳ hiện tại đã không còn địch thủ. Nói cho ngươi những lời này, cũng không phải vi sư khoe khoang, kỳ thực là muốn cho ngươi biết, bái ta làm thầy cũng sẽ không bôi nhọ ngươi. ”
Nghe vậy, trong óc Dược Thiên Sầu nhất thời có điểm choáng váng, thiên hạ đệ nhất cao thủ và tu chân giới đệ nhất nhân, danh hiệu thật quá ngưu, quả thực người ngưu bức luôn phối với xưng hào ngưu bức. Hắn biết tu vi Tất Trường Xuân cao, nhưng chưa thấy qua cao thủ Hóa Thần kỳ khác, cũng không thể so sánh, không nghĩ tới sư phụ lại đúng là thiên hạ đệ nhất.
Nhớ tới vị sư phụ đầu tiên là Hắc Tam Tư chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, sư phụ thứ hai tu vi Độ Kiếp kỳ, sư phụ thứ ba tu vi Hóa Thần kỳ, sư phụ một người lại một người, tu vi một người càng cao hơn một người, đáng tiếc cả ba sư phụ cũng chưa có dạy minh thứ gì. Thật không biết mình còn có thể bái vị sư phụ thử tư nữa hay không, nhưng tu vi của sư phụ hiện tại đã là thiên hạ đệ nhất, theo tốc độ tiến bộ khi bản thân bái sư mà nói, lẽ nào sau này phải tìm thần tiên làm sư phụ?
Luôn bái sư như vậy có phải là có điểm quá vô sỉ hay không? Quản làm gì, bên trong truyện Xạ Điêu Anh Hùng Quách đại hiệp càng có nhiều sư phụ, sư phụ người ta có tới bảy tám người kìa, ta mới có ba mà thôi, không nhiều lắm! Khổng thánh nhân không phải đã nói sao, ba người đi tất có sư phụ ta, mẹ nó! Cổ huấn của Lão Tử càng là siêu cổ huấn, trong ba người đi tất cả đều là sư phụ ta, đủ khiêm tốn a!
Có lý do làm cho minh thoải mái, Dược Thiên Sầu cười nói: “Sư phụ, ngài nói như vậy chứ, có thể bái ngài làm sư phụ là phúc khí của đệ tử, làm sao bôi nhọ đệ tử? ”
Tất Trường Xuân gật đầu, không dây dưa ở chuyện này, hỏi: “Ngươi có biết lai lịch của Yêu Quỷ Vực? ”
“Nghe nói qua cuộc đại chiến ở thời kỳ thượng cổ chưa? ” Tất Trường Xuân thấy hắn gật đầu biểu thị đã biết, cười cười hòi: “Vậy ngươi có biết vì sao có trận đại chiến này? Dược Thiên Sầu lại lắc đầu.
“Lần đại chiến ở thời kỳ thượng cổ đã qua hơn mười vạn năm, khi đó, trên thế giới này vốn không có Yêu Quỷ Vực, người, yêu, quỷ cùng sống chung, mỗi bên tự đi con đường của mình, sau đó đại loạn xuất hiện. Thằng đến có một ngày, tiên nhân trên thượng giới không biết do nguyên nhân gì, hoặc đơn độc mà đến, hoặc tụm năm tụm ba, còn có cả thần thú thượng giới, đều phủ xuống nhân gian, lại vung tay, giảo đến nhân gian rối loạn, yêu quỷ hoành hành dân chúng lầm than, dưới sự xui khiến mê hoặc của tiên nhân tiên giới, tu chân cao thủ nhân gian cũng đều tham dự trong đó. ” Tất Trường Xuân nói tới đây thở dài một tiếng.
Dược Thiên Sầu cau mày, thần tình có chút quỷ dị, từ thần tình của lão gia hỏa mà đoán, ra vẻ hắn cũng không phải là người lo nghĩ cho ngày tận thế mà ưu thương cho sự bất hạnh của thương sinh linh, thế nào nhìn hắn có điểm vị đạo sinh không họp thời, lẽ nào lão gia hỏa này đã làm độc cô cầu bại quá lâu, hận minh không sinh ra thời loạn thế để thi thố tài năng?
“Lúc đó cao thủ tu chân giới nhân gian cũng không biết vì sao tiên nhân thượng giới lại hoành hành, chỉ biết họ muốn cướp vật gì đó, vật mà ngay cả tiên nhân thượng giới cũng muốn liều mạng chém giết cướp đoạt, tự nhiên cũng càng ngày càng hấp dẫn nhiều cao thủ tu chân giới tham dự bên trong, bởi vậy nhân gian giới bị họ giảo đến rối tinh rối mù. Thằng đến có một ngày, bên trên thượng giới đi xuống một người, người này ngự trên tiên giới đệ nhất thần thú hạ phàm gian, chì cần địa phương nào nơi nhân gian có đánh nhau náo nhiệt, sẽ thấy hắn xuất hiện tham gia giúp vui, mà những tiên nhân xuống nhân gian hoành hành trước đó vừa thấy hắn xuất hiện liền bỏ chạy, cực kỳ sợ hắn, nhừng tiên nhân kia xưng hô hắn là Vạn Kiếm Ma Quân. ”
“Vạn Kiếm Ma Quân? ” Dược Thiên Sầu bỗng nhiên nhíu màỵ nói thầm một tiếng, nói: “Sư phụ, người này hình như đệ tử có nghe nhi tử Võ Hóa Kiền của gia chủ Võ gia Võ Tứ Hãi nói qua, nói hắn có thể đồng thời điều khiển hơn vạn phi kiếm ngăn địch, không nghĩ tới cũng là tiên nhân trên thượng giới. ”
“Không sai, người này xác thực có thể điều khiển hơn vạn phi kiếm ngăn địch, ngay lúc đó không có một tiên nhân nào là đối thủ của hắn, đụng tới hắn chi đành bỏ chạy. ” Vẻ mặt Tất Trường Xuân ngưỡng mộ nói: “Bởi vì chúng tiên nhân chì biết chạy trốn, làm cho hắn cảm thấy thật buồn chán, vì vậy bày ra một Thiên Địa Càn Khôn Đại Trận, đem chúng tiên toàn bộ dụ dỗ vào trong sau đó phong ấn, hắn ở tại nhân gian du đãng, mỗi khi cảm thấy buồn chán lại chạy vào Thiên Địa Càn Khôn Đại Trận tìm người tranh đấu một phen, qua một thời gian, những tiên nhân bị phong ấn trong đại trận cũng không còn né hắn, đã dùng một quỷ kế liên thủ công kích hắn, rốt cục làm hắn trọng thương. Khi hắn trở lại bên ngoài dưỡng thương, gặp nhân gian giới lâm vào cảnh rối loạn, đột nhiên nổi lên thiện niệm, đem tuyệt đại bộ phận yêu quỷ tại nhân gian xua vào một địa phương, liền biến thành Yêu Quỷ Vực hôm nay. ”
“Ách.. Dược Thiên Sầu nghe được trợn tròn mắt, không nghĩ tới còn có nhân vật ngưu bức siêu cấp như vậy, không có việc gì lại đi đánh thần tiên giải buồn. Hắn ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ, ý của ngài là nói, Đông Cực Thánh Thổ và Yêu Quỷ Vực đều do một tay hắn tạo thành sao? ”
“Không sai. ” Tất Trường Xuân gật đầu, bỗng nhiên lại lắc đầu nói: “Ngay lúc hắn bị thương chưa lành, thượng giới lại đi xuống hai người, cũng là đối thủ một mất một còn của hắn, một trận ác chiến, rốt cục Vạn Kiếm Ma Quân đã chết. Đến tận đây, thời đại hỗn loạn thượng cổ hoàn toàn kết thúc, thế giới này bắt đầu do nhân loại làm chủ tế. ”
“Đã chết? ” Dược Thiên Sầu không hiểu, chợt phun ra một hơi nói: “Sư phụ, những tiên nhân rốt cục muốn cướp vật gì vậy? Cuối cùng là ai cướp được? ”
“Tinh Thần Châu. ” Tất Trường Xuân than thở: “Có người nói chính là do Hồng Mông đại đạo tập trung lực lượng tinh thần của vũ trụ hình thành một viên hạt châu, mỗi triệu năm mới xuất hiện một viên, ai có thể dung họp, là có thể thành thần, thần là sự tồn tại siêu việt tiên nhân thượng giới, có thể không câu không thúc, bất sinh bất diệt, vĩnh viễn trường tồn, về phần cuối cùng là ai chiếm được viên Tinh Thần Châu, vậy thì không biết rồi. ”
“Chậc chậc! Trách không được cà tiên nhân cũng muốn cướp, nguyên lai còn có bảo bối thật tốt như vậy. ” Đôi mắt Dược Thiên Sầu chiếu sáng, xoa cằm ý dâm, thầm nghĩ, nếu như lão tử có được thì quá tốt rồi.
Có câu ngạn ngữ nói rất hay, nói đang ở trong phúc mà không biết phúc, giống như nói người đó chính là hắn. Đã là thời gian nên phát huy liên tưởng a! Nhưng viên Kim Châu có thể làm cho hắn từ một người phàm biến thành người như bây giờ lại chưa bao giờ được hắn liên tưởng tới.
“Được rồi, sư phụ! ” Dược Thiên Sầu đột nhiên hỏi: “Không phải nói đi cùng Vạn Kiếm Ma Quân hạ phàm còn có một tiên giới đệ nhất thần thú sao, là thần thú gì vậy! Thần thú đó đi đâu rồi? ”
“Là một con rồng, có người nói là một con rồng màu đỏ, về phần thần thú đã đi đâu không ai biết được, có lẽ cũng bị chết trong tay hai đối thủ một mất một còn của Vạn Kiếm Ma Quân. ” Tất Trường Xuân thở dài nói.
Rồng? Một con rồng màu đỏ? Bà mụ nội nó! Không xảo như thế đi? Thần tình Dược Thiên Sầu co quắp, hai mắt trừng thật lớn, trong đầu xuất hiện tràng cảnh bên dưới lòng đất dung nham dưới Mộ Cốc, tràng cảnh làm hắn sợ đến té chạy ừối chết, ra vẻ đó là một con thần long màu đỏ, còn từng nhiệt tình nói chuyện với hắn...