Trên không trung một đôi nam nữ phi hành dưới ánh nắng mặt trời chói chang chiếu xạ. Dược Thiên Sầu thinh thoảng nhìn lướt qua Tử Y, trên mặt âm thầm mim cười liên tục, nha đầu này quả nhiên ra tay hào phóng ah! Còn hào phóng hơn cả cái lão soái ca Lộng Trúc. Không ngờ lão soái ca cũng là cao thủ hái hoa, nếu dám động tay động chân với lão tử, ngày nào đó đem lão tử chọc giận, ta liền đưa Quỳnh Hoa tiên tử tới Nam Hãi Tử Trúc Lâm, xem ngươi sẽ như thế nào!
Vừa nghĩ ra biện pháp có thể thu thập Lộng Trúc. Dược Thiên Sầu càng trở nên vui vẻ hơn, trong thâm tâm mơ hồ cũng chờ mong ngày đó sớm đến.
Nam Hải Tử Trúc Lâm, lá trúc bay bay, trong biệt viện Lộng Trúc đang ngồi chồm hỗm ở bên cạnh bàn ừà, bỗng nhiên cảm giác cái mũi có chút ngứa ngáy khó chịu, sờ sờ mũi kì quái nói: “Chẳng lẽ có người đang tính kế với ta? ”
Lắc đầu, dọn hai cái chén làm bằng một đoạn trúc ra, nhấc bình trà thơm nồng lên, đổ đầy ra hai chén.
Bình trà để sang một bên, hai ngón tay đem một ly trà đẩy tới phía dối diện. Theo sau, Lộng Trúc nhìn Tất Trường Xuân khoanh chân mà ngồi, tức giận nói: “Ngươi chạy đến tìm ta làm gì? ”
Tất Trường Xuân luôn luôn nghiêm túc, nhưng lúc này lại thản nhiên cười nói: “Vừa nghe tử trúc nở hoa, ta liền hoài niệm thời gian năm xưa ta và ngươi mới quen nhau. Ngày đó ngươi dùng Tử Trúc Trà chiêu đãi ta, đến nay hương vị vẫn thấm đượm trên đầu lười, không thể nào quên a! Quả thực đúng là trà thơm nhân gian khó gặp. Đã nhiều năm rồi, không thấy tử trúc nở hoa, há lại có thể không tới.
Theo ngữ khí nói chuyện thì quan hệ của hai người quả thật là không nhỏ.
“Tất lão đầu, nghe ngươi nói thì ta mới nhớ, năm đó ngươi tới đây, ngày hôm sau tử trúc liền nở hoa, sau khi hoa tàn, tử trúc chết sạch cả vài khóm. Một đoạn thời gian trước tên tiểu tử Dược Thiên Sầu kia cũng tới đây, ngày hôm sau, ta thấy tử trúc lại nở hoa, phải chăng hai thầy trò nhà ngươi đều là khắc tinh của tử trúc? Nếu không phải thì chuyện này cũng thật là trùng họp đi! ” Lộng Trúc đương trường hoài nghi nói.
“Sao lại chết? ” Tất Trường Xuân bưng chén trà lên, giật minh hỏi.
Lộng Trúc dị thường đau lòng, lắc đầu nói: “Nếu tử trúc nở hoa, đó có nghĩa là điềm báo kết thúc một vòng đời, vài trăm cây tử trúc ah! ”
“Vài trăm cây trúc đối với Tử Trúc Lâm mà nói, bất quá cũng chẳng đáng kể gì. ” Tất Trường Xuân thản nhiên nói, theo sau bắt đầu chậm rãi thưởng thức trà thơm.
Câu nói này khiến cho Lộng Trúc tức giận đến mức trợn mắt trừng mi, quát: “Trà này không để cho ngươi uống. ”
Theo sau vươn tay ra đoạt lấy chén trà, Tất Trường Xuân cũng lơ đễnh, thản nhiên nói: “Ta khuyên ngưoi, hãy cho ta uống nhiều một chút, nếu không ta cam đoan Nam Hãi Tử Trúc Lâm của ngươi, từ nay về sau sẽ không còn thấy bóng dáng một gốc trúc nào đâu. ”
Đây chính là uy hiếp trắng trợn, Lộng Trúc đứng thằng lên, dựng thằng đôi lông mày, nói: “Ngươi hay lắm Tất Trường Xuân, đây là ngươi ỷ vào tu vi cao hơn ta, nên tới đây uy hiếp ta. ”
Tất Trường Xuân bỗng nhiên thở dài: “Từ ngày quen ngươi mới uống qua một lần Tử Trúc Trà, hôm nay là lần thứ hai. Đông Cực Thánh Thổ sắp khai mở rồi, chẳng biết đời này ta có cơ hội uống lần thứ ba hay không nữa. ”
Lộng Trúc giật mình, nhìn chén trà trong tay, thần tình có chút run rẩy, đem chén trà đặt xuống trước mặt Tất Trường Xuân, hỏi: “Ngươi thật sự cho rằng, Dược Thiên Sầu có thể hóa giải tình huống trước mắt sao? ”
“Phải thử mới biết được. ” Tất Trường Xuân nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
“Phải thử sao? Chuyện lớn như vậy, ngươi há lại có thể tùy tiện phái đệ tử ngươi đi thăm dò? ” Lộng Trúc tức thì lại nhảy dựng lên, chỉ tay mắng: “Ngươi hay lắm Tất Trường Xuân, hóa ra ngươi nói cái gì đêm đem quan khán tinh tượng đều là giả. Ngươi muốn đệ tử ngươi đi thăm dò, vậy cũng không nên đẩy nữ nhi của ta liên quan vào chuyện này. Ngươi bảo ta an tâm làm sao đây? Không được, ta phải triệu hồi Tử Y về ngay lập tức. ”
“Gấp cái gì? ” Tất Trường Xuân lạnh nhạt nói: “Tử Y cũng nên đi ra ngoài một chút, ngươi xem nàng theo ngươi nhiều năm như vậy, trừ bỏ tu vi thăng tiến ra, ngươi nghĩ nàng học được thêm cái gì? Quà thực là hoàn toàn không biết thêm chuyện gì cả. Nếu đi theo Dược Thiên Sầu, nàng có thể học hỏi được không thiếu điều thú vị đâu. ”
“nhưng ít nhất nó sẽ không gặp nguy hiểm! ” Lộng Trúc lớn tiếng nói: “Ta có thể cho nó một cuộc sống thanh thản vô ưu vô lo. Đây chăng phải là giấc mộng nhân sinh hay sao? ”
“Đây là giấc mộng của ngươi chứ không phải là của Tử Y. Nhân sinh mà không có hi nộ ái ố, thì cùng một cái đầu heo có gì khác nhau đâu? ” Tất Trường Xuân nhìn Lộng Trúc cười lạnh nói: “Không cần đem cái tính ích kỷ của ngươi ra, để lấy cớ rằng bảo hộ nữ nhi của ngươi. Chăng qua là ngươi không muốn Tử Y rời khỏi bên cạnh ngươi mà thôi. ”
“Ta ích kỷ? ” Lộng Trúc biến sắc nói.
Theo sau trầm mặc thêm một hồi tức thì lại lắc đầu: “Không được, nó đi theo Dược Thiên Sầu cũng quá nguy hiểm. Ngươi là không biết thái độ làm người của đệ tử ngươi đâu. Cái tên kia quả thực ười sinh ra đã là hạng người thích chỗ thị phi. Ngay từ đầu, ta luôn không trông cậy Tử Y có thể sẽ học được cái gì từ hắn cả. ”
“Tử Y đã không còn là tiểu cô nương rồi. Hiện giờ ngươi muốn dạy bảo nàng cũng đã muộn. Đé nàng đi theo Dược Thiên Sầu có lẽ cũng là một cái phương pháp giáo dục thỏa đáng. ” Tất Trường Xuân nhấp một ngụm ừà, bình thản nói.
“Tất lão đầu, ngươi nói một câu lương tâm xem, chẳng lẽ người làm cha như ta đây, lại kém cỏi đến thế sao? ” Lộng Trúc sắc mặt hơi có vài phần buồn bã hỏi.
“Đừng quá cố chấp, nếu không sẽ tổn thương Tử Y. ” Tất Trường Xuân nói xong, bỗng nhiên thở dài cảm thán: “Năm xưa khi ta rời khỏi Tất gia, ta cũng từng lo lắng, không có ta che chở, bọn hắn sẽ sống như thế nào? Nhưng sau đó, mặc dù bọn hắn gặp khó khăn trùng điệp, ta đều không hề nhúng tay, kết quả bọn hắn cũng chậm rãi đi lên từng bước cho đến bây giờ, thành tựu còn vượt ra ngoài sự tưởng tượng của ta. Lộng Trúc, chẳng lẽ ngươi muốn chiếu cố Tử Y suốt đời sao? ”
Lộng Trúc không nói thêm gì, xoay người chậm rãi đi ra ngoài. Tất Trường Xuân nhìn theo thân ảnh của hắn biến mất ở trong rừng trúc, dường như không quan tâm lắm, tiếp tục nâng chung trà lên thưởng thức hương vị.
Ven bãi biển, bỗng nhiên vang lên tiếng sáo du dương, trầm bổng mà cô tịch...
Phía xa xa...
Chợt trông thấy trên không trung có ba lão nhân đang phi hành rất nhanh, người cầm đầu chính là lão nhân mặc áo bào trắng như tuyết, có thể đuổi kịp tốc độ phi hành của hắn, nói vậy tu vi của hai lão nhân ở phía sau cũng không phải thấp kém. Chỉ chốc lát sau, tòa hải đào Nam Hãi Tử Trúc Lâm đã tiếp cận tầm mắt của ba người.
Khi tới gần, ba người đang muốn đáp xuống thì chợt nghe phía hải vực xa xa truyền đến tiếng sáo du dương, ba người đưa mắt nhìn nhau. Lão nhân áo trắng cầm đầu nói: “Là tiếng sáo của Lộng Trúc, Lộng Trúc không có ở trên đảo, hắn đang ở phía hải vực đằng trước. Đi thôi! ”
Ba người rất nhanh, lao vút qua đầu Tử Trúc Lâm, ở phía dưới Tất Trường Xuân vẫn đang nâng chung trà thơm, không ngừng thường thức. ”
Đứng trước hải vực mênh mông, Lộng Trúc dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, tiếng sáo dần dần trở nên vui vẻ, đồng hành cùng những cơn sóng không ngừng nhấp nhô trên mặt biển. Bỗng nhiên trên không trung truyền đến ba tiếng xé gió, Lộng Trúc ngừng thổi sáo, đình chì mười đầu ngón tay. Chỉ thấy ba lão nhân tạo thành một góc đứng hình tam giác vây khốn Lộng Trúc ở giữa bên trong, chậm rãi phiêu phù hạ xuống.
“Lộng Trúc, dạo này ngươi quả thực là nhàn nhã a! ” Bạch bào lão nhân hậm hực nói.
Lộng Trúc nắm cây sáo ở trong lòng bàn tay mà nhịp nhàng gõ, có chút kinh ngạc nói: “Bang Thành Tử. ”
Tiếp tục nhìn lão nhân mặc áo bào xám ở phía bên ừái, cùng lão nhân mặc áo bào đen ở phía bên phải, cau mày nói: “Hồ Trường Thọ, Âm Bách Khang. Ba vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ các ngươi đại giá quang lâm, chính là tìm ta hay sao? ”
Băng Thành Tử quát: “Lộng Trúc, ngươi đừng giả bộ hồ đồ. Ngươi đã nói rằng, sẽ không nhúng tay vào chuyện tình của Tu Chân Giới, vì sao bây giờ còn muốn nuốt lời? ”
Lộng Trúc nhướng mày, cây sáo trong tay nhịp nhàng vung lên, nhìn ba người cười lạnh nói: “Ta nhúng tay vào chuyện tình của Tu Chân Giới khi nào? Băng Thành Tử, đừng tường rằng tu vi của ngươi cao là có thể nói hươu nói vượn. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng, ta sợ ngươi sao? ” Dứt lời nhìn về phía hai người kia nói: ‘‘Nhị vị cũng muốn tìm ta gây phiền toái? ”
Ảm Bách Khang cười ha ha nói: “Lộng Trúc lão đệ không nên hiểu lầm, ta cùng Trường Thọ huynh đệ chính là được mòi tới làm chửng mà thôi. ”
“Làm chứng? Làm chứng cái gì? ” Lộng Trúc vừa hỏi vừa đánh giá trận hình của ba người.
“Đệ tử ngươi là Tử Y, rõ ràng là được ngươi phái đến Hoa Hạ Tu Chân Giới, ngươi còn dám nói rằng không nhúng tay vào? ” Băng Thành Tử quát.
Lộng Trúc không vui không buồn đáp: “Không sai, Tử Y quả thật là đã tới Hoa Hạ Tu Chân Giới, vậy thì sao? Phải chăng Hoa Hạ Tu Chân Giới là nhà của ngưoi, người khác không tới được sao? ”
“Cũng không phải. ” Ảm Bách Khang nhìn Lộng Trúc cười nói: “Lộng Trúc lão đệ, chuyện tình là như thế này, đệ tử của ngươi hiện đang đồng hành cùng một kẻ tên là Dược Thiên Sầu. Mấy ngày trước, hắn đã giết chết một đồ đệ của Băng Thành Tử. Mà nhừng đồ đệ khác của Băng Thành Tử vì xem trên thể diện của Tử Y, cho nên đã không ra tay động thủ báo thù. Chúng ta bây giờ chì muốn biết, Tử Y có phải là do ngươi phái đến Hoa Hạ Tu Chân Giới hay không, mặc kệ như thế nào, thừa dịp chuyện bây giờ còn có thế nói cho rõ ràng. Lộng Trúc lão đệ, chúng ta khuyên ngươi triệu hồi Tử Y về Nam Hải đi, tránh để phát sinh những tình huống hiểu lầm, về phần những chuyện đã xảy ra, chúng ta coi như nể mặt lão đệ, mà không trách tội, ngươi xem như thế nào? ”
Lộng Trúc hơi sững sờ, tên hỗn đản Dược Thiên Sầu kia động thủ nhanh như vậy ư? Chăng lẽ đem lời của ta làm gió thoảng bên tai?
Lộng Trúc trầm ngâm suy nghĩ, đang nhìn ba người Băng Thành Tử cân nhắc, thì đột nhiên phát hiện ra, không biết từ khi nào Tất Trường Xuân đang đứng ờ bên trên đinh đầu của mấy người.
“Các ngươi sớm không tới, muộn không tới. Như thế nào tới đúng vào hôm nay a? ” Lộng Trúc vỗ trán, lắc đầu cười khổ.
Hồ Trường Thọ thần tình ngạo khí, luôn không nói chuyện, lúc này cũng hùng hổ dọa người: “Như thế nào? Chẳng lẽ ba người chúng ta muốn tìm ngươi nói chuyện, mà còn phải chọn ngày lành tháng tốt nữa sao? ”
“Ta nào dám a! ” Lộng Trúc khoát tay châm chọc, chỉ lên trên đầu nói: “Các ngươi tự minh hỏi hắn đi! ”
Ba người chẳng sợ Lộng Trúc có cái quỷ kế gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua lên không trung. Nhưng vừa nhìn lên thì sắc mặt ba người liền đại biến, thiếu chút nữa đã sợ tới mức hồn phi phách tán.
Ba người liền thuấn di ra xa mấy chục thước, đứng thành một hàng, nhìn Tất Trường Xuân hỏi: “Tất Trường Xuân, ngươi đứng trên đầu chúng ta là có ý gì? ”
Tất Trường Xuân chẳng thèm quản tới bọn hắn, phóng mắt nhìn về phía cuối chân ười nói: “Các ngươi muốn ta cần phải có ý gì? ”
Lời này rõ ràng là đang muốn nói. Các ngươi muốn ta như thế nào, thì ta sẽ làm như thế đó!
Băng Thành Tử trầm giọng: “Tất Trường Xuân, đây là chuyện riêng của chúng ta và Lộng Trúc, không cần ngươi phải nhúng tay vào. ”
“Ta muốn nhúng tay vào thì sao? ” Tất Trường Xuân thản nhiên nói. Ánh mắt thu hồi, dừng ở trên người Băng Thành Tử, hỏi: “Ngươi có muốn ta nhúng tay vào không? ”
Băng Thành Tử sắc mặt cứng đờ, lúc này không biết phải ừả lời như thế nào cho đúng.
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi. ” Âm Bách Khang tức thì lên tiếng khuyên giải. Cuối cùng nhìn Tất Trường Xuân cười nói: “Lão Tất, chúng ta đàm luận vài chuyện cùng Lộng Trúc thôi, ngươi đừng hiểu lầm, quả thực là không có ỹ tử gì khác. ”
“Vì đâu mà ngươi nghĩ ra hiểu lầm? ” Tất Trường Xuân lại dừng nhãn tình ở trên người của hắn.
Ảm Bách Khang thần tình tươi cười: “Không hiểu sai là tốt rồi..., không hiểu sai là tốt rồi! ”