Tinh Thần Châu

Chương 656: Chương 656: Truyền thuyết bất hủ




Trong lòng Dược Thiên Sầu vừa định mắng lên là tên vương bát đản nào dọa người, bỗng nhiên cảm thấy sai, thanh âm kia vô cùng quen thuộc. Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh Tài Thần Phong cao vút như đao tước hiếm trở, ở ngay sát biên giới vách đá bị suy sụp đang đứng một người, thẳng tắp đứng thẳng, thanh bào theo gió nhẹ nhàng đong đưa.

Bằng tu vi của hắn, tuy rằng không nhìn thấy rõ gương mặt của người nọ, thế nhưng khí thế đứng thẳng ngạo khí lăng vân, hắn quả thực vô cùng quen thuộc. Còn có bộ thanh bào chiêu bài đầy quen thuộc kia...

Lúc này Dược Thiên Sầu ngây ngần cả người...Lão gia hỏa đã rời núi!

Kỳ thực vừa rồi đâu chỉ có hắn bị tiếng hừ lạnh chấn đến bắp chân như nhũn ra, đám tu sĩ tu vi thấp trốn dưới Thần Tài Phong không ít người thậm chí bị dọa té ngã ngay tại chỗ, trong lỗ tai vang tiếng ong ong không thôi.

Còn có đám lĩnh chủ Hóa Thần kỳ, khi tiếng hừ lạnh leng keng như kim cương hàng ma vừa xuất ra, tâm can đều run lên. Bọn họ không phải là lần đầu tiên nghe được âm thanh này, mỗi lần vừa nghe thấy, chuyện xảy ra kế tiếp đều dị thường kinh khủng.

Ánh mắt mọi người toàn bộ ngẩng đầu trành về hướng đỉnh núi. Dược Thiên Sầu nhìn thấy không rõ ràng, nhưng đám tu sĩ Hóa Thần kỳ thì thấy thật rõ, trên mặt cả đám người lộ ra thần sắc kinh hãi...Thật là Tất Trường Xuân, hắn đã đến!

Vẻ mặt Lộng Trúc ngây rạ, lầm bầm nói: "Sao hắn lại tới? Lần này náo nhiệt rồi."

Đôi tay Tử Y nắm chặt đến trắng bệch, trên mặt vô cùng hưng phấn, hai mắt lóe tia sáng kỳ dị liên tục. Không ngờ chính là Tất lão tiền bối mà nàng sùng bái nhất đã tới, lần này được rồi, có người thu thập lục bào quái vật. Lòng tin của nàng đối với Tất Trường Xuân không phải bình thường, ở trong mắt của nàng, Tất lão tiền bối chính là truyền thuyết vĩnh viễn bất bại...

Lục Mi cũng không phải kẻ ngu si, từ phản ứng của mọi người liền nhìn rạ, người đứng trên đỉnh núi nhìn ra viễn phương ngay con mắt cũng không thèm nhìn mình, khẳng định không phải người bình thường, nhất là tiếng hừ lạnh vừa rồi, tu vi thật bất phàm! Hắn liền hô: "Bùi bàn tử."

Bùi Phóng "a" một tiếng xoay người lại nhìn hắn. Lục Mi lạnh lùng liếc nhìn Thần Tài Phong, hỏi: "Lão gia hỏaừên kia là ai?"

Ta van ngươi động động não có được hay không, còn có thể là ai! Vẻ mặt Bùi Phóng cười khổ lắc đầu, không trả lời.

Văn Lan Phong đang cùng Lục Mi giằng co, chiến ý tuôn ra chợt biến mất, sát khí sôi trào thu liễm, cầm Cự Ngân kiếm nhìn Lục Mi hờ hững nói: "Hắn chính là người mà ngươi muốn tìm, thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân." Nói xong cầm kiếm chậm rãi lui về phía sau, Tất Trường Xuân đã tới, ở đây cũng không cần hắn liều mạng bảo hộ đám người Dược Thiên Sầu.

"Tất Trường Xuân?" Lục Mi ngần ra, bỗng nhiên trành hướng đỉnh núi, trên mặt cười âm hiểm liên tục, nói: "Thực sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, được đến không uổng phí công phu. Không ngờ lại đưa đến cửa chịu chết, cũng tốt, đỡ cho ta phải đi tìm các nơi."

Văn Lan Phong lui về phía sau lúc này cười lạnh nói: "Nói không nên nói sớm, hi vọng ngươi còn có cơ hội quay về Minh Giới." Hắn là người duy nhất may mắn còn sống sót dưới tay Tất Trường Xuân hai lần, tự nhiên biết Tất Trường Xuân kinh khủng ra sao.

"Thần Tài kiếm?"

"Là Thần Tài kiếm của m Bách Khang."

"Thế nào lại ở trong tay của hắn?"

Các lĩnh chủ Hóa Thần kỳ bỗng nhiên rối loạn lên...

Tất Trường Xuân đứng trên Thần Tài Phong, hai tay tay chặp sau lưng chậm rãi thả xuống, trong tay cầm một thanh kiếm yên lặng quan sát, sắc mặt không ngờ có chút ngưng trọng. Thanh kiếm này đối với các Hóa Thần kỳ mà nói, nhất là đối với những cao thủ Hóa Thần hậu kỳ như Bùi Phóng mà nói, tự nhiên vô cùng quen thuộc. Bọn họ

Ữiực sự không chút nghi ngờ mà khẳng định, thanh kiếm trong tay Tất Trường Xuân chính là Thần Tài kiếm đã đi theo m Bách Khang nhiều năm.

Mọi người lập tức bừng tỉnh hiểu ra, m Bách Khang ném Thần Tài kiếm khỏi tay bay về hướng chính là Yêu Quỷ Vực, khẳng định là lúc đó Tất Trường Xuân trên đường tới, trùng hợp nhìn thấy, vì vậy liền cầm theo trở về.

Trên Thần Tài Phong, Tư Không Tuyệt và Cảnh Nguyên Không vốn bị sự xuất hiện đột nhiên của Tất Trường Xuân làm hoảng sợ, lúc này chợt phản ứng, thanh kiếm trong tay Tất Trường Xuân chính là kiếm của sư phụ bọn họ. Hai người nhìn nhau, bước nhanh tới sau lưng Tất Trường Xuân, cùng nhau quỳ xuống, mang theo tiếng khóc nức nở dập đầu nói: "Tất lão tiền bối, cầu Tất lão tiền bối báo thù cho sư phụ chúng tôi."

Bên vách núi, gió núi thổi mạnh, nhưng thanh bào đang phiêu đãng đột nhiên lặng xuống tới, giống như tòa pho tượng điêu khắc không hề nhúc nhích, tựa hồ có liên quan tới tình tự của vị chủ nhân...

Tất Trường Xuân lẳng lặng đối mặt thiên địa, bóng lưng bất động không hề quay lại, đưa lưng về phía hai người đang quỳ xuống, mặt trầm như nước, nhìn không ra bất luận biểu tình gì. Tinh mang trong hai mắt chợt lóe rồi biến mất, lập tức trở nên bình thản không chút sợ hãi. Lực chú ý của hai mắt tựa hồ không hề cảm thấy hứng thú đối với bất cứ vật gì, chỉ nhìn chằm chằm Thần Tài kiếm chậm rãi giờ lên trong tay, đạm nhiên nói: "Quả nhiên không đoán sai, bằng không cũng sẽ không vứt bỏ bội kiếm của chính mình."

Thanh âm giống như một vị lão nhân binh thường kinh nghiệm tang thương, điềm tĩnh, đạm nhiên, an tường, không chút gợn sóng sợ hãi, nghe thanh âm mặc cho ai cũng không tin tưởng đây chính là vị thiên hạ đệ nhất cao thủ danh chấn tu chân giới.

"Vãn bối vô năng, không thể trả thù tuyết hận cho sư phụ, cầu Tất tiền bối báo thù cho sư phụ của vãn bối." Tư Không Tuyệt lại lần nữa dập đầu khẩn cầu, đó là thật sự dập mạnh đầu trên mặt đất, đụng đến mặt đất vang lên tiếng bang bang. Cảnh Nguyên Không cũng làm theo đại sư huynh dập đầu không ngừng.

Những tu sĩ trốn phía sau Thần Tài Phong, không ít người có tu vi không kém nghe được cuộc nói chuyện. Sau thoáng nín thở ngưng thần, bỗng nhiên có người cả kinh kêu lên: "Tất Trường Xuân, là Tất Trường Xuân tới, là thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân tới. Ta nghe được thanh âm của hắn, ta nghe được thanh âm của hắn...

Trong giọng nói mang theo vẻ vui mừng nói không nên lời, tin tức này rất nhanh truyền ra khắp sau núi. Đem một đám tu sĩ vồ cùng kích động, chưa từng nghĩ đến vị thiên hạ đệ nhất cao thủ như thần long thấy đầu không thấy đuôi đã tới.

Tuy rằng bọn họ chưa gặp qua Tất Trường Xuân, nhưng không biết lòng tin từ đâu tới, cho rằng Tất Trường Xuân nhất định có thể thu thập tên lục bào quái nhân kiêu ngạo không gì sánh được kia. Mặc kệ lục bào quái nhân đến từ Tiên giới hay Minh Giới, bọn họ đều cho rằng Tất Trường Xuân có thể thắng.

Danh hiệu Tất Trường Xuân, đối với bọn họ mà nói, là truyền thuyết bất bại của tu chân giới. Là thần thoại bất hủ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Là một tấm bia vĩ đại chưa từng có trong tu chân giới bao giờ, từ lúc bọn họ bắt đầu bước vào tu chân giới, chợt nghe nói qua về nhân vật này, mờ ảo thần bí, vĩnh viễn đều không thể nhìn thấy rõ hình dáng. Nhưng bọn họ nhìn thấy mỗi một người nào kể lại nhân vật này, kể về nhân vật trong truyền thuyết này, đều có vẻ mặt thành kính và kính nể.

Ngày tháng lâu dài, danh hiệu trong truyền thuyết này, ghi khắc lại trong lòng mỗi một tu sĩ, nương theo sự trưởng thành của mỗi một người, đó là nhân vật truyền kỳ mà mỗi một tu sĩ mới bước vào tu chân giới đều tha thiết ước mơ, trằn trọc, khát vọng được nhìn thấy...

Nhưng mà ngay ngày hôm nay, nhân vật thần thoại bất hủ trong truyền thuyết cũng không làm mọi người thất vọng. Ngay khi Minh Giới sứ giả kiêu ngạo trắng trợn hoành hành nhân gian nguy cấp, hắn như vầng mặt trời rủ xuống trong bóng tối đêm đen, đúng lúc xuất hiện, mang theo hi vọng cho mọi người...

Mặc kệ bình thường mọi người có thù hận gì, đối mặt với ngoại giới khi dễ áp bách, luôn luôn sẽ sản sinh tâm lý cùng chung mối thù. Nhất là những đệ tử của Thiên Hạ thương hội, càng mong muốn vị tiền bối kia có thể giúp bọn họ tiết hận!

Bọn họ thấp thỏm, bọn họ bất an, bọn họ rất muốn trông thấy nhân vật bất hủ trong truyền thuyết kia, nếu bỏ lỡ cơ hội này, chỉ sợ ngày sau cả cuộc đời khó an. Thế nhưng lúc này, bọn họ nhiều ít có sợ hãi, có thể đi được ra ngoài hay không...

Nhưng sau đó, không biết là ai dẫn đầu, có một người bay lên, nhiễu qua Thần Tài Phong, tâm can đập bịch bịch rất nhanh hạ xuống những đỉnh núi thấp hon vây quanh Tụ Bảo Bồn...

Có người đi đầu, sau Thần Tài Phong là tả bay ra hằng hà bóng người nhiều như châu chấu, đều roi vào những ngọn núi thấp vòn quanh Tụ Bảo Bồn. Cả đám hưng phấn nhìn tới, liều mang muốn xem cho được nhân vật truyền thuyết bất hủ đang đứng trên đỉnh Thần Tài Phong.

Nhưng bằng vào tu vi của bọn họ, hầu như không ai có thể nhìn thấy được rõ ràng, chỉ loáng thoáng nhìn thấy trên đỉnh núi có một thanh bào nhân đang đứng thẳng tắp, đáng tiếc không nhìn thấy rõ gương mặt...

"Là người mặc thanh bào sao?"

"Hẳn là phải a!"

"Ta cũng thấy nữa!"

Tuy rằng không ai nhìn thấy rõ, thế nhưng thân ảnh thanh sắc lại làm cho mọi người có được lòng tin cường đại không gì sánh được. Giọng nói mọi người càng ngày càng hưng phán, hoàn toàn quên mất tình hình bị dọa đến chật vật chạy trốn trước đó...

Người dưới chân núi nhìn chằm chằm lên đỉnh núi, Tất Trường Xuân lại chỉ nhìn vào thanh kiếm trong tay, nghe thanh âm dập đầu phía sau, Tất Trường Xuân trầm mặc, hỏi: "m Bách Khang chết như thế nào?"

Hai người đứng dậy, vẻ mặt bi phẫn, Tư Không Tuyệt đem quá trình sư phụ chết trận như thế nào miêu tà lại một lần. Khi giảng đến cao thủ Hóa Thần hậu kỳ Ấm Bách Khang lại chọn tự bạo đan điền cùng địch nhân đồng quy vu tận, Tất Trường Xuân nhướng mày, thả thanh kiếm trong tay xuống, ánh mắt lần đầu tiên tập trung tới lục bào nhân dưới chân núi.

Lục Mi đứng dưới chân núi va chạm ánh mắt với Tất Trường Xuân, lập tức cạc cạc cười chói tai nói: "Cái giá thật lớn, để ta xem thử thiên hạ đệ nhất cao thủ nhân gian cao đến đâu." Thân hình biến mất ngay tại chỗ, bỗng nhiên xuất hiện ngay khoảng không phiêu phù đối diện đỉnh núi, cự ly đối mặt với Tất Trường Xuân không tới mười thước.

Bầu không khí trong Tụ Bảo Bồn trong nháy mắt đọng lại, ánh mắt mọi người cùng trành về phía trên, biết thời khắc kia đã tới. Có người có dự kiến trước, biết dưới chân núi cũng không an toàn, cấp tốc bay tới hạ xuống những đỉnh núi chung quanh quan sát. Thoáng chốc, ngay mấy người Dược Thiên Sầu cũng phải nhanh chân tránh ra, dưới chân núi nhất thời chỉ còn lại một mảnh bừa bãi, không còn gặp được bóng người.

Lục Mi vừa nhìn thấy thanh bào lão giả đối diện, trong lòng chợt lộp bộp, phát hiện mình không nhìn thấu tu vi đối phưong. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện hắn cũng không nhìn thấy được tu vi của Dược Thiên Sầu, nhất thời liền an tâm. Nếu không phải tên mập mạp kia vừa rồi truyền âm cho mình, thiếu chút nữa mình đã bị lừa gạt, thử nghĩ nhân gian thế nào có người siêu việt được tu vi mình Sĩ.

"Ngươi là Tất Trường Xuân?" Lục Mi cười lạnh nói.

Tất Trường Xuân chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, đưa thanh kiếm về phíã sau, đạm nhiên nói: "Hai người các ngươi thu lại thanh kiếm của Ảm Bách Khang."

Hai người đang quỳ vội vàng đứng lên, Tư Không Tuyệt đi tới tiếp thanh kiếm vào tay, hai tay vẫn giờ cao thối lui về phía sau. Lại nghe Tất Trường Xuân đạm nhiên nói: "Thiên Hạ thưong hội thành lập không dễ, là tâm huyết suốt đời của Ảm Bách Khang, hai người các ngươi phải hảo hảo kinh doanh xuống dưới. Vô luận là đối với tu sĩ tu chân giới hay đối với người phàm thế tục, Thiên Hạ thương hội hẳn nên dùng tôn chỉ tạo phúc thiên hạ, bằng không không còn ý nghĩa tồn tại. Hai người các ngươi có hiểu được ý tứ của ta không?"

Tư Không Tuyệt và Cảnh Nguyên Không nhìn nhau, cùng khom người nói: "Vãn bối cẳn tuân giáo huấn."

Nghe vậy, sắc mặt ba người Bùi Phóng, Thích Cửu Quân, u Dương Đạt đều biến đổi. Có lời này của Tất Trường Xuân, dù Ấm Bách Khang đã chết, sau này bọn họ cũng từng mong đánh chủ ý với Thiên Hạ thưong hội, cũng không có ai dám đánh chủ ý với họ. Trừ phi, Tất Trường Xuân chết trong tay lục bào quái nhân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.