Gió nhẹ thổi xuy xuy, tiếng đàn sâu lắng chậm rãi biến mất. Mấy người thần tình ngơ ngác đứng đó, hồn nhiên bất tri giác thả hồn vào dòng kí ức của riêng mình. Thật lâu sau mà vẫn chưa hồi tỉnh...
Dược Thiên Sầu liếc nhìn xung quanh, đối với hiệu quả lần này phi thường hài lòng, không uổng công mình giả bộ nho nhã một hồi. Đem đàn thu vào, cúi người hái đóa Ngu Mỹ Nhân, đưa lên mũi hít hà. Cười hì hì bước tới phía đối diện Văn Lan Phong, quơ quơ ở trước mặt của hắn.
Văn Lan Phong hồi phục tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu đã tràn ngập kinh sợ. Nhanh chóng khom người cảm tạ nói: "Từ lâu đã nghe Dược Thiên Sầu văn tài xuất chúng, vẫn luôn không dám tin. Nhưng hôm tay tận mắt chứng kiến, quả nhiên là danh bất hư truyền chỉ hơn chứ không có kém!"
"Quá khen! Ngẫu hứng chi tác mà có thể khiển cho Văn tiền bối hài lòng thì cũng may mắn rồi." Dược Thiên Sầu đem đóa Ngu Mỹ Nhân nhét vào trong tay Văn Lan Phong, cười mỉa nói: "Nếu đã ngửi được hương nồng của hoa. Thì đừng hỏi ta, hoa kia vì ai mà hồng thắm, cần phải biết rằng nữ nhân cũng như hoa thôi...Chúc Văn tiền bối sẽ được thỏa mãn tâm nguyện!"
Văn Lan Phong có chút kích động, gật đầu nói: "Cám ơn!"
Theo sau dứt khoát bước đến trước mặt Lộ Nghiên Thanh. Hai tay run rẩy giờ đóa hoa lên, có điểm không dám nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Lộ Nghiên Thanh. Chờ sau khi đóa hoa rời tay, lúc này Văn Lan Phong mới dám ngẩng đầu lên ngắm nhìn đối phương...
Lộ Nghiên Thanh tuy vươn tay đón nhận đóa Ngu Mỹ Nhân, nhưng có vè không vui thoáng đưa lên mũi hít hương thơm. Không ngờ theo sau lại bước tới trước mặt Dược Thiên Sầu, đôi con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu hỏi: "Ngươi cho rằng nội tâm của ta tĩnh mịch ư?"
"Sao lại chạy đến hỏi Dược Thiên Sầu điều này chứ?" Mấy người ánh mắt không ngừng toát ra thần sắc hoài nghi.
Dược Thiên Sầu đang cười mỉa, bỗng dưng ngây ra. Bất quá rất nhanh đã lắc đầu quả quyết: "Ta không biết."
Theo sau còn chỉ tay về phía Văn Lan Phong nói: "Văn tiền bối là người hữu tâm, hắn nhất định sẽ biết."
Trong đôi mắt của Lộ Nghiên Thanh thoáng dâng lên một tia u buồn khó nhận thấy. Đạm nhạt cười nói: "Ta luôn rất kì quái, không hiểu nhân sinh của ngươi rốt cuộc là cái dạng gì. Ngươi có thể nói cho ta biết hay không?"
Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ đưa mắt nhìn nhau. Lộng Trúc khẽ nhếch miệng cười. Còn Văn Lan Phong thì lồng ngực dồn dập lên xuống.
"Áchể..." Dược Thiên Sầu trầm ngâm, thoáng liếc mắt nhìn trộm Văn Lan Phong, cười ha hả nói: "Nhân sinh của ta vô cùng phấn kích, cũng rất kích thích, người bình thường không thể nào thích ứng được. Cũng tương tự như đóa hoa trong tay của Lộ tiền bối, nó chỉ thích hợp sinh trưởng ở những nơi tối tăm trong sơn cốc, chờ đợi người hữu tâm đến hái. Nhưng thế giới bên ngoài vốn hỗn loạn, sẽ làm nó vấy bần và mất đi hương thơm nguyên bản của nó. Nếu đã là hai cái thế giới bất đồng thì vĩnh viễn không thể nào cùng lúc xuất hiện. Cho nên, Lộ tiền bối không cần nghiên cứu về nhân sinh của ta làm gì."
Lộ Nghiên Thanh nhìn đóa hoa trong tay, khẽ thở dài cười nói: "Nhưng vừa rồi chính ngươi đã ngắt nó xuống..."
Dược Thiên Sầu ngây ra, có chút dở khóc dở cười nói: "Lộ Nghiên Thanh, ta là người thô kệch, đối với chủ đề khác còn hứng thú, nhưng chủ đề về hoa thì sẽ không thích hợp với ta. Ngươi hãy tìm người khác tán chuyện đi!"
Nói xong quay sang nhìn Bách Mị Yêu Cơ, Nhan Vũ, cùng Ngạc Tiên Quân và Lộng Trúc chào hỏi: "Chuyện ở đây đã giải quyết xong rồi. Chúng ta cũng nên đi thôi."
Dứt lời nhanh chóng lao vút lên không mà phi hành đi. Những người khác cũng nhanh chân đuổi theo hắn...
Trời xanh mây trắng, dưới đất từng dải quần sơn trải dài mênh mông, gió thổi xuy xuy. Trên sườn núi trước gian nhà cỏ, có ba người lẳng lặng mà đứng. Lộ Nghiên Thanh ngần ngơ nhìn về phía cuối chân trời nơi Dược Thiên Sầu biến mất, trong miệng khẽ lầm bầm nói: "Duyên phận không dừng lại, giống như ngọn gió xuân đến rồi đi. Nữ nhân như hoa, hoa như mộng...
Trên không trung, đoàn người theo phương hướng Nam Hải Tử Trúc Lâm mà phi hành đi. Dược Thiên Sầu đang dẫn đầu nhóm người, lúc này Lộng Trúc phóng lên bên cạnh hắn, ho khan một tiếng nói: "Cái kia, Dược Thiên Sầu..."
Dược Thiên Sầu thoáng quay đầu nhìn sang chen ngang: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng hiện giờ ta không muốn nghe. Ngươi không cần nhiều lời vô nghĩa."
Lộng Trúc trắng mắt khinh thường nhìn hắn, cười lạnh: "Ta biết ngươi tưởng rằng, ta muốn nói với ngươi cái gì, nhưng kì thật không phải như thế. Ta chỉ là muốn khen ngươi ca xướng không sai...Ngươi dựa vào bản lĩnh này đã lừa gạt được không ít nữ nhân đi?"
"Kháo, ta lừa bà ngoại ngươi ah!" Dược Thiên Sầu bị Lộng Trúc châm chọc liền phi hành chậm lại. Quay đầu chỉ tay vào mấy người phía sau, hậm hực: "Ta đã nói rằng không muốn ca xướng gì cả. Thế nhưng các ngươi cố tình còn xui khiến ta. Hiện giờ thì tốt ròi!"
Lộng Trúc cười mỉa nói: "Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ ah! Chỉ sợ trong lòng tiểu tử nhà ngươi đang đắc chí không thồi ah?"
"Ta với ngươi luôn bất đồng quan điểm, ngươi cũng không cần nói chuyện với ta nữa." Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm vào Lộng Trúc cảnh cáo nói.
Nam Hải Tử Trúc Lâm cảnh đêm diễm lệ vô cùng mê hoặc lòng người. Tối hôm nay bên trong Tử Trúc Lâm cũng tràn ngập những tiếng cười khanh khách của nữ nhân. Tục ngữ thường nói, tam nữ hợp bầy liền sẽ họp thành cái chợ vỡ. Tử Y có thêm bạn, nên phi thường cao hóng, nhiệt tình chiêu đãi mọi người...
Tam nữ trong miệng không ngừng bi bồ, khiến cho đám nam nhân xung quanh đều phải đứng lên. Vốn là tứ nữ, nhưng Phù Dung dùng Phá cấm Đan còn đang trong thời kì toàn thân cứng nhắc. Điều này cũng khiến cho Dược Thiên Sầu lo lắng không yên, lo sợ rằng sau khi Phù Dung thanh tỉnh sẽ không chịu tiếp thu sự xuất hiện của Nhan Vũ.
Dược Thiên Sầu đã từng hỏi qua Nhan Vũ, nàng không có than vãn gì, dường như đối với chuyện hắn có bao nhiêu nữ nhân, nàng đều không muốn quan tâm, thế nhưng nàng chỉ sợ những người kia ghét bỏ xuất thân không tốt của nàng mà thôi. Có thế nhìn ra, nhiều ít nàng cũng đang khá lo lắng đến chuyện Phù Dung sẽ không tiếp nhận nàng.
Dược Thiên Sầu đành phải an ủi, dù sao chuyện cho đến nước này cũng phải chậm rãi để các nàng thích nghi hòa hợp với nhau ah!
Cảnh đêm Tử Trúc Lâm, Dược Thiên Sầu cũng là lần đầu tiên chứng kiến. Màn đêm vừa buông xuống, trong rừng liền đã tràn ngập những đám sương linh khí dày đặc.
Những tầng sương này tản mát ra từ bên trong rừng trác, Dược Thiên Sầu cảm thấy kì quái, không nghĩ tới thực vật còn có khả năng phóng xuất ra linh khí. Đi hỏi Lộng Trúc thì kết quả chính bản thân lão đảo chủ cũng không rõ ràng.
Bất quá khiến cho mấy người vô cùng hiếu kỳ chính là, những điểm mắt khúc trên thân tử trúc, thế nhưng lại thản nhiên phóng xuất ra tử quang. Đây là cảnh tượng mà ban ngày không nhìn thấy được. Dưới bóng đêm, phóng mắt ngắm nhìn rừng trúc, nơi nơi đều nhấp nháy những tia sáng nhu hòa, một cơn gió nhẹ thổi qua, tử quang lay động, khiến cho cảnh sắc phi thường diễm lệ.
Dược Thiên Sầu mang theo một chiếc võng, vào trong Tử Trúc Lâm tìm địa phương thoáng đãng kéo võng ra, nằm ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Từng cơn gió nhẹ thoảng qua, Dược Thiên Sầu nằm trên võng mơ màng, thầm nghĩ nơi này quả nhiên là một cái địa phương cư ngụ tốt!
"Nếu như có thể nhàn nhã sống như này cả đời thì tốt biết bao." Hắn khoanh tay gối đầu, kìm lòng không đậu phát ra một tiếng than thở.
"Ngươi cảm thán gì đó?" Ngạc Tiên Quân không muốn ở nơi đông người. Nên bất thinh lình đã xuất hiện ở bên cạnh Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu đang ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Lúc này không khỏi ngồi dậy, tò mò hỏi: "Lão yêu quái, Tiên giới có loại trúc này hay không?"
Ngạc Tiên Quân nghe vậy, liền phóng mắt nhìn xung quanh, chậm rãi lắc đầu nói: "Chưa bao giờ thấy qua, cũng chưa bao giờ nghe nói qua có loại trúc thần kỳ như thế này. Tự phát sáng không nói, cư nhiên còn tản xuất ra linh khí, khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi. Không nghĩ tới ở trong nhân gian còn có thứ tốt như thế này."
"Nga cả ngươi đều chưa từng nghe nói qua?" Dược Thiên Sầu ngắm nhìn bốn phía xung quanh, thần tình tràn đầy nghi hoặc khó hiểu.
Cần phải biết rằng Ngạc Tiên Quân có lịch duyệt những mấy chục vạn năm. Mình đem hắn trở thành vạn sự thông, nhưng nào ngờ ngay cả hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua. Phải chăng rừng trúc này là bảo bối trời sinh?
"Ngươi tính bao giờ thì đi?" Đột nhiên Ngạc Tiên Quân dò hỏi.
Lúc này Dược Thiên Sầu mới phục hồi tinh thần, ánh mắt thoáng nhìn về phía chúng nữ. Thở dài nói: "Nếu đã muốn nhân sinh khoái hoạt, thì nhất định phải có trả giá. Hiện giờ chúng ta liền đi luôn thôi!"
Nói xong nhảy xuống võng, hai người nhất thời đi vào tận sâu bên trong rừng trúc...
Trong khách điếm Hoàng Thổ Thành, Dược Thiên Sầu thong dong bước ra khỏi phòng, đi tới gian phòng Bác Lực, thuận tay đẩy cửa ra, quả nhiên là không cài then. Dược Thiên Sầu bước đến bên giường, dùng chân đá tỉnh Bác Lực! Bác Lực vừa nhìn thấy hắn, liền hỏi hắn đi đâu mà mấy ngày qua đều không trông thấy bóng dáng.
Dược Thiên Sầu mỉm cười, phát hiện ra vài ngày không gặp, người này dường như đã béo ra không ít, xem ra cuộc sống trong những ngày qua đã phi thường không tồi. Cũng không nhiều lời vô nghĩa, Dược Thiên Sầu phân phó Bác Lực kêu những tộc nhân khác về đây. Sau khi người đến đông đủ, hắn mới hỏi tình hình của mấy ngày qua diễn biến như thế nào. Thuận tay đem đám người này đưa vào bên trong ô Thác Châu, để cho bọn hắn gặp gỡ tộc nhân...
Dược Thiên Sầu ngồi trên giường của Bác Lực mà trầm ngâm, ánh mắt thoáng lóe ra tinh quang, thầm quyết định. Nếu Hoàng Thiên chưa tìm được tung tích Tử Hỏa, vậy thì mình cũng không cần phải chờ đợi nữa, cũng không có kiên nhẫn để chờ đợi thêm...