"Đáng sợ?" Yến Truy Tinh cũng ngây ngần tại chỗ, lại như nhìn quái vật
đánh giá Tân Lão Tam, dần dần hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Một nữ nhân có xinh đẹp, cũng không chịu nổi ngày nào cũng gặp mặt, có lẽ trong mắt người khác đó là mỹ nữ, nhưng ở loại người như Tân Lão Tam sống cạnh sư phụ suốt mấy trăm năm, chỉ sợ cho dù có xinh đẹp cũng trở thành bình
thường. Lại liên tưởng đến bản thân mình, mẫu thân của mình là Bách Hoa
tiên tử, cũng là mỹ nữ được mọi người công nhận, nhưng trong ánh mắt
mình chỉ là xinh đẹp kiếu một người mẹ, cũng không có cảm giác đẹp bao
nhiêu, ngược lại khi nhìn thấy nữ nhân khác mới cảm thấy hấp dẫn.
Nhưng hắn không nghĩ đến chính là, Tân Lão Tam vì sao lại cảm thấy Lộ Nghiên
Thanh đáng sợ, chẳng lẽ tính tinh Lộ Nghiên Thanh quá nóng nảy, thường
xuyên sửa trị hắn?
Kỳ thực Yến Truy Tinh đoán rất đúng, trong mấy huynh đệ Tân Lão Tam, từ nhỏ hắn là người có tính khí hoang dẫ nhất,
thường xuyên gây chuyện thị phi, Lộ Nghiên Thanh trừng phạt hắn không ít lần. Dần dà, Lộ Nghiên Thanh thành người duy nhất có thể thu thập hắn,
từ nhỏ hắn bị Lộ Nghiên Thanh dọa đến 1ỚĨ1, không sợ Lộ Nghiên Thanh mới là lạ.
Bên ngoài vườn Tĩnh Khách Trai, Võ Tứ Hải đứng một mình
bồi hồi thật lâu, hắn vốn không muốn tới quấy rầy Dược Thiên Sầu, cũng
phân phó những người khác không cho phép tới đây quấy rầy. Bởi vì lợi
ích của gia tộc, hắn ước gì Võ Lập Tuyết quan hệ càng thân mật với Dược
Thiên Sầu càng tốt, ước gì hai người dính cùng một chỗ thật khó bỏ nhau
mới tốt.
Nhưng hiện tại hắn có chút không chịu nổi áp lực, các
đại phái đều phái nhân vật trọng yếu đến van cầu gặp mặt Dược Thiên Sầu, cơ hồ là thúc giục một ngày mấy lần, mọi người đều đang ở bên Mạo Nhi
Đảo chờ đợi tin tức. Tuy rằng không biết Dược Thiên Sầu có nguyện ý gặp
mặt bọn họ hay không, nhưng Võ Tứ Hải cũng không có biện pháp, dù sao Võ gia còn phải duy trì quan hệ với các phái, không có khả năng một lần
đắc tội toàn bộ.
Bởi vì sợ người khác thỉnh không được, hắn đành
tự mình xuất mã, hi vọng Dược Thiên Sầu có thể vì thể diện của Võ Lập
Tuyết, chịu đi ra ngoài tùy tiện gặp mặt mọi người một lần, xem như hắn
có thể trả lời cho mọi người.
Sau một lúc do dự, hắn chắp tay sau lưng, mang vẻ mặt tươi cười đi vào. Đi đến dưới lầu Tĩnh Khách Trai, Võ Tứ Hải nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cất cao giọng nói: "Tuyết nhi." Vừa mới hô xong, liền thấy cửa sổ trên lầu vươn ra hai cái đầu người.
Dược Thiên Sầu cùng Võ Lập Tuyết nhìn nhau, hai người đồng loạt từ trên cửa
sổ nhảy xuống. Võ Lập Tuyết cười hì hì ôm cánh tay Võ Tứ Hải hỏi: "Gia
gia, sao ngài lại tới đây?"
Ánh mắt Võ Tứ Hải đầu tiên dừng lại
trên người con quạ đậu trên đầu vai Võ Lập Tuyết một chút, vẻ vui mừng
chợt lóe. Lại nhìn nhìn lại vẻ mặt tỏa sáng của Võ Lập Tuyết, vừa lòng
cười cười, cuối cùng mới đưa mắt nhìn về hướng Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu chắp tay cười nói: "Gặp qua Võ gia chủ." Bởi vì quan hệ với
sư phụ Tất Trường Xuân, theo như vai vế mà nói, hắn cao hơn Võ Tứ Hải
không biết bao nhiêu bối phận, nhưng nguyên nhân bởi vì Võ Lập Tuyết,
quan hệ kia đã sớm rối loạn, vì thế xưng hô cũng từ tiền bối biến thành
Võ gia chủ.
"Nơi này ở thoải mái chứ? Có địa phương nào không hài lòng cứ việc nói." Võ Tứ Hải mỉm cười nhìn nhìn chung quanh.
Lời này làm cho Dược Thiên Sầu nghe xong có điểm đỏ mặt, há chỉ là thanh
tịnh, lão nhân gia ngài ngay cả cháu gái cũng đã kính dâng ra rồi, ta
nào dám có gì không hài lòng. Hắn có vẻ xấu hổ cười nói: "Vừa lòng vừa
lòng, không biết Võ gia chủ đến, là có chuyện gì?"
Võ Tứ Hải
không trả lời hắn, ngược lại nhìn về phía Võ Lập Tuyết nói: "Tuyết nhi,
phụ thân và mẫu thân ngươi đã vài ngày than thở không thấy được ngươi,
ngươi cũng nên đi về gặp họ thăm hỏi, miễn làm cho bọn họ lo lắng."
Võ Lập Tuyết lại đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu, có vẻ như không quá nguyện ý tách khỏi hắn. Trong lòng Võ Tứ Hải cười khổ, quả thật là nữ sinh hướng ngoại, con gái lớn không thể lưu trong nhà a!
Dược Thiên Sầu
biết Võ Tứ Hải khẳng định có chuyện muốn nói cùng mình, vì thế cũng nhìn Võ Lập Tuyết cười nói: "Thay ta hướng cha mẹ nàng vấn an, có rảnh ta sẽ đi gặp họ." Lời này nói ra chính hắn cũng có điểm chột dạ, mấy ngày nay làm gì không rảnh? Nhưng mình đã sớm ngủ chung với con gái người ta, sợ gặp mặt sẽ xấu hồ, cho nên luôn luôn có ý thức trốn tránh.
Võ Lập Tuyết "ân" một tiếng, dây dưa ly khai.
Trong vườn không còn ai, Võ Tứ Hải lại một lần nữa đánh giá người thanh niên
trước mắt, trong lòng không khỏi có chút thổn thức cảm thán. Năm đó tên
bại hoại tu chân giới bị mỗi người kêu la đuổi giết, hiện giờ lại biến
thành khách quý mà các phái tranh nhau mời mọc, thật đúng là thế sự kỳ
lạ biến ảo không chừng...
Dược Thiên Sầu nhìn bộ dạng muốn nói
lại thôi của hắn, trong lòng nhiều ít có điểm đoán được nguyên nhân hắn
tới đây, phỏng chừng các phái đã phái người đến tìm hắn, kỳ thật đây
cũng là nguyên nhân hắn trở về Võ gia một cách cao điệu, không có gì quá kỳ quái. Hắn không khỏi cười nói: "Võ gia chủ tìm ta có việc? Có lời gì không ngại nói thẳng, tại hạ chăm chú lắng nghe."
Võ Tứ Hải cười khổ lắc đầu, thở dài nói: "Ta sẽ không vòng vo, các phái đều phái người tới tìm ngươi, lúc này đều tập hợp tại Mạo Nhi Đảo. Ta biết ngươi cùng
bọn họ có ân oán, cho nên Võ gia ta từ đầu hoàn toàn không tính toán sẽ
nhúng tay vào chuyện giữa ngươi và bọn họ. Nhưng chuyện ngươi tới đây đã là chuyện rõ như ban ngày, kết quả các phái đều tìm lên trên đầu Võ gia ta, để cho Võ gia chuyển lời muốn gặp mặt ngươi. Ngươi xem, ta cũng
không có biện pháp, cho nên mới tới tìm ngươi."
"Vậy có gì đâu?"
Dược Thiên Sầu không cho là đúng khoát tay nói: "Ngài trực tiếp nói cho
bọn hắn biết, nói ta không có hứng thú gặp bọn họ, bảo bọn họ trở về
đi."
Lúc này Võ Tứ Hải có chút không thoải mái, tiểu tử này rõ
ràng đã suy đoán được còn giả bộ hồ đồ, ta tự mình đến tìm ngươi, tự
nhiên là muốn cho ngươi lộ mặt, không gây khó khăn cho Võ gia ta, ngươi
lại không chịu nể tình? Ngươi đã không nể tình, thì cũng đừng trách ta ỷ vào thân phận gia gia của Võ Lập Tuyết mà cậy già lên mặt.
Sắc
mặt hắn hơi tối, trầm giọng nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi muốn bọn họ đi,
đó là chuyện của ngươi, vẫn do chính mồm ngươi nói với bọn họ! Võ gia ta không làm nổi ác nhân kia. Ngươi dù là không nhìn mặt mũi của ta, cũng
phải nhìn mặt mũi của Tuyết nhi! Ngươi đừng quên Tuyết nhi cũng họ Võ,
ngươi đừng để cho Võ gia ta khó chịu nồi!"
Cơn tức của lão nhân
thật lớn! Trong lòng Dược Thiên Sầu vui vẻ, hắn đang chờ Võ Tứ Hải nói
ra lời này, có thể mượn cơ hội tặng nhân tình thuận nước giong thuyền,
miễn cho mình ăn đậu hũ của Võ gia lòng mang áy náy, như vậy tâm tình
song phương đều có điểm cân bằng.
Nhưng ở mặt ngoài hắn lại tỏ vẻ không quá vui vẻ nói: "Nếu Võ gia chủ đã nói rõ, vậy ta còn có thể nói
gì, không cho ai mặt mũi cũng không thể không cho ngài mặt mũi. Bất quá
muốn ta đi gặp bọn họ, bọn hắn còn chưa có tư cách đó. Dù sao hiện tại
ta đã không còn là người của tu chân liên mình, không tới phiên bọn hắn
hét ba hét bốn đối với ta. Muốn gặp tạ, cho bọn hắn tự mình lại đây. Yêu cầu này của ta không quá phận chứ?"
Võ Tứ Hải hơi trầm ngâm, tu
chân giới so với nơi khác thì càng hiểu rõ, không đạo lý để cường giả
cúi đầu với kẻ yếu, Dược Thiên Sầu yêu cầu như vậy cũng không quá đáng.
Vì thế hắn yên lặng gật đầu nói: "Tốt, cứ nói định như vậy, ta cho bọn
họ tới đây." Hắn cũng không nói thêm, xoay người liền đi.
Qua
không bao lâu, bên trong khu vườn thanh tịnh của Tĩnh Khách Trai, đã có
hơn trăm người đang đứng, đều là những môn phái hàng đầu của Hoa Hạ tu
chân giới. Hơn trăm người trang phục khác nhau đứng ngay dưới lầu, nhìn
chằm chằm Dược Thiên Sầu đang đứng khoanh tay trên bậc thang nhìn xuống, trong lúc nhất thời lại không ai nói chuyện.
Dù mọi người đã sớm chuẩn bị xong tâm lý, nhưng có thể gặp lại thanh niên nhân này, trong
lòng cũng có đủ tư vị. Đều nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây,
nhưng chưa đến đủ ba mươi năm đi? Năm đó người này còn bị kêu là bại
hoại, hiện tại hiện lại trước mắt mọi người, không ngờ đã trở thành
thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ, đang lấy tư thế cường giả
ngạo mạn nhìn xuống bọn họ.
Trong lòng dù cho khó có thể thừa
nhận thế nào, nhưng cũng phải đối mặt sự thật, ở tu chân giới, luôn luôn là ai mạnh mẽ thì người đó nói chuyện, huống chi các phái còn đang có
việc cầu hắn, không thể không yên lặng thừa nhận sự thật này.
Bất quá ánh mắt mọi người nhìn tới chỗ người của Phù Tiên Đảo, đã có vẻ có
chút buồn cười. Người đứng trên bậc thang kia, rõ ràng có thể trở thành
nhân tài lương đống của Phù Tiên Đảo, có thể che gió che mưa cho Phù
Tiên Đảo, kết quả lại bị bọn họ đuổi ra ngoài. Hiện giờ tốt lắm, ngược
lại còn có điều muốn nhờ vả vị đệ tử bị trục xuất ngày xưa, đây không
phải là chuyện cười thì là gì? Đây gọi là tự mình làm mình chịu.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu từ trên cao lướt xuống nhìn qua mọi người, trong
lòng cũng cảm khái vạn phần. Liên tưởng đến ngày xưa lúc mới gia nhấp
Thanh Quang Tông bao nhiêu gian nan, cùng việc bị các phái đuổi giết
trốn trốn tránh tránh, tiếp tục cho tới bây giờ từ trên cao công khai
nhìn xuống mọi người...Mặc dù tại tu chân giới lên lên xuống xuống thật
bình thường, nhưng không thế nghi ngờ đã chứng minh sự cố gắng của mình
năm xưa không uổng phí, rốt cục đã tranh thủ được địa vị tại tu chân
giới.
Đại đa số mọi người dưới bậc thang hắn đều đã gặp qua,
chẳng sợ không quen thuộc, cũng từng gặp mặt qua một lần. Nhưng làm cho
hắn ngoài ý muốn chính là, Cừu Vô Oán tự nhiên là đại biểu cho Vạn Ma
Cung, Đông Phương Trường Ngạo đại biểu cho Phù Tiên Đảo, ở giữa hai
người lẽ ra có một người không nên xuất hiện, Phù Tiên Đảo Vạn Phân Viên chủ sự trưởng lão Phí Đức Nam!
Phản ứng đầu tiên của Dược Thiên
Sầu chính là chuyện của mình và Phù Dung đã bị Phù Tiên Đảo hay biết,
mục đích đưa Phí Đức Nam đi tới không cần nói cũng biết. Đồng thời, mục
đích mọi người đi tới đây không cần nói hắn cũng hiểu được. Một đám lão
già bảo thủ ếch ngồi đáy giếng luôn làm xuân thu đại mộng, đột nhiên
biết được thế giới bên ngoài bao nhiêu đáng sợ, biết mình tùy thời có
thể sẽ bị cắn nuốt, quan hệ đến lợi ích bản thân, vì vậy cả đám đều ngồi không yên...
"Nghe Võ gia chủ nói, các ngươi đều là tới tìm ta,
không biết chư vị lại có gì muốn làm?" Gương mặt Dược Thiên Sầu không
chút thay đổi thản nhiên hỏi.