Tinh Thần Châu

Chương 132: Chương 132: Ý nghĩ điên cuồng






Hai lô thành đan bị hắn bỏ vào trong túi trữ vật, Bạch Tố Trinh lại đưa mười viên đan dược rực rỡ qua cho hắn, Dược Thiên Sầu ngẩn ra, nhẹ tay cản lại, lập tức nhìn nàng yêu thương lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đan dược này tên là Như Ý Đan, là một trong những cực phẩm đan dược ghi chép bên trong ngọc điệp luyện đan, công hiệu che trời, có diệu dụng bài độc trú nhan vĩnh bảo thanh xuân, là một loại linh đan bảo dương làn da của nữ nhân, tỷ tỷ giữ lại chính mình dùng. Huống chi lô đan đầu tiên này, nguyên bản là luyện chế cho tỷ tỷ!”

Trong mắt Bạch Tố Trinh một mảnh ôn nhu, không nói gì thêm, nhàn nhạt gật đầu, đem linh đan bỏ vào bên hông. Chợt vung lên tay áo, đan lô bay lên, rơi vào góc thạch thất, trong nháy mắt bên trong thạch thất lại thành một mảnh hỏa hồng, hai người ăn ý tiêu sái đi ra ngoài.

Dược Thiên Sầu đứng trên đỉnh núi, nhìn Bạch Tố Trinh đang nhẹ nhàng bay lướt trên vách đá dùng tay áo làm bút, phất tay viết ra hai chữ “Cấm Địa”, dáng người thướt tha lăng không nghiêng qua, nhẹ nhàng rơi vào bên người hắn, gió mát tung bay làn tóc phiêu phiêu, hai người đứng im nơi đó, an tĩnh nhìn về phương hướng trúc xá.

“Tỷ, ta thích cảm giác đứng ở chỗ cao.”

“Ân!”

“Tỷ, chúng ta kiến tạo một tòa nhà ngay trên núi này được không?”

“Ân!”

Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt thế bên người, lẳng lặng nhìn thật lâu, trong tâm một mảnh an bình. Chỉ chốc lát sau, Quan Vũ và Trần Phong nhận được lệnh do hắn dùng thần thức triệu hoán liền ngự kiếm mà đến, hai người hạ xuống cùng kêu lên: “Lão đại!”

Dược Thiên Sầu cười lấy ra hai vốc tử tinh đưa cho hai người, nói: “Thứ này rất trân quý, là ta ở tại Yêu Quỷ Vực thiếu chút nữa đánh mất tính mạng tìm tới, không nhiều lắm, mỗi người cầm mười viên.”

Ánh mắt Bạch Tố Trinh vẫn an tĩnh như trước. Trần Phong nhìn tử tinh trong tay gãi đầu nói: “Lão đại, đây là thứ gì vậy?”

Quan Vũ lại phảng phất như không thể tin được, cầm tử tinh trong tay nhìn tỉ mỉ, sờ soạng một lúc lâu mới thất thanh nói: “Đây chẳng lẽ là cực phẩm linh thạch?”

“A…” Trần Phong nhanh tay đưa lên trước mặt mở to hai mắt nhìn nói: “Chẳng lẽ chính là cực phẩm linh thạch chỉ dùng một viên có thể đổi được một vạn thượng phẩm linh thạch?”

“Không sai.” Dược Thiên Sầu cười mắng: “Hai người không tiền đồ, không phải chỉ là vài viên đá thôi sao, ta còn có chuyện cần phân phó hai ngươi.”

Hai người cẩn cẩn thận thận thu vào trong túi trữ vật, vành mắt Trần Phong có điểm hồng lầm bầm nói: “Vừa rồi ngươi mới nói thiếu chút nữa phải đánh mất tính mạng mới lấy tới, hiện tại còn nói chỉ là vài viên đá.”

“Tiểu tử thôi, học được theo ta tranh luận sao.” Dược Thiên Sầu cười mắng một câu, sau đó trong tay lòe ra hào quang bảy màu, đưa mỗi người một viên nói: “Đây mới là thứ tốt, ta vừa luyện ra tới.”

Hai người cầm lấy, hai mặt nhìn nhau, Quan Vũ chất phác nói: “Lão đại, đây…đây là gì vậy?”

Dược Thiên Sầu cười dài nói: “Như Ý Đan, linh đan có thể giúp các ngươi thanh xuân bất lão, trên người có vết sẹo gì chỉ cần ăn vào, bảo quản lập tức khôi phục nguyên vẹn, còn có thể cho hai ngươi hai thân thể bách độc bất xâm. Cũng là do lần này ta đến Yêu Quỷ Vực tìm được bảo bối luyện ra tới.”

Thanh xuân bất lão? Thể chất bách độc bất xâm? Thật đúng là hảo bảo bối! Vẻ mặt hai người vui mừng, ra vẻ đang suy nghĩ có nên ăn vào ngay hiện tại hay không.

“Được rồi, thu hồi bảo bối lại đi. Thứ tốt hai ngươi đã cầm, là lúc nên nghe lời làm việc.” Dược Thiên Sầu làm bộ mất hứng nói.

Hắn nói ra trực tiếp như thế, hai người trái lại cười hì hì thu vào, sau đó bày ra hình dạng khom người đợi lệnh.

Dược Thiên Sầu bỗng nhiên phất một ngón tay nói: “Ta muốn kiến tạo một tòa cung điện trên ngọn núi này, hiện tại hỏi hai ngươi, có nắm chắc kiến tạo ra được cho ta hay không?”

“A!” Hai người cả kinh, quan sát bốn phía, ở trên đỉnh núi kiến trúc một tòa cung điện, thật là công trình lớn cỡ nào a! Tuy rằng năng lực bọn họ mạnh hơn người phàm trăm ngàn lần, nhưng chỉ bằng năng lực của hai người, thật không biết phải làm đến bao giờ. Hai người nhìn nhau, bảo bối đúng thật không dễ lấy, Quan Vũ cười khổ nói: “Lão đại, đều không phải chúng ta đẩy đưa, thật sự là năng lực chúng ta có hạn a!” Trần Phong cũng gật đầu.

“Hai người ngu ngốc!” Dược Thiên Sầu chỉ xuống chân núi, nói: “Ta đem nhiều người đến cho các ngươi sai sử như vậy, thì sợ gì?”

“A!” Hai người cả kinh, Quan Vũ lại cười khổ nói: “Lão đại, ngươi cũng biết, tu vi những người này yếu nhất cũng là Kết Đan kỳ, chỉ bằng hai ta làm sao chỉ huy được họ.”

“Hừ!” Bạch Tố Trinh chậm rãi nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm hai người đạm nhiên nói: “Có ta ở đây, cứ tùy ý sai sử, không nghe lời thì giết chết hết thảy.” Giọng nói rất bình thản, hàn ý nhè nhẹ bên trong cũng rất dễ dàng cảm thụ được.

“Ách…” Ba nam nhân nhất thời ngây ngẩn cả người, Dược Thiên Sầu gãi đầu cười nói: “Hai ngươi làm theo lời tỷ tỷ, không nghe lời thì cứ giao cho tỷ tỷ xử lý, bất quá…Hắc! Bất quá nắm cho đúng mực, có thể hối lỗi sửa sai thì cho một cơ hội, không nên giết sạch toàn bộ, những người này ta giữ lại còn có dùng.”

Quan Vũ và Trần Phong nhìn nhau, cùng trịnh trọng nói: “Bạch tỷ, chúng ta đã biết.” Bọn hắn trực tiếp không để ý lời Dược Thiên Sầu nói, khiến người sau liên tục đứng đó nháy mắt.

Không có biện pháp, đối với Dược Thiên Sầu mà nói, uy tín của Bạch Tố Trinh ở trong Ô Thác Châu rất trọng yếu, hắn rất nhiều thời gian không ở, cần phải có người hắn tin tưởng quản lý tất cả. Nên cũng chỉ đành bĩu môi nói: “Trong ngực hai ngươi đều biết là được, về phần bản vẽ cung điện và tài liệu cần thiết, ta sẽ nghĩ biện pháp mau chóng làm ra, điều này các ngươi không cần lo lắng. Còn có một chuyện trọng yếu, trong ngực hai ngươi phải có sự chuẩn bị.”

Thấy hắn nói đến chính sự, ý niệm cười trộm trong đầu hai người đành ngừng lại, đều chăm chú nhìn hắn. Dược Thiên Sầu trịnh trọng nói: “Vân Trường, đem toàn bộ nữ nhân trong bốn trăm người kia lựa đi ra. Bên trong Ô Thác Châu bây giờ đã nhiều người, sự tình cũng phức tạp, dưới tay tỷ tỷ không có thủ hạ là không được. Những nữ nhân kia sẽ điều đến chỗ tỷ tỷ. Về phần những người khác toàn bộ giao cho ngươi.”

Nói đến đây, hắn dừng một chút, ánh mắt lóe ra nhìn chằm chằm Quan Vũ quát: “Vân Trường, ngươi không phải vẫn tưởng tượng giống như Quan Vũ suất lĩnh thiên quân vạn mã ra sa trường sao? Tốt! Ta sẽ toàn lực chi trì ngươi, cho ngươi cơ hội này. Ta muốn tổ kiến tu chân giới đại quân, một chi đại quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Mấy trăm người kia là dùng đá thử vàng cho ngươi, xem ngươi có lá gan tiếp được trọng trách này hay không, nếu như không được thì nói sớm, ta còn chọn lựa xem xét người khác.”

Lời này vừa nói ra, Quan Vũ và Trần Phong lấy làm kinh hãi, trời ạ! Hắn muốn làm gì? Vì sao muốn tổ kiến tu chân giới đại quân? Bạch Tố Trinh vẫn bình tĩnh đứng yên nơi đó. Dược Thiên Sầu vẫn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Quan Vũ, với hắn mà nói, quân đội tồn tại đầu tiên phải có tài lực cường đại, hôm nay điều kiện của hắn đã thành thục, đại lượng cực phẩm linh thạch là chứng minh. Dù có thiếu dùng, chỉ cần tổ kiến được quân đội, tự nhiên sẽ có biện pháp phát tài, không phải còn có thuyết pháp cướp của người giàu chi cho người nghèo hay sao?

Quan Vũ đầu tiên sôi trào nhiệt huyết, nhưng không lập tức đáp ứng, hơi lãnh tĩnh một chút, chậm chạp mở miệng nói: “Lão đại, lá gan ta có, ta cũng phi thường muốn tiếp nhận trọng trách này, thế nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng làm qua chuyện như vậy, ta sợ sẽ làm lỡ đại sự của lão đại.”

Biết suy nghĩ kỹ càng là tốt rồi! Lão tử thật đúng là sợ ngươi không cần nghĩ ngợi lại đáp ứng lập tức, ta thật sự không dám giao việc này cho ngươi đi làm, hôm nay xem ra, ta không nhìn lầm người. Dược Thiên Sầu mỉm cười vỗ vai hắn nói: “Vân Trường! Vạn sự đều có lần đầu tiên, chỉ cần dụng tâm tẫn trách đi làm, không ai chưa từng làm chuyện không sai, cố gắng đi nhiều một chút, bất quá không sao, ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt. Yên tâm đi! Phương diện mang binh ta cũng am hiểu một chút, đến lúc đó sẽ ra chút chủ ý cho ngươi. Cứ nói như vậy, từ hôm nay trở đi mấy trăm người kia sẽ là thủ hạ của ngươi, ngươi đừng quản hắn là Nguyên Anh kỳ hay Kết Đan kỳ, ngươi chỉ cần biết một điểm là được, bọn họ đều là binh của ngươi!”

Có câu nói của Dược Thiên Sầu, Quan Vũ nhất thời tràn đầy lòng tin gấp trăm lần gật đầu. Trần Phong lại mang vẻ mặt ước ao, nam nhân nào chưa từng có mộng tưởng rong ruổi sa trường? Dược Thiên Sầu trành hắn quát: “Nhìn cái gì vậy? Ngươi cũng có chuyện làm, chỉ nói có lòng tin làm tốt hay không thôi! Không lòng tin ta cũng lười nói với ngươi, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người.”

“Có có có.” Trần Phong vỗ ngực, hào tình vạn trượng nói: “Lão đại có chuyện gì cứ nói, ta nhất định làm tốt.” Theo hắn xem ra, Dược Thiên Sầu ngay cả chuyện điên cuồng như việc tổ kiến tu chân giới đại quân cũng dám làm, nói vậy nhiệm vụ giao cho hắn cũng không tầm thường, không chen chân vào thật là có lỗi chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.