Tình Thiêu

Chương 12: Chương 12: Chương 11




Không cần Trần nữ sĩ nói, Dương Lực đương nhiên cũng sẽ kính dâng cả thể xác lẫn tâm hồn mình, làm một quản gia ưu tú hàng đầu, chỉ là không biết tại sao, lời này từ trong miệng đối phương nói ra, quản gia trẻ tuổi lại cảm thấy có chút mờ ám.

Sau khi Marvin đi rồi, Hoa Tranh ra ngoài ăn cơm tối một mình, Dương Lực vẫn cứ như thường lệ hầu hạ ở bên, khuỷu tay vắt khăn ăn.

Không thể không nói, dù hai mắt không nhìn thấy, nhưng tư thế ăn uống của Hoa Tranh vẫn giữ vững sự tao nhã và tự phụ, nếu không phải cần Dương Lực ngẫu nhiên nhắc nhở vị trí đĩa thức ăn, thì sẽ không có ai tin rằng người đang ngồi đây là một người mù.

Bởi vì Dương Lực nhìn hắn quá ư nghiêm túc, Hoa Tranh không thể không ngừng tay, hắn cầm khăn ăn mím mím môi, nhàn nhạt nói: “Anh đang nhìn gì?”

Dương Lực có chút ngượng ngùng như làm sai chuyện bị bắt tại trận: “Không có… ngài còn muốn ăn canh không?”

Hoa Tranh cứ như làm nũng, ghét bỏ nói: “Không muốn.”

Dương Lực không nhịn được cười, anh lấy canh đi, lại bưng trái cây lên, lần này may là không cần phải lột vỏ, Hoa lão gia cũng chỉ có thể đàng hoàng tự mình ăn.

“Anh còn bao lâu mới đến thời kỳ động dục đặc thù.” Miệng Hoa Tranh ngậm quả dâu tây, mơ hồ không rõ hỏi, cứ như chỉ thuận miệng nhắc một câu.

Dương Lực không nghĩ nhiều, thành thật đáp: “Còn 12 ngày, ngài yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền phức.”

Hoa Tranh nhíu mày, không lên tiếng, hắn cầm quả dâu tây ở trong tay thưởng thức một chốc, mới chậm rãi bỏ vào miệng.

Liên quan tới thời kỳ động dục đặc thù lần đầu tiên nguy hiểm cỡ nào hoặc là đau đớn bao nhiêu, trong giới omega cũng có trao đổi tổng kết kinh nghiệm với nhau, đây cũng là lý do tại sao rất nhiều omega đều không chịu đựng nổi cửa ải này, thà rằng sớm đi tìm alpha phối hợp để giúp đỡ mình vượt qua thời kỳ động dục đầu tiên.

Thế nhưng Dương Lực không biết tại sao, nói là không có tâm tư yêu đương kết hôn cũng được, vì sự nghiệp mà không muốn sớm ký kết quan hệ vĩnh hằng cũng được, những lý do đối với người ngoài nhìn qua coi như bình thường, thì đối với anh lại có chút gượng ép.

Đối với việc ký kết quan hệ “vĩnh hằng”, kỳ thực nói từ sâu trong nội tâm anh, là mâu thuẫn.

Bằng không anh cũng sẽ không vội vội vàng vàng từ bỏ công việc hậu đãi lúc trước, quyết đoán đến nơi này, chỉ để có hoàn cảnh ứng phó với việc động dục tốt hơn.

“Nếu không nhờ dấu hiệu trên vòng tay, người khác thật sự không nhìn ra anh là omega luôn á.” Sau khi Thái Thái quen thân với Dương Lực rồi, ngẫu nhiên trong lúc nghỉ ngơi cũng sẽ uống một ly với anh.

Sau khi tan việc, quản gia trẻ tuổi không còn câu nệ như lúc làm việc, Dương Lực cởi âu phục đuôi nhạn, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lụa cổ rộng, quần bò hơi bó sát người khiến hai chân anh thẳng tắp thon dài, ánh mắt Thái Thái luôn nhịn không được bị lồng ngực màu chocolate của thanh niên hấp dẫn.

“Rõ ràng tướng mạo rất gợi cảm, nhưng khí chất lại rất cấm dục.” Thái Thái chậc chậc lưỡi, “Cảm thấy không biết alpha thế nào mới có thể làm cho anh động dục nhỉ.”

Dương Lực cảm thấy có chút buồn cười, anh thở dài: “Nào có khuếch đại như vậy.”

Thái Thái: “Nói thật nha, trước đây anh chưa từng gặp pheromone của alpha nào có thể ảnh hưởng đến anh à?”

Dương Lực ngẫm nghĩ, dường như xác thực là chưa từng… Nghề nghiệp của anh xem như có thể thường xuyên tiếp xúc với alpha độc thân ưu tú chất lượng cao, thế nhưng nhiều năm vậy rồi, xưa nay lòng anh đều như hồ nước lặng, dù đối phương tận lực phóng thích pheromone của mình thì cũng không lay động anh được mảy may.

Chỉ ngoại trừ Hoa Tranh, lần bất ngờ đó.

Hiện giờ Dương Lực nghĩ tới việc đó, vẫn không nhịn được đỏ bừng cả mặt, không biết có phải do là alpha hàng đầu hay không, pheromone hormone của Hoa Tranh tỏa ra thật sự là làm người ta đầu váng mắt hoa không đỡ nổi, đối phương phá vỡ sự tự chủ mà anh vẫn lấy làm kiêu ngạo dễ như trở bàn tay, không hề chống cự được.

Thái Thái lại rất hiểu cho anh: “Bình thường thôi, dù sao thì người ta cũng là alpha hàng đầu, còn có dung nhan như thiên thần giáng trần… Cơ mà thật sự bảnh đến vậy à?”

Lỗ tai Dương Lực cũng hơi hồng hồng, điều này làm cho cả người anh thoạt nhìn cứ như trét một lớp mứt hoa quả lên chocolate, độ ngon miệng quả thực bùng nổ: “Không phải bảnh… là vô cùng xinh đẹp.” Dừng một chút, quản gia anh tuấn không nhịn được nhấn mạnh thêm một lần, “Vô cùng vô cùng xinh đẹp.”

Thái Thái cau mày, cô hít hít, không nhịn được giơ tay nhẹ nhàng che mũi, lên án: “Anh khen thì khen, tỏa pheromone ra làm gì, chính anh ngửi cái mùi này coi, ngọt ngấy đến phát nôn luôn.”

Dương Lực: “…”

Trước đã nói, lần động dục đặc thù đầu tiên của omega vô cùng hung hiểm, còn hung hiểm tới trình độ nào, các loại tin tức ngầm tự nhiên là đa dạng tầng tầng lớp lớp, trải nghiệm cũng là mỗi người nói một kiểu, Dương Lực xem mấy bài viết kiểu này không ít, kết quả càng xem trong lòng lại càng không chắc chắn.

Trước đó Trần nữ sĩ nói biện pháp mượn pheromone của alpha đỉnh cấp, Dương Lực cũng từng suy nghĩ kỹ càng, chỉ có điều mượn thế nào là một vấn đề lớn làm người ta đau đầu.

Từ góc độ sinh vật học mà nói, dịch thể, máu huyết, mùi vị đều có chứa thành phần pheromone, chỉ là giảm dần hàm lượng từ nhiều đến ít, hormone và pheromone trong mùi vị là nhạt nhất, nhưng đối với alpha như Hoa Tranh, hàm lượng pheromone trong mùi của hắn cũng có nồng độ cao hơn alpha bình thường rất nhiều.

Dương Lực nghĩ tới cặp bao tay da bò màu đen đối phương thường thường mang trên tay.

Anh có chút đỏ mặt, theo bản năng giơ hai tay ôm má tản nhiệt độ, kết quả nhớ lại ký ức lần đầu tiên gặp mặt, đối phương dùng bao tay chạm đến hầu kết anh, hận không thể vùi cả khuôn mặt vào trong lòng bàn tay.

Câc nữ đầu bếp hiển nhiên không biết vị quản gia trẻ tuổi này đang suy nghĩ gì, vây quanh một vòng ân cần hỏi han quan tâm.

“Không có gì không có gì.” Dương Lực khoát tay, anh há miệng, có chút ngượng ngùng nói, “Tôi đi dọn dẹp phòng cho lão gia đây.”

Các nữ đầu bếp cười: “Thời gian này lão gia đang ngủ trưa, động tác của anh phải nhẹ một chút.”

Dương Lực liên tục gật đầu: “Được được.”

Giờ này xác thực là Hoa Tranh đang ngủ trưa.

Hoàn toàn khác vói lúc hắn thức, dáng vẻ Hoa lão gia khi ngủ không có phòng bị gì, đương nhiên mặt mày thì vẫn đẹp đẽ như vậy.

Dương Lực cẩn thận từng li từng tí một thu dọn đồ lót đối phương tùy ý ném xuống đất, xem tình huống này, nhất định là Hoa Tranh lại ngủ trần như nhộng rồi.

Dù sao thì trước đây đã từng thấy chủ nhân lõa thể, Dương Lực không khống chế được hồi tưởng lại, nghĩ ít thì chưa hết thòm thèm, nghĩ nhiều thì cả người đều khô nóng lên.

Để không làm mình tiếp tục suy nghĩ quá nhiều, Dương Lực dứt khoát nghiêm nghiêm túc túc vùi đầu thu dọn, anh đem đồ lót Hoa Tranh thay ra bỏ vào trong sọt giặt quần áo, lại bỏ mấy cái sạch sẽ lại ngăn kéo.

Hoa lão gia có một phòng để quần áo riêng, trong đó đồ da chiếm nguyên một tủ quần áo, phần này luôn do Hoa Tranh tự mình quản lý, ngay cả Dương Lực cũng chưa từng xem qua, hôm nay có cơ hội nhìn cặn kẽ, quản gia trẻ tuổi cũng rất tò mò.

Tầng cao nhất tủ quần áo là mấy trăm cái mũ hình thức không hề trùng lặp, thuộc da chiếm đa số, số ít bằng len dạ và vải, một tầng ở giữa thì đều là bao tay da, mỗi một cặp đều chiếm một hộc chứa, nhìn sơ qua quả thực như một triển lãm sưu tập cực lớn, Dương Lực không nhịn được lôi mấy cái hộc ra tỉ mỉ ngắm nhìn, anh cúi đầu ngửi ngửi, có một cái cho thấy rõ ràng là Hoa Tranh thường mang, mùi pheromone trên đó vô cùng mới mẻ ngào ngạt.

Lời Trần nữ sĩ nói hệt như lưỡi rắn dụ người phun ra trong đầu anh, Dương Lực nắm chiếc bao tay kia, ma xui quỷ khiến giấu nó vào trong túi.

Anh có tật giật mình, vốn chỉ muốn cấp tốc đóng cửa tủ lại, nhưng khi khóe mắt liếc tới tầng dưới cùng, lại ngừng tay.

Đó là một tầng treo đầy vòng cổ bằng da và vòng tay bằng da.

Dương Lực theo bản năng sờ sờ chiếc vòng trên cổ mình, anh chậm rãi ngồi xổm xuống tìm kiếm một chốc.

Quả nhiên, anh tìm được một cái giống như đúc cái ở trên cổ mình.

“Nhiều vậy à?!” Thái Thái kinh ngạc ngay cả nước trong miệng cũng suýt nữa phun ra ngoài, “Anh tận mắt nhìn thấy hả?”

Dương Lực gật đầu, anh cũng có chút sởn tóc gáy: “Lão gia làm nhiều vòng cổ như vậy… để làm gì?”

Thái Thái tức giận lườm một cái: “Anh hỏi em em làm sao biết, dù sao thì em ở chỗ này lâu như vậy, chỉ từng nhìn thấy mỗi mình anh đeo vòng cổ thôi.”

Dương Lực chậm rãi vuốt ve cổ mình, sau khi kết thúc công việc anh liền gỡ vòng cổ ra, lăn qua lộn lại nhìn rất lâu, cũng không nhìn ra được gì, hiện giờ trên cổ rỗng tuếch, nhưng da thịt đã quen với xúc cảm bằng da lại dường như có chút cô quạnh.

Thái Thái liếc mắt nhìn anh, lấy làm lạ hỏi: “Anh nghĩ cái gì vậy?”

Dương Lực hơi đỏ mặt, phủ nhận: “Không có…”

Anh cẩn thận sờ sờ quanh ngực, nơi đó còn giấu một cặp bao tay da của Hoa Tranh.

Lại nói, nhiều bao tay như vậy, thiếu một cặp, chủ nhân… chắc là không phát hiện đâu nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.