Tình Thiêu

Chương 17: Chương 17: Chương 16




Lúc Dương Lực đưa tờ đơn xin nghỉ ốm lên, Trần nữ sĩ có thể nói là vô cùng sốt ruột.

“Cơ thể vẫn không thoải mái sao?” Dù sao thì cũng là tâm can bảo bối của Hoa Tranh, lỡ như lão gia trở về, tâm can lại vào bệnh viện, cuộc đời làm nghề của Trần nữ sĩ sợ là sẽ chấm dứt ở chỗ này.

Dương Lực vội vàng giải thích: “Không có, tôi chỉ kiểm tra theo thông lệ một chút thôi.”

Trần nữ sĩ nhìn kỹ anh một vòng, xác định không có chuyện gì mới ký vào đơn, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Đi sớm về sớm nha.”

Bởi vì có “doctor” tư nhân tiên tiến chia sẻ, công năng của bệnh viện đã vô cùng cao cấp đa dạng hóa, lần này Dương Lực đến khám khoa ký ức, đương nhiên cũng phân chia thành khu O và khu A.

Khoa ký ức bởi vì được phân chia dưới đáy khoa tâm thần, cho nên từ xưa đến nay luôn có chút mùi vị thần bí, trước khi làm kiểm tra hồi hải mã* cụ thể, thậm chí bác sĩ còn hoài nghi là vì thời kỳ động dục đặc thù của Dương Lực dẫn đến ký ức của anh có chút thác loạn.

*Hồi hải mã: là một phần của não trước, là một cấu trúc nằm bên trong thùy thái dương. Nó tạo thành một phần của hệ thống Limbic và có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian.

“Thường thì chúng tôi luôn kiến nghị omega tốt nhất nên thành lập quan hệ vĩnh hằng trong thời kỳ động dục đặc thù.” Vào thời đại AO, trong mỗi một bác sĩ đều ẩn giấu thuộc tính giục hôn, “Dù sao thì cũng tốt cho cơ thể.”

Dương Lực không biết nên giải thích việc này thế nào, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng không nói.

Nhưng rõ ràng, bác sĩ này cũng thuộc dạng rất có máu hóng hớt: “Hơn nữa đối tượng của ngài dường như có dục vọng độc chiếm cực kỳ mạnh, mùi vị lưu lại trên người ngài, ngay cả beta như tôi mà cũng có thể ngửi ra.” Thậm chí bác sĩ còn cố ý hít mũi một cái, tổng kết, “Là một bạn đời alpha mọi mặt đều vô cùng ưu tú.”

Dương Lực: “…”

Quy trình kiểm tra hồi hải mã không tính là phức tạp, chỉ là chờ đợi kết quả hơi lâu, trong thời gian này mới là khó chịu đựng nhất.

Dương Lực vừa bất an, lại nôn nóng, còn pha trộn hoài nghi và không xác định, tâm trạng rất phức tạp, cho nên nhìn thấy bác sĩ cầm kết quả kiểm tra đi ra, thậm chí anh còn căng thẳng có chút nói lắp: “Xin, xin hỏi, có vấn đề gì không?”

Biểu tình của bác sĩ có chút quái lạ: “A… tôi nhìn thấy vấn đề thì có đó, nhưng rất kỳ quái.”

Dương Lực vội vàng hỏi: “Chỗ nào kỳ quái?”

Bác sĩ liếc mắt nhìn anh, chậm rãi nói: “Hồi hải mã của cậu cũng không có bị tổn thương gì, thế nhưng có một đoạn bị người ta ‘bảo vệ’, tựa như một loại thôi miên, nhưng đối phương chỉ thôi miên một đoạn.” Bác sĩ ví von, “Thật ra ký ức như một cái băng chuyền, hàng hóa trên đó chính là mỗi điểm ký ức của cậu, mà một món hàng trên băng chuyền của cậu bị người ta bọc thêm lớp giấy gói bên ngoài, dẫn đến cậu không thấy rõ rốt cuộc là cái gì.”

“Có thể thôi miên tinh vi như vậy mà lại không làm tổn thương đến cậu, nhất định đối phương bỏ ra cái giá rất lớn.” Bác sĩ cảm khái nói, “Hẳn là lúc đó đã xảy ra điều gì bất ngờ, pheromone não của cậu mất thăng bằng, để bảo vệ cậu, đối phương phong ấn phần ký ức này lại.”

Dương Lực cúi đầu nhìn báo cáo kiểm tra của mình, hồi hải mã được ký hiệu thành hình dạng một đường cong nhỏ uốn lượn màu xanh lam, giữa các điểm ký ức có một điểm đặc biệt lóe sáng.

Bác sĩ chỉ vào ngôi sao lòe lòe toả sáng kia, cười nói: “Nhất định đối phương là một người vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, hơn nữa, còn yêu cậu sâu sắc.”

Hoa Tranh nằm trên máy bay nhắm mắt dưỡng thần, Marvin nhất định muốn theo tới lại rất tò mò giờ phút này hắn đang suy nghĩ gì.

“Cậu trao đổi số truyền tin cá nhân với cậu ta hồi nào vậy?” Tên A hóng hớt nhất vũ trụ rốt cuộc không nhịn được bắt đầu nhiều chuyện, “Sao trước đây không nghe cậu đề cập tới?”

Qua hồi lâu, Hoa Tranh mới lười biếng nói: “Tôi làm gì phải nói cho anh biết.”

Marvin lườm một cái: “Năm đó tuyển người là tôi tuyển đó, nếu không nhờ tôi, cậu có thể gặp được bé chocolate ư?”

Nhưng nghĩ nghĩ, Marvin đột nhiên hiểu ra: “Cậu trao đổi với cậu ta vào 12 năm trước hả?!”

Hoa Tranh không nói lời nào, cơ mà nhìn biểu cảm thì lại rất đắc ý, hắn vuốt ve vòng tay, khóe miệng mang ý cười rõ ràng.

Marvin phát điên: “12 năm không liên hệ với đối phương… cậu là Ninja tinh thần hả?”

Hoa Tranh im lặng một lát, mới chậm rãi nói: “Làm sao mà liên hệ? 20 tuổi tôi tiến vào thời kỳ động dục, lúc đó thiếu chút nữa… hậu quả của việc cố khống chế lại anh cũng thấy đấy, may mà bảo vệ pheromone não của hắn cân bằng, mới không gây ra tai hoạ to lớn hơn.”

Marvin nghĩ đến trạng thái của Hoa Tranh vào đợt đó, lòng vẫn còn sợ hãi, không nói nhiều năm như vậy mới chậm rãi khôi phục như cũ, trong thời gian đó vì không để tình thế trở nên càng thêm nghiêm trọng, Hoa Tranh gần như cắt đứt tất cả liên hệ với Dương Lực, mãi đến tận khi Dương Lực sắp bước vào thời kỳ động dục đặc thù năm 30 tuổi, Trần nữ sĩ vẫn luôn bí mật để ý Dương Lực mới phát hiện thông tin xin việc của đối phương.

“Cho nên nếu cậu ta không gửi thông tin xin việc…” Marvin hoài nghi, “Cậu với cậu ta còn chân trời góc biển, trời nam đất bắc à?”

Hoa Tranh cười gằn một tiếng: “Làm sao có khả năng.”

Marvin trừng mắt.

Hoa Tranh “cạch” một tiếng đeo vòng tay trở lại, hắn mở mắt ra, con ngươi nhạt màu như phủ một lớp màn che: “Hắn sẽ không động dục với ai khác ngoài tôi.”

Marvin nhìn chằm chằm mặt Hoa Tranh, chỉ cảm thấy da gà chậm rãi dựng lên, cả người lạnh đên độ run cầm cập.

Hoa Tranh chậm rãi lộ ra một nụ cười dịu dàng, xinh đẹp: “Hắn chỉ có thể cầu xin tôi, bởi vì chỉ có tôi, mới có thể thỏa mãn hắn.”

Năm đó mới mười sáu tuổi, Hoa Tranh đã hiện ra ý thức lãnh địa và ý muốn khống chế của alpha thành niên, hắn tựa như một chú báo sư tử trắng hùng tráng trẻ tuổi xinh đẹp lại hormone tăng vọt, chuyện thích làm nhất mỗi ngày chính là dò xét lãnh thổ của mình.

Mà chuồng ngựa là một “lãnh thổ” trong số đó.

Tính tư mật và bảo vệ trong trang viên làm cho hắn trước rất ít khi tiếp xúc đến omega trước khi thành niên, mặc dù Dương Lực là người dẫn ngựa duy nhất có thể hầu hạ bên cạnh, nhưng nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp với thẩm mỹ của Hoa Tranh.

—— Tuy anh quả thật rất đen.

Dương Lực ân cần có chút quá độ, đại khái là do nguyên nhân nghề nghiệp, anh hoàn toàn không có sự cao quý thận trọng của omega bình thường, anh quá mức bình dân, lúc đối mặt với mỹ nhân như Hoa Tranh, luôn không khống chế được mà nói nhiều hơn.

“Ngài cưỡi mệt không?” Thậm chí Dương Lực còn không tự chủ được phân chia alpha tinh xảo xinh đẹp quá mức này thành loại gầy yếu, cần che chở cẩn thận từng li từng tí một, “Giữa đùi bị mài rất đau nhỉ? Có muốn xuống nghỉ ngơi một chút không?”

Đối mặt với cách săn sóc kiểu nói nhiều của omega trẻ tuổi này, tâm trạng Hoa Tranh có chút phức tạp, dù sao thì bất luận là sách vở hay là truyền hình, bao gồm cả các lớp giáo dục giới tính từ nhỏ đến lớn, Hoa Tranh thân là alpha, có trung nhị ngạo mạn thế nào nữa cũng không nên bị một omega còn chưa thành niên chăm sóc như vậy.

“Anh không nóng sao?” Hoa Tranh bước xuống từ trên lưng ngựa, hắn cự tuyệt Dương Lực nâng đỡ.

Đối phương có vẻ hơi tiếc nuối: “Tôi rất thích mùa hè, tiên sinh.” Dương Lực tích cực nhận lấy roi ngựa hắn đưa sang, “Ngài muốn uống chút gì không?”

Hoa Tranh liếc mắt nhìn anh, từ lần trước Hoa Tranh không cho anh che che che che giấu giấu trước mặt mình, Dương Lực liền có chút được nước lấn tới, quá không biết che đậy.

Omega trẻ tuổi mặc áo sơ mi phanh ngực, quần yếm kiểu ngắn họa ra đường eo gầy gò, lồng ngực màu chocolate của Dương Lực cũng không phải kiểu vô cùng cường tráng, bởi vì cổ áo mở quá rộng, thậm chí còn có thể lúc ẩn lúc hiện nhìn thấy quầng ngực gần như là màu hồng nhạt bên trong.

Dương Lực khom lưng cởi giày cho hắn, Hoa Tranh theo bản năng rời mắt đi, nhưng hắn lập tức cảm thấy ảo não vì phản ứng của chính hắn, không nhịn được lớn tiếng nói: “Anh cài nút áo lại cho tôi!”

“?” Dương Lực có chút không hiểu ra sao, không biết Hoa Tranh lại đột nhiên tức cái gì, nhưng vẫn tốt tính nói, “Được rồi, tôi biết rồi.”

Lúc đó Hoa Tranh cũng không cảm thấy là mình thích Dương Lực, nhưng sự nghe lời và cưng chiều của đối phương lại làm cho hắn cực kỳ yên lòng sung sướng.

Sau khi Trần nữ sĩ phát hiện số lần hắn đi cưỡi ngựa rõ ràng tăng nhanh thì có chút bận tâm.

“Cậu ta còn chưa thành niên đâu, tiểu lão gia.” Trần nữ sĩ không nhịn được nhắc nhở, “Ngài không nên lãng phí thời gian trên người cậu ta.”

Hoa Tranh qua loa vẩy vẩy roi: “Tôi chỉ nhàm chán, tìm chút việc vui thôi.”

Trần nữ sĩ: “Vậy chỗ tôi có rất nhiều việc vui để cho ngài tìm.” Cô mở ra mail video mới nhận gần đây, “Bởi vì ngài là khách hàng VVVVVVIP, trang kết duyên vũ trụ gửi tới không ít tư liệu của omega thành niên chất lượng tốt, tôi sàng lọc chọn ra một phần, ngài có thể xem thử.”

Hoa Tranh không hứng thú lắm, hắn không quá bình tĩnh cau mày: “Buổi tối lại xem đi, tôi muốn đi cưỡi ngựa.”

Trần nữ sĩ tận tình khuyên nhủ: “Ngài không có mấy năm để lãng phí đâu, đừng thiêu thân nha tiểu lão gia, lẽ nào ngài thật sự muốn debut ở vị trí trung tâm liên minh sao?!”

Hoa Tranh: “…”

Bắt đầu từ giữa trưa Dương Lực đã dọn dẹp chuồng xong, trông mong chờ Hoa Tranh lại đây cưỡi ngựa, hôm nay anh cố ý thay cái áo sơ mi cổ đứng, thậm chí nút áo còn ngoan ngoãn cài đến nút cao nhất.

Bởi vì trời nóng, anh đổ không ít mồ hôi, áo sơ mi dán chặt cũng không quá thoải mái.

Đợi đến lúc gần chạng vạng, Hoa Tranh vẫn chưa đến.

“Xảy ra chuyện gì…” Dương Lực có chút thất vọng nói thầm, anh đã sắp nghỉ làm rồi, nhưng vẫn không nỡ lòng cứ như vậy rời đi, cuối cùng sau khi xúc xong một đống cỏ khô, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, bất đắc dĩ, Dương Lực chỉ có thể bò lên trên thang thắp đèn chiếu sáng.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng làm cho cả chuồng ngựa trở nên ấm áp lên, Dương Lực ngồi ở trên thang ngẩn người, không chú ý có người xuất hiện ở cửa chuồng.

“Anh đang làm gì?” Hoa Tranh đi vào trong vùng đèn đuốc, hắn ngửa mặt lên, cũng không biết có phải là do ánh sáng hay không, trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp kia hiếm khi không còn sự cay nghiệt ngạo mạn như lúc thường, mà nhu hòa thậm chí là có chút quyến rũ mê người.

Hiển nhiên Dương Lực không ngờ là sẽ nhìn thấy Hoa Tranh vào lúc này, mặt anh đầy vui mừng, đột nhiên đứng lên từ trên thang: “Ngài tới rồi!”

Cái thang bình thường hiển nhiên không có cách nào chịu đựng sức mạnh có tính xung kích như thế, lúc Dương Lực hoàn hồn lại thì đã chậm, anh đang định nhắm hai mắt cố chịu một chút, nhưng cú ngã trong dự định lại không có xảy ra.

Một tay Hoa Tranh đỡ thang.

Dương Lực: “…”

Mỹ thiếu niên lạnh lùng nhìn anh: “Anh ngớ ngẩn à?”

Dương Lực bắt sai trọng điểm: “Sức lực của ngài thật lớn…”

Hoa Tranh đè nén kích động trợn trắng mắt, thở dài, hắn đưa tay về phía Dương Lực: “Xuống đây, bé chocolate.”

“…” Tai Dương Lực đỏ bừng lầm bầm, “Tôi tên Dương Lực, không phải tên bé chocolate…”

Hoa Tranh bắt được tay đối phương, hắn cũng không để ý tới Dương Lực nói gì, mà hỏi thứ khác: “Anh đợi tôi cả ngày ư?”

Dương Lực có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Ngài không có nói là không đến mà, tôi sợ ngài đến rồi, tôi không ở đây thì làm sao giờ.”

Hoa Tranh không nói gì, thật ra Dương Lực còn cao hơn hắn một chút, hắn phải thoáng nâng cổ lên mới có thể nhìn thẳng đối phương, cũng không biết người này đang vui vẻ cái gì, cười vừa ngốc vừa đáng yêu.

“Chúng ta trao đổi số truyền tin cá nhân đi.” Hoa Tranh nắm chặt tay Dương Lực, đột nhiên nói.

Vẻ mặt Dương Lực kinh ngạc: “A?”

Anh đương nhiên có số truyền tin cá nhân, cũng biết ý nghĩa trong đó, chỉ là không xác định Hoa Tranh có biết hay không thôi.

Hoa Tranh giơ cổ tay lên, vòng tay của hắn đã bật nút lệnh truyền tin cá nhân, duỗi sợi dây kim loại ra chuẩn bị “ký kết”: “Sau này anh có chuyện gì, đều có thể âm thầm liên hệ tôi.”

Dương Lực căng thẳng đỏ cả mặt, anh nuốt nước bọt một cái, đánh bạo hỏi: “Lúc, lúc nào cũng được sao?”

Hoa Tranh nâng mí mắt lên, dây kim loại trong vòng tay của hai người đã quấn quanh với nhau, hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu như mê hoặc hỏi ngược lại: “Anh muốn nhìn thấy tôi mỗi phút mỗi giây sao?” Hoa Tranh nghiêng đầu, hắn tựa như một đóa hoa thuốc phiện nở rộ đến diêm dúa lẳng lơ mà ngào ngạt, “Anh đã mê luyến tôi như vậy rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.