Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Chương 59: Chương 59: Dung trì (2)




Khai giảng năm ba của Thanh Nhược, Đoạn Lâm và Dung Trì đều đã lên năm tư.

Vốn dĩ Thanh Nhược và Đoạn Lâm đã hẹn nhau lúc khai giảng Thanh Nhược đến thành phố A, Đoạn Lâm đi đón cô, kết quả bên nhà bạn gái Đoạn Lâm có một người em họ kết hôn, ngày đó phải kéo Đoạn Lâm qua phụ giúp.

Mọi người bật chat thoại trong game, Thanh Nhược ngữ điệu lành lạnh, “Đoạn tiểu béo, cho nên anh đây là đang lừa dối tôi sao?”

Mấy người thường chơi cùng đều ồn ào nhốn nháo lên, “Đúng đúng đúng, cậu ta lừa dối cô đấy, chặn cậu ta đi.”

Đèn đỏ trong lòng Đoạn Lâm đinh một cái sáng lên, Thanh Nhược cũng là thể loại nói chặn thì lập tức chặn thật, không một giây do dự, tức khắc ăn nói khép nép hòng dỗ dành, “Không không không, không lừa cô đâu, tôi bảo người anh em tôi đi đón cô, hành lý của cô nhiều cứ bảo tên đó xách giúp.”

Thanh Nhược lôi qua kéo lại nửa ngày với anh ta, mới “miễn cưỡng” đáp ứng.

Tối đó Đoạn Lâm có hơi rối rắm, rốt cuộc vẫn gọi điện thoại cho Dung Trì, không còn cách nào hết, một đám bạn bè chỉ còn anh ta và Dung Trì vẫn chưa tốt nghiệp, Dung Trì lại là kẻ nhàn nhất.

Dung Trì vừa nghe từ đầu đến cuối sự tình, cười gian xảo, ngồi trên sô pha trong nhà trực tiếp gác chân lên bàn, “Nha ~ đây là muốn để tôi đi cứu vớt?”

“Ừm.” Đoạn Lâm nhấp nhấp môi, “Hôm nào mời cậu đi ăn cơm để cảm ơn.”

Dung Trì ngửa đầu nhìn trần nhà, trong trí nhớ hồi tưởng lại bức ảnh ngày đó Đoạn Lâm cho hắn xem, “Ừ, được thôi, nhắn cô ấy tới rồi gọi điện thoại cho tôi.”

Buổi tối trước khai giảng một ngày, Dung Trì cố ý đi làm tóc, chọn bộ quần áo mà chị hắn thiết kế, theo lời chị ấy, xa xỉ mà không khoa trương.

Chìa khóa của chiếc xe kia hai ngày nay chẳng lúc nào rời hắn, lão cha của Dung Trì mỗi lần muốn lái xe mới của mình đi thì Dung Trì đều chơi xấu cự tuyệt.

Em gái sao, kịch bản hắn đều hiểu, hắn muốn cô ấy tự mình nhào lên.

Thanh Nhược bước ra từ nhà ga, một tay kéo vali, trên vali còn cột thêm một cái bọc nhỏ, cặp sách mang sau lưng, một đường ngồi xe lại đây hành lý hơi nhiều, nhìn qua có chút phong trần mệt mỏi, có điều cả tinh thần lẫn khí chất đều tuyệt hảo.

Ở cửa gọi điện thoại cho Dung Trì.

Dung Trì tùy tiện dừng xe trên con đường đối diện cửa, chiếc xe mới rửa thật sạch sẽ còn chưa có giấy phép, thân xe màu đen phản quang đến gần như khiến người ta không dám nhìn thẳng, taxi kiếm khách xung quanh đều cách nó một khoảng, chỉ sợ không cẩn thận chạm vào một chút, quả thật là cảm giác kiêu ngạo đến trời cao.

“Này.” Một tay Dung Trì đặt trên tay lái, giọng điệu lười biếng, đầu dựa vào ghế, khóe mắt nhìn ra cửa kính xe, người ở cửa nhà ga hơi nhiều, hôm nay lại là khai giảng, học sinh cũng rất nhiều, hắn nhìn các loại vali đủ mọi màu sắc muốn phân biệt xem Thanh Nhược là ai.

“Dung Trì phải không?” Ngữ khí Thanh Nhược mang theo ý cười, trạng thái rất tốt, dường như hoàn toàn không có cảm giác mệt mỏi sau khi ngồi xe.

Thật là một âm điệu tràn đầy nhựa sống thanh xuân khiến người ta vui sướng.

“Ừ.” Thanh âm hắn hòa hoãn một chút, “Cô đến rồi sao?”

Hắn đóng cửa sổ xe lại, chiếc xe đầy tính năng tốt ngăn cách cái ồn ào ngoài kia, bên hắn rất an tĩnh, bên cô lại hết sức náo nhiệt.

“Ừm, tôi đến rồi, đang ở cửa nhà ga đây.”

Dung Trì cong cong môi, thật ra cũng có chút chờ mong. Cũng không biết là chờ mong cái gì nữa.

“Tôi ở đường cái đối diện, chiếc xe không có biển số ấy.”

Cố ý không nói hãng xe, dù sao hắn vừa mới quan sát một chút, chỉ có mình xe hắn không có biển số thôi, giương nanh múa vuốt, tóm lại là thật kiêu ngạo.

“À, được, để tôi đến đó, phiền anh rồi.” Giọng điệu cô rất ngoan cũng rất ngọt, có lẽ là cảm thấy hắn tới đón cô nên thiếu chút nhân tình, không cứng đầu ương ngạnh giống lúc chơi game, rõ ràng biết mình là hố còn mạnh mẽ đẩy cho tiểu đồng bọn khác.

Có điều khi đó cô vẫn luôn cười, ngữ khí cũng chỉ là đùa giỡn, miệng lưỡi hài hước, không chỉ những người khác phải gục dưới tác phong này của cô, ngay cả Dung Trì bị cô nói hai lần cũng không có chút cảm giác bực bội nào.

Dung Trì lại nhìn ra ngoài cửa kính xe, nghĩ cô có vali phải đặt lên, đơn giản đi xuống đứng cạnh xe.

Hắn ở đây chờ hồi lâu, người xung quanh hoặc nhiều hoặc ít đều đánh giá qua chiếc xe, hiện tại lại bắt gặp hắn xuống, tần suất chú mục lại bắt đầu dịch lên người hắn.

Thanh Nhược mặc váy liền ngắn tay, phía dưới là giày thể thao, tràn đầy cảm giác thoải mái lại có thể làm nổi bật đôi chân thon dài trắng nõn.

Ngó ngó qua phía bên ngoài, dứt khoát kéo vali đứng ở bên đường, lại gọi điện thoại cho hắn.

Dung Trì vừa nhìn thấy cô, trong khoảng thời gian ngắn đã cân nhắc ra tiêu chuẩn, không trang điểm, nhan sắc dựa theo tiêu chuẩn cao của hắn có thể cho hơn 90 điểm, là một cái phôi mỹ nhân, khí chất vô cùng tốt, dáng đi đẹp, chân vừa dài vừa trắng vừa thẳng, ngực hơi nhỏ một chút.

Thanh Nhược cầm di động có vẻ như đang gọi ai đó, tiếng chuông điện thoại vang lên trong tay hắn, Dung Trì cong cong môi, trực tiếp mở miệng gọi cô.

“Thanh Nhược.”

Xung quanh rất ồn ào, giữa bọn họ cách một khoảng cỡ một, hai chiếc xe taxi, giọng hắn không lớn, cô không nghe thấy, chuyên tâm gọi điện thoại, ánh mắt không có nhìn trái nhìn phải.

Dung Trì nghe máy, “Quẹo trái, tôi ở bên trái cô.”

“Ồ.” Cô lên tiếng, xoay người lại.

Lọt vào trong tầm mắt là một vị công tử ưu nhã, cả dáng người lẫn khuôn mặt đều thuộc phong phạm nam thần, chiếc xe bên cạnh càng tỏ rõ tài đại khí thô.

Dung Trì cúp máy, cầm điện thoại quơ quơ, ý bảo hắn ở đây.

Cô hơi kinh ngạc hé miệng, thành một vòng tròn hình chữ o nho nhỏ, rồi sau đó nở nụ cười xán lạn, cất điện thoại kéo vali đi đến.

Dung Trì mở cốp xe, Thanh Nhược tới bên cạnh, hắn rất ga lăng phong độ vươn tay ra lấy, cô cũng không khách khí, chỉ là cầm bọc nhỏ đứng cạnh nhìn hắn cất vali vào, ngọt ngào cất tiếng, “Cảm ơn.”

Dung Trì không thèm để ý cười cười.

Hắn trở vào ghế điều khiển, Thanh Nhược kéo ra cửa sau, Dung Trì quay lại, “Ngồi trước đi.”

Thanh Nhược xoay người ý bảo đang mang cặp, bởi vì khai giảng, nhét đủ thứ đến phình phình, “Đồ nhiều, phía sau rộng rãi hơn.”

“Ừ.” Hắn cũng không rối rắm.

“Đại học A đúng không?”

“Đúng rồi.” Cô nàng ngồi sau động tác tự nhiên bỏ cặp ra đặt sang một bên, Dung Trì nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, cô không hề câu nệ.

“Lúc tôi đến liền nhìn thấy xe anh, nhưng mà có chút hoảng sợ, cho nên không chắc chắn.” Thanh Nhược mở miệng, lời nói tràn đầy ý cười.

Dung Trì cười rộ lên, “Sao lại hoảng sợ?”

Thanh Nhược làm cái thủ thế, “Bị biển số xe dọa đến.”

Đại học A không xa lắm, nhưng bởi vì hôm nay là ngày khai giảng của nhiều trường, giao thông hơi tắc nghẽn.

“Một lát nữa anh sẽ về trường sao?” Thanh Nhược hỏi hắn, lấy từ trong túi chai nước của mình uống một ngụm, nghiêng đầu nhìn bên cạnh ghế điều khiển hắn, có nước khoáng.

“Không muốn đi nha ~ chút nữa lại tính, dù sao trường cũng mặc kệ tôi.” Dung Trì giọng điệu nhàn nhàn trả lời, không chút để ý, trường mặc kệ hắn.

“Ừm.” Điện thoại Thanh Nhược vang, chỉ là đáp lại hắn một tiếng liền vội vàng nghe.

“Ừ đúng rồi, tôi sắp đến trường, được, tối gặp.”

Thanh Nhược cúp máy, Dung Trì nhìn kính chiếu hậu, cô nàng này lại tươi cười, giống như là lúc nào cũng cười vậy, “Sao đấy? Đã bắt đầu hẹn chơi game?”

“Không có nha, mới vừa khai giảng, tiểu đồng bọn hẹn tối nay ra ngoài chơi.”

Trong xe rất an tĩnh, lúc cô gọi điện thoại Dung Trì tuy rằng không nghe rõ, nhưng vẫn biết đó là giọng nam sinh. Cô nói vậy hắn cũng chưa nói gì khác, trong lòng cân nhắc một chút, quả nhiên là dáng vẻ thật mê chơi.

Hai người một đường tán gẫu, đều là cao thủ nói chuyện phiếm, không khí vô cùng tốt, Thanh Nhược vừa trò chuyện với hắn vừa trả lời WeChat, trên đường Dung Trì nhận mấy cuộc điện thoại, có hai cô gái gọi tới, giọng Dung Trì dịu dàng, có thể đáp ứng đều nói được.

Thanh Nhược nghe thấy bật cười, “Đại ca, anh đây là có mấy bạn gái?”

“Cô cảm thấy bao nhiêu?” Hắn nhướng mày hỏi lại.

“Khụ.” Thanh Nhược nghiêm trang khụ một tiếng, “Tôi cảm thấy số lượng bạn gái ít, có rất nhiều bia đỡ đạn......”

Dung Trì cười rộ lên, Thanh Nhược cũng cười theo, dáng vẻ xấu xa hỏi hắn, “Có phải hay không?”

Dung Trì cười mà không trả lời, cũng không phủ nhận.

Đoạn Lâm không yên tâm Dung Trì với Thanh Nhược, gọi điện thoại đến.

Thanh Nhược nhấn nghe, làm trò trước mặt Dung Trì, giọng điệu chẳng tốt lành gì, “Này. Người bận rộn.”

Đoạn Lâm oan uổng, “Em gái, cô bình tĩnh chút, tôi chẳng phải đã nói là không đi được rồi mà? Hơn nữa tiểu đồng bọn của tôi cũng rất đẹp trai đấy.”

Thanh Nhược hừ một tiếng, “Đúng thế, rất đẹp trai.”

Dung Trì nhướng mày, vừa lái xe vừa dỏng tai nghe đằng sau.

“Thế là được rồi.”

Ngữ khí Thanh Nhược chẳng thể nào tốt được, “Đã hẹn nhau là anh tới đón tôi, kết quả anh lại để tiểu đồng bọn của anh đến, tôi và anh ấy chẳng thân nhau, sau đó liền thiếu người ta nhân tình nha.”

Đoạn Lâm, “......” Suy nghĩ một chút lại hỏi Thanh Nhược, “Dung Trì đâu?”

“Đang lái xe.”

“Khụ.” Đoạn Lâm ho nhẹ một tiếng, mịt mờ nhắc nhở, “À thì, soái ca tuy rằng nhiều người theo đuổi, nhưng mà các em gái đều thích soái ca......” Huống chi Dung Trì còn có tiền, những lời này Đoạn Lâm nghĩ nghĩ vẫn không nói ra.

“Ừ, tôi biết rồi.” Thanh Nhược lại nói với anh ta vài câu, cúp điện thoại.

Dung Trì mới vừa rồi nghe cô nói cảm giác thiếu mình nhân tình, thấy cô ngắt cuộc gọi, Dung Trì mang theo ý cười mở miệng, “Không cần cảm thấy thiếu tôi nhân tình, cô xem tôi như tiểu đồng bọn của cô là được, không cần khách khí như vậy.”

Thanh Nhược do dự một hồi, gật gật đầu, “Được nha.”

Tới cửa trường học, Dung Trì định lái xe vào đưa cô đến phía dưới ký túc xá, Thanh Nhược kêu dừng, “Đến đây là được rồi, đi vào còn phải đăng ký, quá phiền toái.”

“Không sao cả.”

“Không cần không cần.” Thanh Nhược xua tay từ chối, nói rất thiệt tình thật lòng.

Dung Trì nhìn cô một cái, hắn chưa bao giờ thích miễn cưỡng người khác, huống chi là loại chuyện tốn công vô ích này, gật đầu dừng xe.

Hắn muốn xuống xe, Thanh Nhược đã nhảy ra, một tay kéo quai cặp đeo trên lưng, “Tôi tự lấy là được rồi.”

Dung Trì hơi không vui, cảm giác cô nàng này có chút không biết tốt xấu, gật gật đầu không nói gì.

Thanh Nhược lấy vali của mình trong cốp xe ra, cầm đặc sản mang từ thành phố Q đến, một vài món ăn vặt, chỉ là trang trí thật sự tinh xảo, đưa cho hắn qua cửa sổ bên ghế điều khiển.

“Cảm ơn anh ~ đây là tôi đem lên từ thành phố Q, ăn rất ngon.”

Dung Trì xua xua tay, “Không cần, tôi không thích ăn mấy thứ này.”

Thanh Nhược ép hắn nhận, “Ai nha, anh cầm đi, nếu không tôi ngượng lắm.”

Cô cười đến ngọt ngào, cả giọng nói cũng vậy, Dung Trì đành phải vươn tay nhận lấy, thuận tay đặt trên ghế điều khiển phụ.

Thanh Nhược vẫy vẫy tay với hắn, “Vậy chào nhé, anh lái xe cẩn thận một chút.”

Không thêm WeChat hay gì đó sao? Dung Trì nhìn cô nghĩ thầm.

Thôi kệ đi, “Tạm biệt.”

Hai người tách ra ở cửa trường học, hắn quay đầu xe, cô kéo vali đi trực tiếp chạy lấy người.

Trên đường Dung Trì về nhà, Đoạn Lâm gọi điện thoại cho hắn.

“Tiểu đồng bọn của tôi đâu?”

“Đưa đến trường học.” Đối với mấy người bọn họ, miệng lưỡi Dung Trì trước giờ đều thối thối, Đoạn Lâm cũng đã quen rồi, “Cậu đưa đến dưới ký túc xá?”

“Không.”

“Chết tiệt...... Cậu......” Đoạn Lâm vừa lên tiếng, Dung Trì đã không khách khí ngắt lời, “Tôi nói đưa cô ấy đi vào, cô ấy bảo không cần, tôi làm sao bây giờ? Tôi phải cầu xin được đưa cô ấy sao?”

Giọng điệu hắn đã vội vàng, Đoạn Lâm nghe ra hắn có chút không cao hứng, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì nữa, “Thôi được, vậy trước cứ như thế đi.”

Dung Trì đã kết thúc luôn cuộc gọi.

**

Tán hay là không tán đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.