Hạ Ngụy Văn từ Tả tướng phủ đến Hử phủ, quan viên Tần Đô phần lớn ở tại một khu vực thống nhất, khoảng cách rất gần, hắn đến Hử phủ, một đường hạ nhân thỉnh an cũng không ai dám hỏi gì, càng đừng nói ngăn cản.
Hử Thanh Thừa và Hử lão hôm nay đều ở Tả tướng phủ, người có thể làm chủ sự trong nhà chỉ có chủ mẫu, Hạ Ngụy Văn vừa đến đã đi thẳng vào sân Thanh Nhược, ở cửa có người hầu tuân lệnh Hạ Ngụy Văn canh giữ, không ai được phép vào.
Ma ma mà Hử lão tìm đến từ đất Thục đang dạy nàng quy củ.
Thanh Nhược bắt chéo chân ngồi trên ghế, tay bóc quả nho trên bàn, ném từng quả lên cao, ngẩng đầu hứng, nghiêng qua nghiêng lại.
Hai cái ma ma một trái một phải, mỗi người trong tay cầm gậy gộc thô, nhưng cho dù mặt đều tức đến đỏ cũng không dám đánh nàng.
“Thẳng lưng lên, luyện tập dáng ngồi.” Mặt ma ma bắt đầu xanh lè.
Thanh Nhược giật giật mũi chân, chân mang giày thêu, thêu hoa sen, lá sen theo nhịp chân của nàng rung đến hoa mắt.
“Ta ngồi thế này không phải là tốt lắm rồi sao.”
Còn lười biếng uy hiếp ma ma, “Cầm chắc gậy gộc trong tay đó, hôm nay mà bị đánh thì phụ thân và huynh trưởng đều không có ở đây đâu ~”
Hai cái ma ma quả nhiên nắm thật chặt gậy gộc trong tay, xem ra là đã lĩnh giáo qua sự dã man của nàng.
Có thể lẻn vào tướng quân phủ của hắn, ít nhất là có thể hoa chân múa tay một chút.
Hạ Ngụy Văn đứng ở cửa nhìn một hồi, giơ tay lên gõ gõ.
Một tay để sau lưng, một tay sau khi gõ gõ lên cửa vài cái thì đặt ở trước người.
“Quấy rầy.” Giọng nói ôn hòa khách khí.
Hai cái ma ma hơi kinh ngạc, ngang nhiên xuất hiện ở chỗ này, chắc chắn không phải người có thân phận đơn giản, huống chi nhìn khí thế và cách ăn mặc cũng đủ hù người. Bất quá tạm thời vẫn chưa biết là ai, hai người chỉ là bỏ gậy gộc ra đáp lại một cái hành lễ.
Thanh Nhược liếc hắn một cái, nhai nhai quả nho trong miệng, giọng điệu hơi thối, “Ngươi đến làm gì?”
Hạ Ngụy Văn nhấc chân bước vào trong phòng, cả biểu tình lẫn khí chất đều ôn nhuận, nhưng khí thế quanh người đều lộ ra sự bá đạo không cho phép cự tuyệt.
Hắn tiến lên đi vài bước, hai cái ma ma theo bản năng lùi về sau một bước.
“Có chuyện cần nói với Hử tiểu thư, hai vị ma ma có thể đi ra ngoài một hồi được không?”
Ở trong khuê phòng tiểu thư nhà người ta, còn hỏi cái này làm gì?
Hai cái ma ma có chút chần chờ, rốt cuộc đây là Hoàng Hậu tương lai, nếu thanh danh nàng xảy ra vấn đề thì đầu tiên không tha cho hai người chính là Hử gia.
Thanh Nhược trợn trắng mắt, “Mệnh lệnh của Hạ Đại tướng quân, các ngươi không sợ rơi đầu sao?”
Hai cái ma ma lại hành đại lễ quỳ lạy với hắn, lúc này mới lui ra ngoài.
“Ngươi tới làm gì?”
Thanh Nhược hỏi, hắn cũng không trả lời, lập tức đến ghế dựa bên cạnh nàng vén quần áo ngồi xuống, còn vươn tay lướt qua cái bàn ở giữa lấy quả nho từ cái mâm trong tay nàng.
Người đầy mùi rượu, Thanh Nhược ghét bỏ tấm tắc hai tiếng ôm mâm lùi về sau, “Hỏi ngươi tới làm gì? Ngươi câm hả?”
Hạ Ngụy Văn ăn nho, có hai cái hạt, quay đầu nhìn một chút, trên bàn trước mặt nàng có cái đĩa nhỏ, liền khom lưng qua nhả vào.
Thanh Nhược nhìn hắn, cả khuôn mặt nhăn tít khó coi.
Hạ Ngụy Văn ngồi dậy, cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Đưa nho qua đây.” Ánh mắt nhìn cái mâm nàng ôm trong lòng ngực, khi nói chuyện ánh mắt như có như không liếc nàng một cái, âm u tựa sói khát máu, hấp dẫn con mồi vô tri.
Thanh Nhược chần chờ nhìn hắn, rõ ràng không muốn cho.
Hạ Ngụy Văn nhẹ nhàng lên tiếng, “Về chuyện gả hay không này ~” nói đến đây lại dừng.
Chẳng qua vậy là đủ rồi, người ngu xuẩn đã đem mâm để vào tầm tay hắn, tặng kèm một nụ cười lấy lòng, nhưng lại không muốn, làm cho cả khuôn mặt cứng đờ.
Hạ Ngụy Văn uống không ít rượu, vừa mới uống thêm chút trà, hiện tại thuận tiện ăn nho, hai phần ba nho còn dư lại đều bị hắn dần dần ăn hết, để lại một đống hạt nho.
Thanh Nhược đã sớm không kiên nhẫn, vài lần muốn lên tiếng, hắn nhẹ tênh liếc lại đây một cái, nàng lại ngậm miệng, ngồi trên ghế dường như có trùng cắn, cái chân bắt chéo đã buông lâu rồi, đặt trên mặt đất không tài nào để yên cứ lộc cộc lộc cộc mà dẫm giống hệt máy may.
Hạ Ngụy Văn nhả ra một cái hạt nho cuối cùng, ánh mắt quan tâm nhìn nàng, “Muốn đi nhà xí?”
Nàng dừng một chút, vẻ mặt như gặp sét đánh, mắt trợn trắng, lúc sau mới tận lực ôn hòa hỏi hắn, “Có phải ta không cần gả đi hay không?”
Một mâm nho đổi lấy một việc hôn nhân?
Hạ Ngụy Văn cười cười, đứng lên vuốt vuốt vạt áo vừa ngồi nhăn, ôn hòa hiền lành mở miệng, “Thế nào lại ngu như vậy? Ta chỉ là thuận miệng vừa nói gả hay không, lại chưa nói ngươi có thể không gả, không cần nghĩ quá nhiều.”
Thân mình nàng cứng ngắc tại chỗ, Hạ Ngụy Văn đã bắt đầu bước đi, “Sẽ gả thôi, không cần nóng vội, chỉ có một tháng, thời gian thực mau.”
“Hạ Ngụy Văn! Tên khốn kiếp này!”
Trong tiếng cười khẽ của Hạ Ngụy Văn hỗn loạn thanh âm bùm bùm đập phá đồ vật, hắn vốn dĩ muốn xoay người nói với nàng, con gái đừng nói lời thô tục, bất quá ngẫm lại những đồ vật vô tội, vẫn là thôi đi.
Buổi tối, Thanh Nhược nhận được quà đưa đến từ tướng quân phủ, đồ vật giữa trưa nàng đập phá không thiếu một món, hơn nữa còn chất lượng tốt gấp mấy lần.
Người mang quà tới truyền lời, tướng quân nói đây là tiền nho, nho nơi này của Hử tiểu thư không tồi.
“......”
Hạ nhân trở về tướng quân phủ báo cáo, Hạ Ngụy Văn ở thư phòng, Hử Thanh Thừa cũng có mặt.
Hạ Ngụy Văn không bảo người tránh đi, hạ nhân cũng liền nói thẳng, “Hồi bẩm tướng quân, Hử tiểu thư đập phá hết tất cả đồ vật, cảm xúc rất kích động, còn mắng thô tục.” Lão nhân ở tướng quân phủ đã nhiều năm, hội báo chuyện này thanh âm không chút phập phồng, hoàn toàn là giọng điệu trần thuật.
Hử Thanh Thừa nghe được, mồ hôi lạnh túa ra.
“Ừ.” Hạ Ngụy Văn lên tiếng, cúi đầu kiểm tra công văn đang phê, ngữ điệu tùy ý, “Ngày mai lại đưa.”
“Vâng.”
Hử Thanh Thừa có chút không đoán được thái độ hiện tại của Hạ Ngụy Văn đối với Thanh Nhược rốt cuộc là loại nào, ở trong trí nhớ hắn, ngoại trừ tiểu hoàng đế, Hạ Ngụy Văn chưa từng kiên nhẫn như vậy với bất luận kẻ nào, huống hồ là người tùy ý quét mặt mũi hắn.
Đối với hoàng đế, hắn có điều mưu đồ, mục đích còn không nhỏ, vậy thì hiện tại đối với Thanh Nhược là cái gì?
Hử Thanh Thừa không dám hỏi Hạ Ngụy Văn, sau khi trở về phủ lập tức đi đến sân Thanh Nhược.
Thanh Nhược đã ngủ, hắn sai nha hoàn trong phủ đi vào kéo cả giường lẫn người ra giữa sân.
Thanh Nhược lửa giận đầy mặt, nhìn thấy hắn liền cởi trâm cài vòng ngọc các thứ chọi qua, miệng mắng vừa dữ vừa dơ, đã gần nửa đêm, chung quanh sân đều là tiếng nàng.
Hử Thanh Thừa nghiêng đầu tránh thoát trang sức nàng liên tục ném đến, có chút không kiên nhẫn, quăng một cái ám khí sang, khống chế lực đạo, đánh vào trên cổ chân nàng.
Thanh Nhược lập tức ngã ngồi trên mặt đất, mông đập mạnh, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng trong lúc nhất thời đau đến mặt trắng bệch, nói không nên lời.
Hử Thanh Thừa đã bắt đầu đánh giá nàng từ lúc nàng vừa xuất hiện, bây giờ trong lòng hiện lên rất nhiều ý niệm, nhưng vẫn đoán không được tâm tư Hạ Ngụy Văn, “Tốt nhất là nên ở yên trong viện, nếu không đừng trách ta không màng thân tình.”
Thanh Nhược đau đến nhợt nhạt một khuôn mặt, siết chặt nắm tay nhìn hắn rời đi lại không nói được lời nào.
Hử Thanh Thừa ở cửa lạnh giọng ra lệnh cho thị vệ thủ sân, “Xem trọng, về sau Hạ tướng quân tới phải đúng lúc thông báo cho ta.”
“Vâng.”
Buối tôi hôm sau, Hạ Ngụy Văn bảo người đưa đồ vật sang, Thanh Nhược không đập, ngược lại còn để người mang đáp lễ cho hắn.
Hạ nhân mang về đưa hắn, hắn thật ra có chút ngoài ý muốn, nàng ngốc như vậy, hắn thực sự không cảm thấy chỉ mấy ngày nàng có thể thông minh lên được.
Chẳng qua hạ nhân bẩm báo, nguyên văn lời nói của Thanh Nhược xác thật là đáp lễ cho Hạ tướng quân.
Một vòng hương an thần, Hạ Ngụy Văn còn làm việc ở thư phòng, thuận tay đưa cho gã sai vặt đang chờ phía sau để hắn đốt lên.
Mùi hương nồng đậm lại bá đạo, nhưng vì là hương an thần cho nên không gay mũi, so sánh với hương liệu hoa lan linh tinh thì quả thật kiêu ngạo hệt như con người nàng.
Hẳn là có rất ít người thích hương an thần như vậy, mùi quá nặng, cảm giác hô hấp đều trì trệ một chút.
Bất quá Hạ Ngụy Văn rất thích.
Từ thư phòng ra tới là lúc trăng đã lên cao.
Hắn đứng ở cửa thư phòng do dự một hồi, “Đi Hử phủ.”
Hắn đương nhiên biết nàng ngốc, đáp lễ cho hắn, chẳng qua là bởi vì chịu ủy khuất.
Chịu ủy khuất, sao lại nghĩ đến tìm hắn?
Hạ Ngụy Văn không rõ, rất nhiều người muốn nịnh bợ hắn, không sai, nhưng đầu óc nàng hiển nhiên không đủ để suy xét đến vấn đề này, lúc nàng chịu ủy khuất sẽ tìm ai đó, nhất định là người nàng tin tưởng, tin tưởng có thể ra mặt giúp nàng.
Là hắn sao?
Nửa đêm, Hử phủ thật an tĩnh, đầu sư tử huyền đồng trên cửa lớn dày nặng đóng chặt lại.
Hạ Ngụy Văn chán đến chết bước xuống từ trên xe ngựa, thanh âm nhẹ hẫng, “Bảo người Hử phủ ra.”
Hắn nói như vậy, chính là muốn họ nghênh đón chính thức.
Hơn nửa đêm, Hử phủ chiêng trống tuyên bố rõ ràng, đèn dầu thắp sáng cả một sân, ồn ào náo nhiệt.
Người hầu nâng ghế dựa từ trên xe ngựa xuống, Hạ Ngụy Văn an vị ở cổng lớn tay chống trán chờ.
Cửa phủ đã mở rộng ra, người Hử gia đến đông đủ sau ba mươi phút chuẩn bị vội vàng, Hử lão cùng chủ mẫu đem cả nhà đến cửa ba quỳ chín lạy nghênh hắn vào cửa.
Hạ Ngụy Văn từ trên ghế đứng lên đi vào phía trong, lướt qua Hử lão đang chờ miễn lễ xin đứng lên, cúi đầu tìm một vòng trong những người quỳ ở cửa Hử gia, chưa thấy được nàng.
Cũng không biết là không ai gọi nàng hay là nàng không muốn đến. Nàng hiện giờ có điều cầu hắn, hẳn là không có người gọi rồi.
Hạ Ngụy Văn nhấc chân đi thẳng về phía sân nàng, hai người hầu đi theo ngăn cản người Hử gia, “Hử lão thái khách khí, thật là vất vả một nhà đến nghênh đón tướng quân, mau trở về ngủ đi.”
Người Hử gia một câu cũng chưa nói được, từ đầu tới đuôi lăn lộn một canh giờ, rửa mặt chải đầu mặc quần áo tới cửa quỳ một chút, hô hai câu cung nghênh Hạ tướng quân. Sau đó lại rửa mặt chải đầu tiếp tục ngủ......
Hạ Ngụy Văn ở nửa đường gặp được Thanh Nhược đang gấp gáp đến, quần áo một bên chạy một bên cố gắng mặc cho chỉnh tề, tóc rối tung ở phía sau, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, cũng chưa chú ý cách chỗ nàng không xa có người tới.
Nha hoàn đi theo ngẩng đầu nhìn thấy người, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, vươn tay kéo người phía trước lại, “Tiểu thư!”
Thanh Nhược cúi đầu gài vạt áo, chuẩn bị đi tiếp, lại bị nha hoàn giữ chặt, bực bội quay đầu rống, “Làm gì nha?”
Nha hoàn bị một câu sư tử gào của nàng làm giật mình đến đầu quơ quơ, nhưng không dám giơ tay chỉ hắn, liền kéo kéo áo nàng hai cái, “Tiểu thư, Hạ, Hạ tướng quân.”
Thanh Nhược vén lên tóc che khuất mắt, “Ta đương nhiên biết Hạ tướng quân đến, cho nên đi nhanh lên một chút, một hồi nữa đồ đáng chết kia lại đi mất.”
Nha hoàn mặt trắng bệch, tay không có sức lực, bị nàng thành công tránh thoát.
Thanh Nhược buồn bực lại chạy về phía trước.
Hạ Ngụy Văn nhấp nhấp môi, dịch một bước ra giữa đường.
“Bịch.”
Một âm thanh vang lên trước ngực Hạ Ngụy Văn.
Thanh Nhược bị đâm phải lùi hai bước, che lại cái trán mở miệng muốn mắng, “Muốn chết......”
“Hạ Ngụy Văn?!”
Hạ Ngụy Văn bị đâm đến nhất thời ngừng thở, hít sâu hỏi nàng, “Cứ gấp như vậy làm gì?”
Thanh Nhược cố gắng không dời ánh mắt, “Ha hả, hạ nhân nói Hạ tướng quân tới, chạy đến cửa nghênh đón.”
Hạ tướng quân, đồ đáng chết, cách xưng hô thay đổi thật tự nhiên.
Hạ Ngụy Văn tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống, hơi thở dừng ở đỉnh đầu nàng, tóc nàng lộn xộn.
Hạ Ngụy Văn mở miệng, “Chịu ủy khuất gì?” Hắn khom lưng cúi đầu, hô hấp dính bên lỗ tai nàng, thanh âm mềm nhẹ mà ma mị, “Hử?”
**
Đầu cứng như vậy, đâm cho trái tim ta đều đau,
Ai còn dám để nàng chịu ủy khuất?