Ma tộc có năng lực tự chữa trị cường hãn.
Thanh Nhược bôi thuốc cho hắn, không dùng thuật thanh trần*, mà lấy từ túi Càn Khôn của hắn một bộ quần áo để hắn thay.
*Thuật thanh trần: pháp thuật làm sạch
Nàng quay lưng lại, Lâm Triệu ngoan ngoãn dùng pháp thuật rửa sạch sẽ vết máu, tự mình thay đổi quần áo.
“Thanh Nhược, xong rồi.”
Thanh Nhược xoay người lại, hắn ngồi ở mép giường, một chân co lại đặt trên giường một chân đong đưa, tay ôm quần áo vừa thay, ngẩng đầu nhìn nàng.
Một khuôn mặt khủng bố đầy vết thương bởi vì biểu tình nhu hòa ngoan ngoãn lại có chút ngây thơ mà có vẻ đáng thương, thêm lỗ tai nhòn nhọn và đôi mắt đỏ, giống như một con ma thú bị thương đang mê man.
Thanh Nhược cong cong môi, thực nhẹ thực đạm, mang theo ý cười có chút dung túng, tiến lên đón lấy quần áo trong tay hắn, ngồi cạnh hắn gấp lại chỉnh tề bỏ vào túi Càn Khôn.
Nàng lấy ra một cái giường khác, kéo hắn cùng nhau lên giường nằm xuống, nhìn vào đôi mắt khó hiểu của Lâm Triệu, đắp chăn cho cả hai người, “Nghỉ ngơi một lát, thử không cần tu luyện, không ngủ cũng không sao, chỉ là an tĩnh nằm một chút.”
Hắn khẽ ừ một tiếng.
Thanh Nhược vươn tay, thi triển pháp thuật che đậy trên vách động khảm Dạ Minh Châu, trong bóng tối u ám, tay nàng ở dưới chăn chậm rãi tới gần, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Một lát sau, hô hấp của hai người gần như đồng bộ, hắn trở tay, tay nhỏ của nàng nằm gọn trong bàn tay lớn thô ráp.
Không có tu vi ngụy trang che dấu, trên tay hắn có vết kim châm, có khớp xương rõ ràng, còn có vết chai thật dày, lực nắm lấy tay Thanh Nhược hơi lớn làm làn da non nớt của nàng có chút đau.
Thanh Nhược nghiêng mình, một bàn tay khác chậm rãi chạm vào mặt hắn, trên mặt hắn có nhiều vết sẹo rất sâu, ngang dọc cùng khắp, chỉ vuốt thôi cũng cảm thấy run sợ trong lòng.
Đầu ngón tay nàng trượt qua từng vết sẹo một, cuối cùng dừng lại ở cằm hắn, không nói gì, chỉ khe khẽ thở dài.
Trong bóng đêm, thanh âm nàng thở dài rất nhỏ, nhưng lại ẩn chứa đau lòng, ép tới khiến Lâm Triệu dường như không thở nổi.
Lâm Triệu nắm lấy bàn tay nàng sắp rời khỏi.
Kéo đầu ngón tay nàng đến vết sẹo sâu nhất lớn nhất trên đầu, bắt chước cách nàng vừa cọ qua, lại sờ soạng từ đầu đến đuôi vết sẹo.
“Đây là chưởng môn Huyền Tuyệt Môn chém.”
Tiếp theo là vết sẹo kéo dài từ mắt trái qua mũi đến khóe miệng bên phải, “Đây là chưởng môn Tĩnh Hợp Môn chém.”
Đếm qua từng vết sẹo, không chỉ có mấy đại tông môn, mà ngay cả một ít tiểu tông môn cũng đều có phần. Trên cánh tay hắn có một vết sẹo kéo dài đến lòng bàn tay, cầm lấy đầu ngón tay Thanh Nhược.
Lâm Triệu thò mặt qua, hôn một cái lên môi nàng, vết sẹo trên môi hắn ma xát môi nàng, ngứa ngáy tê tê dại dại.
“Thanh Nhược, chúng ta ngủ một lát.”
Thanh Nhược ừ một tiếng, gối đầu lên ngực hắn.
Thanh Nhược thật sự ngủ, rồi lại bị Lâm Triệu gõ vào trán đến tỉnh dậy.
Vừa ngây thơ mờ mịt mở mắt liền thấy tay hắn lại đang tới gần cái trán đáng thương của mình, nàng giơ tay bắt lấy, thanh âm mềm mại gọi hắn, “Lâm Triệu.”
Hắn đang cười, cười đến nhẹ nhàng chậm chạp ôn hòa, trên một gương mặt đầy vết thương nhìn có vẻ quái dị.
Lâm Triệu mở miệng, “Thanh Nhược, Cuồn Cuộn chết rồi.”
Cơn buồn ngủ của Thanh Nhược tan biến trong nháy mắt, buông tay hắn ngồi thẳng người, trong mắt đầy đau lòng cùng lửa giận, thanh âm lại bình tĩnh đến lạnh băng, “Ai?”
Lâm Triệu cũng ngồi dậy theo, ung dung thong thả xuống giường, đứng ở mép giường cúi đầu chỉnh sửa lại chút nếp gấp trên quần áo, “Các tông môn tiến công vào Huyền Tuyệt Môn.”
Thanh Nhược nhíu mày, đột nhiên mở to hai mắt, “Là vì tu vi chàng giảm xuống?”
Rất hiển nhiên, các tông môn không dám đối phó với Lâm Triệu, nhưng đó là trong trường hợp bọn họ không biết chuyện tu vi Lâm Triệu giảm xuống.
Lâm Triệu không nóng nảy một chút nào, khẽ ừ một tiếng, thấy nàng muốn xuống giường còn vươn tay ra đỡ, chờ Thanh Nhược bước xuống thì buông tay, bắt đầu lục lọi túi Càn Khôn của mình.
Pháp khí phi hành, pháp khí phòng ngự, một đống đồ vật lung tung rối loạn không phải dùng để chạy trốn thì cũng là để bảo mệnh được lôi ra.
Thanh Nhược ở bên cạnh cau mày nhìn, hắn sửa sang lại vài món đồ, rồi bắt đầu trang bị lên người, lại quay qua đưa cho Thanh Nhược một cái pháp khí, là pháp khí phi hành, hơn nữa tốc độ hình như còn là cực hạn trong các loại pháp khí, “Trở về tông môn hoặc là đi tìm phụ thân nàng.”
Thanh Nhược không nhận, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, “Vậy còn chàng? Chàng muốn đi đâu?”
Lâm Triệu bình tĩnh nhìn nàng, nhìn sự kiên trì trong mắt nàng.
Hắn quay đầu lại, đặt pháp khí phi hành trong tay lên giường, tiếp tục thu thập, “Bên Huyền Tuyệt Môn đã bắt đầu đại loạn, nơi này không an toàn.”
Thanh Nhược túm lấy cánh tay hắn, dùng sức rất mạnh, thậm chí còn sử dụng tới linh khí.
Tu vi hiện tại của Lâm Triệu cách xa Thanh Nhược, cánh tay bị đau, hắn quay đầu không vui nhìn Thanh Nhược.
Gương mặt nàng vẫn lạnh lùng vì đang tức giận, lời nói lại rất bình tĩnh, “Lấy tu vi bây giờ của chàng, mấy đại tông môn liên thủ muốn giết chàng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Lâm Triệu huơ huơ cánh tay, không ném tay nàng ra được, ngược lại khiến Thanh Nhược siết càng chặt hơn.
Ma khí giết chóc thô bạo trong thân thể hắn bắt đầu cuồn cuộn không chịu không chế, giữa các vết sẹo màu đen trên mặt dần nổi lên một màu đỏ như máu.
Thanh Nhược vẫn như cũ đối diện với hắn, không né không cho, không hề có chút ý tứ nhượng bộ nào.
Lâm Triệu cúi đầu trước, “Thanh Nhược. Nàng trở về tông môn hoặc là đi tìm phụ thân nàng.”
Hắn mở miệng lặp lại, ngữ khí pha thêm vài phần bất đắc dĩ.
Thanh Nhược buông cánh tay hắn ra, thối lui sang một bên.
Lâm Triệu không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục thu thập, sau khi xong xuôi thì bắt đầu đi sâu vào trong động phủ.
Đến khi khoảng cách giữa hai người đã hơi xa, Thanh Nhược mở miệng gọi hắn.
Trong động phủ tràn đầy tiếng gọi bị vọng lại của nàng, “Lâm Triệu...... Lâm Triệu...... Lâm Triệu......”
Nàng kêu một lần, rồi vô số thanh âm trong động phủ quanh quẩn truyền lại.
Lâm Triệu dừng bước chân một chút, rồi vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Lâm Triệu...... Lâm Triệu......” Thanh Nhược lại mở miệng hô một lần nữa.
Lâm Triệu cong cong môi, thầm mắng chính mình quả nhiên không có chút ma tính nào.
Hắn dừng bước, xoay người.
Khoảng cách giữa bọn họ rất xa, hắn xoay người, dựa vào thị lực vô cùng tốt, nhìn thấy nàng đột nhiên cười rộ lên.
Tươi đẹp, nóng bỏng, giống như vầng thái dương, đến quá gần sẽ bị thiêu cháy, cách quá xa lại nhớ nhung sự ấm áp như vậy.
Tiếng bước chân lộc cộc vang lên khắp con đường nhỏ, Thanh Nhược chạy tới, từ khi đến động phủ này nàng không mang trâm cài, mái tóc thật dài đang tung bay phía sau, cũng không biết là gió mang theo tóc nàng hay là tóc nàng mang theo gió.
Tới gần, tới gần.
Chỉ còn năm mét.
Thanh Nhược dừng bước chân, dang rộng hai cánh tay, trong giọng nói chứa đầy ý cười, “Lâm Triệu, chàng lại đây đón ta.”
Lâm Triệu nở nụ cười.
Hắn gật gật đầu đi về phía nàng, hai tay nâng mặt nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi thanh thanh ngọt mềm kia, ôn nhu triền miên lại bá đạo cường thế.
Thanh Nhược trợn to mắt nhìn hắn.
“Thanh Nhược, nhắm mắt.”
Hắn ngậm lấy môi nàng nói năng không rõ, hai tay vẫn nâng mặt nàng, theo sau là nụ hôn sốt ruột triền miên.
Một ngày kia Thanh Nhược nói với hắn, nếu ngày đó gọi hắn hắn không quay đầu lại, nàng vẫn sẽ tự mình chạy theo kịp.
Lâm Triệu cười cười không trả lời, nhưng lại nghĩ thầm, thật ra, ngày đó hắn cũng không đi được, nếu nàng không gọi hắn, cuối cùng hắn cũng sẽ quay đầu lại.
Hắn quá rõ ràng, hắn thử, trước hết là qua không nổi cánh cửa của chính mình này.
Chẳng qua lúc này nàng để hắn thắng mà thôi, sau khi thắng cuộc thử này, nàng mới là người thắng.
Hai người bắt đầu những ngày bị đuổi giết.
Thanh Nhược bây giờ đã trở thành nữ ma đầu phe chính phái đòi đánh.
Lâm Triệu thì không chỉ có chính phái, mà ngay cả Ma tộc cũng muốn giết hắn, rốt cuộc hắn còn chiếm một cái tên tuổi Ma Vương.
Ma tộc càng trực tiếp, không hiểu quanh co lòng vòng như chính phái, tu vi của Ma Vương giảm xuống, vậy thì ai giết hắn chính là tân Ma Vương.
Trực tiếp dứt khoát đến nỗi Thanh Nhược chạy trốn mà phiền, không có việc gì thì đá hai chân Lâm Triệu cho hết giận.
Những năm tháng này ở Tu Tiên Giới chính là những ngày quá khích, bọn họ bị đuổi giết, chạy thoát dựa vào các loại cao giai pháp khí và kỹ xảo, hoặc chui vào huyệt động bí cảnh mà trốn mấy tháng.
Nhoáng cái đã qua bốn năm, hai người ở Tu Tiên Giới đã thành truyền kỳ Hắc Bạch Song Sát*.
*Hắc Bạch Song Sát: giết cả đôi Hắc Bạch =))))
Lâm Triệu lại muốn tôi thể.
Thanh Nhược quả thực muốn hỏng mất.
Bởi vì Lâm Triệu rất nghiêm túc nói với nàng, thời gian tôi thể lần này chắc sẽ thật lâu, hơn nữa sau khi tôi thể, tu vi của hắn sẽ giảm đến hoàn toàn không có, còn tình huống cụ thể là thế nào hắn cũng không biết.
Cho nên, bọn họ phải làm tốt chuẩn bị vẹn toàn.
Có một chuyện phải cảm ơn trời đất, chính là tuy rằng tu vi Lâm Triệu vẫn luôn giảm xuống, nhưng mấy năm nay Thanh Nhược nhờ tránh né và đánh nhau nên kinh nghiệm thực chiến không ngừng tăng lên, ngộ đạo cũng thuận thuận lợi lợi hơn rất nhiều lần, tu vi lại tăng thêm một giai tầng.
Thanh Nhược đưa cho Lâm Triệu một cái chân ma thú đã nướng chín.
Cái tên vừa xấu vừa đòi ăn nhận lấy cắn từng miếng, Thanh Nhược nhìn đến trợn trắng mắt, chuẩn bị xé một cái chân khác đưa qua.
Lâm Triệu hiện tại đã cần ăn cơm, so với trước kia càng xấu...... Càng xấu......
Hắn không còn trắng nõn, dưới các vết sẹo ngang dọc là làn da màu đồng xen lẫn xanh tím, rất giống tiểu ma tự nhiên nảy sinh âm u, thấp kém nhất.
Có thể nói, bây giờ nếu không ở bên Thanh Nhược, tất cả tu sĩ nhìn thấy hắn, trên cơ bản đều sẽ không nhận ra hắn là Lâm Triệu.
Lâm Triệu ăn xong một con ma thú, no đến nấc lên một cái.
Hắn bẻ một cọng cỏ bên cạnh ngậm vào miệng, dựa vào nhánh cây sau lưng lười biếng bắt chéo chân lắc qua lắc lại, “Thanh Nhược, nàng thử nói xem ta lại tôi thể một lần sẽ biến thành cái dạng gì?”
Thanh Nhược trợn trắng mắt mặc kệ hắn, bây giờ không phải lúc nàng suy xét xem hắn biến thành cái dạng gì, mà là pháp khí bảo mệnh của hai người sau mấy năm liên tục bị đuổi giết đã tiêu hao gần hết rồi.
Hắn lại yếu thêm nữa, nàng như thế nào mới có thể bảo hộ hắn.
Lâm Triệu ăn thịt, tay đầy dầu, nhìn Thanh Nhược vứt nhánh cây nướng thịt rồi rất tự nhiên duỗi tay đến, chờ nàng thuận tiện dùng pháp thuật rửa sạch tay cho mình.
Một cái pháp thuật nhỏ đơn giản như vậy, là pháp thuật nhập môn, pháp thuật của trẻ nít ba tuổi ở Tu Tiên Giới, bây giờ hắn muốn thi triển, không phải không được, nhưng mà, vô cùng khó khăn.
Hiện tại hai người ở trong rừng rậm ma thú, thân thể Lâm Triệu quá yếu, khôi phục lại bản năng của Ma tộc, hoạt động ban đêm thì mạnh hơn một chút, ban ngày tương đối yếu, hơn nữa còn sợ ánh mặt trời.
Được ăn ngon, còn có bóng cây tươi tốt, hắn ngậm cỏ dựa vào thân cây, có chút mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Thanh Nhược thở dài một hơi, lấy một cái chăn mỏng nhỏ từ túi Càn Khôn ra đắp cho hắn.
Bây giờ chuyện khiến nàng không thể tiếp thu nhất là, một cái Ma tộc như hắn, mà có thể cảm mạo?!
Lại là bởi vì hai ngày trước bị lạnh trong lúc ngủ......
Đại khái hắn cũng không có cái khái niệm cảm mạo này, chỉ là ngày hôm sau bắt đầu chảy nước mũi, nước mũi hiện tại của Lâm Triệu, cũng không phải nước mũi trong tình huống bình thường, màu sắc không thể miêu tả, dù sao Thanh Nhược vẫn là có chút không tiếp thu nổi.
Lúc đó Lâm Triệu thường xuyên đòi nàng thi triển thuật thanh trần cho hắn, thế là nàng mới cảm thấy kỳ quái, hỏi hắn làm sao vậy.
Cái tên này lại vừa đáng yêu vừa đáng thương nói với nàng, trong lỗ mũi luôn có nước muốn chảy ra.
Sau đó thì bắt đầu ho khan......
Tu Tiên Giới, mặc kệ là người hay là ma, chắc đây là lần đầu tiên có người cảm mạo.
Cho nên Lâm Triệu căn bản là không hiểu hắn bị làm sao vậy.
Vẫn là nhờ Thanh Nhược giải thích một chút cho hắn bệnh trạng này là như thế nào.
Từ đó về sau, Thanh Nhược cũng không dám để một cái ma như hắn bị lạnh nữa.
**
Thanh Nhược,
Ta sợ quá,
Sợ nàng phải cùng xuống địa ngục với ta,
Lại sợ địa ngục không có nàng.