Do lúc khởi hành hai người mang theo khá ít quần áo, vậy nên thỉnh thoảng nhân lúc cả hai dừng chân tại thành phố nào đó 2-3 ngày, Thanh Nhược lại lôi hết quần áo bẩn ra giặt một lượt. Những khách sạn họ ở đều là phòng hạng sang, có ban công phơi quần áo rất rộng, quần áo vừa phơi lên là ngày hôm sau đã có thể ngửi thấy mùi nắng dễ chịu rồi, Phong Kỳ mặc được một lần là lập tức bỏ ngay ý nghĩ mỗi lần đều mua mới.
Lúc Thanh Nhược giặt quần áo, Phong Kỳ thường mở tivi trong phòng khách rồi thu dọn đồ đạc hoặc đi pha trà, đợi Thanh Nhược giặt xong thì tới giúp cô mang móc áo ra ban công phơi nắng.
Có đôi khi ngày thứ hai quần áo vẫn chưa khô hẳn, tối đến Thanh Nhược lại dùng máy sấy làm khô, tiếng máy sấy “ong ong” nghe rất ồn ào, ngay lúc mới bắt đầu Phong Kỳ đã cảm thấy không thể chịu nổi bèn chạy ra ban công hút thuốc, lưng hắn dựa vào lan can vừa hút thuốc vừa nhìn vào trong phòng.
Buổi tối Thanh Nhược thường buộc gọn tóc lên, để rũ xuống một bên vai, cô cúi đầu cầm máy sấy, những lọn tóc đen mượt khẽ đung đưa, luồng gió mang theo hơi nóng từ chiếc máy sấy khiến chúng tung lên rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống bờ vai cô.
Cuối cùng lại biến thành Phong Kỳ ôm ngang Thanh Nhược chuyên tâm đọc sách, còn cô ngồi trong lòng hắn sấy quần áo.
Khuỷu tay Thanh Nhược huých nhẹ một cái vào thắt lưng hắn, Phong Kỳ không cần ngẩng đầu lên cũng biết, bàn tay vòng quanh eo cô nâng lên, Thanh Nhược sẽ nhờ hắn cầm hộ máy sấy tóc hoặc là quần áo đã sấy xong, đợi cô làm xong mới lấy về, tay Phong Kỳ lại quấn quanh eo cô.
[Thiên hoang địa lão*, thì ra là cảm giác như thế này.]
*Thiên hoang địa lão: trời đất già đi, chỉ thời gian qua đi rất lâu, thường dùng để chỉ lời tỏ tình.
Phong Kỳ có một tài khoản weibo công khai, là tài khoản chính thức của chủ tịch Phong thị, trong trang weibo hoàn toàn không có bất cứ thứ gì, là do lúc đầu Sở Dương lập ra. Bây giờ lại xuất hiện một mẩu tin weibo, được gửi tới từ bên kia bờ đại đương, thời gian gửi tin là 11 giờ 30 phút tối.
Ngay hôm sau mẩu tin này đã nhảy thẳng lên tiêu đề của các mặt báo tài chính, giải trí, kinh tế. Toàn là những dòng tin như: dấu chấm hết cho tình sử của chủ tịch Phong thị, khoảnh khắc dịu dàng của người đàn ông sắt đá, hay chủ tịch Phong thổ lộ tấm lòng v.v...
Còn hiện tại chủ tịch Phong của chúng ta đang nắm tay Thanh Nhược đi xuyên qua đám đông.
Hai người tình cờ đến nơi này đúng vào dịp lễ hội, cả khu phố cổ như náo nhiệt hẳn lên, nét mặt mỗi người tới đây đều mang một vẻ rạng rỡ khó tả.
Thanh Nhược chọn mua hai chiếc mặt nạ kỳ lạ, mỗi người đeo một cái, Phong Kỳ nắm tay cô chậm rãi đi trong dòng người đông đúc, xung quanh họ vang lên rất nhiều thứ tiếng khác nhau, phần lớn là tiếng địa phương, đôi khi sẽ nghe thấy ngôn ngữ của những quốc gia khác, đâu đó thấp thoáng vang lên tiếng người nói tiếng Trung mang đến một cảm giác vô cùng thân thiết.
Cảm giác ấy rất kì lạ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thật ấm lòng và lưu luyến.
Ngày về nước hai người mang theo một chiếc vali nhỏ, là những thứ mua dọc đường, chủ yếu gồm đồ đôi và quà lưu niệm. Sở Dương tới đón hai người, anh ta tới cổng ra dành cho VIP xách giùm cả hai vali, còn Thanh Nhược và Phong Kỳ vẫn nắm chặt tay nhau đi chầm chậm phía sau, thong thả đến nỗi dường như vẫn còn đắm chìm trong chuyến du lịch kia.
Đến bãi đỗ xe Thanh Nhược đưa chiếc vali của mình qua, Phong Kỳ rất tự nhiên nhận lấy nhét nó vào cốp xe, còn cô thì đi tới mở cửa sau ngồi vào.
Sở Dương sắp xếp hành lí xong bèn quan sát Phong Kỳ một phen, thấy sếp mình hình như đang rất vui vẻ, anh ta cười nói, “Sếp, tôi thấy ngày mai là sếp có thể đi làm rồi đúng không, nghỉ nhiều như vậy cũng đã đến lúc bắt tay vào làm việc rồi.”
Phong Kỳ khẽ gật đầu, “Cậu sắp xếp đi, mai bảo Tiểu Triệu tới đón tôi.”
Sở Dương nhớ tới lúc mình và bà xã đi hưởng tuần trăng mật*, thực tế chỉ dạo chơi được ở bên ngoài có hai tuần, quả thật là mệt không nhấc nổi người, về nhà nghỉ ngơi mất nửa tháng nữa mới đi làm tiếp được.
*tuần trăng mật: tuần ở đây là tuần trăng, tức 1 tháng theo cách gọi của người xưa.
Phong Kỳ và Thanh Nhược trở về rất đúng thời gian, xem ra mọi chuyện có vẻ rất tốt đẹp.
Phong Kỳ ngồi ghế sau, hắn ngả người ôm lấy eo Thanh Nhược, khẽ dụi vào vai cô hỏi cô buổi tối có muốn ra ngoài ăn hay không.
“Ăn ở nhà đi, thư ký Sở cũng tới nhà ăn bữa cơm nhé?” Thanh Nhược cười hỏi Sở Dương.
Sở Dương nhìn lướt qua kính chiếu hậu, Phong Kỳ hoàn toàn không thèm nhìn anh ta, còn đang bận cúi đầu sửa sang mái tóc cho Thanh Nhược, anh ta gật đầu, “Vậy làm phiền phu nhân rồi.”
Thanh Nhược cười rộ lên: “Không phiền chút nào.”
Nói xong câu này cô lại ngả lưng tựa vào lòng Phong Kỳ, hai người ngồi cùng nhau mà vẫn tay nắm chặt tay, dọc đường luôn thủ thỉ những lời tâm sự, cảm giác như những lời ấy có nói mãi cũng không bao giờ hết.
Dọc đường đi Sở Dương đã liếc nhìn kính chiếu hậu mấy lần rồi, khóe miệng cũng giật giật không ít lần, sao anh ta lại cảm thấy hai người này ra ngoài một chuyến lại càng dính lấy nhau rồi.
Người giúp việc trong nhà đã chờ sẵn, lần lượt ra xách hành lí về phòng cho hai người, Phong Kỳ cúi người lấy dép lê cho Thanh Nhược rồi mới lấy cho mình, Thanh Nhược vịn tay hắn đổi dép, sau đó lại đặt giày của hai người vào trong tủ.
Giữa hai người tồn tại một sự ăn ý không nói nên lời.
Sở Dương mang một ít tài liệu của tập đoàn tới, còn có một vài công việc muốn báo cáo với Phong Kỳ, Phong Kỳ hôn nhẹ lên trán Thanh Nhược bảo cô ở phòng bếp phải cẩn thận một chút, dặn dò vợ mình xong mới mang theo Sở Dương vào phòng làm việc.
Hiệu suất làm việc của hai người rất cao, bàn xong việc chính bèn nói sang mấy chuyện phiếm, Sở Dương nhớ tới mẩu tin weibo Phong Kỳ gửi kia, anh ta cười nói với hắn, “Gần đây có không ít tạp chí muốn phỏng vấn sếp, mẩu tin weibo mấy ngày trước đúng là đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ đâu.”
Phong Kỳ đang lướt web, hắn không ngừng lăn chuột đọc những bài báo viết về mẩu tin ấy, nét cười thấp thoáng trên gương mặt, lại pha chút bất cần khó thấy. Ngón tay hắn gõ nhẹ hai cái xuống mặt bàn, ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh của nữ minh tinh nào đó vừa kết hôn hôm qua, nói, “Tôi muốn bù đắp cho cô ấy một lễ cưới.”
Sở Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua màn hình desktop, đột nhiên hiểu ra, anh ta nhìn ra Phong Kỳ rất nghiêm túc, mỗi khi nhắc tới Thanh Nhược ngũ quan người đàn ông này luôn tràn ngập sự dịu dàng, lần này Phong Kỳ ngã rồi, ngã không đứng lên nổi nữa rồi.
Có lẽ do Sở Dương không đáp lời, Phong Kỳ nghiêng đầu qua cười khẽ một tiếng, hắn rút một điếu thuốc ra châm lửa, “Cậu sắp xếp chuyện này đi, tôi đã sai người làm váy cưới rồi, có lẽ khoảng 3-4 tháng sau là làm xong.”
Sở Dương gật đầu, ghi nhớ thật kĩ chuyện này trong lòng, hơn nữa còn đẩy nó lên vị trí quan trọng nhất, “Sếp muốn mời bao nhiêu người?”
Phong Kỳ mím môi, nghiêm túc nghĩ một lát, sau đó đột nhiên bật cười, “Không mời, lấy danh nghĩa của tập đoàn tuyên bố, những người muốn tới đều là khách, các cậu chuẩn bị nhiều một chút.”
Khóe miệng Sở Dương giật giật, thì ra đàn ông lọt lưới tình lại đáng sợ thế này.
Lúc cả hai xuống tầng dưới, Thanh Nhược đã làm cơm gần xong, Phong Kỳ vào phòng bếp rửa tay rồi giúp cô bưng thức ăn ra, Sở Dương thấy hắn làm vậy nào dám ngồi đó, lập tức đứng lên đi sắp bát đũa.
Khoảng thời gian hai người ở nước ngoài, lúc không muốn ăn đồ ngoại cũng thường đi mua nguyên liệu về khách sạn tự nấu. Cũng đã lâu rồi Sở Dương mới được ăn cơm Thanh Nhược làm, ăn liền ba bát mới liếm mép dừng lại, ăn cơm xong lại ăn thêm mấy đồ tráng miệng nữa mới hài lòng rời đi.
Phong Kỳ tổ chức cho cô một đám cưới thế kỷ, khoảnh khắc chú rể hôn môi cô dâu cả hội trường gần như bùng nổ, Phong Kỳ dịu dàng nâng mặt cô lên, làn môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua vầng trán, lông mi, đôi mắt, trượt nhẹ một đường xuống dưới, vô cùng dịu dàng, vô cùng thành kính, rồi sau đó hôn sâu khiến xung quanh đều tràn ngập tiếng vỗ tay.
Phong Kỳ tiếp nhận một cuộc phỏng vấn, khi nhớ tới đám cưới của mình, hắn chỉ nói một câu duy nhất. “Gả cho tôi, cô ấy chịu thiệt rồi.”
Sau đó người thực hiện cuộc phỏng vấn này đã viết một vài dòng liên quan đến hôn lễ của Phong Kỳ trong bài phỏng vấn như sau, đầu tiên là Phong Kỳ đã tự mình chuẩn bị váy cưới, nhẫn cưới, hội trường, tất cả mọi thứ đều xứng đáng với bốn chữ: đám cưới thế kỷ.
Cuối cùng là viết: [Ngài Phong nói: “Gả cho tôi, cô ấy chịu thiệt rồi.”]
Không biết có bao nhiêu người cảm thấy không thốt lên lời, người đàn ông như Phong Kỳ, cuối cùng lại có một ngày thật lòng muốn dâng cả thế giới tới trước mặt một cô gái.
Ngày đầy tháng con gái Phong Kỳ, Cảnh Thịnh và An Kỳ dắt theo hai bé trai bé gái đã được 3 tuổi tới chúc mừng, Phong Kỳ không cho Thanh Nhược động tay làm việc gì hết, chỉ để cô ngồi ở ghế chủ tọa ôm con, xung quanh còn có một đám người cẩn thận chăm sóc.
Phong Kỳ bị người ta lôi kéo đi khắp nơi uống rượu mừng, chỗ này cách bàn chủ tọa khá xa.
An Kỳ và Phong Kỳ trực tiếp cạn liền ba ly, hai người đều uống vô cùng sảng khoái, An Kỳ cười rất vui vẻ, cô vươn tay đập bốp một cái lên vai Phong Kỳ rất đàn ông, “Phải làm một người ba tốt đấy!”
Tối nay Phong Kỳ uống có hơi nhiều, gương mặt hắn thấp thoáng nét vui mừng, nhìn An Kỳ gật đầu thật mạnh. An Kỳ béo hơn trước kia một chút, lại càng có vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành, cô nắm tay con trai bé bỏng, bé trai nắm tay em gái, bé gái lại nắm tay Cảnh Thịnh.
Cảnh Thịnh lại uống hai ly với Phong Kỳ, quà tặng Cảnh Thịnh và An Kỳ mang tới đã được người phụ trách nhận lấy, hai đứa bé rút từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, ngửa đầu nhìn Phong Kỳ, non nớt nói: “Chú ơi, bọn con tặng cái này cho em ạ.”
Phong Kỳ ngồi xổm xuống nhận lấy món quà, cảm ơn hai đứa bé thật nghiêm túc rồi cẩn thận nhét hộp quà vào túi áo.
______
Con gái yêu của Phong Kỳ thừa hưởng sự bá đạo và vô lễ của hắn, từ nhỏ đã là một nữ thổ phỉ tiếng tăm lừng lẫy.
Cô bé sợ Thanh Nhược nhất, nhưng may là luôn có Phong Kỳ giúp cô bé gạt mẹ, chỉ có ở trước mặt Thanh Nhược mới giả vờ ngoan ngoãn, sau lưng mẹ thì nghịch còn hơn khỉ.
Thế rồi một hôm Phong Niệm Nhất 9 tuổi đánh cho tiểu minh tinh nhà người ta một trận tơi bời khói lửa, đương nhiên không phải cho cô bé tự mình ra tay, cô bé chỉ ra lệnh cho hai vệ sĩ cao lớn vạm vỡ xông tới đánh thôi.
Vệ sĩ Phong Kỳ chọn cho con gái, điều kiện đầu tiên là phải trung thành, bảo đi đằng Đông không đi đằng Tây.
Và thế là hai vệ sĩ vạm vỡ không chút do dự đánh con gái nhà người ta phải nằm cả tháng trong bệnh viện.
Khoảng thời gian trước đây minh tinh kia từng có chút scandal với Phong Kỳ, có một tấm ảnh chụp hai người đi từ trong khách sạn ra, sau đó cô này đã bị Phong Niệm Nhất đánh cho một trận phải nằm viện, bệnh viện thiếu chút nữa là bị cả đám phóng viên truyền thông đạp đổ.
Phong Niệm Nhất tự biết đã gây họa bèn lập tức xông tới Phong thị, cả tập đoàn không ai dám ngăn cản cô bé, tính ra chỉ có mỗi Sở Dương, nhưng anh ta lại chỉ có mỗi một đứa con trai, mức độ chiều chuộng Phong Niệm Nhất chẳng thua kém gì Phong Kỳ.
Phong Niệm Nhất đẩy thẳng cửa phòng họp ra, cũng không thèm nhìn đến mọi người đang họp bên trong, đứng ngay trước cửa hét toáng cả lên, “Ba ơi, con đánh con hồ ly tinh kia phải nằm viện rồi, mau cứu con, bằng không mẹ nhất định sẽ đánh chết con mất.”
Lúc Phong thị mở cuộc họp mọi người đều phải để điện thoại ở chế độ im lặng, hiện tại cả phòng họp còn chưa biết tin tức đang sôi sục ngoài kia.
Phong Kỳ ngồi ở vị trí chủ tọa, hắn cưng chiều nhìn con gái mình gương mặt đỏ bừng mặc váy công chúa, đứng dậy đi về phía cô bé, “ Bé ngoan, hồ ly tinh là ai vậy?” Hoàn toàn không tìm đúng điểm quan trọng.
Phong Niệm Nhất được Phong Kỳ ôm lên, hai tay cô bé vòng quanh cổ hắn, cái miệng nhỏ nhắn lên án, “Chính là cái cô lần trước lừa ba đi ăn cơm kia, xấu còn hơn cả môn thần nữa.” Nói xong Phong Niệm Nhất mới nhớ ra việc chính, cô bé lã chã chực khóc nói với Phong Kỳ, “Ba ơi, mẹ sẽ đánh con mất, ba mau cứu con.”
Phong Kỳ thơm má cô bé, “Đừng sợ, có ba ở đây, mẹ sẽ không đánh con đâu.”
Mục đích đã đạt được, Phong Niệm Nhất rất vui vẻ, cơ thể nhỏ bé vặn vẹo chui khỏi lòng Phong Kỳ nhảy xuống dưới, vẫy vẫy tay, “Vậy con đi trước nhé ba.”
Xoay người đi không chút do dự.
Mọi người trong phòng họp đều cảm thấy không còn lời nào để nói, nhưng hiển nhiên tình huống như vậy đã không phải là lần đầu tiên, mọi người rất bình tĩnh tiếp tục cuộc họp.
Vệ sĩ nghe lời Phong Niệm Nhất là sự thật, nhưng họ ra tay cũng rất có chừng mực, Phong Kỳ xử lý cuộc họp xong mới bảo thư ký báo cáo tình huống.
Bộ phận PR của Phong thị không phải là hạng ăn không ngồi rồi, Phong Niệm Nhất còn chưa tới cửa tập đoàn là họ đã bắt đầu xử lý sự việc.
Phong Kỳ chẳng hề quan tâm đến những chuyện này, điều duy nhất khiến hắn đau đầu là phải làm sao để bảo vệ Phong Niệm Nhất thoát được một trận đòn.
Trong gia đình hắn luôn đóng vai chính diện, còn Thanh Nhược luôn sắm vai phản diện, hình tượng cha nghiêm mẹ hiền hoàn toàn bị đảo lộn trong nhà họ, lần này Phong Niệm Nhất gây chuyện như vậy nhất định là Thanh Nhược đã biết rồi, không kịp giấu nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phong Kỳ quyết đoán về nhà sắp xếp hành lý rồi sau đó đi thẳng đến đài truyền hình chờ Thanh Nhược, Thanh Nhược quay show xong còn chưa kịp hùng hổ lao đi tìm Phong Niệm Nhất đã bị Phong Kỳ vừa dỗ vừa lừa mang lên máy bay tư nhân, mỹ danh là khởi hành trước chuyến du lịch mỗi năm của hai người.