Tề Thịnh Quang rửa ảnh ở phòng làm việc công cộng trong trường, tiếng chuông báo tin nhắn di động vang lên, hắn đã cài đặt riêng, chỉ có tin nhắn của cô thì di động mới có tiếng chuông nhắc nhở.
“Hội Học Sinh bảo mình đến tìm hiểu tin tức. Ảnh chụp đã rửa xong chưa?”
Thật đúng là, không biết khách sáo.
Khóe miệng Tề Thịnh Quang cong lên, buông đồ vật trong tay nhắn tin trả lời cho cô, “Mình đang ở phòng làm việc, cậu có thể tự đến đây xem.”
Cô nhắn lại ngắn gọn rõ ràng: Được.
Phòng làm việc là nơi chuyên dùng của ngành nhiếp ảnh, sinh viên ngành nhiếp ảnh ra vào bằng thẻ sinh viên, Thanh Nhược tới cửa, bị quản lý viên cản lại.
Cô gọi điện thoại cho hắn.
“Ừm?” Tề Thịnh Quang nhận điện thoại, một âm tiết mang chút giọng mũi, không hiểu sao lại khiến lỗ tai ngứa ngáy.
Thanh Nhược đối mặt với quản lý viên, tươi cười hữu hảo ngoan ngoãn, lời nói lại nghiến răng nghiến lợi, “Mình ở cửa, vào không được, cậu ra đây.”
“Ha ~” Tề Thịnh Quang tùy ý cười một chút, “Ngại quá, quên mất, cậu không phải ngành nhiếp ảnh.” Câu giải thích này một chút thành ý cũng không có.
Quên? Sao có thể quên, hiển nhiên chính là cố ý.
Tề Thịnh Quang vào phòng làm việc này đều là nhờ quen mặt, thiên tài nổi danh ngành nhiếp ảnh, chỉ mới năm ba, ở bên ngoài đã có chút danh khí, nếu có đơn đặt hàng trong trường, thì người đầu tiên được nghĩ đến là hắn, bên ngoài cũng có không ít đơn tìm hắn.
Quản lý viên cười trêu chọc Tề Thịnh Quang, “Nếu biết là tới tìm cậu tôi đã để cho cô ấy vào.”
Tề Thịnh Quang ôn tồn lễ độ, đi tới cầm lấy sổ đăng ký trên bàn, làm như không thấy vẻ mặt muốn tám chuyện của quản lý viên, nói đùa, “Lần sau tôi đưa thẻ của đệ tử cho cô ấy.”
Thanh Nhược ở bên cạnh nghe hai người mỗi người một câu mà xấu hổ.
Hắn đăng ký xong dẫn cô đi vào bên trong, Thanh Nhược giơ tay nhéo eo hắn, từng câu từng chữ gọi hắn, giọng nói tóe lửa, “Tề Thịnh Quang!”
“Ừ.” Tề Thịnh Quang rũ mắt, trở tay ra sau cầm bàn tay cô đặt trên eo hắn.
Cô định rút ra, hắn nắm chặt hơn nữa, tay còn lại lấy thẻ sinh viên từ trong túi ra đưa cho cô, “Đây này, lần sau đến có thể dùng của mình.”
Trên má cô nổi lên một tầng đỏ ửng, quay đầu đi không nhận thẻ sinh viên của hắn, nhỏ giọng nói không mấy tự tin, “Xì, ai lần sau còn muốn tới.”
Tề Thịnh Quang mỉm cười, tay cô còn bị hắn nắm, hắn mở lòng bàn tay cô ra, nhét thẻ sinh viên vào, thuận theo lời cô bao dung đáp, “Được, lần sau không tới, vậy có thể trước giữ giúp mình được không?”
Thanh Nhược nhấp môi quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm của hắn mang theo ý cười dịu dàng cũng nhìn cô, môi cong lên, trên đỉnh đầu có ánh đèn ấm áp tỏa xuống.
Tựa như, sẽ tỏa sáng.
Ảnh hắn rửa chia làm hai phần, một phần là chụp ba người nọ, một phần là chụp cô.
Kết quả một phần chụp cô còn muốn nhiều hơn ba người nọ.
Tề Thịnh Quang đứng ở cạnh bàn chọn ảnh, lựa mười mấy tấm ảnh cô bỏ vào phần kia.
Hắn cất vào trong túi đưa cho cô, “Có thể đem về đưa bọn họ.”
Thanh Nhược vẻ mặt phát ngốc nhìn hắn, theo bản năng vươn tay ra tiếp nhận, chỉ chỉ mình lại chỉ chỉ ảnh chụp hắn còn cầm trong tay, há miệng thở dốc không nói nên lời.
Tề Thịnh Quang lấy túi của mình, bỏ xấp ảnh trong tay vào trong túi, “Đi thôi.”
Thanh Nhược nuốt một ngụm nước miếng, rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói, “Nè, cậu muốn đem mấy tấm ảnh chụp mình kia đi đâu, hơn nữa mấy bức cậu vừa chọn thật khó coi.”
Tề Thịnh Quang đưa tay xoa xoa tóc cô, khóe mắt cong lên có chút tà khí, không trả lời mà hỏi lại, “Ừm? Cậu cảm thấy mình muốn mang đi đâu?”
Thanh Nhược lại nuốt một ngụm nước miếng, lùi về sau cách hắn xa một chút, “Ấy...... Mình làm sao biết được......” Thanh âm càng nói càng nhỏ, nói đến sau cùng liền quay mặt đi.
Hắn vươn tay kéo tay cô, cô muốn rụt tay lại, hắn nắm hơi chặt, lòng bàn tay hắn có mồ hôi, dính vào trên bàn tay lạnh lạnh của cô hình thành cảm giác kỳ quái.
Giọng hắn có chút run, lại nhìn thẳng phía trước nỗ lực để bản thân bình tĩnh, “Đi thôi, thời gian không còn sớm, một lát nữa ký túc xá đóng cửa.”
“Ừm ~” Cô thấp giọng lên tiếng, cúi đầu đi theo hắn ra ngoài.
Tới cửa, quản lý viên nhìn thấy hai người nắm tay ra tới, ồ một tiếng thật dài, ẩn chứa ý cười rõ ràng.
Thanh Nhược cúi đầu bước nhanh hơn, Tề Thịnh Quang nhìn nhân viên quản lý cười cười, nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng bàn tay lại tràn ra càng nhiều mồ hôi nóng.
Ký túc xá nam và ký túc xá nữ không cùng đường, đến giao lộ, Thanh Nhược huơ huơ tay hắn, không ném ra được, cúi đầu nhìn mũi chân mình, “Mình, mình đi trở về......”
“Ừ.” Tề Thịnh Quang lên tiếng, kéo cô đi về phía ký túc xá nữ, “Mình biết, mình đưa cậu đi.”
Thanh Nhược nghiêng đầu nhanh chóng nhìn hắn một cái, sắc mặt hắn thong dong, nụ cười vừa ôn hòa vừa bao dung, nhìn văn nhã thỏa đáng, có điều, vành tai hồng hồng.
“Đến rồi......”
Thanh Nhược mở miệng, dừng bước chân.
Tề Thịnh Quang cũng đứng lại, “Mình biết.” Hắn nhìn cửa ký túc xá sau lưng cô, có chút tiếc nuối, “Trường này không thể lớn hơn một chút ư?”
Thanh Nhược cười trộm, ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh liếc hắn một cái, “Cậu muốn đi bao lâu nữa đây.”
Tề Thịnh Quang cười, không trả lời.
Cô rút tay ra, đầy mồ hôi, đều là của hắn, nóng nóng ẩm ẩm, thuận tay liền lau trên áo sơmi hắn.
“Nóng chết đi được.” Vừa chà vừa bĩu môi oán giận.
Tề Thịnh Quang cúi đầu nhìn cô, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở......
Cô cầm theo túi ảnh chụp, xoay người muốn đi, Tề Thịnh Quang vươn tay giữ chặt cánh tay cô.
Thanh Nhược nghiêng người, “Mình phải đi về.”
“Mình biết.” Hắn mím môi, thở ra một cái như là hạ quyết tâm mở miệng, “Mình giúp cậu chụp nhiều ảnh như vậy, không có quà cảm ơn gì sao?”
Thanh Nhược trừng mắt liếc hắn một cái, dậm dậm chân, “Đây là ngành tụi mình ở Hội Học Sinh nhờ cậu chụp, nói nữa bọn họ không phải đã cho cậu quà cảm ơn rồi sao.”
Tề Thịnh Quang nâng túi trong tay lên, quơ quơ, “Đó là bọn họ cho, còn của cậu đâu?”
Trong cái túi kia, bây giờ toàn là ảnh chụp của cô.
Tầm mắt Thanh Nhược dừng ở trên cái túi đang đong đưa, trong nháy mắt đỏ mặt, “Ai nha ~”
Tề Thịnh Quang cười rộ lên, “Cảm ơn một chút có được không?”
Thanh Nhược xoay người lại mặt đối mặt với hắn, cúi đầu nhìn mũi chân hắn, “Vậy cậu nói đi, cảm ơn thế nào.”
“Ừm......” Một chữ kéo dài, những gì hắn muốn nói lại dừng ở yết hầu.
Đôi mắt đột nhiên trừng lớn.
Người trước mặt vừa nhón mũi chân lên hôn trán hắn một chút đã lạch bạch chạy xa, góc váy đong đưa tựa hồ treo lên trái tim hắn, lắc lư trong không trung.
Tề Thịnh Quang sững sờ đứng tại chỗ, vẫn không hề nhúc nhích.
Thanh âm cô truyền đến từ tầng hai ký túc xá, “Tề Thịnh Quang! Cậu nhanh trở về đi!”
Kiêu kỳ, có chút thẹn thùng tức giận.
Rồi sau đó lộc cộc lên cầu thang chạy mất.
Tề Thịnh Quang hoàn hồn, giơ tay sờ sờ trán mình.
Môi cô cũng lạnh lạnh, giống như khối băng đột nhiên dán lên, mang theo hơi thở sạch sẽ đến mức tận cùng, hắn một chút đều không cách ứng, dường như còn có chút vui mừng như có như không.
Tề Thịnh Quang hơi hoảng hốt trở về ký túc xá, sau đó hoảng hốt đổi màn hình điện thoại, màn hình máy tính, toàn bộ đổi thành ảnh của cô.
Ảnh chụp trong túi, đặt phía dưới gối đầu.
Phía dưới gối đầu.
Ừm, Tề Thịnh Quang rửa mặt xong lại nằm trên giường sờ sờ trán mình, không nóng, không có bệnh, vậy thì chỉ có thể là trúng tà rồi.
Ảnh chụp lần này cho ngành trang phục, hắn bỏ tâm huyết, ngành trang phục cũng đủ sức lực mãnh liệt tuyên truyền một đợt, trong lúc nhất thời ngành trang phục ồn ào đến bốc lửa.
Vài nhà và đơn vị xí nghiệp có hợp tác thực tập cùng trường học đều tỏ thái độ, số lượng thực tập sang năm có thể tăng thêm một ít.
Bộ váy dạ hội mà Thanh Nhược mặc đã được bán, giá không thể nói là cao, nhưng cũng là một chuyện khiến người ta vô cùng cao hứng.
Người thiết kế bộ váy kia là một nam sinh, sau khi có được tiền lại thêm vào một khoản của mình, chuẩn bị mời bạn bè ăn cơm ca hát.
Người phụ trách của Hội Học Sinh gọi điện thoại cho Tề Thịnh Quang, mời hắn cùng đi.
Tề Thịnh Quang nghe thấy loại tụ tập này liền theo bản năng muốn từ chối, lại nhớ tới sắp nửa tháng rồi không được gặp người ta, mím môi đem lời cự tuyệt nuốt ngược vào, “Khi nào?”
“Thứ Bảy, cơm chiều hẹn nhau lúc 5 giờ.”
Hắn không trả lời, người phụ trách Hội Học Sinh vẫn có vài lần nghe nói về vị Tề Thịnh Quang đại danh đỉnh đỉnh trong trường này, có chút thói ở sạch, hơn nữa trong khoảng thời gian này nhận đơn hàng, theo một nhóm minh tinh, đi nơi khác chụp chân dung.
“Thịnh Quang, nếu ngày đó cậu có việc thì có thể đổi một ngày khác......”
Tề Thịnh Quang cười rộ lên, “Đừng nói vậy chứ.” Hắn nhớ lại bảng giờ giấc của mình, “Có khả năng mình không đến kịp cơm chiều, tận lực đến tham gia hoạt động buổi tối vậy, đến lúc đó mình gọi điện thoại cho cậu.”
Người phụ trách nghe hắn nói thiệt tình, cảm thấy Tề Thịnh Quang không chỉ thoạt nhìn là công tử nhẹ nhàng, trên thực tế cũng là một người biết thông cảm dễ ở chung.
“Được, vậy đến lúc đó lại liên hệ.”
Sắp đến lúc phải cúp điện thoại, Tề Thịnh Quang mới mở miệng, nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Thanh Nhược sẽ đi phải không?”
Đều là nam nhân, nháy mắt hiểu rõ, người phụ trách cười ha hả, “Cần thiết phải đi, mình đảm bảo lúc cậu tới có thể nhìn thấy cô ấy.”
Tề Thịnh Quang nuốt một ngụm nước miếng, cũng không giải thích, chỉ là nhẹ giọng nói cảm ơn, “Được, vậy đến lúc đó phiền cậu rồi.”
Sau khi Tề Thịnh Quang kết thúc công việc thì ngay lập tức chạy thẳng đến sân bay, trở lại kinh đô không chờ xe buýt ở sân bay mà trực tiếp đi taxi đến trường học.
Hắn gọi điện thoại cho bạn học ở Hội Học Sinh, vừa mới trở lại ký túc xá dẹp hành lý, thở hổn hển hỏi, “Các cậu ở đâu, bây giờ mình đến có tiện không?”
Bên kia tiếng nhạc đinh tai nhức óc, dần dần nhỏ lại, “Tiện chứ tiện chứ, tụi mình đều đang chờ cậu, đến đây đi.”
Tề Thịnh Quang thay quần áo, đi tới cửa lại lui về ký túc xá soi gương xử lý tóc một chút.
Bạn cùng phòng từ lúc khai giảng đến giờ đã vô cùng quen thuộc với gương mặt kinh động thần tiên kia của Tề Thịnh Quang, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy hắn thái độ nghiêm túc như vậy muốn ra cửa mà lăn lộn chính mình, giống như là đi hẹn hò.
Cậu ta một bên xem diễn một bên cầm sáp chải tóc lại đây quơ quơ trước mặt hắn, “Nha ~ Cô nương nhà ai mà có thể làm thầy Tề của chúng ta không tự tin như vậy.”
Tề Thịnh Quang nhìn sáp chải tóc do dự hai giây, nhận lấy, sau đó tay chân vụng về bắt đầu vuốt lên tóc, cẩn thận nhìn chằm chằm gương, lời nói hơi đứt quãng, “Người ca hát trên sân khấu lần trước, Thanh Nhược.”
Bạn cùng phòng lập tức kêu quác quác, “Trời ơi! Nữ thần nha!” Nháy mắt chạy lại tủ bắt đầu tìm quần áo, “Không phải nói là tụ hội của ngành trang phục sao? Mang mình theo mang mình theo!”
Tề Thịnh Quang liền đen mặt.
Bạn cùng phòng đã thay áo sơmi, đang cởi quần, “Không hy vọng có được nữ thần, làm tình địch với cậu quá khổ, trở thành bạn với nữ thần cũng được! Đi đi đi!”
Thì thôi...... Cũng có thể.
Tề Thịnh Quang rửa sạch tay, lau khô, ung dung thong thả đi ra, mở cửa ký túc xá, bạn cùng phòng mới mặc quần được một nửa, một ống quần còn ở bên ngoài, ngữ khí của hắn thật hữu hảo, “Ừ, vậy cùng đi.”
“Rầm.” Cửa ký túc xá đóng lại.
“Mẹ kiếp!” Tiếp sau đó là tiếng vang luống cuống tay chân.
Bạn cùng phòng thở hồng hộc xuống cầu thang đuổi theo Tề Thịnh Quang phong độ nhẹ nhàng, dựng ngón giữa với bóng dáng hắn.
Địa điểm tụ hội cách trường học không xa, hai người ra cổng trường gọi taxi, không tới năm phút đồng hồ đã đến.
Người phụ trách của Hội Học Sinh lúc nãy gọi điện thoại nói xuống dưới cửa chờ hắn, kết quả Tề Thịnh Quang xuống xe liền nhìn thấy, tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều, là cái cô nàng mà nửa tháng qua mỗi ngày trước khi ngủ sau khi tỉnh dậy hắn đều nghĩ đến kia.
Cô đang cúi đầu chơi điện thoại, có lẽ là nghe được tiếng xe taxi, ngẩng đầu nhìn qua.
Trông thấy hắn liền mí mắt cong cong cười rộ lên, cô bỏ điện thoại vào túi xách vừa đi về phía hắn, vừa mở miệng gọi, “Tề Thịnh Quang ~”
Tề Thịnh Quang phát hiện, tên của hắn thật sự rất êm tai.
“Nữ thần!”
Thật mẹ nó gây mất hứng.
Tề Thịnh Quang bước rộng hơn, hai bước đã bỏ đứa bạn cùng phòng gây mất hứng ở sau lưng, đi thẳng qua lập tức dang hai tay ôm lấy cô.
“!!”
“!!”
Không cho cô thời gian kinh ngạc, Tề Thịnh Quang trực tiếp cúi đầu, hôn lên môi cô.
“......” Bạn cùng phòng vô cùng ngơ ngác......
Cô cũng là dáng vẻ quay cuồng chẳng hiểu gì, Tề Thịnh Quang buông môi cô ra, lại hôn lên trán, ôm chặt người trong lòng, lời lúc nãy muốn nói đều nuốt xuống, cau mày hỏi cô, “Sao nhiệt độ cơ thể lại thấp như vậy?”
Đầu tháng chín, cô mặc váy, cả người đều lạnh, ngay cả môi cũng lạnh nốt.
Thanh Nhược cắn răng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt long lanh, hai tay nắm hai sườn áo hắn.
Tề Thịnh Quang nhìn dáng vẻ không trả lời được gì của cô, thở dài, xoa đầu cô, “Số phòng là bao nhiêu?”
Thanh Nhược chớp mắt, còn ở trạng thái quay cuồng.
Tề Thịnh Quang chọt chọt chóp mũi cô, một tay ôm eo cô một tay lấy điện thoại gọi cho người phụ trách Hội Học Sinh.
“Ừ, mình tới rồi, gặp được Thanh Nhược, cậu xuống dưới một lát, mình còn có một bạn học, cậu giúp mình dẫn cậu ấy lên trước đi.”
Bạn cùng phòng ngơ ngác lúc này mới đi đến, chỉ vào Tề Thịnh Quang, “Cậu......”
Tề Thịnh Quang cúp điện thoại, ánh mắt ôn hòa nhìn qua, “Hả?”
Bạn cùng phòng ngậm miệng.
Người phụ trách Hội Học Sinh vừa xuống dưới liền bắt gặp hình ảnh bông hoa ngành bọn họ bị Tề Thịnh Quang ôm trọn vào trong lòng.
“Ồ!” Tuy rằng anh ta muốn có quan hệ tốt với Tề Thịnh Quang, sau này giúp bọn họ chụp ảnh, nhưng không có nghĩa, điều kiện để có mối quan hệ tốt là bọn họ bị mất bông hoa xinh đẹp của ngành.
Một tay Tề Thịnh Quang ôm eo cô, nửa người Thanh Nhược dán sát vào hắn, dục vọng chiếm hữu nồng đậm ập vào trước mắt, hoàn toàn là tư thái tuyên bố chủ quyền vô cùng chân thật đáng tin.
Ngoài mặt hắn vẫn khách khí lễ phép gật gật đầu giới thiệu bạn cùng phòng với anh ta một chút, “Cậu dẫn cậu ấy đi lên trước, mình cùng Tiểu Nhược đi mua vài thứ, một lát nữa lại đây.”
Ông trời ơi! Sao đã gọi là Tiểu Nhược rồi! Mẹ kiếp, từ nãy đến giờ mới vài phút, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Người phụ trách Hội Học Sinh vẻ mặt ngây ngốc gật gật đầu, dẫn bạn cùng phòng của Tề Thịnh Quang đi lên, đến cầu thang đột nhiên nhớ tới, “Bọn họ ở bên nhau khi nào?”
Bạn cùng phòng nhìn anh ta, ngây ngô cười hai tiếng, “Mình nghĩ, là năm phút trước, tên cầm thú Tề Thịnh Quang kia vừa xuống xe liền tiến lên cưỡng hôn nữ thần của mình!”
“......” Nội tâm người phụ trách Hội Học Sinh đã hỏng mất, anh ta không nên để Thanh Nhược đi xuống chờ hắn.
Đây không phải là thả dê vào miệng cọp sao.
Cẩu độc thân nam của toàn ngành, mình vô cùng xin lỗi các cậu.
**
Lúc gặp em,
Tôi đột nhiên hiểu được cảm xúc kỳ lạ mỗi ngày kia gọi là gì.
Nhớ nhung.