Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Chương 90: Chương 90: Ung Khôn Đế (3)




Ung Khôn Đế dẫm lên một đường tiếng vấn an vào Thanh Minh Điện, Thanh Nhược đang chống cằm ngồi phát ngốc trong đình.

Bị tiếng vấn an kéo suy nghĩ trở lại, khóe miệng mang theo ý cười tự nhiên, cũng không ra ngoài nghênh đón, cứ ở trong đình rồi từ trên ghế đứng lên hành lễ với hắn.

Ung Khôn Đế xua xua tay miễn lễ, Đức Chí đi theo phía sau hành lễ cho Thanh Nhược xong thì lấy xuống áo khoác trên người Ung Khôn Đế, Như Ý và Linh Lung đều đứng cạnh đợi lệnh, nhưng cũng chưa vươn tay cầm giúp, mà là để Đức Chí tự mình móc lên nơi chuyên thiết kế cho việc treo áo khoác.

Bên ngoài tuyết rơi, Ung Khôn Đế một đường ngồi ngự giá* mà đến, tới cửa thì đi vài bước vào, tiểu thái giám chạy chậm bung dù cho hắn, trên đỉnh đầu vẫn dính một ít bông tuyết.

*Ngự giá: convert ghi là đế đuổi đi (?), chắc là kiệu có lọng vàng thêu hình rồng để che mưa nắng, có đội quân tiền đạo và hậu hổ đi theo hộ tống.

Vào đình, lúc này đã tan ra thành nước, đọng trên những lọn tóc đen nhánh của hắn, trong suốt sáng lấp lánh.

Trên bàn bày khay trà, Thanh Nhược rót trà cho hắn và Đức Chí, “Bệ hạ đã dùng cơm chưa ạ?”

Ung Khôn Đế gật gật đầu, nâng chén uống một ngụm trà, độ ấm vừa vặn trong phạm vi răng môi có thể tiếp thu, tuy thân thể không sợ lạnh, nhưng mới từ trong tuyết đến, xúc cảm như vậy hơn nữa còn cả hương trà quanh quẩn trong miệng thật sự vô cùng thoải mái.

“Cung thống lĩnh và Cung phu nhân nửa tháng sau là sẽ có thể vào kinh.” Giọng Ung Khôn Đế mang theo chút ý cười nhàn nhạt nói cho nàng tin tức này.

Đôi mắt Thanh Nhược sáng trong, khuôn mặt nhỏ lại đột nhiên xụ xuống, khổ sở nghẹn ra hai chữ, “Thôi rồi.”

Giữa hai người là một cái bàn, khoảng cách không xa, Ung Khôn Đế thấy dáng vẻ uể oải không phấn chấn của nàng, cong ngón tay gõ gõ lên bàn, “Hồ nháo đủ rồi, bây giờ biết sợ?”

Thanh Nhược bẹp bẹp miệng, hiển nhiên lười trả lời vấn đề này.

Phụ mẫu hồi kinh, nghĩa là tin tức nàng tiến cung tuyệt đối không giấu được, đến lúc đó, hoặc là Cung phu nhân vọt vào cung tới hành hung nàng một trận, hoặc là phụ thân trực tiếp truyền lệnh bảo nàng trở về.

Chuyện này, Ung Khôn Đế cũng không giúp được rồi.

Từ sau cái ngày vào Thanh Minh Điện quen biết vị Cung Thanh Nhược này, Ung Khôn Đế cách vài ngày hoặc nửa tháng là sẽ qua ngồi chơi một chút.

Nói chuyện với nàng, không uổng sức lực, không cần dài dòng, vừa nói mấy câu nàng đã hiểu, có thể tiếp tục trò chuyện, cách suy nghĩ và cách lý giải của nàng trong hai tháng này cho Ung Khôn Đế không ít cảm xúc, đối với một vài cải cách mới định thi hành vào đầu xuân năm sau cũng có điều chỉnh và thay đổi.

Cho nên hiện tại, quan hệ giữa hai người vô cùng hòa hợp, có loại cảm giác người bạn tốt có thể tâm sự và tán gẫu.

Ung Khôn Đế tất nhiên biết chuyện nàng giấu diếm phụ mẫu tiến cung, cửa ải cuối năm kết thúc, các vị huynh trưởng của nàng năm nay đóng giữ ở bên ngoài, còn phụ mẫu hồi kinh nhận lệnh cũng như dâng lễ trong năm cho trưởng bối Cung gia.

Lúc này nàng sợ hãi cũng là bình thường.

Chỉ là Ung Khôn Đế chưa từng hỏi nàng vì sao lại phải tiến cung.

Cho nàng đường sống, nguyện ý nói thì nói, không muốn, phụ mẫu nàng lại tức giận, nếu nàng nhất quyết ở trong cung, hắn che chở nhiều nhất cũng chỉ bị nhắc mãi vài câu.

Xem cái dáng vẻ này, cau mày hệt như có khổ đại cừu thâm, khuôn mặt nhỏ nhăn tít lại, đôi môi xinh đẹp tinh xảo cong xuống, thế mà ánh mắt lại sáng trong vui vẻ.

Sợ hãi, nhưng phụ mẫu trở về, nàng phần nhiều vẫn là cao hứng.

Ung Khôn Đế nâng chén trà, tầm mắt dừng trên gương mặt nàng, nhìn biểu tình thú vị sinh động dạt dào tựa như biết nói của nàng.

Hoàng cung này, nơi có thể bồng bột tức giận nhất chính là Thanh Minh Điện đây.

Dựa vào lưng ghế phía sau, Ung Khôn Đế nhàn hạ phân phó, “Đi, đàn cho trẫm nghe một khúc.”

Cầm nghệ* của Thanh Nhược, có lần hắn đến đúng lúc nàng đang đánh đàn, không chuyên nghiệp tinh tế như Linh Lung, có nhiều chỗ sai, nhưng mà, thật sinh động, cho dù là ca khúc đã nghe qua hay chưa từng biết, ở nơi nàng, dường như sẽ tỏa ra sức sống chân thật, nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy theo từng tiếng đàn là đứa trẻ chơi đùa dưới bóng cây hoặc là thiếu nữ thanh tú dịu dàng, tựa vào cửa sổ ngóng trông người trong lòng đến.

*Cầm nghệ: kĩ năng chơi đàn, giống như cờ nghệ.

Ung Khôn Đế muốn biết, lúc này ca khúc nàng đàn sẽ như thế nào.

Thanh Nhược giương mắt nhìn hắn, vẫn bĩu môi, hiển nhiên rất bất mãn bây giờ hắn còn sai nàng, đứng dậy lười biếng hành lễ, giọng nói có chút thở phì phì, “Vâng, bệ hạ, thần nữ tuân lệnh.”

Quả nhiên là tức giận, Ung Khôn Đế chẳng cần nhìn nàng cũng biết.

Đài đàn ở vị trí dựa vách tường, trên ghế đánh đàn cũng trải đệm mềm vô cùng thoải mái.

Mười ngón tay thon dài đặt lên đàn.

Tiếng đàn vang lên, Ung Khôn Đế nhắm hai mắt lại.

Cô bé nhỏ, nghịch ngợm, quái đản lại khiến người ta yêu thương, luôn rạng rỡ nở nụ cười toe, gây ra họa, sợ hãi nhưng tâm tâm niệm niệm vẫn là nhà.

Ung Khôn Đế nhắm mắt cong cong môi, không biết là vui vẻ hay trào phúng, tiếng đàn mà thôi, hắn lại có thể nghe ra nhiều thứ như vậy, hắn nhớ rõ hắn đã từng thuận miệng hỏi Đức Chí, cầm nghệ của Cung Thanh Nhược, Đức Chí thì không cần nghi ngờ, nếu hắn mở miệng hỏi, Đức Chí vô cùng nghiêm túc trả lời.

Chẳng qua cũng chỉ có hai chữ, “linh khí“.

Mà tại sao hắn, có thể nghe ra nhiều thứ như vậy.

Ung Khôn Đế mở mắt nhìn qua. Nàng còn đang đánh đàn, tay đặt trên dây đàn linh hoạt di chuyển, cơ thể cũng không đoan chính như người nữ chơi đàn tầm thường, hơi có chút hương vị lười biếng, nửa híp mắt, mái tóc mượt mà xõa sau lưng, tựa một chú mèo ngủ gật khi sưởi nắng.

Kết thúc một khúc, Thanh Nhược khẽ thở ra xả giận, tầm mắt dừng trên thân đàn, ẩn chứa dịu dàng.

Ngẩng đầu lên, Ung Khôn Đế nhìn nàng, giọng điệu cũng rất ôn hòa, “Nói đi, có cần trẫm giúp ngươi hay không?”

“Cần ạ!” Thanh âm trong trẻo không hề do dự.

Lúc nhỏ Ung Khôn Đế tập võ, yêu cầu của sư phụ rất nghiêm khắc, ban đêm luyện tập trong mật thất, đối diện là từng hàng nến, hắn phải khống chế được chưởng phong, một đống nến đang cháy, chỉ có thể có một cây bị chưởng phong dập tắt.

Thất bại vô số lần, lặp đi lặp lại vô số lần.

Mà lúc này, ngọn nến phải tự hắn thắp lên.

Thường xuyên một mình ở mật thất trong đêm tối, thắp từng ngọn nến một, bởi vì chuyên chú, khi đó tầm mắt vẫn luôn dừng trên nến.

Lúc lửa dẫn vào tim nến sẽ có một tiếng phốc rất nhỏ, rồi sau đó ngọn lửa nhỏ màu lam càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành đỏ cam.

Toàn bộ quá trình chẳng qua chỉ là vài giây, nhưng bởi vì lúc đó hết sức tập trung, có thể nhìn ra từng diễn biến nhỏ.

Đôi mắt của nàng, nháy mắt sáng lên tựa những vì sao trên bầu trời.

Lóe sáng lại không chói mắt.

Giữa một màu đen nhánh lan ra một tầng sáng rọi, như là hắc thủy tinh.

Rõ ràng không giống màu của ngọn lửa, Ung Khôn Đế lại vào lúc này, trong đầu nhanh chóng nhớ lại quá trình ở mật thất lần lượt thắp lên từng ngọn nến lúc tập võ khi còn bé.

Đầu ngón tay thật ngứa, Ung Khôn Đế cũng không kiềm nén, ngón tay cái và đầu ngón trỏ tay phải chà xát lẫn nhau, có một vết chai mỏng.

Cong cong môi, Ung Khôn Đế gật gật đầu, xem như đồng ý, che chở nàng, bảo hộ chu chu toàn toàn.

Kỳ thực mặc dù không nói ra, Ung Khôn Đế cũng muốn che chở nàng, trước kia không hỏi, chẳng qua là sợ nàng mới hơn mười tuổi, đúng lúc lòng tự trọng rất mạnh, nhưng giờ thì ngược lại, vừa được nghe nàng đàn, hắn liền muốn hỏi.

Buổi tối Ung Khôn Đế xử lý chính vụ xong, ra khỏi chính vụ điện, trước cửa có tiểu thái giám và cung nữ đang quỳ, hắn biết được mấy người, là đại nha hoàn bên người các phi tử, còn có hai ma ma cũng quỳ.

Ban ngày tuyết cứ rơi suốt, trước bữa tối một lúc mới ngừng, không cần biết trận tuyết lớn bao nhiêu, nhưng ở cửa chính vụ điện cũng sẽ không có tuyết đọng, tuy vậy vẫn giá rét như cũ.

Cạnh người họ đều có chậu than đang thiêu, nhưng ai cũng gần như bị lạnh đến sắc mặt trắng bệch.

Nhìn thấy hắn ra tới, mấy cơ thể cứng đờ quỳ sát đất đồng thanh hô vạn tuế.

Đức Chí phía sau tiến lên một bước đứng bên người hắn mở miệng, “Bệ hạ, quỳ một canh giờ rưỡi, chậu than là do nô tài sai người chuẩn bị.”

Ung Khôn Đế gật gật đầu, hắn ở chính vụ điện, hậu cung có việc tìm, nhưng không dám ồn ào làm ầm ĩ, cho nên, chỉ có thể quỳ, chờ hắn ra.

“Đứng lên đi.”

Hắn vừa lên tiếng, mười mấy người phủ phục trên mặt đất hô vạn tuế muốn đứng dậy.

Thân thể đã lạnh đến cứng đờ, lại vẫn luôn quỳ, chỗ đầu gối rất đau. Nhìn một đám đứng dậy cũng không nhanh nhẹn, Đức Chí vẫy vẫy tay, tiểu thái giám ở cửa chính vụ điện đồng thời tiến lên giúp những người đang xiêu xiêu vẹo vẹo ổn định.

“Bệ hạ, bọn nô tài xin bệ hạ làm chủ cho các nương nương.”

“A?”

“Vào thời gian dùng bữa tối, các nương nương nhớ đến Cung tiểu thư đã tiến cung nhiều ngày, sợ Cung tiểu thư một mình cô đơn tịch mịch, liền hẹn nhau chuẩn bị đồ ăn đến Thanh Minh Điện cùng nhau dùng một bữa, thuận tiện trấn an Cung tiểu thư......”

Ung Khôn Đế giơ tay bóp bóp mũi, Đức Chí vừa thấy đã hiểu, lập tức lên tiếng cắt ngang, “Nói trọng điểm.”

Giọng hắn không cao không trầm, thậm chí là có hơi nhẹ, nhưng vừa mở miệng, ma ma còn chuẩn bị than thở khóc lóc liền ngay cả nước mắt cũng đều ứ trong hốc mắt không ra được, lời nói lại vô cùng nhanh nhẹn, “Cung tiểu thư đánh bảy vị nương nương một trận. Đã truyền thái y, trán của Đức phi nương nương đỏ bừng lên vẫn chưa tỉnh, Lương phi nương nương bị Cung tiểu thư dùng roi làm bị thương cũng chưa tỉnh.”

Lão ma ma nói xong, bọn thái giám nha hoàn bên cạnh không màng đến tiểu thái giám đang đỡ mình, lại đồng thời thình thịch quỳ xuống, “Xin bệ hạ làm chủ cho các nương nương......”

Ung Khôn Đế, “......”

Ung Khôn Đế xoay người trở lại chính vụ điện, “Đi truyền nàng lại đây.”

“Vâng.” Đức Chí tuân lệnh.

Ma ma, nha hoàn ở cửa thấy hắn lên tiếng, không dám tiếp tục quậy, lúc này yên yên lặng lặng được bọn thái giám đỡ đứng dậy, “Đưa đi Thái Y Viện.”

“Nô tỳ (nô tài) tạ Đức công công.”

Bảy vị nương nương bị đánh, số lượng này không nhiều không ít.

Nhưng mà, đây đã là tất cả phi tử trong hoàng cung.

Ung Khôn Đế từ sau khi đăng cơ chưa từng cử hành tuyển phi, hậu cung cũng không có thêm ai cả, người mà hắn mang ra từ vương phủ, đều phong phi.

Chẳng qua khi đó là mười một người, bảy năm trôi qua, đã chết bốn người. Hơn nữa đều chết ở năm đầu tiên, sáu năm sau này, hậu cung không biết có hài hòa hay không, nhưng vô cùng yên ổn an tĩnh.

Thanh Nhược hiển nhiên là dáng vẻ đang ngủ ngon lại bị đánh thức.

Buổi tối trời rét gió lạnh, nàng mặc áo khoác thật dày, cả người quấn kít mít, cả mũ cũng đội, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ buồn ngủ mông lung.

Đến chính vụ điện, Đức Chí dẫn theo Thanh Nhược quỳ xuống ở cửa, “Bệ hạ, Cung tiểu thư tới.”

“Để nàng tiến vào.”

Giọng nói của đế vương, cách tấm ván gỗ dày nặng, xuyên qua ánh đèn lồng lung linh trên mái phòng, uy nghi mà nghiêm túc.

Đức Chí đẩy ra ván cửa thật lớn, khom người lui ra phía sau, “Mời Cung tiểu thư.”

“Làm phiền Đức công công.” Giọng nàng mềm như bông, buồn ngủ lại còn bị gió lạnh thổi qua, có chút khô khốc.

Ung Khôn Đế buông sách trong tay, ngước mắt nhìn nàng, cả người giấu trong áo khoác trắng tinh, bởi vì quần áo dày rộng, có vẻ hơi tròn ra.

Trong phòng có hệ thống sưởi ở vách tường, có lẽ là cơn buồn ngủ chưa tan, nàng cũng không có cởi áo khoác trên người mà chỉ kéo mũ xuống.

Đi đến cách đài cao ba khối gạch ngọc thì quỳ xuống hành lễ, “Thần nữ Cung Thanh Nhược tham kiến bệ hạ.”

“Đứng lên đi.” Giọng điệu Ung Khôn Đế ôn nhuận.

Nàng cúi đầu hành lễ, mái tóc màu đen thật dài tản ra hai sườn và sau lưng, mũ vừa kéo xuống nên tóc hơi xù xù.

“A?” Ngẩng lên nhìn hắn, dáng vẻ ngây ngốc nghiêng đầu, như là ngoài ý muốn.

Ung Khôn Đế chỉ chỉ ghế dựa chuẩn bị cho đại thần cùng bàn công việc bên cạnh, “Lên.”

“Ồ.” Nàng thật sự ngốc, đôi mắt tròn xoe lộ ra sự buồn ngủ cùng gương mặt có chút non nớt, dáng vẻ như tuyết phủ đầy người, không giống mèo, mèo còn linh khí hơn nàng.

“Sao lại động tay?” Chờ nàng ngồi vào trên ghế xong, Ung Khôn Đế mới cất tiếng hỏi.

Động tác căng thẳng cơ thể của nàng rất rõ ràng, mặc dù cách lớp quần áo thật dày cũng có thể nhìn ra, cơn buồn ngủ trong đôi mắt cũng tan, tỉnh táo hơn phân nửa, cau mày, lại không nói gì.

Ung Khôn Đế đợi một hồi, thấy nàng không mở miệng, liền tự mình nói, “Số lần trẫm đi Thanh Minh Điện nhiều, đến tìm ngươi phiền toái?”

Thanh Nhược đột nhiên bẹp miệng, cơ thể vừa căng thẳng bỗng rúc vào ghế dựa phía sau, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi sau bàn ngự án trên đài cao.

Ánh mắt thuần tịnh sáng trong, ủy khuất.

“Các nàng nổi lên địch ý với ta, ta không muốn mỗi lần ngươi tới ta lại phải dùng tiểu kỹ xảo, lần đầu tiên này, liền muốn cho các nàng sợ.”

Trong lòng Ung Khôn Đế lan tràn ra một chút ý cười, tính tình này không giống với người tổ phụ Tiếu Diện Hổ có thể nhẫn kia của nàng, vậy thì giống ai? Không muốn nói.

“Trẫm phạt ngươi nhé?” Hắn mở miệng hỏi nàng, giọng điệu vốn muốn căng lên cho nghiêm nghị một chút, thế mà lúc lên tiếng lại bất giác mềm xuống.

Nơi nào có uy nghiêm, quả thật sắp đúng như câu nói bao che cho nàng hồ nháo.

Tiểu cô nương mi mắt cong cong, vừa rồi vẫn luôn nhìn hắn, lúc này đôi mắt lại như trăng non, hợp với khuôn mặt non nớt, đứng lên đi thẳng về phía bên này, cách đài cao, khoảng cách giữa hắn và nàng hơi xa, nàng nâng tay lên, tận lực đến chỗ cao nhất có thể, “Được ạ, bệ hạ phạt ta, đánh lòng bàn tay ta đi.”

Thật là......

Ung Khôn Đế kéo kéo khóe miệng, ngoắc ngoắc tay với nàng, “Đi lên?”

Đôi mắt tròn xoe lóe sáng, nín thở hỏi hắn, “Có thể chứ?”

Trẫm có thể nuốt lời được không hả? Ung Khôn Đế gật gật đầu.

Thanh Nhược gần như là hô hấp nhẹ lại, đôi tay nắm hai bên vạt áo, nhẹ nhàng bước lên bậc thang.

Nơi này, là đài cao ngự án của hoàng đế.

Những động tác đầu tuy rằng không lớn, nhưng tròng mắt nàng lại sắp rớt ra ngoài. Ung Khôn Đế cong môi, “Đưa hai lòng bàn tay ra.”

Dường như sức chấn động của việc bảo nàng đi lên còn chưa hết, tiểu cô nương đang choáng váng ngoan ngoãn nghe lời, lòng bàn tay trắng nõn xòe ra trước mặt hắn.

“Bốp bốp bốp!” Ba tiếng, Thanh Nhược không thể tin nổi mà mở to hai mắt nhìn.

Động tác của Ung Khôn Đế cực nhanh, lúc này đã thả cây bút lông dùng để đánh nàng lại chỗ cũ.

Lực không mạnh, nhưng mà cũng không nhẹ.

Có chút đau, còn hơi ngứa ngáy.

Thanh Nhược nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, hơn nửa ngày mới phục hồi được tinh thần, giương mắt nhìn vẻ mặt thanh thản của Ung Khôn Đế, “Bệ hạ đánh thật á?”

Ung Khôn Đế nhướng mày, không đánh? Trẫm tốn bao nhiêu công phu giải quyết tốt hậu quả cho người, mất thời gian phê vài phần tấu chương, không đánh ngươi, giao dịch này thật không có lời.

“Đánh thắng được, tất nhiên là tốt, nhưng mà việc xấu xa giữa nữ nhân......” Ung Khôn Đế mở miệng, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh nghiêm túc nhìn hắn mà lắng nghe, có chút không nói được nữa.

Ung Khôn Đế dừng lại, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.

“Ừm?” Nàng kỳ quái nghiêng nghiêng đầu.

Ung Khôn Đế thở dài, cũng không biết có phải là tiếng than phát ra từ sâu tận trong lòng hay không, hắn chỉ cảm thấy một hơi nhẹ nhàng này kéo giãn kinh mạch toàn thân hắn.

“Cung phu nhân đã dạy ngươi mưu kế hậu trạch chưa?”

Thanh Nhược gật gật đầu.

Tầm mắt Ung Khôn Đế dừng trên lòng bàn tay còn mở ra hướng về phía hắn ở trước mặt, làn da quá non, hắn đã kiểm soát sức lực, thế mà vẫn nổi lên một vệt đỏ, mười đầu ngón tay không có vết chai nào, một số quý nữ cho dù mu bàn tay mịn màng, nhưng bởi vì từ nhỏ đã phải tập viết luyện đàn vẽ tranh thậm chí thêu hoa, đầu ngón tay thể nào cũng sẽ để lại vết chai.

“Ngày mai Đức Chí sẽ dẫn giáo thụ ma ma đến Thanh Minh Điện, về sau ngươi sẽ tiếp quản việc áo cơm của hậu cung, bà ấy sẽ trước giúp đỡ ngươi một thời gian.”

“...... Không cần......”

Ung Khôn Đế giương mắt nhìn nàng.

Thanh Nhược mím môi mang ra một nụ cười mềm nhũn, “Phiền toái.”

Ung Khôn Đế không nói gì, vẫn như cũ nhìn nàng. Thanh Nhược tiện tay nắm lấy tay áo hắn, nhẹ nhàng lắc hai cái, “Bệ hạ, được không ạ?”

Ung Khôn Đế hiện tại muốn tự tát một cái, bởi vì hắn nghe thấy giọng nói ôn hòa của mình trả lời, “Được.”

Không có trách phạt, ngay cả quá trình dặn dò một chút cũng không có.

Lăn lộn một canh giờ, Đức Chí lại đưa Thanh Nhược trở về Thanh Minh Điện.

Mà Ung Khôn Đế còn ngồi trong chính vụ điện, nô tài mang bàn cờ lên, hắn chơi cờ một mình.

Ván cờ trắng đen, quân đen thắng, vậy quân trắng thua, quân trắng thắng, thì quân đen thua.

Con đường đoạt được mục đích, một người thắng, những hoàng tử còn lại lập tức đều thua.

Trước nay, không phải thua thì là thắng.

Đây là quy tắc của thế gian trăm sắc thái.

Nhưng quy tắc này, có chút vấn đề, Cung Thanh Nhược, là một thể mâu thuẫn.

Đánh giá đầu tiên mà Ung Khôn Đế dành cho Thanh Nhược, tinh tế chu toàn biết đúng mực, thích hợp làm bạn bè.

Lần thứ hai, linh động bừng bừng sức sống.

Lần thứ ba, tâm tính của trẻ nhỏ, thiếu nữ 16 tuổi ngây thơ đơn thuần, lần đó, là khi hắn đến Thanh Minh Điện bắt gặp cảnh nàng quấn lấy Như Ý muốn nhắn với Cung phu nhân, thèm ăn kẹo hồ lô đường, thèm các món ăn vỉa hè dân gian.

Hôm nay, Ung Khôn Đế không muốn đánh giá nữa.

Thuật làm đế vương, hắn đã học từ nhỏ, kết hợp nhiều phương diện, từng chút từng chút một tích lũy lại, tiến vào nhất cử nhất động của hắn, gần như trở thành bản năng.

Ván cờ cứng đờ, thế lực của quân đen và quân trắng ngang nhau.

Chơi cờ một mình, đa phần là kết quả này. Chẳng qua định luật này trên người nàng chưa từng đúng.

Ung Khôn Đế thả quân cờ trong tay lại vào hộp cờ, giọng Đức Chí vang lên ở cửa, “Bệ hạ, nô tài đã trở lại.”

“Ừ.” Ung Khôn Đế lên tiếng, “Canh chống lạnh có uống không?”

“Nô tài đã dặn người của Thái Y Viện trông coi, Cung tiểu thư nói mệt nhọc, ngày mai dậy sẽ uống.”

Ung Khôn Đế nhíu nhíu mày, không nói nữa, ở cửa cũng liền yên tĩnh không tiếng động.

**

Cô nhóc, mưu kế hậu trạch ngại phiền toái?

Người đến dạy nàng, phải hiểu tính tình còn phải biết lấy nàng làm trung tâm.

Nếu sau này nàng có người được chọn làm phu quân còn ngại phiền toái,

Liền có thể qua đó giúp nàng xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.