"Dẫn người, xóa sạch Vọng Nguyệt U lâu." Nam Cung Ngạo ôm Ly nhi trở về, nói với tỳ nữ canh giữ trước cửa.
Nam Cung lão phu nhân nhìn con trai, chính xác là nhìn người trong lòng hắn, nữ nhân này... là ai?
Vọng Nguyệt U lâu không còn tồn tại, từ nay về sau, trên giang hồ không còn nơi này. Nam Cung Ngạo vỗ về người trong lòng, ôn nhu nói: “Ly Nhi, hãy quên đoạn thời gian này đi, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, có được không?”
Nhưng, không tìm được Hạ Hoài Chi, thi thể cũng không thấy. Khi nghe lão phu nhân nói như vậy, Nam Cung Ngạo đang chải đầu cho Ly Nhi, mái tóc đen dài như vậy, có chút rối, nhưng lập tức trở nên gọn gàng, khóe miệng hắn khẽ cười.
Vụng về đem trâm lưu ly cố định mái tóc đen, cúi đầu nhìn thử, vội trút trâm ra, để mặc cho mái tóc dài xõa xuống, mê người như vậy, làm cho hắn có chút ngẩn ngơ.
Mà Nam Cung lão phu nhân, liếc mắt thấy được đóa mạn châu sa trên trán nàng, một bông hoa, nở rộ trên khuôn mặt nhợt nhạt, ngũ quan xinh xắn, làm cho người khác nhìn thấy cũng bất ngờ bị mê hoặc.
Thi yêu! Hai chữ này nổ tung trong lòng bà, bà hơi lui về phía sau một bước, là thi yêu mang đến điềm xấu trong truyền thuyết, sao lại có thể tồn tại, mà còn... mê hoặc con trai bà.
Nam Cung Ngạo chỉ biết chính mình rất thích nàng, nhưng lại không ngờ đã yêu đến như vậy. Ban đêm ôm nhau, Ly nhi nằm trong lòng hắn, ngẩng đầu tò mò nhìn huyết ngọc trên cổ hắn, Nam Cung Ngạo tựa nửa người vào giường, tay cầm quyển sách dung huyệt thuật pháp, giống như thật sự đang đọc, nhưng cái gì cũng không vào, hắn muốn khống chế chính mình, nhưng thân thể của hắn vẫn thành thật hơn hắn.
"Ly Nhi, ngủ đi." Âm thanh của hắn có phần khác thường, Ly nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Được." Sau đó rời khỏi vòng ôm của hắn, nghiêng người ngủ, Nam Cung Ngạo nhìn thân hình nhỏ xinh, rốt cuộc nhịn không được cúi người ôm lấy nàng, Ly Nhi mờ mịt mở to mắt, lại duỗi tay ôm lấy cổ hắn, cảm giác ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, đem chút lý trí đang vũng vẫy còn sót lại của Nam Cung Ngọa xóa sạch chìm đắm vào cái ôm mềm mại.
Ly nhi giật giật, muốn xoay người, Nam Cung Ngạo thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, để cho ta ôm một chút." Vì thế Ly Nhi nghe lời nằm bất động, để mặc cho hắn im lặng ôm lấy nàng, một khắc này, chỉ còn lại tiếng tim đập, giống như thời gian đã dừng lại.
Nam Cung Ngạo cứ như vậy nhắm mắt lại, trong giây phút động tình, hắn hạ quyết tâm.
Ly nhi, nếu có thể cùng nàng như thế đến bạc đầu, ngôi vị hoàng đế, giấc mơ thống trị, buông tha có khó gì?
Nam Cung Ngạo dừng tu luyện băng tằm liệt hỏa, loại võ công tàn nhẫn vô tình như vậy, không thích hợp với tính cách hiện tại của hắn. Có đôi khi chạm vào lưỡi dao băng tằm liệt hỏa trong tay áo, hắn lại nhớ đến những gian nan thống khổ khi bắt đầu luyện bộ kiếm pháp này, mờ mờ ảo ảo cũng từng không thể buông tha, nhưng cuối quyển bí tịch lại có một câu: "Cắt đứt tình cảm, nhập vào phái ta." Hắn do dự, xoay người nhìn Ly Nhi đang mỉm cười, bộ dạng thuần khiết như trẻ sơ sinh, hắn cảm thấy tất cả, đều xứng đáng. Buông tha, thì có làm sao?
Đang mùa hoa lê nở rộ, Nam Cung Ngạo ôm nàng ngồi dưới gốc cây, vết thương loang lổ khủng khiếp trên người nàng đã dần dần mờ nhạt, cả người trở nên khoan khoái hơn rất nhiều. Nhưng nàng lại thường xuyên quên thị nữ hầu hạ nàng, quên mẫu thân của Nam Cung Ngạo, quên mọi người xung quanh, Nam Cung Ngạo điểm điểm chóp mũi của nàng, nhẹ cười: "Có thể có một ngày, ngay cả ta nàng cũng quên hay không?"
Ly Nhi vô cùng thành thật lắc đầu, nàng nói chắc chắn không, chắc chắn không. Hoa lê trắng tinh rơi trên tóc nàng, ánh mắt nàng, tràn đầy lo lắng, giống như lần đầu gặp gỡ, trong suốt thanh thuần, không nhiễm dù chỉ là hạt bụi nhỏ.
Mười ngón tay thô ráp của Nam Cung Ngạo xuyên qua mái tóc đen của nàng, ý cười dần dần sâu, hắn nhẹ nhàng hôn lên tai nàng, cúi đầu nói, ừ, ta tin tưởng.
Cảnh tượng hai người ôm nhau, đều được mọi người thu vào mắt, xa xa Nam Cung lão
phu nhân đứng trên hành lang, nhìn cảnh tượng hai người ở chung. Nam Cung lão phu nhân nhẹ thở dài, nếu ngươi có một nửa si tình như con trai ngươi, giữa ngươi và ta, sao lại đến nông nỗi như ngày hôm nay.