“Thu hoạch của ta, khi nào thì đến lượt ngươi hỏi?” Nam Cung Ngạo đầu cũng không thèm ngẩng lên, thản nhiên nói. Ly Nhi ngồi bên cạnh đưa mắt ngắm nhìn nam nhân cao lớn ở bên cạnh bàn, hắn một thân nguyệt bạch trường sam*, tuy rằng mang theo ý cười, nhưng lại có một loại âm lộ toát ra từ trong xương.
*nguyệt bạch trường sam: áo dài nam
Cặp mắt âm lãnh kia bắn tới, Ly Nhi sợ hãi nhích lại gần Nam Cung Ngạo, Nam Cung Ngạo chỉ một lần nữa nói: “Ăn cơm.”
Hạ Hoài Chi cười lạnh một tiếng, hậm hực bỏ đi, Nam Cung ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, từ lúc hắn lỡ tay giết chết Hạ Hoài Băng mười năm trước, con người này sớm muộn gì cũng sẽ cùng hắn quyết đấu một trận sinh tử. Đây phải chăng là lý do Quý Trọng Sinh trọng dụng bọn họ?
Buổi tối Nam Cung Ngạo đổi ca cho Hạ Hoài Chi, canh giữ ở dưới cửa sổ lăng tẩm của Quý Trọng Sinh, ánh trăng vẫn sáng tỏ như trước, chiếu lên hắc y của hắn, hình chiếu loang lổ ở trên tường, khiến hắn nhớ đến lúc hắn còn rất nhỏ, người mà đáng lẽ hắn phải gọi là mẫu thân kia trước giờ hắn chưa từng gọi qua, khi đó bà cũng vẫn còn rất trẻ, bà vuốt đầu hắn, ánh mắt lạnh lẽo mà dứt khoát: “Cha của con, là một anh hùng. Con, nhất định của phải làm một anh hùng”.
Anh hùng? Nam Cung Ngạo nhìn trăng tròn, ánh mắt đó trên người thiếu niên mười chín tuổi này làm người ta rợn cả tóc gáy.
Những ngày như vậy chậm chạp trôi qua được hai tháng, Vọng Nguyệt U Lâu không thay đổi, chỉ là ngươi vĩnh viễn không biết được người ở trong đó ai sẽ một đi không trở về.
“Mấy tiểu mỹ nhân ở Hoa Noãn Các mỗi ngày đều nhớ ngươi đó.” Du Bạch vỗ vai Nam Cung Ngạo, cười rất có thâm ý, “Có muốn đến xem hay không?”.
Nam Cung Ngạo ngẩng đầu nhìn vị chiến hữu duy nhất này, đương nhiên biết chuyện hắn đang ám chỉ, chỉ thản nhiên cười: “Chẳng qua chỉ là nữ nhân mà thôi.”
Hắn làm như không có chuyện gì rời đi, đúng vậy, chẳng qua chỉ là nữ nhân mà thôi. Kế hoạch đã dần dần được tiến hành, Nam Cung thi thoảng nhìn về phía Trung Nguyên, tự nói vơi bản thân có lẽ sắp rồi? Nhưng mà không nắm chắc, nhìn thế lực đã được chia đều, mặc dù trong bình máu có cho thêm xà mạt thảo ẩn trong máu của Quý Trọng Sinh nhưng thời gian phát tác rất chậm rất chậm. Nếu không, cẩn thận như Quý Trọng Sinh, làm sao có thể mắc mưu.
Lúc đi ra, Nam Cung Ngạo nhìn thấy Ly Nhi, nàng đã đứng ở đó rất lâu rồi, bộ dáng hai tay ôm trước ngực, khiến cho thân dưới của hắn như có một đám lửa bùng cháy. Vì thế hắn lập tức đi đến ôm lấy nàng, nàng hoảng sợ quay người, nhưng ngay khi nhìn ra Nam Cung Ngạo liền lập tức mỉm cười ngọt ngào: “Ca ca.”
Hai tay nàng vô cùng thân mật vòng qua cổ hắn, dùng đầu cọ vào ngực hắn, giống như con chó nhỏ đi lạc gặp lại chủ nhân của mình. Nam Cung Ngạo không nói gì, hiện tại hắn có vấn đề riêng cần giải quyết.
Lập tức ôm nàng vào căn phòng nhỏ nghe sóng biển, hắn đi thẳng vào vấn đề, nàng thấp giọng hừ một tiếng, nắm chặt lấy cái chăn bên người. Nhìn người dưới thân khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến nhăn nhúm, nhưng lại vẫn chỉ phục tùng nhìn hắn, hàm răng cắn chặt, cúi đầu phát ra tiếng rên nhẹ.
Lần này làm thật lâu, Nam Cung Ngạo nhìn mặt nàng đã biến sắc rồi, vì thế từ trong cơ thể nàng rút ra, dùng lực mở cái miệng nhỏ thơm tho của nàng ra, trực tiếp đưa vào. Nàng muốn ói mà không thể, vật to lớn kia đè ở trong miệng, cảm thấy hô hấp cũng không thể bình thường, bàn tay nhỏ trắng như bạch ngọc, nắm lấy vạt áo của Nam Cung Ngạo, phát ra những tiếng ô ô.
Đợi đến khi Nam Cung Ngạo cuối cùng đã thỏa mãn, chậm rãi rút ra, gương mặt trắng nõn của nàng đã có vài vết bầm tím. Trong đôi mắt đẹp sâu thẳm lệ quang trong suốt, nhưng cuối cùng lại không chảy xuống. Thân thể trần truồng lại dựa vào trong lòng Nam Cung Ngạo một lúc, cả người đều rúc vào trong đó.
Nam Cung Ngạo kéo tóc nàng lại gần rồi nhìn nàng, nàng tràn đầy nghi hoặc nhìn thẳng hắn, Nam Cung Ngạo lãnh đạm nói: “Cút!”
Ly Nhi cả nửa ngày không có phản ứng, cứ như vậy nhìn Nam Cung Ngạo, ánh mắt của Nam Cung Ngạo hình như đã dọa nàng chết khiếp. Nàng đứng lên, tùy tiện mặc quần áo rồi lảo đảo bỏ chạy.
Nam Cung Ngạo khép hờ ánh mắt, chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi!
Ngoài phòng gió còn hơi lạnh, Ly Nhi không dám đi xa, trí nhớ của thi yêu vô cùng kém, mỗi ngày đều có những ký ức từ từ trôi đi mất.
Nàng dựa vào bức tường viện ngồi xuống, co thân thể mệt mỏi lại vào trong góc, nàng nằm mơ, mơ nhìn thấy một đám sương mù màu tím, trong căn phòng nhỏ dưới ánh trăng, một nam nhân ôn nhu ôm nàng, mặc cho nàng rúc đầu vào trong lòng hắn, bàn tay hơi thô ráp vuốt ve mái tóc đen của nàng, nhẹ nhàng ngắm nghía.