Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 166: Q.3 - Chương 166: Ánh nghiêng bóng đổ.




Có thể nói, động tác của Hoàng Linh Vũ rất dịu dàng, so với sự vô pháp khống chế như cuồng phong quá cảnh của Mộ Dung Bạc Nhai đối với y lần đó, Hoàng Linh Vũ quả thật có thể nói là hoa thổi lá rụng. Tỉ mỉ cẩn thận, thủy nhuận ôn hòa.

Nước tràn qua trước ngực hai người, Mộ Dung Bạc Nhai bị áp đảo trên cự thạch, bên tai có tiếng nước lưu động róc rách, thông qua kẻ hỡ giữa lá, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống như đường vân trong bóng râm, vì thế rêu xanh ẩm ướt trên bờ, đá cụi ướt đẫm, bọt nước tung tóe, toàn bộ đều lấp lánh ánh sáng dịu dàng. So với sự se lạnh trong nước, nhiệt độ trên thân thể Hoàng Linh Vũ rõ ràng hơn, giống như những đường vằn tươi diễm to lớn chiếm cứ trung điểm trang họa, vì thế trong mắt trừ y ra, thì không còn gì khác.

Trong lòng trừ ái mộ, vẫn là ái mộ. Vừa không xấu hổ vừa không bất cam, vì đối phương là người này, cho nên làm gì cũng đều có thể tự nhiên. Chỉ có trước mặt y, tất cả những gì che giấu, ẩn mật đều là dư thừa. Chỉ hy vọng từ nay về sau, bất luận ngủ hay thức, đều tuyệt không quên y. Chỉ cần có thể cảm nhận được sự tồn tại của y, cho dù bên ngoài là nhiễu loạn vô tận, cũng có thể có dũng khí không bao giờ cạn để đối mặt. Một khi nghĩ đến giải quyết tất cả mọi chuyện rồi, thì có thể từ bỏ tất cả cùng y ở bên nhau một khắc không rời, trên người đã tràn đầy sức lực.

Thật ra mấy thứ ‘tôn nghiêm nam nhân’ tính là gì chứ, đều chẳng qua là những ngôn từ giữ mặt mũi thôi. Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ không thông, tại sao có người ngoài miệng thì bảo là khuynh tâm tương ái, nhưng chung quy vào thời khắc cuối cùng, cũng không nguyện để bản thân nằm bên dưới. Lẽ nào như vậy mới là tiêu chí của nam nhân chân chính?

Loại hành động một bên cho rằng nằm dưới người khác là phá hoại tôn nghiêm nam nhân, một bên lại áp người mà mình yêu nhất ở dưới thân, sao có thể gọi là ‘tương ái’, chẳng qua là đem dục vọng xây dựng trên sự thư phục của đối phương mà thôi.

Hai người nếu đã có nhau, thì chính là có thế giới của nhau.

Hắn nguyện ý để y, không phải là ủy khuất cầu toàn, cũng không phải khuất nhục không biết làm sao, mà là vì tin tưởng. Chính là, chính là, bọn họ có thế giới của nhau, cuối cùng luôn sẽ về bên nhau.

Hoàng Linh Vũ càng khó thể tự kìm chế, chỉ cảm thấy huyết dịch nguyên thủy dần dần dâng trào, đánh trống, tiếp theo là sôi sục trong lòng. Lý trí mông lung ẩn ẩn nhớ tới trước kia khi nghiên cứu xuân cung đồ cùng các bạn học nam, còn có thể dùng góc độ chuyên nghiệp phân tích toàn diện các động tác ưu thế nhất, sau đó trong Lục Mang Lâu nhận được ‘tranh diễn tả tư thế’ mà học sinh đặc biệt tặng, xem xong chẳng qua cười mà thôi. Nhưng hôm nay lại dễ dàng bị yêu cầu càng lúc càng trào dâng hun mê đầu óc như thế, chẳng lẽ quả nhiên là ‘vì đang ở trong núi, mây nhiều lại không biết ở đâu’? Chỉ vì rơi vào trong cạm bẫy tên là Mộ Dung Bạc Nhai, cho nên mới khó thể bảo trì lý trí.

Mộ Dung Bạc Nhai đã dần thần trí không rõ, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, trong lúc mơ hồ dường như có nói gì đó.

Hoàng Linh Vũ ngây ngẩn, từ trong chuyên chú phân ra được một chút tư duy, hỏi hắn: “Rất đau sao?” Tiến tới cạnh môi hắn, mới nghe thấy hắn rên rỉ như đang mắng chửi gì đó “Đã luyện tập nhiều như thế rồi, sao còn chặt như vậy…”

“Luyện tập? Luyện tập cái gì?”

Mộ Dung Bạc Nhai thần trí mơ màng, lắc đầu cự tuyệt: “Ta sợ mình chặt quá, trước đó đã bắt đầu dùng dược thả lỏng rồi.”

Vừa mới nói xong, liền bị dọa nhảy dựng, giống như rút gân vươn tay đẩy Hoàng Linh Vũ ra.

“Ai ai, ngươi làm gì vậy?” Hoàng Linh Vũ lập tức bị đẩy khỏi người Mộ Dung Bạc Nhai rơi vào trong dòng nước lạnh, khác biệt thiên đường địa ngục này khiến người đặc biệt thất vọng, nhưng lực chú ý lại toàn bộ bị hấp dẫn trong câu trả lời của Mộ Dung Bạc Nhai. “Lẽ nào ngươi… khó trách lại thoải mái như thế!” Nói tới phần sau, Hoàng Linh Vũ nặng nề cảm thán, thật sâu biểu dương.

Lúc này Mộ Dung Bạc Nhai sao chịu được chê cười, nên lại che mặt, cũng không biết đã đỏ ra dạng nào. Trong lòng Hoàng Linh Vũ có chút chua cũng có chút cay, còn có loại hạnh phúc đau đớn, trước đây y là người dám yêu cũng dám hận, cho nên chỉ cần bản thân cam tâm tình nguyện, thì căn bản không để tâm đối phương có chịu bỏ ra không. Nhưng Mộ Dung Bạc Nhai lại có thể làm tới mức này, hơn nữa vô dục vô cầu, chỉ dựa vào một cỗ chấp niệm, nhiều lần phân tán ly biệt cũng chưa từng thay đổi tâm ý.

Nhưng không qua bao lâu, Mộ Dung Bạc Nhai giống như con tôm bị luột chín nhảy bắn lên, vẻ mặt đau khổ vô cùng, tóm lấy Hoàng Linh Vũ, phẫn hận nói: “Tại sao luôn như vậy! Tại sao luôn tách ra một bên, ngươi không thể làm cho tốt sao, lẽ nào ta không có lực hấp dẫn tới vậy sao!” Nhìn biểu tình hắn, rõ ràng là muốn lên lên không được, muốn xuống xuống không xong, mặt nhăn thành một cục.

“Ai! Mộ Dung Bạc Nhai, ngươi… ngươi thật khiến ta hết chỗ nói.”

___

Khi trăng treo cao ba sào, một bóng râm quái dị nghiêng nghiêng ngả ngả vọt vào trong doanh khu của Nam Vương quân.

Mộ Dung Bạc Nhai vừa đáp đất đã nhịn không được lảo đảo một chút, may mà vì kinh nghiệm lâm địch phong phú, ứng biến cũng nhanh, nên không làm Hoàng Linh Vũ bị ngã.

Hoàng Linh Vũ giở khóc giở cười nói: “Ta đã nói ngừng rồi, ngươi lại cứ muốn tiến tới, xem đi, khó chịu là ai.”

Mộ Dung Bạc Nhai nhờ ánh trăng liếc Hoàng Linh Vũ một cái, thấy cho dù trong ánh trăng tái trắng, trên mặt Hoàng Linh Vũ cũng tản phát ra sự ôn nhuận như trân châu, thậm chí còn có chút hồng hào nhìn yếu nhược, trong lòng khỏi phải nói là thấy đẹp cỡ nào.

Chẳng qua là cây thì so vỏ, người thì so mặt, hắn vẫn tranh mạnh hiếu thắng kề vào tai y tà ác chế nhạo: “Ngươi cứ nói đi, ngươi dám nói tư vị của lão tử không tốt sao? Vừa rồi còn không phải làm đến hồn muốn lìa xác sao, lão tử còn sợ ngươi mất hồn phách đó.”

Hoàng Linh Vũ cười lạnh: “Nếu ngươi đã biết bản thân để tiểu gia ta làm thoải mái như thế, cũng được, hiếm khi ngươi hiếu tâm như vậy, tiểu gia ta cũng đành miễn cưỡng khó xử__ sau này đều chỉ ở trên không ở dưới!”

Nghe tới đây, Mộ Dung Bạc Nhai nào còn dám ỷ mạnh, chỉ thiếu điều muốn vái lạy người trong lòng cầu tha: “Lần sau để ta được không, chúng ta luân phiên đi, vừa rồi không phải đã nói xong rồi sao.”

Một trận gió lạnh thổi qua, Hoàng Linh Vũ không nhịn được rùng mình. Mộ Dung Bạc Nhai khẩn trương trách: “Ngươi xem ngươi kìa, ai, chuyện này cũng có thể giành ai làm được?”

Y phục của họ mặc đã toàn bộ bị Mộ Dung Bạc Nhai cấp bách như lửa ném vào trong nước, may mà hắn sớm đã dự liệu được trong tình hình đặc thù có thể sẽ tạo thành tổn thương ‘không thể bù đắp’ cho y vật, nên khi tìm đường đã chuẩn bị sẵn y vật thay thế cho hai người treo trên thân cây cạnh đó. Chỉ là dù sao vẫn là đến vội vàng đi vội vàng, nên quên mất mang theo khăn để lau người.

Lúc đó Hoàng Linh Vũ đã đem y phục được phân cho mình hiến ra, Mộ Dung Bạc Nhai còn chưa kịp ngăn cản, đã bị Hoàng Linh Vũ dùng ngoại bào của bản thân bao lấy hắn từ đầu tới chân. Hại hắn đau lòng không thôi, sợ Hoàng Linh Vũ vì vậy mà bị gió thổi đổ bệnh, suốt đường đều cẩn thận che y không để bị gió thổi.

“Đã là mùa hạ rồi, ngươi gấp cái gì chứ.” Hoàng Linh Vũ cười nói, vừa ra hiệu hắn đi tới.

“Xuỵt!” Mộ Dung Bạc Nhai dừng bước, nhìn chằm chằm vào lều trướng của Hoàng Linh Vũ, thấp giọng nói: “Có người đang nói chuyện bên trong.”

“Ân.” Hoàng Linh Vũ gật đầu, y cũng chú ý thấy, không phải là giọng nói mà mình quen biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.