Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 14: Q.1 - Chương 14: Bạch y Nguyệt Bằng




(*Bằng: là chim đại bàng)

Thời cổ có tây thiên thỉnh kinh dài đăng đẳng, ngày nay có xe cũ tiến bắc xa vời vợi, Hoàng Linh Vũ cả ngày đến tối ngồi sau càng xe điều khiển ngựa, nếu không phải xảy ra chuyện gì không nên xảy ra, thì cả ngày không lên tiếng.

Mộ Dung Bạc Nhai tuy thương chưa lành, nhưng vết thương cũ đã được điều dưỡng, tinh thần ngày càng tốt lên.

Hiện tại hắn đặc biệt thích thú quan sát thái độ che che giấu giấu trốn trốn tránh tránh của Hoàng Linh Vũ. Cũng thật quái lại, tại sao trước khi gặp tập kích không hề sợ hắn, sau khi cùng chung hoạn nạn lại tránh né hắn không kịp? Suốt đường đi có tránh có đoán có ngủ thì không cần nhắc tới.

Đi được chừng mười ngày, còn một ngày đường nữa sẽ vào kinh. Mấy hôm nay đều cố gắng thuê phòng nghỉ chân. Cũng giống như trước đây, Mộ Dung ngủ trên, còn y vĩnh viễn ôm chăn lăn dưới đất. Đáng tiếc đây là lần đầu tiên bỏ lỡ chỗ trọ, Hoàng Linh Vũ đành dừng xe bên cạnh bờ sông Lạc Thành, nhóm lửa, nhặt cỏ khô, nghỉ qua đêm.

Ngày hôm sau khi thức dậy, Mộ Dung Bạc Nhai còn đang ngồi tĩnh tọa trong xe. Hiện tại là cuối hạ đầu thu, Hoàng Linh Vũ thấy nước sông Lạc Thành trong vắt thấy được cả đáy, liền rời khỏi đống lửa men theo bờ sông chầm chậm tản bộ.

Mộ Dung Bạc Nhai còn chưa ra khỏi xe, y cũng không cần gấp, nhìn bản thân từ trên xuống dưới, một thân sương gió bụi bặm, nhớ lại thì đã có đủ mười ngày y không hề tắm rửa. Sờ sờ sau cổ, chỉ cảm thấy bùn đất ghét bẩn trên người đã có thể dùng để nuôi giun, bất đắc dĩ bật cười ra tiếng.

A Di Đà Phật vô lượng minh giám, không phải từ nhỏ ta đã không thích sạch sẽ, mà chẳng qua vì xuất môn tại ngoại bất tiện mà thôi.

Trong cơn hưng trí, cũng không quan tâm nước sông có lạnh hay không, vài ba cái lột y phục rồi nhảy ùm xuống nước.

“Xịt…”

Lần này y thật sự phải hút khí lạnh. Vừa khéo lại không mặc gì mà xuống. Nước ở đây còn lạnh hơn cả nước ở Hoài qua, cũng càng… khiến người kích động__ lạnh đến kích động. Không dám dừng lại thêm nữa, Hoàng Linh Vũ toàn thân nổi đầy da gà da vịt vớ cỏ khô ven bờ hỏa tốc lau bùn trên người.

Nghe nói, phàm là nam nhân, đại khái tốc độ tắm rửa vô cùng nhanh. Hoàng Linh Vũ cũng không ngoại lệ, quá trình trong đó ngắn gọn vô cùng, không chút rườm rà.

Nhưng khi y đứng lên, cuộn người lấy lý y bên trong lau khô nước, mặt trung y ngoại y, quay đầu định đem lý y dính nước về ném vào trong xe, thì không chỉ phải hút một hơi khí lạnh.

Y nhìn thấy cái gì?

Y nhìn thấy cái gì!

Sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới__ Người quản lý ký túc xá đang sục sôi lửa giận đứng sau lưng y một tay chống nạnh một tay chỉ vào mũi y…

__ Nói giỡn đó.

Y nhìn thấy một người.

Vấn đề là, đó là một người không biết phải hình dung thế nào.

Cho tới bây giờ y gặp người cùng lứa tuổi không nhiều, đa phần đều là những hỗn tiểu tử bụi bặm đầy mặt đang cả ngày bận rộn làm việc. Nếu nói xinh đẹp, người đầu tiên quen biết chính là Mộ Dung Bạc Nhai, người thứ hai chính là người trước mắt này.

Chỉ là Mộ Dung Bạc Nhai bị y liệt vào đề mục thuận mắt, nếu mang ra chợ sáng, đại thúc đại bá đại thím đại nương khi nhìn thấy bộ dáng hậu sinh tuấn tú này, mười người có hết tám chín người hạ giá.

Mà người này, có thể liệt vào đề mực ‘không phải người’. Nếu mang ra chợ sáng, đại thím đại nương đại thúc đại bá nhất định sẽ giống như nhìn thấy thổ phỉ, chạy bay như gió, trốn thật xa trong các xó hẻm, đỏ mặt xấu hổ nhìn trộm.

Cái người hầu như đã mũi đụng mũi này thân hình cao lớn, tóc đen dài cực điểm, mềm mại xuông tới quá đầu gối, gió sớm mai khẽ thổi, sẽ phiêu động như có sinh mạng.

Gương mặt này bị mái tóc dài che hơn phân nửa, đại khái chắc là có hình trứng ngỗng, trên gương mặt nửa trong suốt ôn nhuyễn và trắng mịn như ngọc, lại có một đôi mắt sâu thẳm. Khoác một chiếc bạch bào rộng rãi, che đi thân hình, nhưng khi gió động vẫn có thể thấy được thắt lưng thon nhỏ.

Người! Không phải người! Tuyệt đối không phải là người có thể dẫn đi chợ!

“Đại, đại, đại, đại gì đây.” Đại nửa ngày, Hoàng Linh Vũ vẫn ngây ra không phân được nên gọi đại ca hay đại tỷ, người này không thấy rõ được có hầu kết nhô ra hay không, đại khái người này căn bản sẽ khiến người khác có sở thích suy đoán ‘hắn’ là nam hay nữ, đem những nơi mẫn cảm giấu kín sau bóng râm của mái tóc dài.

Dù sao, người nếu có bộ dáng thế này, trên lịch sử có thể xưng là họa thủy, nam nhân nếu có bộ dáng thế này, tóm lại, cũng là họa thủy.

Nghĩ tới thân hình trắng nõn của mình không biết đã bị cái tên gia hỏa không biết là nam hay nữ này nhìn thấy được bao nhiêu, Hoàng Linh Vũ kéo chặt y sam, nói: “Làm phiền ngài tránh đường, người xa lạ không quen thì không nên đứng gần.”

Cái tên ‘đại gì đây’ đó trong mục quang như mãnh thú của y, cúi đầu xuống, hình trạng có thể nói là chóp mũi của hắn ta nhẹ nhàng cọ qua đầu vai.

“Mùi vị này…” ‘Đại gì đây’ cuối cùng mở miệng.

Hoàng Linh Vũ thật sự không nói nên lời__ vị đại gì đây này, là một đại ca.

Người bạch bào đột nhiên cảnh giác quay đầu. Hoàng Linh Vũ nhìn theo hướng hắn, thấy ngoài hơn mười trượng, trên chiếc xe ngựa lớn cỡ một cái rương giấy, Mộ Dung Bạc Nhai chậm rãi bước xuống. Vì khá xa, không thấy rõ được nét mặt của hắn.

Nhưng cơn gió đưa đến thanh âm của hắn.

“Ai cho phép ngươi xuất kinh, đã quên mất ngươi là Nguyệt Bằng sao.”

Bạch y Nguyệt Bằng nhìn Mộ Dung Bạc Nhai, chớp mắt ánh mắt sắc bén từ từ mê mang rồi ảm đạm đi.

Hắn quay mặt lại, nâng ngón tay đảo qua trán Hoàng Linh Vũ, chậm rãi nói: “Ta sẽ ghi nhớ ngươi.”

Mấy ngón tay tuy mang theo hơi ấm của con người, nhưng Hoàng Linh Vũ vẫn không kìm được rùng mình. Có cảm giác như bị sinh vật vô cơ tiếp xúc. (Bộc bạch: Trên thế giới này có sinh vật vô cơ sao? Ít nhất trên địa cầu không có, cho nên cảm giác của y người địa cầu không thể hiểu được.)

“Vậy sao? Ha ha, ha ha.” Hoàng Linh Vũ vò đầu cười ngốc, “Đa tạ đại ca ghi nhớ, tiểu nhân cũng sẽ nhớ đại ca, tiểu nhân tên là Ngọc Linh Hoàng, ngoại hiệu là con lang Giang Bắc, khi hưng trí dậy sớm đứng thẳng, nhà trú tại Bắc Kinh hẻm Điềm Thủy Tỉnh số nhà hai mươi ba xẹt một xẹt không chín, hoan nghênh đại ca thường xuyên tới làm khách.”

Vừa nói, vừa không chút dấu vết nhích người.

__ Nhích nhích nhích.

__ Ta nhích nhích nhích.

Tình huống hiện tại, trước mắt là người thần kinh không bình thường, rõ ràng đi về phía Mộ Dung Bạc Nhai vẫn an toàn hơn.

Nguyệt Bằng buông tay, ngẩng đầu nhìn trời, thấp giọng nói: “Ngọc Linh Hoàng, Ngọc Linh Hoàng…”

Hoàng Linh Vũ cảnh giác nhìn người quái dị kia, cho nên y nhìn thấy bạch y đại ca vốn nên phát ngốc duy trì động tác ngữa cổ nhìn trời, nhưng một cái móng vuốt trắng nhách lại duỗi ra.

Y còn nghe rõ được tiếng Mộ Dung Bạc Nhai luôn bất động thanh sắc nãy giờ mắng một câu. “Quái quỷ, lại phát bệnh rồi.”

Thế là y thầm nhủ chẳng lẽ thật sự gặp phải kẻ đầu óc có vấn đề, lập tức cong người ôm gối, mắt cũng không chớp một cái lăn dưới đất hóa thành cái bánh xe.

Khi tầm mắt bình ổn lại, bạch y Nguyệt Bằng bạch y phiêu phiêu, Mộ Dung Bạc Nhai bóng xanh trầm trầm, hai người đã đấu với nhau.

Y phục của Nguyệt Bằng nhẹ như sa, chầm chậm phất phơ trong tốc độ di chuyển cực nhanh, hai cánh tay thon dài mà lại trắng tái tới mức như đã thoát ly khỏi phạm trù nhân loại, thỉnh thoảng lại đột nhiên giơ ra từ trong trường y rộng thùng thềnh.

Hoàng Linh Vũ thầm nhủ, tình trạng này, nói dễ nghe một chút thì là chân hạc, nói khó nghe một chút chính là vuốt gà.

Tay không đấu với đoản kiếm, không phát ra một chút tiếng vang, cuộc đối chiến của hai người tiến hành trong trầm mặc.

Sau khu rừng truyền tới tiếng chim hú thấp trầm phiêu dật.

Đột nhiên, Nguyệt Bằng thình lình bật lên, càng lúc càng cao, đảo một vòng trên không, lăn ra ngoài mấy trượng, rồi đáp xuống phiêu lượng như chim.

Mộ Dung Bạc Nhai thu thanh kiếm lại chắn trước mặt Hoàng Linh Vũ, tức giận nói: “Bình thường chưa?”

Nguyệt Bằng vẫn còn mê mang hai mắt nhìn chăm chăm bầu trời, qua rất lâu mới chậm rãi nói: “Ngươi là Nhật Côn, ta không đánh với ngươi.”

(*Côn: loài cá lớn trong truyền thuyết thời xưa)

Nói xong chậm rãi chuyển người, chậm rãi bước đi, vừa đi còn vừa chậm rãi lẩm bẩm: “Hôm nay ghi nhớ một chuyện, ngô… hình như là hai chuyện? Một chuyện, hai chuyện, ba… hình như còn một chuyện…”

Đột nhiên lại cười kha kha: “Ta nhớ ngươi rồi, kha kha kha kha, ta nhớ ngươi rồi.”

Hoàng Linh Vũ ngồi dưới đất nhìn phần sau đầu Mộ Dung Bạc Nhai, vừa nhìn nhìn bóng lưng lắc lư như quỷ của Nguyệt Bằng, chợt liếc thấy sâu trong rừng có một góc áo màu vàng lay động, tiếp đó liền biến mất. Thì ra Nguyệt Bằng còn có đồng bọn cùng tới.

Y biết, y bị Tiêu tiên sinh bán vào một nơi không bình thường rồi.

A a!

Tiêu tiên sinh muốn Mộ Dung Bạc Nhai chăm sóc y đến lúc cập quán (20 tuổi) mới tới tìm y, mới đem giám bảo bí mật bất truyền của tiệm cầm đồ giao cho y. Hai mươi cập quán, phải chịu đựng cuộc sống không bình thường hơn ba năm nữa a.

Cái giá này có phải quá lớn rồi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.