Từ sau khi ra khỏi Phồn thành, thủ hạ Côn Tổ của Mộ Dung Bạc Nhai cùng thủ hạ của Hoàng Linh Vũ hội họp một chỗ, chỉ là hai đội nhân mã phân biệt
rõ ràng, ai cũng không đứng vào hàng đội ngũ của ai.
Bát kể Kim
Văn Quảng có phải là Diêm Phi Hoàng không, đều không thể dễ dàng coi
thường đối thủ, ít nhất phải đi khỏi ba mươi dặm mới có thể xác định đã
thoát ly khỏi ranh giới nguy hiểm. Cho nên trong ba mươi dặm ngắn ngủi
này, cũng trở thành một lộ trình vô cùng trân quý.
Tư Đồ Ngạo rất tự nhiên rớt lại hậu phương, thuận tiện để đám người nhàn tạp cố gắng cách hai người một đoạn.
Qua mười dặm, bên cạnh Tư Đồ Ngạo có người nhỏ giọng nghị luận: “Tại sao phải hợp tác với họ, cũng không sợ bị báo ứng sao?”
“Nói không đúng, chẳng qua lão đại làm chuyện gì cũng luôn khiến người an tâm, chúng ta phải luôn tín nhiệm hắn.”
“Dù sao không tốt mà, lần này ra ngoài cũng phải giấu Bạch Y giáo mà làm.”
“Các ngươi biết cái rắm, có câu địch nhân của địch nhân là bằng hữu, hiện
tại liên hợp lại đánh Nam Hàn, đợi trong nước ổn định rồi, thì sẽ đến
lượt đi trảm trừ bọn họ.”
“Lời đồn bên ngoài không thể tin hết,
chúng ta không phải là người làm tình báo sao, lẽ nào còn không biết có
lời đồn giả cũng vẫn có thể truyền đến khắp thiên hạ đều tin. Ta thấy
nguồn gốc của ôn dịch không nhất định giống như trong lời đồn.”
“…Có lý, trở về chúng ta bỏ chút công sức tra thử đi.”
Chúng nhân Lục Mang Lâu đi bên trái đã tập mãi thành quen, độc lập độc hành, đối với nghị luận của họ làm như không thấy.
Tương phản với tác phong hiển rõ bản sắc ‘phong lưu’ trên chiến trường, ai
nấy đều cao thâm khó dò giữ kín như bưng, căn bản không biết trong lòng
bọn họ đang khóc thét trào lệ cảm động hô to ‘lý giải vạn tuế’, hay là
đang khinh thường không thèm ngó tới với những lời biện bạch tự cho là
đúng kia.
Mộ Dung Bạc Nhai và Hoàng Linh Vũ đi trong vòng vây đội ngũ thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện, đường đi bất đồng, lần này ly
biệt không biết bao giờ mới có thể gặp lai.
Hoàng Linh Vũ thân
thiết vỗ vỗ tọa kỵ dưới hông của Mộ Dung Bạc Nhai, đó là đại hoàng mã mà Mộ Dung Bạc Nhai từng muốn tặng cho y, tên là ‘Hùng Hoàng’, một phần
đột hiện tính cách kiêu ngạo của nó (+_+!!!), một phần hiện rõ màu vàng
sáng đẹp của nó. Khi Hoàng Linh Vũ rời khỏi Mộ Dung Bạc Nhai là đi rất
vội vàng, không mang theo nó.
Hùng Hoàng cẩn thận cúi đầu, liếc
mắt quan sát Hoàng Linh Vũ, thần tình đó mười phần nhân tính, thật khiến người ta không thể nào không yêu thích.
“Ngươi vẫn nên mang nó đi đi.” Mộ Dung Bạc Nhai nói.
“Không cần, ta có Già Gia Tử là đủ rồi.”
Mộ Dung Bạc Nhai thúc ngựa đi vài bước, mới làm như nghe không rõ hỏi: “Cái gì?”
“Già Gia Tử, nó là ngựa cái.” Hoàng Linh Vũ vỗ vỗ lông bờm của đại hắc mã
bên dưới, “Tọa kỵ của đại ác nhân tự nhiên cũng phải có cái tên không
giống bình thường.”
“Không hiểu nỗi ý của ngươi.”
“Ngươi
thật không hữu dụng, Kim gì đó còn hiểu. Trước đây ta thường xuyên cùng
hắn thảo luận chuyện quái lực loạn thần.” Hoàng Linh Vũ dùng từ ngữ mà
Mộ Dung Bạc Nhai có thể lý giải nói: “Hắn cho rằng quỷ đáng sợ nhất là
Trinh Tử, ta cho rằng quỷ đáng sợ nhất là Già Gia Tử.”
“Nga?”
Hoàng Linh Vũ tự lầm bầm: “Trinh Tử nhiều lắm chỉ là từ trong truyền hình
trèo ra mà thôi, không có truyền hình nàng còn điên cuồng ngang ngược
được cái đầu a. Còn Già Gia Tử thì lợi hại hơn, động tác của nàng như
nhền nhện, bơi qua bơi lại bơi xuống trong vũng máu…” (*Trinh Tử:
Sadakhông, nhân vật chính của phim The Ring (Vòng tròn định mệnh) của
Nhật. Già Gia Tử: Saeki (Kayakhông Saeki))
“Nếu nó là ngựa đực, ngươi sẽ gọi nó là gì?”
“Hình như chưa từng nghe qua nam quỷ cực phẩm a… vậy gọi là Dị Tính đi, hoặc gọi là Áo Đặc Man?” (*Ultraman)
Mộ Dung Bạc Nhai nhìn dáng vẻ khó xử của y cảm thấy vô cùng buồn cười.
Ba mươi dặm rất nhanh đã đi hết, nhìn trước mắt phân ra hai đường, Hoàng
Linh Vũ cười cười: “Dùng câu nói này, tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải phân ly.”
“Ngươi không có lời nào muốn nói với ta sao?”
“Ách?”
“… Bỏ đi, chẳng qua trước khi ly biệt, ít nhất muốn có chút biểu hiện.”
“Biểu hiện?”
“Một cái… ôm ly biệt? Thế nào?”
Hoàng Linh Vũ không tin nổi nói: “Ngươi thật sự không biết chết sống, lẽ nào
danh tiếng của ta còn chưa đủ xấu? Ngươi không sợ trở về sẽ bị Tiêu sư
phụ đá chết?”
Mộ Dung Bạc Nhai nhìn người xung quanh một lượt,
cười xấu nói: “Bọn họ không nói, Tiêu sư phụ sao có thể biết được? Cũng
phải nói lại, nếu ta không sợ bị đá chết, ngươi có nguyện ý… ân?”
“Không thể nói như vậy được!”
Đáng tiếc chưa nói xong, Mộ Dung Bạc Nhai đã rất không đạo đức kéo Mộ Dung
Sí Diệm bệnh nặng qua một bên, mạnh mẽ lôi Hoàng Linh Vũ qua.
Hai con ngưạ rất ăn ý dừng lại, một hoàng một hắc đứng thẳng trước ngã ba đường.
Sắc trời hơi sáng, chân trời thẳng tắp phía trước dâng lên ánh sáng hôn ám, cây cỏ bốn phía nhẹ rung động trong gió.
Nón trúc hắc sa bị đụng nghiêng, nửa thân trên của Hoàng Linh Vũ đều bị vùi trong ngực Mộ Dung Bạc Nhai, khoảng cách này gần như vậy, đến mức chân
hai người đều dán sát vào nhau. Nhiệt độ của đối phương thông qua ngoại
sam mỏng manh truyền tới, như lực sinh mạng dẻo dai của y không ngừng
cuộn trào.
“Kéo miếng bố rách này ra cho ta xem thử được không?” Mộ Dung Bạc Nhai dán sát vào tai y hỏi.
“Ví von này rất không đúng thực tế.”
“Không phải là bố rách lẽ nào là màn trướng?”
“Rất tốt, hình dung rất sáng tạo, chẳng qua vừa đúng có công năng của màn trướng.”
Mộ Dung Bạc Nhai trầm thấp cười ra tiếng, sự rung động thấp trầm ổn định
từ cổ họng đến lồng ngực khiến Hoàng Linh Vũ dâng lên một cảm giác kỳ
lạ. Hắn không còn là hoàng tử trẻ tuổi khí thịnh ba năm trước nữa, trong thời cục hỗn loạn, bọn họ đứng trên cùng một vạch xuất phát. Sau đó Mộ
Dung Bạc Nhai chung quy là chiến đấu vì hoàng thất, sau này có lẽ sẽ có
một ngày đứng trên sa trường đối địch.
Hai người lặng lẽ dựa vào nhau, người của Lục Mang Lâu và Côn Tổ đều lục đục đi về hai bên, an tĩnh tiến vào ngã rẽ khác nhau.
“Làm danh tiếng của mình xấu xa như vậy, không sợ lúc nào đó sẽ bị người ta một đao bổ chết?”
“Vô cùng hoan nghênh.”
Mộ Dung Bạc Nhai thở dài thật sâu. “Có vài lời muốn nói với ngươi, dù sao
sau này cơ hội gặp mặt cũng ít, nhân lúc này cứ nói với ngươi vậy.”
Hắn thả lỏng tay, Hoàng Linh Vũ chỉnh lại yên ngựa ngồi ổn, nghi hoặc nhìn Mộ Dung Bạc Nhai.
“Sau này nếu cần giúp đỡ gì, nhất định phải nói với ta. Ngươi chỉ cần nhớ rõ một chuyện là được, cho dù ngươi có đối địch với thiên hạ, ta cũng tin
tưởng ngươi.”
Hoàng Linh Vũ nắm chặt dây cương trong tay, lúc này người bên cạnh đều đã đi về phía trước, trước ngã rẽ chỉ còn lại y và
Mộ Dung Bạc Nhai, và Mộ Dung Sí Diệm đang hôn mê.
“Ngươi như vậy, căn bản chính là mù quáng.” Cuối cùng, Hoàng Linh Vũ thấp giọng nói:
“Ta ghét nhất là loại người không có chủ kiến và lực phán đoán.”
Mộ Dung Bạc Nhai nhịn không được mỉm cười, cách một lớn màn che hắc sắc rũ xuống, hắn xoa lên mặt Hoàng Linh Vũ, dán sát vào tai y nói nhỏ: “Mù
quáng và tín ngưỡng trước giờ chỉ cách nhau một tờ giấy, khác biệt ở chỗ đối tượng đó có đáng để theo đuổi không.”
Nói xong, thuận miệng
men xuống cổ y hung ác cắn một phát, rồi cười ha ha thúc ngựa đi, Hùng
Hoàng đại khái biết chủ tử chuốc họa, phi càng nhanh, sau mông nổi lên
một cột khói.
Hoàng Linh Vũ hầm hầm che lại chỗ bị cắn, mắng
theo: “Kháo! Trên màn sa thượng đẳng của lão tử dính nước miếng của
ngươi còn có thể dùng sao?”
“Hoàng đại?” Trình Bình đi lại gần, rất tôn trọng hỏi Hoàng Linh Vũ: “Có cần tìm người đi làm hắn không?”
Hoàng Linh Vũ đổ mồ hôi nói không nên lời, cảm thấy gia hỏa Trình Bình này
lăn lộn cùng đám người Lục Mang Lâu quen rồi, cũng nhiễm luôn cách dùng
từ cổ quái không tất yếu của họ.
“Chúng ta đi thôi.” Hoàng Linh Vũ cuối cùng nói.
Trình Bình gật đầu, hắn rất thích thói quen dùng từ của Hoàng Linh Vũ, luôn
là nói ‘chúng ta’. Khi ở Bằng Tổ, thượng cấp sai phái nhiệm vụ luôn dùng ‘ngươi, ngươi, và ngươi’ hoặc ‘thập lục, thập cửu, nhị thập thất’… hắn
cầm dây cương trong tay Hoàng Linh Vũ, dẫn người đi theo đội ngũ.
Lúc này, người của Lục Mang Lâu lại hồi phục cảnh tượng nói nói cười cười,
không giống như ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, ngược lại giống như đi dã
ngoại.
Trong thành viên của Lục Mang Lâu không thiếu lão gia hỏa
của bang người lười, đối với biểu hiện không tuân thủ kỷ luật của đám
nhóc này cũng vô cùng bất mãn, Hoàng Linh Vũ lại mặc mọi người kháng
nghị, kiên trì bảo là: “Bọn họ biết lúc nào nên yên tĩnh là được, bọn họ là người chứ không phải công cụ. Lục Mang Lâu cần là chiến sĩ biết suy
nghĩ, chứ không phải chỉ cần những cây thương chỉ biết trầm mặc nghe
mệnh lệnh.”
Trình Bình bất giác nhìn sang Mộ Dung Sí Diệm được
Hoàng Linh Vũ ôm trước ngực. Đó nguyên bản là thượng ty của hắn, nhưng
lại sống như một công cụ. Hy vọng hắn có thể thích ứng với phương thức
sinh sống của Lục Mang Lâu.
.
=== ====== =======
Chú thích:
*Ultraman: (Nhật: ウルトラマン Urutoraman?) là chương trình truyền hình của Nhật Bản về
nhân vật hư cấu thể loại tokusatsu, hay “hiệu ứng đặc biệt”. Ultraman
xuất hiện đầu tiên là phim truyền hình thuộc tokusatsu viễn
tưởng/kaiju/siêu anh hùng, Ultra Q: Ultraman: Các seri cổ tích hiệu ứng
đặc biệt, một sự nối tiếp của seri Ultra Q. Chương trình được sản xuất
bởi Tokyo Broadcasting System và Tsuburaya Productions, và chiếu bởi TBS từ 17 tháng 7, 1966 tới April 9, 1967, tổng cộng 39 tập. (Copy nguyên
văn từ Wiki)
*Già Gia Tử: Saeki
Kayakhông Saeki là một
nhân vật hư cấu, một vong hồn báo hận trong bộ phim The Grudge. Dung mạo của cô ta rất rùng rợn, một mái tóc dài đen xõa xuống che kín khuôn
mặt, dáng đi giật giật phát ra tiếng lạo xạo của xương cổ bị gãy và
tiếng kêu “ọ ọ ọ” khiếp đảm phát ra từ miệng của cô ta.
Tiểu sử
của Kayakhông: Khi còn nhỏ Kayakhông sống với mẹ, một thầy phù thủy. Bà
ta chuyên sử dụng con gái mình để “ăn” các linh hồn tội ác từ bệnh nhân
của bà ta. Sự kiện đó ảnh hưởng đến suốt cuộc đời còn lại của Kayakhông, cô bé phải chịu đựng sự đối xử tàn tệ và là đề tài bàn tán của những
người xung quanh. Ở trường đại học, Kayakhông gặp Shunsuke Khôngbayashi
và nảy sinh tình yêu với anh ta.
Nhiều năm về sau, Kayakhông kết
hôn với Takeo Saeki, người duy nhất hiểu và thông cảm cho cô. Họ sinh
được một bé trai, đặt tên là Toshio.
Đến nay, Khôngbayashi là
giáo viên của Toshio và Kayakhông lại rung động trước Khôngbayashi lần
nữa. Cô ấy ghi lại cảm xúc của mình trong nhật ký.
Một hôm, Takeo tình cờ tìm thấy và đọc được nhật ký của vợ. Ông ta bị ám ảnh với một ý nghĩ rằng Kayakhông đang lừa dối mình và con trai mình, hoặc tệ hơn
nữa, Toshio không phải là con ông ta mà là của Khôngbayashi !
Khi Kayakhông trở về nhà vào ngày hôm đó, ông ta đã tấn công cô một cách
tàn bạo ở trên gác, đẩy Kayakhông đập mặt vào tường. Toshio đang ở ngồi
vẽ trong phòng và nghe tiếng động, nó sợ hãi chui vào trốn trong tủ áo.
Kayakhông tìm cách bỏ trốn, Takeo điên cuồng đuổi theo và đẩy cô ngã
xuống. Kayakhông bị vỡ mắt cá chân, không còn chạy được, cô phải bò
xuống cầu thang. Kayakhông cố gắng để bò ra cửa, chỉ còn kịp nhận ra
Takeo đang lạnh lùng đi bên cạnh, quan sát nỗi đau đớn của cô trước khi
chụp lấy cổ vợ mình và bằng một động tác dứt khoát, bẻ gãy nó !
Sau đó hắn kéo cô vào phòng ngủ và nhét cô trong bao đựng rác. Kayakhông
vẫn còn sống, nhưng bất động, chỉ còn đủ sức kêu rên “ọ ọ ọ” (Sau này
khi thành hồn ma, đây chính là dấu hiệu đặc trưng nhất báo hiệu
Kayakhông đang đến gần nạn nhân của mình ). Takeo lấy ra con dao, ngắm
nhìn Kayakhông lần cuối rồi đâm liên tiếp vào người cô đến khi cô chỉ
còn là một cái thây cứng đờ đầy máu !!! Takeo vứt cái xác lên gác xép
rồi đi kiếm Toshio, hắn ta giết con trai mình bằng cách nhấn chìm nó
trong bồn tắm cho chết ngạt, cả con mèo của Toshio cũng chịu chung số
phận.
Chưa hả cơn giận, hắn còn tìm đến nhà Khôngbayashi, giết
chết người vợ đang mang thai của anh ta và đặt cái bào thai vào một cái
bao. Cuối cùng, hắn chạy ra đường trong cơn điên loạn, bất chợt bóng ma
của Kayakhông xuất hiện và kết liễu đời hắn.
Một thời gian sau,
xác của hai mẹ con Kayakhông được cảnh sát tìm thấy. Kể từ ngày đó, vong hồn của Kayakhông, Toshio và Takeo giết tất cả những người nào dám bước vào căn nhà của họ (hoặc bất cứ nơi nào Kayakhông đến). Con mèo, Mar,
luôn luôn xuất hiện để cảnh báo cho bất cứ ai xâm nhập về cái chết của
họ…