“Những chuyện này, ngươi đã suy nghĩ bao lâu?
“Nửa năm.” Hoàng Linh Vũ nói. “Sống trong thế giới này, rất kiềm nén.”
“Vì ngươi là một người không kiềm nén, nên muốn kéo thật nhiều người vào
chiến loạn? Ngươi sẽ không cảm thấy lương tâm bất an sao?”
“Kiềm
nén của ta ở chỗ, quá khứ mấy ngàn năm mấy vạn năm, nơi này không có ai
muốn có nhiều hơn, đều thỏa mãn với cuộc sống một chén gạo qua ngày.
Lương thiện nhẫn nhịn đủ loại chuyện không hợp lý mà chưa từng muốn nỗ
lực.”
“Bọn họ thỏa mãn như vậy, liên quan gì tới ngươi?”
Hoàng Linh Vũ mỉm cười, nói: “Ngươi nói rất đúng, bọn họ thỏa mãn như vậy,
đích thật không liên quan tới ta. Nhưng nếu ngàn năm sau lại có một đôi
giáng thế, như ta và Diêm Phi Hoàng, ta hy vọng bọn họ sẽ không giống
như chúng ta, vì thế nhân ngu muội dã man tàn hại mà sinh tử tương cách. Ít nhất khi Diêm Phi Hoàng bị người ta truy bắt, sẽ có thị dân chạy ra
trách vấn quan binh tiện quyền, sẽ có cung vệ nghi vấn mệnh lệnh của
thượng cấp. Ta hy vọng bi kịch tám ngàn năm trước, ly biệt kiếp này, sẽ
không phát sinh nữa.”
“Cho nên có thể không quan tâm đến cuộc sống an ổn của người khác sao?”
“Ngươi nhìn trong Lạc Bình kinh này, thế nhân bách tính mỗi ngày bận rộn sinh
nhai, nhưng không biết cái gì là xấu xa, cái gì là tốt đẹp, không biết
cái nào nên hủy diệt, cái nào nên tôn sùng. Nhân sinh ngu muội vô tri
như thế so với heo chó có gì bất đồng? Thiên hạ hợp lâu tất phân, phân
lâu tất hợp, chỉ cần người thống trị quốc gia không có trí tuệ đủ bậc,
chiến loạn sẽ luôn phát sinh. Đề nghị vừa rồi của ta chẳng qua là chọn
thời gian bắt đầu chiến loạn, và cả phương pháp.”
Hai người từ giữa trưa nói tới chiều, bỏ qua giờ cơm trưa, bỏ qua giờ nghỉ trưa.
Hồ Tôn tuy chưa đáp ứng, nhưng hiển nhiên đã động lòng. Thủ hạ của hắn đều là người lười, nhưng không phải trời sinh đã lười, chỉ là tìm không
được động lực để phấn đấu, tìm không được lý do đáng để liều mạng.
Lộ Thị Tửu bị bỏ xó vài canh giờ đã không kiên nhẫn nữa, từ cửa sổ lầu
dưới thò đầu ra, nhìn lên tầng Hoàng Linh Vũ gầm lên: “Hồ lão đầu, các
ngươi tới khi nào mới nói xong hả! Bà bà thím thím, đừng học theo đức
tính của mấy vị thất đại cô bát đại thím đầu đường!”
Hồ Tôn đang
đi tới cửa sổ, hé mở cửa sổ đóng chặt, nhổ một ngụm nước bọt xuống dưới, nói: “Dựa vào loại thao hành như ngươi cũng dám quản chuyện của Hồ gia
gia, cút về nhà chăm lão bà lo hài tử đi.”
Cửa sổ vừa mở, thanh âm bên dưới thanh thoát hơn rất nhiều, lập tức nghe được dưới lầu vang lên tiếng cười ầm ĩ.
Hoàng Linh Vũ chống bàn chậm rãi đi qua, dựa lên bệ cửa sổ nhìn xuống dưới,
ai biết một chiếc đũa dính dầu mỡ lại vừa bay lên, người gây chuyện
không nghĩ tới có người nửa đường chen vào, kinh ngạc oa oa kêu lớn.
Hồ Tôn vươn tay phát một chưởng, chưởng phong thổi bay chiếc đũa, mới
tránh khỏi một thảm kịch, chế nhạo: “Xuẩn lừa chính là xuẩn lừa.”
Hoàng Linh Vũ nói với Lộ Thị Tửu đang kinh hồn bất định: “Sẽ xuống ngay thôi, ngươi đợi chút đi.” Nói xong, sầm một tiếng đóng kín cửa sổ.
Hồ
Tôn thấy y đi rất cực khổ, lắc đầu thở dài, rồi hảo tâm đưa tay ra dìu
y, nói: “Ngươi như vậy cũng không phải là biện pháp, gia hỏa Tư Đồ Ngạo
đó đối với y thuật của mình luôn tự tin tự đại, mà một chút biện pháp
cũng không có?”
Hoàng Linh Vũ xải một tay đang rảnh nói: “Ta thấy thiên hạ này không ai có thể trị được, ai có thể từ không trung biến ra hai khối xương nhét vào a.”
Hồ Tôn bị giọng điệu nhẹ nhàng của y chọc cười, lại nghe y vô cùng tiếc hận nói: “Nếu có thể giống như Đoàn
Diên Khánh thì tốt rồi, không có chân còn linh hoạt hơn có chân.”
Hồ Tôn không biết đến lão tiên sinh Kim Dung, đương nhiên cũng không có
khả năng biết Đoàn Diên Khánh, kỳ quái trừng mắt nhìn Hoàng Linh Vũ một
cái, trên cơ bản thì cũng từng có kinh nghiệm ở chung với Diêm Phi
Hoàng, quyết định không hỏi nhiều đối với những từ ngữ kỳ quái và chủ đề nói chuyện chệch hướng này.
“Đề nghị của ngươi chúng ta sẽ suy
nghĩ. Nhưng trước đó ta phải hỏi, ngươi chuẩn bị làm thế nào ‘giết’ chết hoàng đế chưa? Nhất quốc chi quân nếu dễ thích sát như thế, thiên hạ
sớm đã đại loạn rồi.”
“Hồ tiên sinh, ngươi lúc nào tiếp nhận đề
nghị của ta thì cứ tới tìm ta. Ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp đơn
giản nhất, an toàn nhất, hơn nữa sẽ không gây sự chú ý cho bất cứ ai.”
“Được rồi, ta sẽ rất chờ đợi ngày này mau tới.” Hồ Tôn đẩy cửa, dìu y ra
ngoài, vừa ra ngoài chính là gặp ngay thang xoay giá gỗ màu nâu, “Xem ra để thuận tiện, vẫn phải mạo phạm rồi.”
Nói xong, vác Hoàng Linh Vũ lên vai, đi nhanh xuống dưới.
Tầng dưới toàn bộ là bao gian, cửa giấy của một trong những bao gian vây
quanh thang xoay hơi bị hé ra, thân hình khổng lồ của Lộ Thị Tửu xuất
hiện.
Hồ Tôn cách không ném người qua, cười hi hi nhìn dáng vẻ
hắn thê thảm đón người. May mà tuy bị động, nhưng căn cơ của Lộ Thị Tửu
không kém, ứng biến lại nhanh, tiếp được rất ổn.
Hoàng Linh Vũ
vuốt vuốt mái tóc loạn, quay đầu nói: “Hồ tiên sinh thỉnh sớm cho đáp
án, nếu qua mùa hạ, phương pháp này cũng chỉ có thể đợi tới sang năm mới dùng.”
“Ta sẽ tránh, chúng ta làm việc, trước giờ không chậm
chạm như tiệm cầm đồ gì đó của lão Tiêu.” Vì đã đến nơi đông người, Hồ
Tôn rất tự giác dùng biệt hiệu.
Lộ Thị Tửu không muốn sinh thêm phiền phức, quay người bỏ đi. Hồ Tôn cũng phất phất tay áo, đang định rời đi.
Hoàng Linh Vũ đột nhiên ngẩng đầu nói: “Hồ tiên sinh, người đó, có thật sự đã chết rồi không?”
Bước chân Hồ Tôn dừng lại.
“Có chứng cứ xác thực, người đó thật sự đã chết chứ?”
Hồ Tôn phất tay áo, bước nhanh lên lầu, vừa đi vừa ha ha cười lớn: “Người
xưa đã mất, ngươi đến hỏi ta, ta có thể đi hỏi ai đây!”
Hoàng
Linh Vũ lặng yên không nói, Hồ Tôn biến mất trên thang xoay, duy chỉ có
tiếng cười thanh thoát không ngừng truyền xuống, nhưng bao hàm khổ sở
phiền não, kinh động khách nhân khắp lâu.
Trên đường tùy tiện mua vài chiếc bánh gạo, Hoàng Linh Vũ và Lộ Thị Tửu chia nhau ăn. Đợi khi
về đến biệt viện ngoài thành nam, sắc trời đã bắt đầu tối.
Qua mấy đạo cửa và ám trang, tiến vào chính viện. Bất ngờ là, ở đó có người.
Tiêu Thanh Ngọc đã khá lâu không thấy chắp tay đứng cạnh giếng trời, một cây non bên cạnh dưới tịch dương lấp lánh vết nước. Hoàng Linh Vũ nhìn hắn, hắn cũng nhìn Hoàng Linh Vũ, thần tình rất hiền từ.
Lộ Thị Tửu không trực tiếp đem người đưa vào phòng, chỉ đứng thẳng trong viện đợi vị sư phụ của đầu nhi hắn lên tiếng.
Một trận vang lộp cộp, bên ngoài chợt truyền tới tiếng vó ngựa. Hoàng Linh
Vũ rất hiếu kỳ, dứt khỏi ánh mắt quấn quít không tan của Tiêu Thanh
Ngọc, nằm trên bờ vai khá dày thịt của Lộ Thị Tửu nhìn ra sau, chỉ thấy
Mộ Dung Bạc Nhai cười hì hì đi tới trong hành lang dài, tay cằm dây
thừng, cách hai bước sau lưng là một caon ngựa lớn lông vàng đi theo,
con ngựa đó tướng cao to, cúi đầu cũng cao bằng vai Mộ Dung Bạc Nhai. Nó không phát một tiếng, bước chân ổn định, ngoan ngoãn đi vào hành lang
đối với nó mà nói là rất nhỏ hẹp.
“Nó tên Hùng Hoàng, phụ mẫu đều có lai lịch. Chỉ là Mộ Dung Bạc Nhai ghét nó tính tình yếu nhượt, khi
còn là ngựa con đã thả trên đất Yến. Ngựa hoang nơi hoang dã muốn đuổi
nó đi, nhưng làm sao cũng không thành công, ngược lại dần bị nó chiếm
địa bàn. Hiếm được hiện tại lại còn có thể nhận ra chủ.” Tiêu Thanh Ngọc nói.
Mộ Dung Bạc Nhai đã đứng trước mặt, mở dây cương, con ngựa
cũng không đi loạn, đôi mắt sáng trong cứ như hiếu kỳ nhìn mấy người
trước mặt.
Lộ Thị Tửu rất có con mắt, tự động giao Hoàng Linh Vũ
qua, Mộ Dung Bạc Nhai thuận tay đặt y lên yên ngựa, lại đưa dây cương
cho y: “Sau này nó chính là con ngựa thay ngươi bước đi, phương pháp sai sử nó không khác biệt gì ngựa bình thường. Nó rất thông minh, qua vài
ngày huấn luyện lại, sau này cũng có thể dùng ngôn ngữ sai sử.”
Hắn vừa nói vừa giúp Hoàng Linh Vũ thắt dây cương. Thì ra yên ngựa cũng là
đặc chế, phần đế để đặt chân leo lên bị một khối da cụ thay thế, mặt
trên lồi nút dây thừng, vừa hay có thể chen đùi vào trong để cố định.
Hoàng Linh Vũ sờ sờ lớp da trơn mịn dưới tay, chú ngựa như muốn đuổi ruồi nhích nhích nơi bị sờ.
Tiêu Thanh Ngọc vốn cũng lo lắng tâm tình y bị chán nản, hiện tại thấy y
không chút để tâm, hắn cũng yên lòng, hỏi: “Nghe nói ngươi tìm ta, không biết muốn hỏi ta cái gì?”
Hoàng Linh Vũ nâng mắt lên, nhìn trái phải rồi nói: “Mộ Dung Bạc Nhai thật sự không có tài năng đặt tên.”