Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 187: Q.3 - Chương 187: Lời đồn.




Nữ tử xuất hiện trước mặt Hoàng Linh Vũ và Mộ Dung Sí Diệm, đã đi tới chỗ gần hơn. Dung mạo nàng rất đẹp, không cần hóa trang cũng đã đoan trang nghiêm túc, trên gương mặt trắng tinh trái phải đều có những vết đao thương chằng chéo hỗn loạn, nhưng lại sinh ra một vẻ đẹp tà ác tiêu điều giống như đồ đằng hoang dã.

“Đã lâu không thấy chân diện của ngươi rồi, xem ra tâm tình ngươi không tồi?” Hoàng Linh Vũ nói.

Hắc quả phụ hít một hơi sâu không khí trong lành trên núi, nơi này cách xa khói súng, thấm vào lòng người. Một lúc sau mới nói: “Đúng, tâm tình của ta vô cùng tốt.”

“Tốt đến mức cứ lãng phí mê hoan tán của ngươi như vậy?” Hoàng Linh Vũ chỉ đường mây phát sáng trên bầu trời đêm kia. Đó là do đốt một loại dược phấn xấu xí mà nên, vốn là dùng Độc Cô mê hoan sử cực kỳ trân quý luyện chế nên. Đường mây ngưng tụ không tan, khi gió thổi tới, sẽ tan ra thành khí thể không sắc không vị, những ai bị bao trùm bên dưới nó không quá hai ngày, sẽ dần dần giảm bớt phòng bị, dễ bị kích động thao túng.

Tuy không thể trực tiếp sát thương, nhưng chính vì đặc tính này, mọi người rất nhanh sẽ cảm thấy bình thường đối với đám mây kỳ quái này, không còn phòng bị. Mà trên chiến trường sẽ càng dễ dàng trúng gian kế của người khác.

“Lãng phí? Không, không thể gọi là lãng phí.” Hắc quả phụ thản nhiên cười, “Vì có thể đối phó với hắn, hủy diệt tất cả những gì hắn khổ tâm dựng nên, ta đã chuẩn bị mười mấy năm. Thế nào có thể gọi là lãng phí chứ?”

“Trước khi các ngươi ôn chuyện cũ.” Một giọng nói quen thuộc chen vào: “Ta muốn xem thử Hoàng đại ngươi ra sao rồi.”

Xuất hiện sau lưng Hắc quả phụ là Bạch Long, mới bao nhiêu ngày không gặp, đã hao gầy đi rất nhiều, rõ ràng thời gian này lượng vận động không ít.

Hoàng Linh Vũ thở dài nói: “Coi như ta sợ đám y sinh các ngươi, ta vừa bị học sinh của ngươi hành tới mức nửa sống nửa chết, hiện tại tới phiên lão nhân ngài tới hành ta nữa…”

“Hoàng đại!” Bạch Long vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ngươi nói chuyện không thể lưu chút khẩu đức sao?”

“Nhạc Huy vừa mới trích chút máu của ta, cho nên sắc mặt không tốt lắm. Trước tiên lo liệu chuyện đêm nay đã, nếu kế hoạch diễn biến không tốt, sáng ngày mai sẽ phải di dời trận địa rồi.” Câu sau của Hoàng Linh Vũ lại là nói với người sau lưng Bạch Long, bất tri bất giác, nơi này đã tụ tập hai ba mươi người trẻ tuổi. Bọn họ đều là học sinh đệ nhất kỳ của Lục Mang Lâu, hoặc là ám trang mà bang người lười phân tán ở ngoài.

“Đã lâu không gặp, lần này nếu đã cần tới các ngươi, thì đã chuẩn bị sẵn gần tới lúc kết thúc chiến đấu rồi. Đương nhiên, tiền đề là mọi người đều không thể sai lầm mới được.” Y tiếp tục nói.

Lời chào hỏi khiến mọi người đều vực tinh thần, nam nam nữ nữ đều bùng nổ.

“Hoàng đại ngươi nói cái gì vậy chứ, từ trước tới nay sai lầm cũng chỉ có ngươi thôi.”

“Chính thế. Trước kia không phải ngươi còn dạy chúng ta tình yêu thì phải chuyên nhất sao? Sao ta nghe mấy tin đồn truyền trong lâu nói gần đây ngươi làm tới ba nam nhân? Như vậy cũng có thể xảy ra sai lầm a.”

“Cũng phải nói lại, vị tiểu ca sau lưng ngươi này tướng mạo bất phàm a, thế nào, có hứng thú gia nhập vào thanh lâu ta mới mở gần đây không? Đương nhiên không cần tiếp khách, tiểu ca ngươi vừa nhìn đã biết là người cực có khí chất, làm sư phó điều giáo trong lâu của ta thế nào?”

Mộ Dung Sí Diệm sắc mặt lạnh đi, Hoàng Linh Vũ thầm biết không tốt, y vẫn rất thương yêu đám học sinh này, lập tức chuyển vấn đề: “Các ngươi tới để khua môi múa mép hay tới hành sự đây!”

__

Sắc đêm thâm sâu, mà tiến công cuối cùng cũng dừng lại. Mộ Dung Bạc Nhai đứng trên đầu tường, tính toán bên mình đại khái còn có thể chống đỡ bao nhiêu ngày. Lương thảo dược vật tuy đầy đủ, nhưng đối diện với đại quân Nam Hàn gần mười vạn, tuy nhờ ưu thế tường thành kiên cố, nhưng nếu người ta trào lên, rốt cuộc năm ngàn thủ quân cũng sẽ có lúc hết sạch.

Trước mắt địch quân vẫn dùng thiết pháo tấn công tường thành, không cần hắn có bất cứ chỉ thị nào, phòng vụ tự có can tướng tiểu hiệu có thể an bài tốt. Đại khái lại qua thêm hai ba khắc, pháo hỏa Nam Hàn đã tạm thời dừng lại, vòng tấn công tiếp theo sắp bắt đầu__ Cuộc vận lộn sáp lá cà lúc đó mới là điều mà thủ quân Sài Đô sợ nhất hiện tại, bọn họ không có nhiều người để có thể cùng tiêu hao theo địch quân.

Lại một tiếng vang thật lớn, dưới chân chấn động không ngừng. Vốn là một viên đạn pháo bùng nổ ở nơi cách thành quách không xa. Trước khi cấm vệ quân gia nhập vào chiến cục, Bạch Vũ Kỳ chỉ có thể gắng dùng đạn pháo, còn vì bảo quản thiết pháo không đúng cách mà khiến năng lực tiến công của pháo hỏa gần như bằng 0. Nhưng hiện tại, đạn bọc da của cấm vệ quân sử dụng chạm đất liền nổ, mảnh vỡ có thể bay đi rất xa, tổn thương người càng nhiều. Nhưng có điều đáng mừng là, năm ngoái vào lúc thu đông đã xây dựng hầm bùn trước thành quách đủ để hút lực xung kích của đạn pháo, có viên đạn sau khi bị bắn vào thì liền bị bùn đất khảm chặt, mảnh vỡ sau khi phát nổ căn bản không bay được xa bao nhiêu.

Tại nơi cách Mộ Dung Bạc Nhai không tới một dặm, Bạch Lang Vương cưỡi trên lưng ngựa, xoa xoa tay rục rịch muốn thử. Hiện tại hắn đã gầy đi rất nhiều, trong mắt tràn đầy oán khí, tháng trước bị quân đội của Trác Kiếm và Lục Nẫm Giác đánh áp lợi hại, chạy đông chạy tây mà lương thảo còn cạn kiệt. Gần đây mới được cứu trợ, nên nghĩ sao cũng muốn báo thù cho hả giận.

Người ngồi trên con ngựa màu táo đỏ kế bên là Thuật Hỉ Lãng thống lãnh cấm vệ quân do hoàng đế phái tới cứu viện. Thuật thống lãnh vẻ mặt ngưng trọng quan sát, chiến đấu tấn công nhiều lần mà vẫn không thể hạ địch thế này, đối với cấm vệ quân do hắn thống lĩnh mà nói là cực kỳ hiếm thấy, đối phương có tường thành kiên cố bảo vệ, nhưng dù sao luận binh lực vẫn kém rất xa.

“Nhiều lần cường công không hạ được, tướng lãnh thủ thành không thể xem thường, không biết là vị nào trong Nam Vương quân?” Thuật thống lãnh hỏi.

Bạch Lang Vương nghiến răng nói: “Không thấy Trác Kiếm, Lục Nẫm Giác cũng không xuất hiện trên tường thành, trong Nam Vương quân người có năng lực to lớn như vậy cũng chỉ còn có Mộ Dung Nam Cẩn và Mộ Dung Bạc Nhai hai huynh đệ đó thôi. Nếu có thể công hạ Sài Đô, nói không chừng có thể bắt được Nam Vương hoặc Mộ Dung Bạc Nhai.”

“…”

“Có vấn đề sao?”

“Lục Nẫm Giác này…” Thuật thống lãnh do dự nói. “Trước đây ta cũng là do Kim đại nhân một tay đề bạt.”

Bạch Lang Vương giật mình, hắn biết Kim đại nhân mà Thuật thống lãnh nói tới chính là Kim Văn Quảng đang ở trong Hắc Vũ Kỳ hiện nay. Vương gia của Hắc Vũ Kỳ vẫn luôn có chính kiến bất đồng với Bạch Lang Vương, vì vậy hắn cũng nhìn Kim Văn Quảng không thuận mắt. Thuật Hỉ Lãng tuổi không quá bốn mươi đã có thể đảm nhận địa vị thống lãnh, tương lai khẳng định còn có cống hiến lớn, hắn lại có tư giao không cạn với Kim Văn Quảng, không ngờ còn từng cảm ân của Kim Văn Quảng. Hắc Vũ Kỳ không biết vì tên văn nhân đó mà có được bao nhiêu sự ủng hộ chưa thấy được.

Thuật thống lãnh lại nói: “Khi Kim đại nhân đùa cùng chúng ta, thỉnh thoảng có đề cập tới tên ‘Lục Nẫm Giác’, hiện tại nghĩ lại, lúc đó Lục Nẫm Giác của Nam Vương quân còn chưa xuất sư. Ta đang nghĩ, chẳng lẽ Kim đại nhân sớm đã có tư giao cùng với vị Lục tiên sinh này rồi sao?”

Một câu nói của Thuật thống lãnh làm dấy lên ngàn tầng sóng trong lòng Bạch Lang Vương, có câu người tụ theo loài vật tụ theo đàn, nếu nói Kim Văn Quảng và Lục Nẫm Giác có quen biết, hầu như không ai sẽ sinh ra hoài nghi, dù sao hai người này trên mặt vận dụng chiến thuật tùy cơ ứng biến, đều có chỗ đặc biệt mà người khác không cách nào mô phỏng.

Hắn nào biết, kết quả suy luận của Thuật Hỉ Lãng là chính xác, nhưng căn cứ dẫn tới lại hoàn toàn không cùng một chuyện__ Khi Kim Văn Quảng đùa, chính là “Bọn họ đều là người qua đường giáp!” Lúc đó hắn nào biết Hoàng Linh Vũ sẽ đột nhiên nổi lên ý nghĩ kỳ cục, dùng biệt hiệu rất có hỉ cảm này làm tên giả. (*Người qua đường giáp: hán việt là: Lộ Nhân Giáp, có cùng âm đọc với Lục Nẫm Giác)

“Nếu hai người bọn họ quả nhiên quen biết… khó trách, khó trách Hắc Vũ Kỳ không muốn tấn công Mộ Dung Nam Cẩn, ngược lại đi phá Mộ Dung Nhuệ Việt, thì ra là vì mối quan hệ này.”

Thuật thống lãnh không vui nói: “Hiện tại còn chưa vội định luận, quen biết cũng không thể đại biểu cái gì, dù sao Kim đại nhân cũng không có trở giáo giúp giặc.”

Hai người đang nói chuyện, sau lưng truyền tới tiếng bước chân, sau đó là tiếng hô quát của thân vệ. Loại chuyện nhỏ này không cần hai vị đại nhân chú ý quá nhiều, vì không bao lâu sau, một tiểu hiệu truyền tin đã được dẫn tới trước mặt hai người.

“Bẩm cáo hai vị đại nhân, trong quân xuất hiện lời đồn không hay.” Khi báo cáo trong quân, lễ nghi phiền phức đều được miễn, tiểu hiệu trực tiếp vào chính đề.

Bạch Lang Vương và Thuật thống lãnh quái dị nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Bạch Lang Vương nói: “Tin đồn gì.”

“Trong quân đồn thổi, Nam Vương quân và Hắc Vũ Kỳ bí mật hợp tác, Hắc Vũ Kỳ đã trở giáo về phía giặc, do Kim Văn Quảng thống lĩnh đã bắt đầu công tiến về phía ta.”

“Hỗn trướng! Là ai dám nhiễu loạn quân tâm vào lúc này!”

“Vương gia thỉnh chậm đã, đợi ta hỏi cho rõ.” Thuật thống lãnh sau khi an ủi Bạch Lang Vương, nói: “Từ lúc nào xuất hiện tin đồn.”

“Mới đầu là ba ngày trước, lúc đầu chỉ có âm thầm trao đổi nhỏ vụn, chỉ mới bắt đầu từ hôm nay, thì đã lan đi không thể thu lại.”

Đây chính là chỗ cao diệu của thao tác tình báo, cho dù tin đồn vừa mới lan truyền ra, thủ pháp cao minh, cũng có thể khiến người ta nảy sinh cảm giác sai lệch “A, hình như rất lâu trước đó đã nghe qua rồi”. Diêm Phi Hoàng từng dạy dỗ Mộ Dung Bạc Nhai, Mộ Dung Bạc Nhai sau khi một tăng ba phát dương quang đại thì lại huấn luyện Côn Tổ. Đáng thương Nam Hàn cấm vệ quân theo Diêm Phi Hoàng học tập cũng chỉ là thuật tiềm phục tập kích chiến đấu, loại thủ pháp cao minh cần phải động gân não này, thì không biết chút gì.

Thuật thống lãnh không biết sự kỳ ảo trong đó, tin là thật, liền không cho rằng sự xuất hiện của lời đồn này quá đột ngột khiến người cảm thấy kỳ lạ, tiếp tục hỏi: “Lời đồn còn có chi tiết nào nữa không?”

“Đồn rằng, Kim Văn Quảng đại nhân vốn tên là Diêm Phi Hoàng, là tội phạm đào tẩu của Đại Yến hoàng cung. Trong Đại Yến hoàng cung hắn có tư giao không cạn với Mộ Dung Nam Cẩn, Mộ Dung Bạc Nhai, thậm chí hai vị hoàng tử này còn từng bái hắn làm sư. Cũng vì tầng quan hệ này, giật dây bắt cầu vô cùng dễ dàng, Kim Văn Quảng đại nhân rất nhanh đã đồng ý câu kết cùng Nam Vương quân, trước, trước…”

“Trước cái gì?”

Tiểu hiệu truyền tin đầu đầy mồ hôi, cuối cùng cắn răng nói: “Trước diệt Bạch Lang Vương, sau sát tiểu hoàng đế!”

Xoẹt!

Thuật thống lãnh chỉ cảm thấy một trận hàn ý bức người, quay đầu nhìn lại, Bạch Lang Vương không nhịn được nộ hỏa, đã nhấc quân đao, trên trán lộ gân xanh, hầu như muốn đại khai sát giới.

“Ta diệt bà nội ngươi! Kim Văn Quảng!”

Thuật thống lãnh trong lòng buồn cười, xem ra thời gian này Bạch Lang Vương hổ lạc bình dương bị khuyển khi, đã nghẹn hỏa sắp nổ, mới trở nên dễ bạo động như thế. Cũng phải nói lại, kiểu câu ‘trước diệt Bạch Lang Vương, sau sát tiểu hoàng đế’ này cũng đặc biệt thuận miệng a, không biết là tên nào nghĩ ra nữa.

“Vương gia trước hãy bình tĩnh, không có chứng cớ, lời đồn sao có thể tin. Truyền lệnh xuống, trong cấm vệ quân ai dám tiếp tục đồn thổi những lời vô lý này, lập tức sẽ bị xử phạt với tội danh nhiễu loạn quân tâm.”

“Vâng.”

Bạch Lang Vương bình tĩnh khá nhiều, cũng biết mình không đúng, lầm bầm thu đao, tức giận nói: “Còn ngay ra đó làm gì, truyền lệnh xuống, trong Bạch Vũ Kỳ ai còn dám nói nữa, giết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.