Khi Hoàng Linh Vũ tìm kiếm lối ra, trời vẫn chưa sáng. Đang vào ngày hàn lạnh nhất, gió lạnh thấm tận xương.
Hôm trước khi thoát thân từ Tần Hoài Lâu, ngoại y của y đã thoát ra bỏ lại
trong nhã cư của Mộ Dung Sí Diệm, Mộ Dung Bạc Nhai sợ y lạnh, có đến một đại hộ gia trộm một chiếc áo khoác da. Hiện tại y đang được chiếc áo
này bọc kín. Nhưng từng trận gió đêm lạnh buốt từ giữa núi thổi qua, vẫn khiến y lập tức run rẩy, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu, mò đường
từng bước xuống núi.
Người vào thời này ít ỏi, đa phần tụ tập
sống trong các thôn làng hoặc thành trì có tường thành hàng rào bảo vệ,
nơi hoang dã là thiên hạ của dã miêu lang báo.
Những tiếng hú như tiếng nghẹn ngào xa xa gần gần, thanh âm như tiếng mèo rú chim réo
thậm chí còn vang trên đỉnh đầu. Hoàng Linh Vũ cũng không cảm thấy có gì đáng sợ, thậm chí còn nghĩ, sao không có mấy con dã lang tới đây, dứt
khoát tới cả trăm con cũng giúp y vượt qua tình trạng thất hồn lạc phách này.
Đi mãi đi mãi, y đột nhiên cắn môi cười. Y nhớ tới một vấn
đề, nhớ tới Diêm Phi Hoàng chết thật sự rất oan. Người đó chỉ là đào mãi nên mệt mỏi khát nước. Vốn dĩ Diêm Phi Hoàng đối với điều kiện sinh
hoạt đã rất cẩu thả, uống nước mưa cũng không phải chưa từng, nhưng
chính vì nhìn thấy bình nước của y. Vì là của y, giữa hai người thường
dùng chung dụng cụ ăn uống, đại khái là xuất phát từ thói quen cuộc sống rất giản đơn, Diêm Phi Hoàng không hề nghĩ ngợi, mở nắp uống.
Cách chết như vậy, thật sự không đáng.
Trong mấy chục năm người đó đến thế giới này, vẫn luôn quanh quẩn trong hồi
ức kiếp trước. Mới đầu là tìm kiếm, vì cho rằng Hoàng Linh Vũ đã chết
trước mình một bước, cũng sẽ đến đây trước mình một bước. Sau đó tìm hơn mười năm, không có bất cứ tung tích hay dấu vết nào. Vì thế hắn lại đem hy vọng ký thác vào tương lai, ôm kỳ vọng có lẽ Hoàng Linh Vũ sẽ đến
sau, nhưng cũng thất vọng.
Nhân sinh như thế, thực sự không có ý nghĩa.
Hoàng Linh Vũ ôm bụng cười lớn, cười mãi cười mãi, không có âm thanh, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Người nào, hoặc thứ gì đó, muốn làm gì với y cũng được cả, cho dù là sự trừng phạt muộn màng, hối hận vì đã trốn tránh hơn ba năm. Đau đớn lớn nhất
của đời người không phải đến từ thương tổn hoặc tàn hại trên mặt nhục
thể, mà là hổ thẹn và trống rỗng đến từ nội tâm, vì nhân tâm đa phần đều bị chôn giấu rất sâu, không có thủ đoạn nào có thể trị liệu bình phục.
Cho đến khi xuống núi, đi vào cánh rừng bằng phẳng, vẫn không có bất cứ cầm thú hung mãnh nào tới tìm y gây phiền phức, trời đã mông lung sáng.
Hoàng Linh Vũ cứ đi cứ đi, cũng không biết đi bao lâu, chậm rãi dừng lại. Vì
trước mắt trong cánh rừng đã không còn đường đi, xuất hiện một người
đáng lý ra không nên xuất hiện ở đây.
Mộ Dung Sí Diệm đứng dưới
gốc cây lá nhỏ to bằng ba vòng tay người, bạch y chấm đất, tóc dài xõa
dài qua gối. Bên cạnh hắn, là một trung niên nam tử tướng mạo thanh tú,
sau lưng còn có nam sáu thị tùng bạch y, chính giữa giải một trung niên
nam tử toàn thân thê thảm.
Hoàng Linh Vũ chợt nhớ tới Mộ Dung Bạc Nhai từng nói tới chuyện Tần Hoài Lâu chủ bị giam lỏng. Hơn nữa trong
địa giới gần đây người có thể dẫn đường trong khu rừng loạn này cũng chỉ có Tần Vãn Phong đó, chỉ cần nghĩ một chút sẽ biết nam tử toàn thân thê thảm đó đại khái chính là tình nhân của Tần Vãn Phong.
Nhớ lại
vừa rồi bản thân ngây ngây dại dại, chín phần là quên đóng cửa bảo vệ
động khẩu. Tuy trên núi cũng có mê trận, nhưng dưới sự dẫn đường của Tần Vãn Phong, có nhiều mê trận hơn nữa cũng công cốc. Đang phiền não, lại
thấy Tần Vãn Phong chớp chớp mắt với y.
Hoàng Linh Vũ thả lỏng,
nghĩ muốn cười. Đại danh của Tần Vãn Phong như sấm bên tai, thường nghe
người ta nói, vị nam tử này chưa quá bốn mươi, kinh doanh Tần Hoài Lâu
nổi tiếng nhất thành Dương Châu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn bảo trì thái
độ cách biệt, phong thái đoan chính. Hiện tại lại chớp mắt với y, thật
sự là phá hoại hình tượng.
Nhưng sau đó y cũng nghĩ được, đại
khái Tần Vãn Phong có nhẹ nháy mắt với mình, chẳng qua dựa vào nhãn lực
của y thì nhìn rõ được mới lạ. Bên đó thấy y không tỏ vẻ gì, lúc này mới gấp gáp, thà tự hủy hình tượng cũng phải truyền tin được cho y.
Nghĩ tới mê trận trên núi có quái dị, Tần Vãn Phong vốn chỉ cần cố ý dẫn bọn họ đi vòng vèo, lừa bọn họ tin Mộ Dung Bạc Nhai đã rời khỏi đây, đám
người này cũng không thể lục tung từng cành cây cọng cỏ ở mảnh đất này.
Hoàng Linh Vũ cười nói với Mộ Dung Sí Diệm: “Mộ Dung Bạc Nhai bỏ ta lại đây, tự chạy mất rồi.”
Mộ Dung Sí Diệm mang thần sắc quái dị đi tới, đi vòng hai vòng quanh y,
nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn cúi đầu ngửi ngửi lên cổ y. Khi đối
diện với Hoàng Linh Vũ lần nữa, hắn nói một cách chắc chắn: “Lâm Tục
Phong chính là ngươi.”
Hoàng Linh Vũ nhún vai không mấy xem trọng, coi như thừa nhận.
Mộ Dung Sí Diệm chợt nhấc chân, đạp một đạp vào ngực Hoàng Linh Vũ. Áp lực cực đại bức đến khiến y thoáng chốc không thở nổi, sau đó ngay cả sau
lưng cũng truyền đến cảm giác nhói đau như gãy xương sống, thì ra y ngã
lên một thân cây thô bằng miệng chén.
Hoàng Linh Vũ dựa vào cây
mềm nhũn trượt xuống. Y nghẹn thở đến mức đầu kêu ong ong, qua một lúc
lâu mới thở lại được, gương mặt vốn mỹ mạo lúc này xuất hiện trong tầm
nhìn hôn ám lại tràn đầy oán khí nồng đậm.
“Ngươi cho ta là ngốc
hay điên? Nói lời thúi đó?” Mộ Dung Sí Diệm thấp giọng nói bên tai y,
trong thanh âm tràn đầy uy hiếp và không vui, “Từ trước tới nay hắn chưa từng bỏ lại ai chạy một mình. Trừ đối với ta ra, hắn chưa từng bỏ lại
ai chạy một mình!”
Phản ứng của Mộ Dung Sí Diệm, Tần Vãn Phong
tuyệt đối không nghĩ tới, Hoàng Linh Vũ thì lại đoán được sáu bảy phần.
Người này gặp chuyện có liên quan đến Bạc Nhai, trong mười chuyện thì có sáu bảy chuyện là muốn phát điên. Những thị tùng bạch y sau lưng Mộ
Dung Sí Diệm không hề động đậy, càng đừng nói đến có ai bước ra ngăn cản hoàng tử nhà mình phát điên.
Mộ Dung Sí Diệm thấy y nửa ngày không có động tĩnh, nhấc chân đạp lên ngực y, hung ác hỏi: “Nói, hắn rốt cuộc đang ở đâu?”
“Nếu hắn đã có thể bỏ ngươi lại không lo, đương nhiên cũng có thể làm như
vậy với người khác.” Hoàng Linh Vũ thở dài, “Ai bảo ta từng giết người
mà hắn thích nhất chứ?”
“Ngươi là nói Diêm Phi Hoàng?”
Hoàng Linh Vũ giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười khổ, coi như thầm thừa nhận vấn đề.
Mộ Dung Sí Diệm nửa ngày không lên tiếng đáp lại, nghiêng đầu hung ác
trừng y, Hoàng Linh Vũ mới đầu còn có thể đáp lại hắn ánh mắt ngoan cố
bất phục. Nhưng cuối cùng chịu không nổi cơn đau ở lưng và cảm giác bị
ép trước ngực, tầm mắt vừa rõ ràng không bao lâu đã dần tối lại.
Rắc một tiếng, cành cây bị tàn hại cuối cùng gãy, yếu ớt vô lực ngã xuống đất.
Một nén hương trôi qua, Hoàng Linh Vũ vẫn không động đậy, khi Mộ Dung Sí Diệm buông chân ra, y chậm rãi ngã xuống.
“Vác y theo, tiếp tục đi.” Mộ Dung Sí Diệm nói.
Một thị tùng bạch y ở sau đi tới, vác Hoàng Linh Vũ trên vai như vác bao
gạo. Người khác thì dùng roi hung ác đánh tình nhân của Tần Vãn Phong
một cái, Tần Vãn Phong oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, vẫn không thể không bắt đầu dẫn đường.
Nhưng mà, trong gian nhà cũ kỹ tồi tàn ở trung tâm khu rừng, nửa bóng người cũng không phát hiện. Vách tường
trong nhà nghiêng đổ, lộ ra hốc tủ trong tường. Hốc nhỏ hình vuông chừng nửa thước, trống rỗng, có thể thấy đã có người tới đây trước lấy vật
trong đó đi.
Cho dù đi lên ngọn núi thấp sau nhà, con đường tầng
tầng bọc tầng tầng, trong tầm mắt chỉ tràn đầy sương mù. Đi vòng cả
ngọn núi, cảm thấy đi đến đâu cảnh sắc cũng giống nhau, đừng nói huyệt
động, ngay cả vết chân cũng không thấy nửa cái.
Mộ Dung Sí Diệm
vừa rồi đã nghe lời nói của Hoàng Linh Vũ, kỳ thật trong lòng đã tin hết bốn năm phần, hiện tại tra xét bao lâu cũng không có thu hoạch, cuối
cùng hắn cũng tin.
Hoàng Linh Vũ tựa hồ có thể biết đây là trong mộng cảnh. Nhưng đau đớn trước
ngực lại chân thật như thế, giống như trở về năm đó, y từ vách núi ngã
xuống đáy cốc. Gãy vài khúc xương sườn, chỉ có thể nằm thẳng đơ trong
bùn đất lạnh lẽo, ngắm nhìn bầu trời bị lá cây dày đặc che phủ.
Trong thiên ảnh mịt mờ, có một bóng dáng đang trượt dây xuống dần, người đó gọi tên y, thanh âm của người đó rất quen thuộc.
Nhưng rất nhanh, tất cả tri giác đề bỏ y lại càng lúc càng xa, không nhìn thấy, cũng không nghe thấy nữa….