Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 113: Q.2 - Chương 113: Sí Diệm chi thất




Mộ Dung Sí Diệm thuận tay sờ tới thắt lưng, nào biết vũ khí tùy thân đều không thấy bóng dáng, phản ứng đầu tiên của hắn chính là cường đề chân khí, rút một khúc trúc từ dưới giường ra. Đến trình độ này của hắn, cho dù là sợi trúc cũng có thể dùng như roi.

Bên ngoài truyền đến tiếng vang xoẹt xoẹt, Mộ Dung Sí Diệm lúc này đã nằm trở lại giường, có chút khẩn trương và chờ đợi nhắm mắt ngưng thần, chỉ đợi một kích.

Nào tiếng âm thanh xoẹt xoẹt quái lạ dừng cách giường xa một trượng, ở trước bàn xẹt xẹt soạt soạt không biết đang bày thứ gì, mà sau đó lại ra ngoài, tựa hồ không có ý định hại người.

Mộ Dung Sí Diệm lúc này mới mở mắt ra, trong lòng một mảng hoang mang. Sau đó chậm rãi nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.

Người bên cạnh không ngừng ngã xuống, trước sau bốn phía xung quanh là tiễn giáo như thiêu thân. Cao thủ như các sát thủ của Bằng Tổ, trong loại tác chiến ở khoảng cách xa này cũng không có chút lực trả đòn. Đó là trận chiến đấu thảm liệt nhất của Bằng Tổ, đối tượng của nhiệm vụ lần đó là Hắc Vũ Kỳ quân sư Kim Văn Quảng. Đến cuối cùng, chỉ có hắn và vài tùy tùng rời khỏi vòng vây của người Hàn.

Xong chuyện, hắn vẫn luôn bị Hắc Vũ Kỳ theo dõi, cho đến cuối cùng, không có viện binh. Bất luận là đại hoàng tử Mộ Dung Nhuệ Việt hay Xán di đã giáo dục từ nhỏ tới lớn, chung quy chưa từng xuất hiện. Mộ Dung Sí Diệm dần buông lỏng thanh trúc trong tay, trong lòng hoàn toàn trống rỗng. Trong bất tri bất giác, hắn nhắm mắt lại, thân thể cũng cuộn lại, không phải vì đau đớn vô lực do độc thương chưa lành, mà đơn thuần là cảm thấy rất lạnh, lạnh đến tận sâu trong xương cốt.

Khi Hoàng Linh Vũ lại đi vào, thấy được chính là Mộ Dung Sí Diệm như thế, giống như tiểu động vật bị thương, thân thể cao to cuộn thành một cục.

Y nhìn thanh trúc bị rớt dưới đất, nghĩ tới bình luận của Trình Bình đối với hắn, quả nhiên cho dù bị trọng thương vẫn rất có lực sát thương. Chẳng qua xem bộ dáng hiện tại…

Hoàng Linh Vũ cuối cùng vẫn lưu Trình Bình lại bên ngoài, tự mình chậm rãi đi qua, ngồi bên cạnh Mộ Dung Sí Diệm.

Y không nói gì cả, kéo chăn mỏng bị trượt xuống lên, muốn phủ lên người Mộ Dung Sí Diệm.

Chỉ cần ngồi bên cạnh nam nhân này, cảm giác như có dị vật bén nhọn đâm vào xương đầu gối tựa hồ lại hiện về trên người.

Vốn cho rằng, hài tử khó chịu này đại khái sẽ bị động tác này kích thích đến, có lẽ thậm chí sẽ kích động đến mức vặn gãy cổ y, không ngờ Mộ Dung Sí Diệm lại không động đậy gì, nghiêng người về phía tường, càng co càng nhỏ, hầu như co thành một cục.

Hoàn toàn giống như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, mà trên sự thật cũng đích thật là vậy.

Hoàng Linh Vũ cảm khái, nhẹ vỗ vai hắn, chống nạng lên, tự đi ra.

Có lúc, so với ngôn ngữ an ủi và vòng tay ấm áp, thời gian suy ngẫm một mình mới là dược vật trị thương tốt nhất.

Hoàng Linh Vũ có chút hoài niệm, bên cạnh y cũng từng có người sẽ nói vài câu ai ủi, cũng có người sẽ cho y vòng tay để có thể tựa vào nghỉ ngơi, nhưng hiện tại, không phải chủ động rời y mà đi, thì chính là y chủ động rời đi.

Hiện tại chỉ còn lại chính là thời gian cô độc, chẳng qua đối với y mà nói, cũng đã tạm thời đủ, ít nhất có thể làm được rất nhiều chuyện.

Mộ Dung Sí Diệm hầu như không có ý chí hành động, hắn không muốn biết nơi này là nơi nào, người bên cạnh là ai, hắn không muốn biết tại sao không ai đến đón hắn, tại sao không có ai hắn quen biết. Hắn chỉ an tĩnh co ro ở đó, mặc ý người nào đó chẩn mạch cho hắn, mặc ý người nào đó đút hắn ăn cháo uống dược.

Hắn nhớ, từng có một vị huynh trưởng mang đến cho hắn rất nhiều khoái lạc vô ưu vô lo, nhưng mà từ sau năm đó, người đó trở nên xa lạ như chưa hề quen biết, né tránh hắn thật xa.

Sau đó đại hoàng huynh và Xán di trở thành ý nghĩa sinh tồn của hắn, bọn họ an ủi hắn, bọn họ bảo vệ hắn, bọn họ không để Mộ Dung Bạc Nhai bỏ mặc hắn lại có cơ hội tổn thương hắn.

Từ đó về sau Mộ Dung Sí Diệm ẩn ẩn muốn báo đáp, chỉ cần có thể để những người bảo hộ hắn vui vẻ, hắn nguyện ý vì bọn họ làm bất cứ chuyện gì__ Khiến đôi tay này nhiễm đầy máu tanh kỳ thật không khó, thừa nhận hận ý và ác độc của người khác cũng không phải là chuyện đáng sợ. Hắn sợ nhất là ngay cả nơi ký sinh cuối cùng cũng không còn nữa.

Khắp thế giới đều là địch nhân, tất cả mọi người đều chán ghét tội nhân như hắn, nếu ngay cả đại hoàng huynh và Xán di đều không cần hắn, thì còn nơi nào có thể đi nữa? Thế giới này, còn có nơi nào có thể giúp hắn tránh né ác ý của người khác, còn có nơi nào có thể cho hắn nghe được lời an ủi của người khác.

______

Đây là một khu mỏ, các học sinh khi khai thác thì thuận tiện rèn luyện thể lực, chuyện luyện đúc thì cứ giao cho các học sinh lớp chuyên tu kỹ thuật. Khác với các mỏ quặng khác, nơi này là mỏ quặng cạn lộ thiên, từng có con sông chảy qua, chẳng qua hiện tại đã khô cạn. Chính trong lòng sông đã khô cạn hơn trăm năm này, người ta phát hiện ra đồng thau.

Hoàng Linh Vũ cưỡi con hắc mã có cái tên đáng sợ, men theo bờ sông mà đi. Trong những năm này, bất giác bên cạnh từng tụ tập một vài người, sau đó ly biệt, lại có một đám người tụ lại. Chỉ là cuối cùng thể hội được, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn.

Sau khi đã quen nhìn cảnh tụ tán phân hợp, càng cảm thấy mệt mỏi, chấp niệm từng có với người đó cũng đã vô lực tiếp tục. Chẳng lẽ trên thế gian này quả thật không có cảm tình nào có thể vĩnh hằng trường tồn? Hiện tại bọn họ đã bước lên con đường tự chọn, khi gặp lại nhau cũng chỉ có một câu hỏi han, sau đó sẽ không có bất cứ phát triển gì nữa. Vì trước mặt Diêm Phi Hoàng, ngay cả những chuyện cũ cũng đều trở nên quái đản.

Sơn cốc không ngừng kéo dài, luyện đúc trong sơn cốc trước nay đều chỉ cho ra mấy thanh kiếm, không có đại quy mô gì, xung quanh cũng không bị phá hoại rất nghiêm trọng.

Trên sườn núi không xa truyền tới tiếng người, một đống lửa trại lớn chiếu sáng vách cỏ cây nghiêng nghiêng, vài học sinh nằm bên cạnh đống lửa, một học sinh mắt nhọn, giơ tay la lên “Hoàng đại tới rồi!”, Hoàng Linh Vũ đi tới gần, ngẩng đầu nhìn, mới biết trên đống lửa còn đang nướng nửa con sói hoang.

“Trễ như vậy còn chưa trở về, không sợ sư phụ của các ngươi phạt hay sao?” Hoàng Linh Vũ nói chuyện không mang theo một chút tình cảm, giống như thật sự muốn bắt bọn họ về.

“Chúng ta có phép đặc biệt, qua mấy ngày phải xuất mỏ rồi.”

“Ô?”

“Chúng ta là lớp tổng hợp, sớm đã được chọn ra ngoài đến thôn tử dạy học.”

Hoàng Linh Vũ ngây ra, có thể được chọn vào lớp tổng hợp, là người có thể biến thông và bền bỉ nhất trong số tất cả học sinh, tương ứng, sau khi bọn họ ra ngoài, trách nhiệm cũng trọng đại hơn người khác.

Một học sinh nói: “Nói thật, kỳ thật không muốn ra ngoài, bên ngoài nhất định là máu tanh mưa máu.”

Một học sinh khác nói: “Nhưng không dễ gì mới học được nhiều như thế, nếu đến thôn tử, chúng ta cũng có thể nhất định đào tạo ra một đám học sinh. Hiện tại đã muốn nhịn không được nóng lòng muốn thử, cảm giác một người dẫn dắt một thôn trang.

“Cho nên nói tóm lại, vẫn là khá kỳ vọng.”

Bọn họ nhìn nhau cười.

Hoàng Linh Vũ nhớ tới mình cũng từng ngồi bên đống lửa doanh địa, có người cùng y cũng tín nhiệm lẫn nhau như thế, hai tay nắm lấy, nhìn vào mắt nhau mà cười.

____

Nghe nói đêm trước Lý Sảng trở về trúc lâu của mình, trong lòng vẫn nhớ kỹ dặn dò của Hoàng Linh Vũ. Hắn không phô trương gõ trống tìm người, hiện tại người trong học khu không ngừng tăng lên, cho nên đang chuẩn bị đại sự chuyển đến địa chỉ mới, không thể quấy nhiễu quân tâm, chỉ có thể tìm kiếm người hợp ý trong phạm vi nhỏ.

Trước mắt chỉ có Lương Tiểu Tiểu và Nhạc Huy__ Hai người này chuyên nghiệp phù hợp yêu cầu, lại là hảo thủ trong khóa mục, hơn nữa phối hợp với hắn thật sự là vô cùng tốt. Còn về người khác, không phải chuyên nghiệp không đúng, thì chính là đã ra ngoài có nhiệm vụ có thực tập.

Nhưng hắn lại gặp khó khăn, giới tính không đúng a! Hoàng đại yêu cầu là hai nam hai nữ, nhưng hiện tại tìm được tới ba nam.

Sau khi Lương Tiểu Tiểu nghe tin Hoàng Linh Vũ triệu tập người theo ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, quả thật là nhảy lên nhảy xuống, vui đến phát điên, lập tức nhanh tay nhanh chân thu xếp y vật. Nhưng khi nghe còn có yêu cầu giới tính, lại rầu mặt nói với Nhạc Huy: “Nhạc đại ca, nếu không lần này ngươi đừng đi, nhường lại cho ta, lần sau ngươi nói cái gì ta nghe ngươi cái đó, thế nào?”__ Chẳng qua hắn rất hiểu lợi dụng thời gian, tốc độ thu thập y phục không hề dừng lại.

Nhạc Huy cười: “Chuyện này dễ thôi, hai người chúng ta đều có thể đi.”

Lương Tiểu Tiểu vừa nghe, mắt mở lớn chớp a chớp a, thầm nói Nhạc Huy quả nhiên thông minh tài trí, không thẹn là lão đại ca trong túc xá. Chẳng qua xuất phát từ tự tôn mà học viên đồng kỳ nên có, hắn rất nhanh đã thu lại ánh mắt sùng bái, ho khan một tiếng, tiếp tục thu thập đồ đạc, sau đó vô cùng thâm trầm nói: “Kế này thế nào?”

Nhạc Huy cười nói: “Ngươi không phải là lớp đặc công cao, thập bát dạng võ nghệ dạng nào cũng có, đặc biệt sở trường dịch dung biến tính, chỉ cần trang điểm một chút, không phải sẽ trở thành một tiểu cô nương yêu kiều liền sao. Thế nào? Nương tử!”

Lương Tiểu Tiểu nghe rõ đề nghị này rồi.

Lương Tiểu Tiểu ngừng tay.

Lương Tiểu Tiểu quay đầu, lạnh mắt nhìn sang.

Đêm đó, trên tầng hai nam sinh của túc xá học viên đệ nhị kỳ của tòa túc xá nào đó, phát sinh đấu đá đồng giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.