Đêm.
Đêm yên tĩnh.
Chắc là đêm ngủ ngon, nhưng trải qua hai đêm trước, Bạch Vũ quân phòng bị
nghiêm ngặt, cho dù các binh sĩ không trực đêm cũng đều gối giáo chờ
sáng. Ai nấy đều đã đem tổ tông mười tám đời của quân sư địch quân Lục
Nẫm Giác ra mắng chửi một lượt. Đáng thương gia tộc họ Lục vô tội, cứ
như thế bị Hoàng Linh Vũ khiến không biết bao nhiêu người oán hận.
Đột nhiên, trong trời đêm truyền tới tiếng vang lạt xạt. Dọa vệ binh đứng
trực xém chút ngã nhũn xuống đất. Âm thanh đó rất đáng sợ, hơn nữa khí
tức kéo dài, duy trì không ngừng, liên miên bất tuyệt. Nếu là Diêm Phi
Hoàng nhất định sẽ hình dung là tiếng ‘móng tay cào bảng đen’, nếu là
Hoàng Linh Vũ thì sẽ hình dung là tiếng ‘máy khoang cao tốc vận chuyển
mài răng’.
Diêm Phi Hoàng và Hoàng Linh Vũ ở đời trước cho dù
thường xuyên tiếp xúc với âm thanh này, cho tới hôm nay chỉ sợ hễ nghĩ
tới, cũng sẽ toàn thân dựng lông, huống hồ là những binh sĩ Nam Hàn hoàn toàn không có chút miễn lực nào đối với âm thanh này? Vì thế ai nấy đều ôm đầu choáng váng đầu gối mềm nhũn. Không dễ gì mới nghĩ tới việc dùng y phục thừa bọc đầu, chăn bọc đầu, vải lều trướng bọc đầu, mới phát
hiện căn bản không thể ngăn cản ma âm nhập não.
Cũng không biết
rốt cuộc là sự vật khủng bố gì mới có thể phát ra tiếng vang gớm guốc
này, tuy ngắt ngứ đứt quãng, nhưng vô cùng thúc mệnh đoạn hồn.
Qua không lâu, một giọng nam u tĩnh xuất hiện, xen tạp trong tạp âm phiêu
phiêu lãng lãng truyền tới, âm tự rõ ràng, âm điệu lại đi xa như tới tận thế giới tây phương cực lạc (Quả là trình độ của Phật A Di Đà a!)
“Là đang hát sao, là đang hát sao?”__ Các binh sĩ Nam Hàn nảy sinh suy nghĩ sợ hãi trong lòng, __ “Rốt cuộc là ma quỷ chịu tội gì đang hát khúc quỷ ca thôi mạng này!”
Bạch Lang Vương không thể nhịn nổi nữa, triệu tập chúng tướng, nhẫn nại ca khúc vẫn đang không ngừng truyền tới, rành mạch rõ ràng phân phó: “Tối nay tập kích doanh, chú trọng ẩn núp. Mọi
người chỉ cần hạ cờ thu trống nhanh chóng xâm nhập vào địch doanh, quân
ta liên tục chiến với chúng hai đêm, Trác Kiếm đều dùng cung tiễn loạn
bắn, tiêu hao rất lớn. Theo như tính toán tiễn phòng bị của hắn, tới hôm nay thì đã cạn tiễn. Kế sách tối nay, chính là dù phải xông cũng phải
xông phá con đường này, trước mặt chính là Sài Đô, sẽ không còn ai có
thể cản trở chúng ta nữa!”
Hoàng Linh Vũ ngồi bên cạnh Mộ Dung Sí Diệm chăm chú lắng nghe. Có lẽ vì nghe quá nhiều, nên không cảm thấy quá khó chịu nữa.
Cách làm gớm guốc của y, linh cảm đến từ bao hành trang mà Mộ Dung Sí Diệm
đã ném cho y vào hôm đó. Mở ra coi, bên trong đồng vỡ sắt nát gì đều có. Khi Hoàng Linh Vũ lần đầu tiên nhìn nó, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng,
tựa hồ chuyện cũ năm đó giữa đêm trong hoàng cung nghe tiếng đánh đàn
như đánh bông cũng hiện ra. Khi nhìn lần thứ hai, kế sách ác độc liền
nảy ra trong đầu__ khó chịu, phải bắt người khác khó chịu hơn ta.
Không thể không có thiên phú dị thường của Sí Diệm, bất luận là đánh đàn,
thổi sáo, tiêu, thậm chí ngay cả nhị hồ mới tinh hiện tại trong tay, hắn cũng có thể tấu ra được khúc nhạc ‘phong cách độc đáo, không chút thấp
kém’. (Tám chữ bình luận này là sau khi xong chuyện Mộ Dung Bạc Nhai đã
thân thiết đề tự cho tứ đệ.)
Chính vũ khí cuối cùng này của Hoàng Linh Vũ, mà sau này cho dù là hai huynh trưởng Mộ Dung Nam Cẩn và Mộ
Dung Bạc Nhai nghe tới chuyện này, cũng ôm bụng nghiêng ngả, nhưng không thể không thừa nhận Hoàng Linh Vũ là điển phạm của ‘nhân tận kỳ tài,
vật tận kỳ dụng’.
Mộ Dung Sí Diệm còn có thứ gì có thể khiến
người ta không thể ngủ được nhất? Còn cần hỏi sao? Tuyệt đối là trong
năm mươi dặm nghe tiếng liền chạy.
___
Trở lại chuyện Bạch Lang Vương Diệp Khâm cuối cùng không thể chịu nổi. Buồn bực nghẹn liên
tục ba ngày cuối cùng khiến hắn hạ lệnh đêm nay tập kích doanh, nhưng
đến khi tới doanh địch mới phát hiện, mấy doanh trướng tối như hủ nút
đó, thật sự chả tìm được một người. Mà lúc này, doanh địa phía sau lại
đột nhiên nổi lửa, khói lửa cuồn cuộn mà lên, ngọn lửa đỏ hồng trông đặc biệt nặng nề khủng bố.
Không bao lâu, tiếng hô sát từ hậu phương truyền tới, Bạch Vũ quân bắt đầu loạn bước chân. Đến lúc này, Nam Vương quân hình thành thế túi lớn từ phía sau ập tới, ngay cả Đàm Khiêm tóc
lốm đốm trắng cũng cảm thấy tâm tình giống như trẻ lại hai mươi tuổi,
chỉ biết ca tụng quân ta quả nhiên thông tuệ vô địch, đối với kỹ xảo tập kích, không sư dạy cũng tự thông!
Trác Kiếm chỉ quân nhàn định,
chiến tuyến từng bước tiến tới. Doanh trướng, đường tiếp viện của Bạch
Vũ quân đã bị bọn họ chiếm lĩnh. Đối với Bạch Vũ quân mà nói, tiền
phương không những không thắng lợi, ngược lại còn là tuyệt lộ. Cũng
giống như hạ cờ, có lúc chỉ cần một hiệp, mấu chốc thắng lợi đã được xác định.
“Dùng khúc hoa mỹ mà dành đại thắng, thật sự là hài hòa nha!” Hoàng Linh Vũ cảm khái.
Mộ Dung Sí Diệm đột nhiên ngừng diễn tấu, một phát ném nhị hồ xuống, kéo
cổ áo Hoàng Linh Vũ áp xuống mặt đất. Chỉ nghe vụt vụt mấy tiếng, mấy
mũi tiễn ngay chóc vút qua cọc gỗ mà Hoàng Linh Vũ vừa ngồi ở trên. Đợi
tiễn lao qua, Mộ Dung Sí Diệm hơi ngẩng đầu lên, bốn phía không có người tới, nhưng cũng rất nguy hiểm. Một tay hắn cầm nạng của Hoàng Linh Vũ
lên, một tay ôm y lên vai mình, hoàn toàn bỏ lơ đàn nhị hồ, xông thẳng
vào doanh trống, nơi quân đội tiếp ứng của Nam Vương quân đóng trú.
Khi Nam Vương quân thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng như
hiện tại, mấy binh sĩ còn lưu lại tại doanh địa nỗ lực ngủ đến choáng
váng bị tiếng la hét kêu sát làm giật mình. Trong lúc hoảng loạn vô thố, chỉ có một ít đội trưởng bắt đầu tổ chức phòng ngự, những người khác
thì nhặt binh khí và vật tùy thân theo, rồi chạy về hướng Bạch Lang
Vương ngoài doanh.
Vào lúc này, chân trời đã mông lung sáng, Bạch Lang Vương thân hãm trong quân doanh Nam Vương, không ngừng có binh sĩ
từ phía sau tập trung lại, doanh địa sau lưng lại đột nhiên bị Nam Vương quân từ đâu ùa ra chiếm lĩnh.
Thì ra mấy khúc nhạc tối qua của
Mộ Dung Sí Diệm đều tràn đầy nội lực, trong đêm yên tĩnh, truyền xa như
thế, trong năm mươi dặm đều nghe được. Binh sĩ Nam Hàn liên tục ba đêm
không được ngủ ngon sớm đã đầu váng mắt hoa, hận không thể gục xuống
ngủ, nào còn phát hiện được Nam Vương quân vòng sang hai cánh bọn họ,
bọc tới sau lưng. Kế này chính là tham khảo lý luận ‘ba ngày không ngủ
mệt điên người’ của Trình Bình.
Bạch Lang Vương chợt hét lớn: “Lao tới trước, đừng lùi về!”
Đây là quyết đoán chính xác, hiện tại đường lui của họ đã đứt, chỉ có thể
đột phá phòng tuyến của Trác Kiếm, men đường có thể cướp cơ chiếm cứ một hai thành trì để làm nơi tiếp ứng. Tiếp sau đó đợi hậu viện của Nam Hàn phái tới, thì có thể hình thành thế trước sau giáp công đối với Nam Hàn quân.
Bạch Lang Vương mới thúc ngựa đi được mười mấy dặm, thì
phát hiện trong daoanh trướng Nam Vương quân bố trí khác bình thường,
khoảng cách giữa các doanh đặc biệt lớn, hắn thầm kêu không tốt.
Thì ra khoảng cách giữa các doanh lớn, như vậy diện tích quân doanh chiếm
cứ cũng sẽ mở rộng, thời gian đi qua cũng sẽ càng dài. Trong thời gian
này, địch quân rất có khả năng sẽ sử dụng hỏa công. Hắn huơ đao chém
đỉnh một lều trướng, phát hiện bên trong quả nhiên chằng chéo đủ vật dẫn lửa như đá lửa rơm khô các loại.
Bạch Lang Vương nghiến răng
nghiến lợi: “Nếu quân ta có thể mang tới thêm một vài thiết pháo và đạn
pháo, thì sao có thể phiền phức thế này!”
Vốn số lượng thiết pháo hắn gạt được từ chỗ Kim Văn Quảng Hắc Vũ Kỳ là có hạn, dạng hàng tiêu
hao như đạn pháo lại dùng một thì ít đi một.
Đột phá từ phòng
tuyến thứ nhất tới phòng tuyến thứ hai, đạn pháo tựa hồ đã tiêu hao hơn
nữa. Vì có thể thuận lợi công hạ Sài Đô, sau đó đã không dám dùng nhiều
nữa.
Mà càng đáng cười hơn là, thiết pháo bắn đạn pháo xong thì
tất nhiên phải phát nhiệt. Đáng thương những binh sĩ đó cảm thấy đây là
lợi khí khó có, đau lòng nên cứ dội nước lên, sớm đã khiến cho toàn thân thiết pháo bị nứt nẻ. Dùng cách nói của Diêm Phi Hoàng hoặc Hoàng Linh
Vũ mà nói, thì chính là ‘không văn hóa, thật đáng sợ’.