Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 118: Q.2 - Chương 118: Tha hương cố tri.






Trình Bình mỉm cười với Mộ Dung Sí Diệm, nói: “Tứ công tử, đã lâu không gặp, ngài cuối cùng cũng chú ý tới ta rồi.”

Hoàng Linh Vũ ở khuỷu tay Trình Bình quay đầu lại, cũng nói: “Hai người các ngươi dù sao cũng là ‘tha hương gặp cố tri’, tối nay có thể uống ba vò rượu lớn.”

Mộ Dung Sí Diệm ngây ra, chỉ cảm thấy thanh âm của người được Trình Bình ôm trong lòng này rất quen thuộc, ở nơi nào đó lúc nào đó đã từng nghe qua rồi, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Hắn nhíu mày ngồi dậy, nhìn Trình Bình khiêng người đó đi.

___ Tại sao người đó phải được ôm đi tới đi lui, bệnh rất nặng?

Hắn đang nghĩ tới xuất thần, một nữ tử trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp (Lương Tiểu Tiểu) đứng ở dưới xe, tay dắt một con ngựa dính đầy bụi, con mắt mở lớn có chút không kiên nhẫn nhìn hắn. Tuy nữ tử xinh đẹp đó không nói gì, Mộ Dung Sí Diệm cũng biết là đang thúc giục hắn xuống xe.

Hắn cảm thấy hứng thú, vì thế kéo thân thể vô lực, khổ cực xuống xe.

Cảnh sắc bên ngoài với Mộ Dung Sí Diệm mà nói là vô cùng xa lạ, thôn dân nhà ngói vách đất, bên ngoài dùng hàng rào gai vây lại một cách đơn giản. Mấy thiếu niên đi tới, hiếu kỳ hỏi đông hỏi tây, nghe nói là bằng hữu của lão sư tư thục đến trú nhờ, liền hi hi ha ha nói “Thôi tiên sinh ra ngoài chưa về, chẳng qua bên trong nhà cũng không có cái gì, nên cứ tùy ý sử dụng”, sau đó nhảy nhót tản đi.

Vào trong nhà tranh, bên trong trống rỗng, chỉ có đống cỏ khô đơn giản tụm lại coi như giường ngủ, mấy phiến trúc ghép lại thành cái bàn, ghế thì không có, chỉ có vài cái đệm cói. Trình Bình đặt Hoàng Linh Vũ lên đống cỏ khô, sau đó có một nữ tử âm trầm thân mặc hắc y (Thu Nhược Thủy) đi vào, giao một đôi nạng.

Mộ Dung Sí Diệm thấy đôi nạng này, chỉ cảm thấy cả người run rẩy, lại nghe thấy người ngồi trên đống cỏ nói: “Cùng các ngươi ra ngoài một lần, ta sắp trở thành phế nhân đúng trên ý nghĩa luôn rồi.”

Trình Bình, nạng… những thứ này liên hệ lại với nhau, nếu còn không nghĩ ra người trước mắt là ai, Mộ Dung Sí Diệm chính là bạch si chân chính. Hắn cuối cùng không nhịn được hỏi: “Chân ngươi không tốt?”

Hoàng Linh Vũ và Trình Bình nhìn hắn, thần sắc có chút quái dị, cuối cùng vẫn là Hoàng Linh Vũ ho khan nói: “Trước tiên phải nói, ngươi được ta cứu một mạng, trước khi trả nợ ân tình này, thì không thể cột ta lại đem bán cho đại ca ngươi.”

Lý Sảng, Lương Tiểu Tiểu, Nhạc Huy, Thu Nhược Thủy căn bản không biết ân oán của đời trước, vì thế thần sắc quái dị. Chỉ biết người nam nhân xinh đẹp được mang về đại khái đã làm ra chuyện bất lợi với Hoàng đại.

Thu Nhược Thủy đang ở trong góc phòng, âm trầm trừng mắt nhìn. Nhạc Huy bắt đầu hữu ý vô tình chơi đùa sủng vật nhền nhện đen mới thu được hôm qua (người này tuy y thuật giỏi hơn độc thuật, nhưng thu phục sủng vật có độc là sở thích nghiệp dư lớn nhất). Lương Tiểu Tiểu thì đang kéo váy lên, làm như không có gì quét dọn, dáng vẻ cô con gái rượu.

Tức giận nhất chính là Lý Sảng, dọn cái đệm cói ra ngồi giữa ba trưởng bối, quả thật chính là muốn nghe đầu đuôi sự việc. Chẳng qua Trình Bình thấy hắn chiếm cứ vị trí thật khéo, rõ ràng là có ý bảo hộ Hoàng Linh Vũ, nên cũng mặc hắn.

“Ngươi là?” Mộ Dung Sí Diệm hỏi, nhưng không phải là giọng điệu hỏi nữa. “Ngươi là y…”

Sắc trời rất nhanh đã tối, Mộ Dung Sí Diệm được an bài ngủ trên đống cỏ khác, buổi chiều tâm tình của hắn rất kích động, đến mức không ai dám đi lại gần hắn trong vòng ba thước. Cuối cùng vẫn là Hoàng Linh Vũ nửa dỗ nửa lừa để hắn an tĩnh xuống. Vì kích động quá lớn, sau khi an tĩnh cũng không còn khí lực, sau đó là ngủ vùi.

Hoàng Linh Vũ miễn cưỡng mở từng ngón tay của hắn đang nắm chặt cổ tay mình, hiếm được hắn không tỉnh lại. Hoàng Linh Vũ cuối cùng không nhịn được buồn cười, chạm chạm má hắn, thấp giọng nói: “Ta còn chưa cảm thấy ủy khuất đâu, ngươi đã chơi xấu trước rồi.”

Mộ Dung Sí Diệm mệt mỏi nhưng yên tâm nằm đó, một chút cũng không nhìn ra vẻ tàn nhẫn dữ tợn khi tay không khoét xương năm đó.

Hoàng Linh Vũ cầm nạng ở góc tường lên, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài cửa. Mấy tiểu bối đã tự tìm chỗ ngủ. Trên xà nhà là Thu Nhược Thủy, nghe được động tĩnh, cúi đầu nhìn xuống, mấy lọn tóc đen dài rũ xuống. Sau khi nhìn rõ là Hoàng Linh Vũ thì mới yên tâm rụt đầu về, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Đến ngoài cửa, Trình Bình dựa nghiêng trên tường, quay lại nhìn y. Hoàng Linh Vũ liền biết hắn có chuyện muốn nói, vì vậy lên tiếng: “Đi theo ta.”

Ra khỏi vòng hàng rào gai cao bằng nửa người, Trình Bình mới nói; “Ngươi yên tâm để hắn chơi xấu như vậy sao, không sợ lúc nào đó hắn bạo khởi lên thì ngươi gặp họa? Đừng quên, thú chung quy là thú, thị huyết là thiên tính. Ngươi không thể khiến hắn trở thành động vật ăn cỏ.”

Lời nói thế này không phải là lần đầu tiên hắn nói, trước đây hắn thường nói: “Ta là ‘thú’, sao ngươi không đề phòng ta?”

Lúc đó Hoàng Linh Vũ chỉ cười nói hắn bảo thủ, nói nếu làm một chuyện ác rồi, thì suốt đời đều phải làm chuyện ác tiếp, nhân sinh như vậy không phải là nhạt như nhai sáp sao?

Khi Hoàng Linh Vũ nói hắn có thể nhìn ra, những người khác của Bằng Tổ chính là đều cố chấp như thế, một con đường nhất định phải đi cho tới chết. Nhưng Trình Bình không phải, Trình Bình dám đi ngắm phong quang bên cạnh, nếu không cũng sẽ không tốn nhiều tâm tư cực nhọc trên việc khảo vấn như vậy. Chẳng qua là cuộc sống chỉ có thể thuận tùng mệnh lệnh khiến hắn cảm thấy chán nản, tinh lực của hắn không thể phát huy ra mà thôi.

Câu này nói chạm đáy lòng Trình Bình, vì thế sau đó hắn vẫn luôn quấn lấy Hoàng Linh Vũ, hỏi y tại sao lại tín nhiệm mình như thế, kết quả cũng chỉ thường xuyên nghe được Hoàng Linh Vũ thật lòng tán dương.

Nói thật, căn bản chính là tâm hư vinh của Trình Bình phồng lên. Nhưng cũng không thể trách hắn được, trước khi bị Hoàng Linh Vũ ‘cướp’ đi, hắn căn bản chưa từng thể hội cảm giác được người ta tán dương.

Sư phụ dẫn dắt hắn chỉ vì nhiệm vụ, thậm chí tại nhiệm vụ cuối cùng, người đồ đệ này lại phản giáo giết chết sư phụ để thay thế__

Dưới số mệnh thế này, lẽ nào còn chịu tiêu hao tinh lực để tán dương đồ đệ ‘học rất tốt, làm rất hay, giết sư phụ rất tuyệt’ sao?

Sau đó bộc lộ tài năng trong Bằng Tổ, nữ nhân Mạc Xán đó chỉ lạnh lùng hạ lệnh, hoàn thành được thì lạnh lùng nói một tiếng ‘đi xuống đi’, không hoàn thành được nhiệm vụ cũng vẫn lạnh lùng nói một câu ‘tha xuống dưới cho ta’, còn về chuyện tha xuống dưới trực tiếp trảm hay là làm bia luyện công, thì phải dựa vào tâm tình của Mạc Xán mà định.

Cuộc sống vô vị ngay cả tán dương hư tình giả ý cũng thiếu mất như thế, nào có thể so sánh với cuộc sống tại Lục Mang Lâu? Sự khẳng định nhàn nhạt, nhưng một lời đã có thể vạch chân tướng, một lời đã nói vào lòng người.

Lúc này Trình Bình nói như vậy, muốn y phòng bị Mộ Dung Sí Diệm, đơn thuần là hiếu kỳ ý tưởng của Hoàng Linh Vũ chuyển biến thế nào, nơi người khác phòng bị y lại không phòng bị, hại những tùy viên Lục Mang Lâu lo lắng hết sức, luyện được nụ cười kỳ công tiếu lý tàng đao tự nhiên sinh động, thật sợ Mộ Dung Sí Diệm lúc nào đó sẽ bạo phát tổn thương người mà không kịp cứu.

Hoàng Linh Vũ chỉ trừng mắt nhìn hắn, nói: “Hắn nào phải thú a, rõ ràng là công cụ.”

“A?” Trình Bình nhìn chủ nhân trước kia nằm ngủ trên đống cỏ, thầm nghĩ thật đáng thương, ngay cả thú cũng không xứng, địa vị thấp như thế.

Hoàng Linh Vũ lại nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi cũng vậy, đều là công cụ.”

“A…”

“Mộ Dung Nhuệ Việt, Mạc Xán, lão hoàng đế xem các ngươi là công cụ, bảo các ngươi giết người thì đi giết người, bảo các ngươi tự tổn thương thì tự tổn thương. Như vậy cũng thôi đi, nhưng các ngươi ai nấy đều ngoan ngoãn vô cùng, giống như không có cái đầu vậy.”

Trình Bình nghĩ thấy cũng đúng, trước kia, đích thật từng như vậy. Hắn nghĩ tới Đoàn Hầu Nhi phải đền tội dưới tay Hoàng Linh Vũ, làm công cụ, cảnh ngộ như thế quả thật cũng là chuyện thường.

Hoàng Linh Vũ chống nạng chậm rãi đi, tư thế thành thục, một chút cũng nhìn không ra có chỗ nào không tiện. Hai thanh nạng vừa dài vừa thẳng, nhưng khi nhìn chỉ thấy đơn thuần là hai cây côn thanh đồng, người bình thường rất khó liên hệ nó với đôi nạng. Trong thời gian ba năm, đủ để y luyện được tư thế bước đi không tồi, chỉ là trong lòng bàn tay đã bị mài ra rất nhiều vết chai.

Y nói với Trình Bình: “Công cụ kỳ thật vô tội, có tội là người sử dụng công cụ. Sát ý của các ngươi từ đâu mà tới, là do bữa nào đó bản thân nghĩ không thông liền muốn giết người sao?__ Ta từng nghe nói Mộ Dung Sí Diệm cải tiến thủ pháp xử lý đối với hoạn thị, khiến bọn họ không còn phải như trước kia, không chút tự tôn chỉ có thể ngồi xổm tiểu tiện. Hắn nguyện ý miễn đi lễ ngũ thể chạm đất cho người tàn tật, tránh cho những kẻ tật chân như ta quỳ xuống rồi không thể đứng lên. Người giống như thế, nói hắn trời sinh hiếu sát, ta làm sao cũng không tin được. Nếu hắn muốn có tự do của mình, ta liền cho hắn tự do. Ta chỉ mong hắn rời khỏi Mạc Xán và Mộ Dung Nhuệ Việt, có thể không chịu sự bó buộc của bọn họ nữa. Nếu hắn không thể thoát ly, đến lúc đó, thì hủy diệt Mạc Xán và Mộ Dung Nhuệ Việt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.