“Này, Hoàng đại, ngươi xác định chúng ta thật sự muốn mặc thứ này vào?” Lý
Sảng kéo góc áo che gió của mình, đây là một tấm áo che gió màu tạp
nham, đương nhiên không phải là hiệu quả nhuộm màu, mà là hiệu quả do
những miếng vá đấp vào.
“A, đây là tự nhiên! Lẽ nào ngươi không cảm thấy cái này rất sốc sao.” Hoàng Linh Vũ đáp.
Nhạc Huy hừ lạnh một tiếng, tựa hồ cảm thấy được phục sức phẩm vị thấp kém như thế không đáng lọt vào mắt mình.
Lúc này, Hoàng Linh Vũ và Mộ Dung Bạc Nhai cùng cưỡi một con ngựa, hai cây
nạng đều đặt trên lưng ngựa của Mộ Dung Sí Diệm, hai tạp toái Tì Bà và
Cầm Sắt thì để cho Lương Tiểu Tiểu, Lý Sảng tự quản lý. Trên tọa kỵ của
Trình Bình và Nhạc Huy thồ lương thực của mọi người. Mọi người đều tự
dắt theo một con ngựa.
Còn về đối tượng trọng phạm Mạc Xán, bị điểm huyệt, dây thừng bảng to cột chặt, để Thu Nhược Thủy lo.
Tì Bà và Cầm Sắt đáng thương còn bị ‘cải đầu đổi mặt’__ đây là tất nhiên
rồi, vì Lương Tiểu Tiểu dùng diện mạo của Tì Bà, Lý Sảng thì giả thành
Cầm Sắt.
Thủ pháp hóa trang của vị tiền nhậm lão đại Mộ Dung Sí
Diệm của Bằng Tổ này cũng không tệ, phẫn thành một nam tử yếu đuối tướng mạo bình thường. Thủ pháp hóa trang của hắn suốt đường được mọi người
tán dương hết sức. Mộ Dung Sí Diệm thì không hiểu hỏi: “Cải trang tự
nhiên phải cải cho giống, Lương Tiểu Tiểu cũng giả rất sinh động, lại
nói, lẽ nào thủ pháp điêu luyện không phải là điều nên có sao?”
Lý Sảng vỗ vai hắn, cười ha ha: “Ngươi thật là thú vị, trước đây từng gặp
không ít người đi, lẽ nào chưa từng thấy qua kẻ hóa trang không giống
sao? Một người cũng không có hả? Ngươi xác định?”
Mộ Dung Sí Diệm cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó nghi hoặc nói: “Ta vốn cho rằng đó là
sở thích của họ, thích độc đáo sáng tạo gì đó, thì ra là do thủ pháp
không tới đâu a!”
Mọi người té ngã.
Hai ‘tù phạm’ héo đầu ủ rũ, thuần khiết thiện lương, một người bị Lương Tiểu Tiểu và Nhạc Huy
hợp tác chỉnh, một người khác tuy khiến Trình Bình xuất sư bất lợi,
nhưng cuối cùng lại bại dưới vài câu cực ngắn gọn và nụ cười yêu mị của
Hoàng Linh Vũ__ bọn họ, đều bị lừa rất thảm.
Tiến vào doanh khu
của Hắc Vũ Kỳ đã một thời gian, Nam Hàn chúng binh đều hoặc dùng ánh mắt quái dị hoặc ánh mắt buồn cười chăm chú nhìn họ, gặp phải mấy trạm gác
kiểm tra thân phận, đều chiếu theo cách làm của Tì Bà và Cầm Sắt, xưng
bản thân là người rời doanh chấp hành nhiệm vụ đặc thù, cho nên không
biết khẩu lệnh mới đổi gần đây, chỉ có thể lấy bài hiệu và khẩu lệnh cũ
cho bọn họ xem. Thuận tiện đẩy Mạc Xán qua làm chứng cớ.
Lý Sảng
giả làm Cầm Sắt còn đắc ý nói: “Thế nào, huynh đệ chúng ta ngay cả bạch
phát ma nữ này cũng bắt được, các huynh đệ nếu có hứng thú, thì cho các
ngươi chơi vài ngày cũng được.”
Mấy tiểu binh liên tục xua tay:
“Huynh đệ đừng hại chúng ta a, đừng nói Kim lão mưu không cho chúng ta
gian dâm nữ nhân, cho dù chúng ta có mù mắt, là một nam nhân chân chính
thì cũng tuyệt đối sẽ không chạm vào nữ nhân vừa xấu vừa độc thế này.”
Mộ Dung Bạc Nhai vùi đầu lên vai Hoàng Linh Vũ, vai hắn thì đang run rẩy. Hoàng Linh Vũ thấp giọng hỏi: “Ngươi cười cái gì chứ.”
“‘Kim lão mưu’…”
“Còn có người đang ở trước mặt, một vừa hai phải chút cho ta.” Hoàng Linh Vũ bất đắc dĩ, nghĩ tới Diêm Phi Hoàng đối với Bạc Nhai mà nói là điển
phạm hình tượng anh hùng, đột nhiên lại lòi đâu ra ngoại hiệu biệt danh
lão mưu thâm toán, cũng là một sự kinh hỉ khá lớn. Cũng đúng, nên châm
chước vậy, tên nam nhân Bạc Nhai này, hiện tại đang đúng lúc ngay cả ngã ngữa cũng muốn cười điên cuồng ba khắc.
Trong lúc đối thoại đó,
Thu Nhược Thủy liên tục dùng ánh mắt cảnh cáo Mạc Xán, vì nàng ta toàn
thân chấn động, hầu như muốn xùi bọt mép. Nhưng Lý Sảng lại không biết
thời thế nói tiếp: “Nữ nhân nhà ngươi còn có mặt mũi như thế, biết rõ hổ lạc bình dương bị khuyển khi, huống hồ ngươi là một yêu nữ. Thật nên
thành tâm bái tạ phụ mẫu đã sinh ra ngươi như thế, nếu không còn không
phải gặp kỳ đại sỉ nhục sao.”
Mộ Dung Sí Diệm nghe vậy, lộ ra
biểu tình khó nhịn quay đầu qua. May là có Bạc Nhai vỗ vai hắn an ủi,
thuận tiện cho hắn mấy hạt thanh mai bọc đường__ Đây là một sở thích lớn mà Sí Diệm phát hiện trên đường. Hắn do dự một chút, cuối cùng sở thích đối với thức ăn mới lạ phủ lên một chút lương tâm còn dành cho Mạc Xán.
Tuy đối với bản thân lương tâm chỉ đáng mấy hạt mai tử thì có hơi kinh dị,
nhưng Sí Diệm rất nhanh đã đem chút hổ thẹn này ném ra sau đầu. Chỉ cảm
thấy loại cuộc sống không bị cầm cố vô ưu vô lo, đừng nói hiện tại Mạc
Xác không gặp phải nguy hại gì, nếu lúc nào đó nàng muốn đối phó với
huynh trưởng của hắn, muốn đối phó với Hoàng Linh Vũ, hoặc đối phó với
những tiểu bằng hữu hắn vừa kết giao, đều là chuyện tuyệt đối không thể
đáp ứng.
Đợi Lý Sảng đăng ký xong nhìn sang Mạc Xán, mặt nữ nhân
đó đã hiện ra màu ‘nguyệt bạch’ rồi, dùng câu nói khó hiểu của Hoàng
Linh Vũ, chính là sản vật điển hình của ‘người máu lam’ sau khi giao
phối. (Tác giả: Mọi người chưa quên câu chuyện cười ‘gương mặt nguyệt
bạch’ đi.) (Light: Nguyên văn: “月白的脸庞”: Ta không tìm được câu chuyện
này, ai muốn có thể thử tìm nhé)
Khi sắp đi, Lý Sảng không quên
hỏi tiểu binh thêm một câu: “Kiểu tóc trên đầu huynh đệ ngươi thấy thế
nào? Áo khoác trên người thấy thế nào?” Thì ra tập quán sinh hoạt của
Nam Hàn và Đại Yến không mấy tương đồng, nếu là người thành niên, thì
phải cạo kiểu tóc chỏm đồng tiền thắt đuôi chuột, nhìn từ đằng trước thì căn bản chính là một tên hói. Nhưng Hoàng Linh Vũ làm sao có thể nỡ
khiến một đám học sinh của mình vì được gặp Diêm Phi Hoàng mà gặp phải
tai nạn hủy dung đó, liền lưu lại kiểu tóc không sửa.
“Đang muốn
nói ngươi đây, ra ngoài vài năm liền đắc ý rồi, may mà Kim lão mưu gần
đây để cho một vài binh viên bắt đầu nuôi tóc, tránh để bị địch quân
liếc một cái đã nhìn ra thân phận của chúng ta. Nếu không còn không nói
ngươi là tặc bán quốc sao.”
“Còn về cái áo này… trước đó không
lâu có sứ giả của Ban Ni Nhĩ Gia Oa quốc tới tặng mấy bộ lốm đốm như chó săn cho Kim vương gia, y phục này của các ngươi, tuy màu sắc tạp loạn,
nhưng nếu tính về mặt ý nghĩa, thì cũng có chút quan hệ thân thuộc với
bộ y phục lốm đốm kia.”
Hoàng Linh Vũ quay đầu gọi hắn: “Còn ở
đây lải nhải gì nữa, không mau đi sẽ trễ đó, lẽ nào còn muốn chịu hình
phạt lõa thể chạy quanh doanh sao.”
Tiểu binh cười ha ha, cảm thấy có cùng chung tiếng nói.
Lý Sảng vui đến rút gân, vì hình phạt ‘lõa thể chạy quanh doanh’ này, là
chỉ có thân vệ chuyên thuộc của Diêm Phi Hoàng mới phải chịu. Nghe nói
là muốn phòng ngừa người có địa vị cao rồi thì nhiễm chứng tự sướng,
thỉnh thoảng cũng phải bắt hắn ‘chân thành tương kiến’ trước mặt mọi
người, để tránh tâm lý kiêu ngạo tự đại nẩy mầm.
Nơi này và Lục
Mang Lâu của bọn họ, nhìn thế nào cũng thấy kì diệu như nhau, cho nên
cũng chỉ có bọn họ mới có thể giả thành bầu không khí thân vệ của Diêm
Phi Hoàng, quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.
__
Diêm
Phi Hoàng từng kiên tin, thế giới kỳ dị này có quy tắc kỳ dị của nó,
người chuyển thế mỗi đời đều là xuất hiện có cặp có đôi. Hắn chuyển thế
tới đây, thì chắc chắc còn có một người sẽ chuyển thế tới.
Mà kiếp trước, người cùng hắn có quan hệ mật thiết nhất, cũng chỉ có Hoàng Linh Vũ.
Cho nên hắn tin chắc, Hoàng Linh Vũ chưa được mang ra khỏi ngôi mộ sớm đã
sinh ra ở đây, hoặc đã qua được một hai ngày, có lẽ là một hai tháng,
Hoàng Linh Vũ sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng thời gian từng năm trôi qua, hắn đã có được năng lực, thế lực bảo hộ người đó, nhưng Hoàng Linh Vũ vẫn bặt vô âm tính.
Tính ngưỡng rốt cuộc cũng có một ngày tan vỡ, huống hồ là si niệm hư vô như
vậy. Ai nói hắn chuyển thế tới đây, thì Hoàng Linh Vũ nhất định có thể
có vận may đó? Hắn bắt đầu chậm rãi nghĩ thông, tiếc nuối giữa bọn họ đã không có cơ hội bù đắp nữa. Làm sai rồi thì phải thừa nhận trách nhiệm
của mình, cơ hội bản thân được hạnh phúc đã dần biến mất theo sự ra đi
của Hoàng Linh Vũ.
Hắn vẫn còn ôm một phần vạn hy vọng, hy vọng
người hắn chấp nhất đang ở thế giới bên kia và chưa chết, được người qua đường nào đó cứu ra khỏi cổ mộ, an nhiên trôi qua từng năm tháng. Sau
đó khi già đi, hạnh phúc nhắm mắt ngủ yên trong vòng vây con cháu. Có lẽ đến lúc đó, Hoàng Linh Vũ chết già cuối cùng có thể nhớ tới còn một
người như hắn, linh hồn có thể đến đây bù lại ý niệm của hắn.
Đột nhiên có một ngày, Diêm Phi Hoàng phát hiện bản thân đã qua thời thanh
niên huyết khí phương cương, hắn ôm hài tử mới sinh của Tây Thương tộc,
được các tiểu bối vây quanh gọi là ‘Diêm thúc thúc’.
Cho dù Hoàng Linh Vũ có tới đây, hắn cũng đã lớn hơn y hai mươi mấy tuổi, sao còn
bầu bạn cùng y được. Cuối cùng có một ngày, hắn sẽ đi trước y. Nếu là
tình cảm không hoàn mỹ như thế, không bằng ngay từ đầu đừng có. Vì thế
hắn biến mất trước mặt mọi người. Sự truy sát của Mạc Xán, chẳng qua là
một thời cơ mà thôi.
Hắn căm ghét sự triền quấn của nữ nhân đó,
chán ghét nàng ta nhiều lần nói không lựa lời chửi rủa ái ý của hắn đối
với người kia. Cho nên hắn giả chết trong cuộc truy đuổi của Mạc Xán. Để hối hận vây chặt nữ nhân đó cả đời, giống như hối hận đã vây lấy hắn cả đời.
Diêm Phi Hoàng uống rượu cả đêm, miên man chậm rãi, có vẻ
như định uống say túy lúy, trên mặt hắn mang nụ cười, thong dong không
gấp. Kim vương gia liên tục dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn hắn, kết quả hắn cái gì cũng không thèm nói. Kim vương gia cũng biết, nếu chuyện quá khứ đã là hành trang rất nặng nề, như vậy thì không phải tùy tiện
tìm một người nào là cũng có thể giảm nhẹ gánh nặng.
Đời người
chính là như thế. Trong con đường kéo dài, người khác nhau sẽ có những
quỹ tích khác nhau. Gặp gỡ, chia lìa, có được, mất đi, là đắng là ngọt
chỉ có bản thân biết rõ. Diêm Phi Hoàng từng sống vì muốn có lại được
một người, hiện tại hắn lại sống vì muốn đẩy người đó ra.
Nếu men theo con đường này tiếp tục đi tới, đi lâu rồi, đi xa rồi, cuối cùng sẽ khiến những sầu lo này lần lượt bị lãng quên.