Tinh Tinh

Chương 15: Chương 15: “Nói ra khỏi miệng thì đều là câu chuyện.”




Câu nói kia của Hàn Tiểu Công với Tần Phóng mà nói có phần vô căn cứ. Quả thực trên người anh ta có sức hút đặc biệt, cảm giác mê hoặc phi giới tính, nhưng không hề “ẻo lả”, rất cuốn hút, thực sự khiến người ta không tự chủ đưa mắt nhìn anh ta.

Nhưng điều này không có nghĩa Tần Phóng sẽ cong. Tần Phóng thẳng bao nhiêu năm như vậy, trước giờ cậu chưa từng ngại ai cong hay thẳng, mấy cậu ấm nhà giàu cậu chơi cùng có mấy người cong đấy chứ, Tần Phóng nhìn họ quen rồi. Cũng không phải cậu chưa từng tiếp xúc với tình yêu đồng tính, cậu từng tiếp xúc rồi, nhưng Tần Phóng không chút nghi ngờ về xu hướng tình dục của mình, dưới cái nhìn của cậu, cậu thẳng tắp như ống thép vậy, ai cong được chứ cậu cong bằng mắt.

Tần Phóng thích mấy cô gái trắng trẻo mảnh khảnh, cậu xác định được rõ điều này, đó giờ chưa từng thay đổi.

Bởi vậy nên lúc Hàn Tiểu Công nói câu đó, Tần Phóng không coi đó là chuyện gì to tát, cậu cười tỉnh bơ, bảo rằng: “Được rồi, thử xem sao.”

Sau vài ngày ở chung cậu đã thích ứng được với nhịp sống trong kỳ nghỉ hè của mấy người này, phải nói là chuyện của ai người ấy lo, không dính líu gì tới nhau. Căn nhà này chỉ như một nơi ở đơn thuần, quan hệ của bốn người này nói xa không xa nói gần cũng chẳng gần. Mỗi ngày Châu Tư Minh đi sớm về trễ, về cơ bản không có cơ hội chạm mặt. Tư Đồ thì thỉnh thoảng ra ngoài, những thời gian khác đều ở dưới nhà đánh đàn, hoặc trồng hoa trong sân. Trong sân có một vườn hoa nhỏ, lúc họ về chỉ là một mảnh đất khô cằn, bây giờ đã có những mầm cây nhỏ xanh xanh. Thỉnh thoảng Hình Viêm cũng ra ngoài, nhưng không có quy luật, Tần Phóng từng theo anh ra ngoài hai lần, Hình Viêm chỉ đi dạo lung tung, không có mục đích gì, có khi mua đồ, có khi chỉ như đi dạo quanh khắp nơi. Không phải lần nào anh ra ngoài Tần Phóng cũng đi theo, Tần Phóng cũng hay ra ngoài một mình, một thành phố xa lạ đẹp đẽ rất hợp ý cậu, mỗi ngày đi dạo theo giới thiệu cũng rất vui. So với bọn họ thì Hàn Tiểu Công có vẻ “trạch” nhất, người này hiếm khi ra ngoài, nói là nắng nóng sợ ra ngoài đen da.

Tần Phóng rất thích cuộc sống như vậy, vô cùng vô cùng thích. Ai cũng đều tự do.

Nhưng đúng là bên đây nóng hơn phương Bắc nhiều, thời tiết như vậy ra ngoài chẳng khác nào đi chịu trận. Tần Phóng không để ý da mình đã sạm đen vì nắng, bởi vậy nên có một ngày ra ngoài cậu mua cho mình hai cái mũ lưỡi trai.

Lúc trở về Tư Đồ đang ngồi xổm ở vườn hoa dịch chuyển mấy mầm cây, thấy Tần Phóng đi vào liền cất tiếng chào hỏi: “Về rồi à? Sao còn mang theo mũ?”

Tần Phóng nói: “Tốt xấu gì cũng có thể che nắng.”

“Anh kiến nghị cậu đừng đội,” Tư Đồ cầm bình phun nước tưới cho cây, “Phơi nắng ít ra còn đen đều.”

Hàn Tiểu Công ở trong phòng khách nói vọng ra: “Để tôi cho cậu kem chống nắng mà bôi nhé.”

Tần Phóng cởi mũ xuống đi vào, “Không cần đâu, anh giữ lấy mà dùng.”

Hàn Tiểu Công nhìn Tần Phóng, bật cười thành tiếng: “Tóc đâu?”

“Cạo rồi.” Tần Phóng vuốt cái đầu ngắn đến độ đâm vào tay, “Nóng.”

Tần Phóng là một “soái boy” rất có lòng tin vào nhan sắc của mình, cạo đầu như vậy không áp lực một chút nào, chỉ việc ngồi xuống cạo phăng mái tóc đi. Đầu trọc kén người, gương mặt Tần Phóng lại kham được, cạo xong khí chất trên người thay đổi hẳn.

Hàn Tiểu Công tựa vào sofa ngửa mặt ra đằng sau nhìn Tần Phóng, híp mắt cười bảo: “Em giai đẹp trai đáo để, kiểu chú em bây giờ là nổi nhất luôn đấy, có thể gặp không thể cầu.”

Tần Phóng liếc nhìn anh ta, bảo rằng: “Thế anh cũng cạo đi.”

Hàn Tiểu Công nắm lấy mái tóc của mình, lắc đầu nở nụ cười: “Đây là vốn liếng của anh đấy.”

Chập tối Tần Phóng ở trong phòng mình lúi húi với máy ảnh, Hình Viêm gọi điện thoại cho cậu, Tần Phóng bắt máy: “Sao vậy?”

Hình Viêm hỏi cậu: “Ăn chưa?”

Tần Phóng: “Vẫn chưa.”

Hình Viêm bảo: “Ra đây.”

Tần Phóng chau mày: “Ra đâu?”

Hình Viêm nói trong điện thoại: “Cửa.”

Buổi tối không có mặt trời, Tần Phóng cũng lười đội mũ, cứ như vậy ra ngoài. Ai dè hai người vừa thấy mặt nhau thì nhìn đối phương, mắt đối mắt, một lúc sau đều bật cười.

Hình Viêm hỏi cậu: “Tóc cậu đâu?”

Tần Phóng hỏi anh: “Thế tóc anh đâu?”

Trong tay Hình Viêm còn cầm điện thoại, lúc này đút vào trong túi, đoạn nói: “Năm nào tôi cũng cạo.”

Hình Viêm cạo đầu rồi khí chất cũng thay đổi một chút, hai người họ rất thú vị. Tần Phóng cạo đầu rồi nhìn trông dữ dằn hơn ban đầu, lại có vẻ đểu đểu. Nhưng Hình Viêm cạo đầu rồi cảm giác lạnh lùng xa cách kia mờ nhạt đi, gương mặt trông cũng không còn hung dữ nữa, thoạt trông ôn hòa hơn ban đầu, nhưng đây chỉ là ảo giác, chỉ cần anh nhìn người ta thì vẫn là dáng vẻ ghê gớm kia.

Hai người lên một chiếc xe bus, ngồi ở trong góc. Trên xe không bật điều hòa, nhưng mở cửa sổ, buổi tối cũng không nóng như trước. Lúc xe bon bon chạy gió thốc vào, cũng rất sảng khoái.

Chiếc xe bus lắc lư chạy bốn mươi phút, khiến hai cậu chàng đầu trọc này ngả nghiêng đến mức buồn ngủ. Bước xuống xe có chút lơ mơ, không xác định được phương hướng.

Tần Phóng hỏi: “Anh Viêm, hôm nay muốn bán em đi đâu vậy?”

Hình Viêm khẽ ngáp một cái, bảo rằng: “Tôi quên rồi.”

Tần Phóng bị anh chọc bật cười, theo Hình Viêm đi tới chỗ bên cạnh, hai nam sinh cao lớn sóng vai đi trên đường, hình ảnh này rất đẹp mắt.

Hình Viêm dẫn cậu tới một quán mì, quán ăn không lớn, nhưng trông rất mới, Tần Phóng hỏi: “Nó có câu chuyện gì à?”

“Sao lại phải có câu chuyện.” Hình Viêm đẩy cửa đi vào.

“Đi xa như vậy tới đây, em tưởng phải có câu chuyện gì chứ.” Tần Phóng theo anh đi vào.

Hình Viêm tìm cái bàn ngồi xuống, nói với Tần Phóng: “Tôi ăn ở nhà ông ấy mười lăm năm rồi, có tính không?”

“Tính chứ.” Tần Phóng cười cười, “Nói ra khỏi miệng thì đều là câu chuyện.”

Quán mì mới được tân trang lại, thay bảng hiệu, cũng thay bộ bàn gỗ cũ. Mùi vị quả thực không tệ, nhưng không đến mức Tần Phóng phải trầm trồ ngạc nhiên. Đối với rất nhiều người tới đây ăn mì mà nói, cái họ ăn chính là một phần ký ức.

Hình Viêm kể lúc anh còn bé ông chủ và bà chủ là một cặp vợ chồng trẻ, bây giờ có người bảo con của họ đã sắp lên đại học. Vợ chồng chủ quán nói chuyện giọng địa phương quá nặng, Tần Phóng nghe không hiểu lắm.

Hình Viêm nói chuyện với họ không tốn chút sức nào, nhưng anh nói tiếng phổ thông. Dùng bữa xong hai người thong thả đi về trạm xe bus ban nãy, lúc đi Tần Phóng hỏi: “Em chưa được nghe anh nói giọng địa phương đâu đấy, anh biết nói không?”

“Biết chứ,” Hình Viêm nói, “Sinh ở địa phương mà.”

“Thế sao anh không nói?” Tần Phóng nhìn anh hỏi.

Thoạt đầu Hình Viêm không lên tiếng, một lúc sau anh bật cười, cúi đầu nói: “Khí chất không hợp, cậu thấy ai nói giọng địa phương mà không nhà quê chưa.”

Câu trả lời của anh khiến mới đầu Tần Phóng sửng sốt một chút, sau đó thì phá lên cười, cười đến mức không dừng được. Cậu vẫn đinh ninh khí chất cao ngạo trên người Hình Viêm kia có từ khi anh sinh ra, cũng rất hợp với con người anh, từ đầu tới chân đều toát lên vẻ lạnh lùng đừng ai chạm vào. Bây giờ nghe chính miệng Hình Viêm nói một câu “khí chất không hợp”, Tần Phóng cảm thấy thiết lập soái ca của Hình Viêm sắp vỡ răng rắc rồi.

Tần Phóng cười cả buổi, cười xong mới hỏi: “Duy trì thiết lập cũng vất vả nhở?”

Trong giọng Hình Viêm mang theo ý cười: “Cũng tàm tạm.”

Ăn tối xong đi bộ cho tiêu hóa cũng rất thoải mái, mấy ngày qua Tần Phóng ở cùng với nhóm Hình Viêm, quan hệ của hai người đã rất gần gũi.

Hình Viêm hỏi cậu: “Có thích nơi này không?”

“Thích lắm,” Tần Phóng nhìn quanh bốn phía, nhìn cây đa um tùm, nhìn dòng người ung dung qua đường, “Nhịp sống chậm, mang theo gam màu ấm áp.”

Hình Viêm không lên tiếng, Tần Phóng quay đầu hỏi anh: “Anh có thích không?”

Hình Viêm lắc đầu, gương mặt không mang theo biểu cảm gì cả, khẽ nói: “Tôi không thích, nhưng tôi quen rồi.”

Lúc anh nói lời này, Tần Phóng cảm nhận được sự trĩu nặng không tên gọi, cậu nhìn Hình Viêm khi cúi đầu chiếc cằm trở nên nhọn hơn, chợt thấy anh có vẻ cô độc.

Tần Phóng nhẹ giọng nói: “Không thích thì rời đi.”

“Ừm.” Có lẽ hôm nay tâm tình không tệ, hoặc cũng có thể bởi quan hệ với Tần Phóng đã gần gũi hơn, Hình Viêm không còn ít nói như trước đây nữa, anh giơ tay ngắt lấy một chiếc lá mà vân vê trong tay, “Đang rời đi đây.”

Hình Viêm đặt lá cây lên môi, thử hai lần, phát ra tiếng sáo trong trẻo. Tần Phóng nhướng mày, Hình Viêm nhìn cậu, sau đó tiếp tục thổi lá cây kia.

Tần Phóng rất ngạc nhiên, cũng ngắt một chiếc lá, sau khi lau khô đưa lên mép thổi thử, nhưng không thổi được.

“Đừng thử,” Hình Viêm ngậm lấy lá cây kia nói, “Tôi luyện nhiều năm lắm đấy.”

Tần Phóng nói: “Dạy em đi.”

Hình Viêm lắc đầu, không nể mặt từ chối: “Không dạy.”

Tần Phóng bật cười: “Ki bo thế.”

Hình Viêm không để ý tới cậu, cầm lá cây kia tiếp tục thổi sáo. Giai điệu rất quen tai, nhưng Tần Phóng nhất thời không nhớ ra được đó là bài đồng dao nào.

Đêm nay Hình Viêm mang lại cho Tần Phóng cảm giác khác lạ, không biết bởi vì mấy lời anh nói, hay bởi vì anh đã cạo đầu.

Đêm đó sau khi tắt đèn Tần Phóng leo lên giường gửi tin nhắn cho Hoa Đồng.

Hoa Đồng: Ông chơi gì vậy, gửi mấy ảnh qua xem nào.

Tần Phóng gửi mấy bức ảnh qua cho cậu ta.

Hoa sơn anh tuấn lão đồng thụ: Ông đi hơn một ngàn kilomet chỉ để theo bác gái nhà người ta dạo công viên à?

Tần Phóng: Ừm.

Hoa sơn anh tuấn lão đồng thụ: Chỉ sợ tôi không đạt được cảnh giới này.

Tần Phóng: Đi chăn gà chăn vịt của ông đi.

Nhà bà nội Hoa Đồng nuôi nhiều gia cầm, Hoa Đồng gọi điện thoại cứ có tiếng cục tác cạp cạp văng vẳng nghe rất ầm ĩ. Hoa Đồng nói chuyện phiếm với cậu vài câu, sau đó hỏi cậu: Ông ở đâu?

Tần Phóng: Trong một căn nhà cũ.

Hoa Đồng hỏi: Nhã cũ? Homestay à?

Tần Phóng: Cũng coi như vậy, homestay. Ở với Hình Viêm và Châu Tư Minh, còn có hai người bạn nữa.

Hoa Đồng ở đầu bên kia im lặng nửa buổi, sau đó thốt lên “Đạ mấu”, cậu ta hỏi: Cái tổ hợp quái dị gì đây?

Chính bản thân Tần Phóng cũng cảm thấy thật buồn cười, nhoẻn cười.

Cậu không nói chuyện với Hoa Đồng quá lâu, phía Hoa Đồng mạng không tốt, cứ chập chờn đứt quãng. Tần Phóng xuống giường sạc pin cho điện thoại, lúc sạc xong quay lại thấy phía Hình Viêm còn sáng đèn điện thoại. Tần Phóng thuận miệng hỏi: “Chưa ngủ à?”

Hình Viêm “Ừ” một tiếng.

Tần Phóng nói với anh “Ngủ ngon nhé”.

Hình Viêm cũng chúc lại cậu.

Thi thoảng buổi tối Tư Đồ sẽ đánh đàn, tiếng đàn của anh rất dịu dàng, êm dịu mà miên man dài lâu. Tần Phóng nhắm mắt lại nghe tiếng đàn của anh ấy, cảm giác rất hưởng thụ, chẳng hề thấy bực mình bị quấy rầy nghỉ ngơi.

Cánh cửa ngoài sân vang lên một tiếng, chắc là Châu Tư Minh về nhà muộn. Anh ta mở cửa khẽ khàng, lên tầng cũng không phát ra âm thanh gì, không có cảm giác đột ngột phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của căn nhà, cũng chẳng hề cắt ngang tiếng đàn dịu êm của Tư Đồ.

Ánh trăng chiếu xuyên qua khung cửa mà gieo mình xuống đất, loang lổ in dấu trên những viên gạch đỏ ngoài sân, từ góc độ của Tần Phóng trông ra ngoài ô cửa, vừa khéo trông thấy vườn hoa tốt tươi.

Tần Phóng trở mình, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ. Trên bàn đặt một lọ dầu hương của Hàn Tiểu Công, mùi hương rất dễ chịu, hơn nữa còn có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.

Thành phố này, khoảng sân này, căn nhà này, mấy người ở đây.

Tất cả những điều này mang tới cho Tần Phóng một cảm giác loang lổ, như một thước phim xưa cũ, cũ nhưng lại cũng thật đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.