CHƯƠNG 11
Hoa ẩn dịch viên mộ, thu thu tê điểu qua.
Hoa viên khuất bóng chiều tà. Chim chiều về tổ thiết tha gọi đàn – (Xuân túc tả tỉnh, Quỳnh Chi phóng dịch)
–
Trời đêm tháng mười lặng ngắt, gió thu tiêu điều lướt qua vầng trăng tròn lạnh buốt, thấp dưới những ngôi sao, vệt vệt sáng rơi trên mái hiên của cung điện. Vào lúc đêm khuya người vắng, các viện đã sớm tắt đèn, chỉ còn ngọn đèn đêm yếu ớt lẳng lặng canh giữ màn đêm cô độc, ngóng nhìn vô số ngôi sao ở phương xa.
“Không được, trẫm tuyệt đối không đồng ý!”
Bỗng nhiên, một tiếng gầm phẫn nộ phá tan sự yên lặng này, kinh động chim đêm bay tán loạn. Trong ngự thư phòng, đèn đuốc vẫn sáng trưng, phần đông thần tử đang run rùn quỳ trên nền điện được lót bằng đá lưu li thanh hoa, hai tay bấu giữa kẽ đá, hai mắt hoảng sợ chỉ dám run run chúi xuống mặt đất, ngó trộm bóng người xa xa phía trước. Ngay cả như thế, vẫn không ai muốn chia sẻ cơn tức giận với hoàng đế.
Mấy ngày trước, Trần vương gia bị thích khách bắt đi ngay giữa cung đình, sau khi nhận được tin, Hiên Viên Kính lập tức điều động toàn bộ quan sai nha dịch trong kinh, thậm chí quân đội, điều tra mọi ngóc ngách. Nhưng Trần Danh Thu lại như vô duyên vô cớ biến mất vào không khí, sống không thấy người, chết không thấy xác. Hoàng đế nóng ruột như lửa đốt, bỏ mặc triều chính mấy ngày liên tục, thậm chí tự dẫn đại nội thị vệ rong ruổi trong ngoài kinh thành cả ngày, chỉ để tìm được bóng người đã mất tích kia. Sau một khoảng thời gian dài hoang mang, không có kết quả, hôm nay, một lá thư như sấm sét giữa trời quang lọt vào trong cung, lập tức dậy lên trùng trùng đợt sóng.
Kẻ chiếm cứ Sơn tây tự xưng vương, Hạ Duy Chi đã bắt cóc Trần Danh Thu, dùng y để ép Khánh binh đang vây thành lập tức lui binh, đồng thời đem Sơn Tây vĩnh viễn phong làm lãnh thổ của hắn, hai bên không xâm phạm lẫn nhau.
Vốn dĩ hắn chẳng đủ lực đối đầu với cuộc vây công của Khánh binh, giờ cư nhiên vô liêm sỉ đề xuất kiến lập một quốc gia, chia đôi thiên hạ!
Nhưng càng khiến cho các triều thần kinh hãi là, Kính đế anh dũng vô địch trên chiến trường, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi lại đồng ý yêu cầu của hắn không chút do dự!
Người dẫn đầu các chúng thần quỳ xuống can ngăn, là người duy nhất có thần sắc tự nhiên, tả thừa tướng Trần Danh Hạ. Gương mặt trẻ tuổi cố gắng đè nén lửa giận bất mãn, cùng với sự miệt thị và khinh bỉ đối với người nam nhân từng là nghĩa huynh của hắn. Người nam nhân ngạo mạn và vô tình đó rốt cuộc có ma lực gì, mà khiến cho một đế vương ý chí hùng mạnh phải tình nguyện đổi cả thiên hạ? Mười năm tang thương, mười năm vật đổi sao dời, vẫn thật sự không thể xóa mờ một đoạn luyến tình chệch đường sao? Cái thế giới đổ nát này, rốt cuộc còn phải đổ xuống bao nhiêu máu và nước mắt vô tội vì mối tình vốn không nên tồn tại này?
Nhưng vị thừa tướng trẻ tuổi này lại quên, xưa kia Diệu Vương triều tận diệt cũng thế, Khánh vương triều huy hoàng bắt đầu cũng vậy, đều vì tư tình mà sinh, mà lên. Một hoàng tử tiền triều, một đại hãn khởi binh, nếu không có hai người và mối nghiệt duyên này, thì làm gì có hoàng đế và hắn hôm nay?
Rất nhiều trọng thần tụ tập trong triều để khuyên can Hoàng thượng, bọn họ đã quỳ ở ngự thư phòng suốt cả buổi chiều. Hoàng hôn cuối ngày phủ lên bầu không khí tràn ngập mùi thuốc sung, ngôi sao đầy trời im lặng quan sát hai phía không chịu nhượng bộ kia. Rất nhiều đại thần ở phía sau đã sớm sợ vỡ mật từ lúc hoàng đế rống giận, chỉ có hắn vẫn chống đỡ trước điện. Tự tin như vậy chẳng phải vì hắn có lá gan hi sinh quên mình, mà bởi hắn biết, vô luận thế nào, nắm tay sắt của hoàng đế cũng sẽ không đấm về phía hắn. Không phải vì hắn từng có công trong việc thành lập Khánh vương triều, không phải vì hắn một lòng trung thành tận tâm với quốc gia với hoàng thượng, mà vì hắn từng là đệ đệ thân nhất của người đó, cho dù bọn họ đã trở nên xa lạ từ lâu.
Cho dù không muốn thừa nhân, thì hắn cũng không thể phủ nhận sự thật này!
Tức giận đảo mấy vòng quanh ngự án, Hiên Viên Kính đỏ ngầu mắt trừng hướng kẻ vẫn không chịu nhượng bộ, Trần Danh Hạ, hơi thở nặng nề rõ ràng báo cho mỗi người biết hắn đang cố gắng áp chế phẫn nộ bùng nổ.
“Trẫm nói lần cuối cùng, vô luận Hạ Duy Chi đề xuất yêu cầu gì, trẫm đều không cự tuyệt, đừng nói là một Sơn Tây, ngay cả đổi thiên hạ, trẫm cũng quyết không biến sắc, ý trẫm đã quyết, các ngươi không cần phí lời nữa!”
Cổ họng hắn khan khan vì cơn tức dâng lên, sau khi quăng ra mấy câu ngang ngạnh, long bào màu vàng nhoáng lên, Hiên Viên Kính đã biến mất sau cửa ngự thư phòng, chỉ để lại một phòng đại thần chậm rãi nhấm nháp chua sót bất đắc dĩ. Trần Danh Hạ nhíu chặt mày, hắn là người đầu tiên đứng dậy, không co giãn đầu gối đã cứng ngắc, chỉ mê hoặc nhìn phương hướng hoàng đế biến mất. Người nam tử mà hắn đã chối bỏ hơn mười năm, người nam tử lạnh lùng như nước đó, rốt cuộc vì sao có thể làm cho vị đế vương trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết này yêu đơn phương nửa đời?
Lúc đó, Khánh hoàng triều đã thống nhất đại bộ phận toàn quốc, phương bắc, chỉ còn Hạ Duy Chi chưa quy thuận, phương nam, còn lại một ít phản loạn phần tử trốn trong sơn dã. Vì công hạ Sơn Tây, các sĩ binh đã liều mạng chiến đấu hơn hai tháng, diệt gọn quân chủ lực của Hạ Duy Chi, hắn cố thủ ở Thái Nguyên, sớm đã là cá chậu chim ***g cùng đường mạt lộ, chỉ cần cho thêm một kích, thu phục Sơn Tây, bình định phương bắc chỉ đơn giản như lấy đồ từ trong túi. Đến lúc đó, quân chủ lực của Khánh vương triều sẽ có thể đánh xuống nam hạ, thanh trừ triệt để tàn dư của loạn đảng ở phía nam, quét sạch chướng ngại cuối cùng để nhất thống thiên hạ. Nhưng, cố tình giờ lại…
—
Phủ Thái Nguyên Sơn tây
Bên ngoài lớp tường thành kiên cố, là những binh sĩ Khánh triều được bao phủ một lớp giáp đồng màu xanh nặng nề. Vô số ngọn đuốc chiếu sáng tầng tầng quân trướng, quân đội vốn nên khẩn trường ồn ào lúc này lại lâm vào trầm tĩnh vì thánh chỉ từ vương đô ‘Đình chỉ công thành, ở tại chỗ đợi lệnh’ Trong thành, đồng dạng là sự yên tĩnh nặng nề hòa lẫn vào bóng đêm. Bĩnh tĩnh nhưng không bình yên, dòng nước xiết ào ạt đang gầm rú dưới mặt nước yên ả, biểu hiện sức mạnh của một đợt sóng lớn cuồn cuộn.
So với sự phiền não của Hiên Viên Kính, Hạ Duy Chi lại có một phen bất đắc dĩ khác. Đã sớm nghe đồn Trần Danh Thu lúc còn làm hoàng tử là đệ nhất tình thánh ở kinh thành, nhưng không ngờ hơn mười năm lang bạc, vị tứ vương gia nổi danh thiên hạ năm đó vẫn mị lực có tăng không giảm. Tuy đã giam lỏng, nhưng hắn cũng không dám có nửa phần chậm trễ với sinh hoạt của y, thị nữ đầu tiên phái đi, là đứa thông minh nhanh mồm nhanh miệng giỏi quan sát sắc mặt, nào ngờ mới hai ngày, con nha đầu đó đã bị mê hoặc, không quản tính mệnh của gia đình mà giúp tân chủ nhân bỏ trốn. Dù chưa thành công, nhưng đã thật sự khiến Hạ Duy Chi sợ bóng sợ gió một hồi.
Có kinh nghiệm lần này, thị nữ thứ hai hắn cố ý chọn một đứa câm xấu xí, lại chất phát nhát gan. Vốn tưởng lần này có thể yên tâm, không ngờ ngày thứ ba, lại bắt được nàng lén đưa thư cho Hạ Hiểu Sanh, đang bị giam lỏng, muốn hắn ta giúp y bỏ trốn.
Vết xe trước đổ, là cái gương cho xe sau. Lần thứ ba, hắn phái hai thị nữ, một đẹp một xấu đi giám thị lẫn nhau, thêm cái chết thảm của hai thị nữ trước, cứ tưởng lần này vạn không sai rồi. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, trời tính không bằng Thu tính, ngày thứ tư, thị vệ bắt được một thị nữ đang giúp y chạy trốn, một thị nữ khác đang đưa thư cho y. Hai nữ nhân vốn phải giám thị lẫn nhau thế nhưng lại đồng tâm nhất trí, một lòng muốn cứu Trần Danh thu thoát hiểm. Giờ xem ra, cử động nhìn như thông minh cũng chẳng qua là cho Thu thêm một sự giúp đỡ.
“Đại nhân, người đến rồi” Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang phiền não của Hạ Duy Chi. Ngoài cửa, sau lưng binh sĩ đang khom lưng gõ cửa, xuất hiện một thân hình nữ tử cao gầy. Trong lòng của hắn cũng theo đó mà vui vẻ. Mặc kệ Trần Danh Thu có bao nhiêu mị lực, trên đời này vẫn còn có một nữ tử nhất định hận y đến thấu xương!
Sắc trời trắng nhờ, sương đêm đọng lại, ngoài cửa sổ có một hồ nước biếc, ánh sáng nhu hòa, bóng của hoa lá phản chiếu trong vầng sang dịu dàng, phủ kính toàn bộ hồ nước. Gió sớm thổi qua, mang đến trận trận hơi lạnh, yên tĩnh mà tươi mát.
Một cổ tay trắng nõn như tuyết mở tung song cửa sổ lấm nước, tay áo trắng tuyết nhoáng lên, người nọ lại trờ về phòng, năm ngón tay phải tùy tiện khảy khảy Tiêu Vĩ cổ cầm trên bàn, vài nốt nhạc không âm điệu như tiếng ngọc thánh thót rơi xuống.
Tuy thân là con tin, nhưng tâm tình của Trần Danh Thu còn thoải mái hơn rất nhiều so với cái kẻ bắt cóc y. Vài thị nữ nhỏ nhoi, nguyên bản cũng chẳng có khả năng cứu y thoát khỏi nơi hung hiểm này, nhưng được nhìn thấy tướng hoảng sợ của kẻ đa nghi nóng tính Hạ Duy Chi, lại có một phen lạc thú khác. Kì thật đối phương hoàn toàn có thể ném y vào phòng giam an toàn nhất, chờ Hiên Viên Kính đến chuộc bằng giang sơn, nhưng nực cười cái kẻ một lòng tự xưng vương này cư nhiên không dám đắc tội y, còn muốn cẩn thận lấy lòng. Một kẻ tiểu nhân giống nô tài mà cũng vọng tưởng xưng đế, chẳng phải như thằng ngu nói mớ khiến người ta cười vỡ bụng?
Hai hàng mi nhướn lên, đôi môi mềm mại bất giác cong lên, lộ ra một nụ cười ngọc cốt băng thanh mà lãnh tuyệt.
Vài tiếng gõ nhẹ vang lên ngoài cửa, Trần Danh Thu chẳng thèm ngẩng đầu, vẫn lười biếng khảy cầm. Chờ lâu mà chẳng có hồi âm, Hạ Duy Chi lớn gan đẩy cửa, thò đầu vào nhìn, thì thấy Trần Danh Thu đang đánh đàn, cười nịnh nọt: “Thì ra Trần vương gia đang đánh đàn, hóa ra ta đã mạo muội phá hỏng nhã hứng của ngài”
“Ừ” Trần Danh Thu khẽ gật đầu, bộ dáng dương dương tự đắc giống như đứng trước mắt y chẳng qua là một gia nô.
Cố nén lửa giận trong lòng, Hạ Duy Chi tự tìm một cái ghế ngồi xuống, ngẫm lại vẫn thấy bất an, thế là nhích mông ngồi một bên ghế, mới tiếp tục nói: “Hai thị nữ lần trước hầu hạ không tốt, ta đã đuổi các nàng đi rồi. Lần này ta cố ý vì vương gia tìm một người tốt, lại là người quen của vương gia, hôm nay mang người đến cho vương gia. Đến đây, mang nàng ta vào đây”
Người quen? Đầu tiên là vị cố nhân Hạ Hiểu Sanh nhập cung hành thích, hiện tại lại thêm một vị cố nhân đến giám thị y. Y thật không biết, cái phủ Thái Nguyên nho nhỏ này rốt cuộc có bao nhiêu “Người quen” của y?
Ánh mắt đen láy dâng lên hứng thú dào dạt, chờ đợi một thân ảnh xuất hiện trước cửa. Một dáng người duyên dáng yêu kiều lả lướt tiến vào, quần áo đỏ rực như ngọn lửa phấp phới. Gương mặt vẫn còn phong vận như trước, hai mắt trong suốt vẫn còn sáng ngời có thần như trước, chỉ là năm tháng phong sương, gian khổ phiêu bạc đã khắc vài đường rất nhỏ lên khóe mắt của nàng, như chứng minh sự mất đi của niên thiếu khinh cuồng và niên đại kích tình. Đây quả thực là người quen của y, một u hôn sớm nên chết đi, giờ lại sống sờ sờ đứng trước mặt y.
“Trần vương gia, thị nữ này ngài có vừa lòng không?” Giọng nói của Hạ Duy Chi lộ ra đắc ý và tự mãn
Nụ cười thanh thản, đã sớm ngưng kết trong ánh mắt mê mang. Lãng tử thiên nhai quy lộ viễn, thu dĩ thâm, sinh dĩ vãn, vi hà hựu phùng oánh ngọc không tràng đoạn? Giật mình, Trần Danh Thu thống khổ nhắm mắt, không muốn gặp nhưng cố tình lại gặp, tại sao người còn phải xuất hiện trước mắt ta vào lúc ta không muốn nhất, phải vạch trần đoạn chuyện cũ sớm phủ đầy bụi của ta. Vì hận ta sao? Vì báo thù sao? Chước Nhiên, vì sao người còn ở nhân gian?