Tính Toán Chi Li

Chương 71: Chương 71




Hôm Lập Thu, việc chuyển công tác tạm thời kết thúc viên mãn.

Các sếp ở chi nhánh thành phố S đã rất tâm lý khi tổ chức một bữa tiệc chia tay các nhân viên hỗ trợ tại một nhà hàng cao cấp trong thành phố và phát cho mỗi đứa chúng tôi một gói quà bao gồm các vật phẩm giá trị như huy hiệu kỷ niệm, đồng xu kỷ niệm, bộ sưu tầm tem. Trước đây, sếp có gọi riêng tôi ra nói chuyện, hỏi tôi có muốn ở lại thành phố S không. Thực ra nhìn lâu dài thì ở lại thành phố S cũng là một lựa chọn tốt. Trong một hệ thống xem trọng thâm nhiên như ngân hàng, được làm việc tại một tổ chức chi nhánh mới thành lập sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến hơn là một tổ chức chi nhánh toàn nhân viên cũ, thậm chí điểm xuất phát cũng cao hơn.

Tôi đã từ chối một cách rất kiên định. Một là quen sống ở thành phố L rồi, bạn bè thân thích đều ở đó, có gì cũng có người trông nom. Hai là thành phố S có tốt đến đâu cũng không có Hàn Mộ Vũ.

Về sau, tôi kể cho Mộ Vũ nghe chuyện này, Mộ Vũ tiếc lắm, mắng tôi ngu một cách thân mật bảo hắn có thể qua thành phố S tìm việc mới, hỏi tôi có thể quay về yêu cầu được ở lại không. Tất nhiên là được, nhưng tôi chính là kiểu người không có chí lớn. Việc đến sống ở một thành phố mới và xây dựng vòng tròn xã giao của mình lại từ đầu quá là phiền phức. Dù gì tôi cũng không muốn thăng tiến đi đâu, tiền hai chỗ kiếm được cũng không khác biệt gì. Hơn nữa, ở thành phố L, cuối tuần là tôi có thể về nhà lượn một vòng. Sang thành phố S, ở xa không tiện như vậy. Nói chung là tổng hợp các nhân tố trên và sự lười biếng bẩm sinh của mình, tôi vẫn muốn về thành phố L hơn. Mộ Vũ nghe xong luận điệu không chí cầu tiến của tôi, bảo: Tùy anh, anh thích thế nào thì thế nấy; dù gì anh ở đâu thì tôi ở đấy.

Lúc đó cứ tưởng cuộc sống sẽ luôn bình yên như thế. Chúng tôi cứ sống yên ổn như vậy, mãi đến khi già rồi chết. Lúc đó xem thường tranh quyền đoạt lợi, cảm thấy “bằng lòng với sự bình đạm”, “thích nghi với hoàn cảnh” cũng là một dạng thái độ sống. Lúc đó không muốn leo lên cao, tưởng tiền đủ xài là được, sao phải sống mệt như vậy. Lúc đó tưởng người mình yêu sẽ luôn ở bên cạnh mình, tưởng mình sẽ luôn ở bên cạnh người mình yêu. Nói tóm lại là lúc đó trẻ quá.

Về đến thành phố L đã sáu giờ chiều hơn. Tôi xách hành lý của tôi từ trên xe đò xuống rồi bắt xe đi thẳng đến quận Giang Nam Thủy. Đến cổng tiểu khu, Mộ Vũ và Dương Hiểu Phi đều đã chờ sẵn ở đấy. Dương Hiểu Phi đặc biệt tự giác đến đón lấy cái túi to trong tay tôi, cười ngu hỏi tôi: “Anh An Nhiên, sao anh ăn mặc như chú rể vậy?”

Bộ đồ này mặc từ lúc dự tiệc chia tay. Các sếp chi nhánh kia khách sáo như vậy, chúng tôi cũng không thể sơ sài quá, ai nấy đều ăn mặc đặc biệt trang trọng. Nếu lúc trên xe tôi không gỡ đóa hoa màu đỏ in tên trên ngực xuống, giờ trông còn giống chú rể hơn nữa. Mộ Vũ cũng cực kỳ hiếm khi thấy tôi mặc âu phục phẳng phiu như vậy nên ngây ra.

Tôi cố gắng kiểm soát bản thân đừng kích động quá, đi qua sờ eo Mộ Vũ một cái, rồi cợt nhả nói: “Nương tử, còn không dẫn tướng công ta về nhà nghỉ ngơi…”

Mộ Vũ mặc chiếc áo sơ mi caro xanh trắng dài tay, cổ áo hơi hở ra, tay áo xắn lên một đoạn. Tôi luôn cảm thấy màu áo này rất hợp với hắn: lấy vẻ hoạt bát thanh thuần trung hòa bớt sự lãnh đạm im ắng trên người hắn, cả người đều trông dịu dàng hẳn đi. Chất vải trong tay rất mềm và đàn hồi, một cảm giác chỉ có sau rất nhiều rất nhiều lần giặt. Và dưới chất vải này là cơ hông săn chắc dẻo dai hơn cả vải. Những đường nét rắn rỏi liền mạch ở đó đã từng khiến tôi chết mê chết mệt ti tỉ lần.

Mộ Vũ chẳng tránh cũng chẳng né, mặc cho tôi lợi dụng. Hắn đưa tay véo mặt tôi, nói: “Đi thôi.”

Đi qua khu vườn nhân tạo, hành lang, vào thang máy, suốt dọc đường tôi liên tục cảm khái là tiểu khu này thực sự không tệ. Sau khi vào nhà, tôi thấy những món đồ nội thất mang phong cách cổ xưa ở khắp nhà. Từ ngọn đèn trần, đến tấm thảm treo tường, đến sàn nhà dưới chân, món nào cũng toát lên cái gu “vi diệu” của những nhà giàu mới nổi.

Tôi xem một vòng từ trong ra ngoài, nhận ra nhà này đặc biệt rộng rãi. Chỉ hai phòng ngủ một phòng khách nhưng tính cầm chừng diện tích cũng phải được một trăm ba. Tôi nghĩ đến bộ dạng bình thường quê mùa kinh khủng của Kim Cương mà muôn phần cảm thán: nhà giàu mà khiêm tốn phết.

Dương Hiểu Phi đặt hành lý của tôi lên sofa phòng khách, nói: Anh An Nhiên em đi cắt dưa hấu cho anh nhé, anh Hàn tan làm cố tình mua đó, rồi chui tọt vào trong bếp.

“Cậu ở phòng nào?” -Tôi hỏi Mộ Vũ. Hắn kéo tôi đi về phía một cánh cửa phòng.

Mở cửa ra là một căn phòng ngủ tương đối rộng rãi. Trên ô cửa sổ sát sàn giăng một bức rèm màu lam nhạt. Giường và tủ quần áo màu gỗ thô. Ngay đối diện giường là một màn hình ti vi tinh thể lỏng rất lớn. Một bên phòng thông với nhà vệ sinh.

Có điều, tôi nhận ra bộ ga giường và chăn mỏng không ăn khớp với cái giường lớn đều là đồ riêng của Mộ Vũ.

“Thực sự không tệ, cuối cùng cũng không phải chịu tội trong cái lán rách nát kia rồi.”-Tôi vui mừng từ tận đáy lòng.

Mộ Vũ kéo tôi, kẻ vẫn muốn tham quan mọi nơi, lại hỏi: “Anh không nóng à, sao còn mặc âu phục?”

“Ừa nhỉ? Tôi nói này…” -Lo hào hứng nên quên mất vụ đó: “Trông tôi có giống một người bán bảo hiểm không?” -Tôi vừa cười vừa trêu mình, nhưng Mộ Vũ lắc đầu. Ngón tay hắn rờ lên cúc áo trước tôi.

Hắn nói: “Không giống…” -rồi chậm rãi gỡ nút đầu tiên ra.

Tôi bị mê hoặc bởi biểu cảm chăm chú, lay động lòng người trên mặt hắn. Liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, tôi nhón chân nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Nào ngờ một cái hôn nhẹ lại khơi gợi tất cả nhớ nhung đã được đè nén trong lòng từ lúc mới gặp lại. Một cái, hai cái, rồi ba cái. Cuối cùng nó cũng biến thành sự quấn quýt nồng nhiệt khi hắn ném áo khoác ngoài của tôi xuống giường. Tôi nghe hắn thủ thỉ gọi tên mình. An Nhiên, An Nhiên… Hai chữ đó từ bên môi hắn trượt thẳng vào trong kẽ răng tôi, tươi nguyên ấm áp, như một vốc thuốc mê vừa vào miệng đã tan khiến tinh thần tôi ngơ ngẩn.

Một tay hắn mò mẫm kéo vạt áo sơ mi đang bó buộc trong thắt lưng tôi ra, một bàn tay khác tiếp tục cởi cúc áo sơ mi tôi. Lúc lôi nhau ngả lên giường, tôi đã hơi mất kiểm soát. Những cái khiêu khích của Mộ Vũ trên vùng nhạy cảm trước ngực tôi như một hành phạt khó chịu, làm dấy lên muôn vàn dục vọng nhưng lại không được giải tỏa. Mái tóc ngắn cứng mang theo hương hoa trong dầu gội đâm vào lòng bàn tay tôi, khiến nó tê ngứa. Cơn ngứa này truyền một mạch từ tay lên đại não, rồi truyền đến tim, truyền đến bộ phận đang sung huyết trên cơ thể tôi. Tôi khó chịu cọ lên người hắn. Bàn tay đang vuốt ve tấm lưng trần trụi của hắn hoảng hốt di dọc theo sóng lưng mò thẳng vào trong mép quần. Ngón tay tôi có thể cảm nhận rõ rệt đường cong đặc biệt mỹ miều ở đoạn giữa hông và mông.

Tôi nghĩ chắc mình hồ đồ rồi. Tất nhiên, bình thường nhìn thấy Mộ Vũ, tôi cũng chẳng tỉnh táo bao nhiêu. Nhưng lần này hồ đồ quá, hoàn toàn quên mất Dương Hiểu Phi vẫn đang ở ngoài chờ hai chúng tôi ra ăn dưa.

Tôi chỉ lo luống cuống cởi thắt lưng hắn ra. Không được, thế này không được, giày vò quá, tôi không chịu được.

Những món đồ vướng víu đều đã được cởi bỏ. “Mộ Vũ, Mộ Vũ…” -Tôi nhìn hắn, gọi hắn, cố tình lấy bộ phận đang dựng đứng của mình cọ lên cái thứ đang trong cùng một trạng thái của hắn. Hắn cũng có chút khó xử, mắt liếc về phía cửa. Kệ cha nó, tôi xoay mặt hắn lại, hôn thật sâu. Đầu lưỡi mềm mại nhẵn nhụi và thứ hơi thở mát nhưng hơi đắng của Mộ Vũ khiến tôi chìm đắm hoàn toàn. Tôi cảm nhận được sức nặng của hắn đè xuống và cường độ bất giác gia tăng trên tay hắn, sau đó lấy đầu gối dang đôi chân thon dài của hắn ra, cọ lên phần da mịn màng như tơ ở phần đùi trong của hắn, vội vã thúc giục: “Mộ Vũ, giúp tôi…”

Trước đây làm qua mấy lần, tôi hoàn toàn tin tưởng vào khả năng học tập và trình độ cải tiến lớn mạnh của Mộ Vũ. Tôi yên tâm trao mình vào tay hắn, trôi nổi trong tầng tầng lớp lớp những cơn sóng khoái cảm đang dâng trào. Đấy là một sự hưởng thụ mãnh liệt, từ sự bất lực như bị nghẹt thở dưới đáy nước đến cơn chóng mặt khi bị đẩy lên đầu ngọn sóng. Đấy là một bữa tiệc mà tất cả các giác quan trên người đều được huy động, giải phóng thứ nhu cầu nguyên thủy nhất của cơ thể, tiêu hao tất cả năng lượng trong điện từ sinh học. Chúng ùa đến trung tâm của dục vọng, bị đốt cháy bởi một bàn tay dịu dàng mà cứng rắn, cuối cùng nổ tung thành những đóa pháo hoa màu trắng trong đầu, trước mắt và trong tay người mình yêu.

Tôi ôm chặt vai Mộ Vũ, nghỉ ngơi một lúc mới nhìn rõ mọi thứ trước mắt. Tôi cắn nhẹ lên vai hắn một cái, thỏa mãn khen ngợi: “Kỹ thuật càng ngày càng tốt nhỉ!”

Mộ Vũ khẽ run lên một cái, vì cơ thể dán chặt vào nhau nên tôi lập tức cảm nhận được thứ đang dựng đứng trước bụng mình, nóng rực cương cứng. Tôi khẽ cười một cái, các ngón tay nắm lấy cái của hắn: “Đến lượt tôi giúp cậu…”

Nhưng Mộ Vũ đè tôi xuống giường, kéo tay tôi ra.

Sắc trời tối lại. Thứ ánh nắng tàn dư màu vàng kim của buổi xế chiều len vào qua lớp rèm màu lam nhạt, rọi lên bức tường trắng, chuyển thành màu vàng tơ xanh lục, ánh lên trong mắt của Mộ Vũ như hai bể nước ngọc bích lăn tăn.

Tôi luôn kinh ngạc trước sức gợi cảm mị hoặc hớp hồn nằm bên dưới thứ khí chất lạnh lùng cứng rắn của hắn. Ví dụ như lúc này, tôi ngẩn ngơ nhìn hắn, khi thứ hơi nóng kinh hoàng ập vào trong tai, tôi cũng không kịp phản ứng ngay. Hắn nói: “An Nhiên, tôi đổi cách khác có được không?” -Lúc hắn nói, ngón tay dính đầy dịch thể trơn nhầy của chính tôi đã thuận lợi di từ bẹn đùi lách vào trong khe hở giữa hai chân tôi.

Cơ thể tôi căng cứng theo bản năng. Cái não đang ngừng hoạt động bắt đầu làm việc trở lại.

Cơ mà, tuy hắn hỏi tôi “có được không”, nhưng lại không hề cho tôi quyền nói “không được”. Đầu ngón tay trơn tuột quẩn quanh đôi vòng nơi lối vào rồi thử chui vào trong cơ thể.

Cuối cùng tôi cũng hiểu. Thế là tôi bắt đầu căng thẳng, hoảng hốt. Tôi không ngừng lùi lại, mãi đến khi không lùi được nữa. Thế nhưng, nó không hề ngăn chặn cảm giác có dị vật đi vào ngày càng sâu.

“Đừng…Mộ Vũ…cậu chờ chút đã…Ê…Đệt…” -Tôi cầu xin một cách ngắc ngứ, ra sức giữ tay hắn lại. “Chờ đã…xin cậu đấy…” -Thấy tôi hoảng hốt đến phát khóc, Mộ Vũ tạm thời dừng những động tác tiếp theo lại.

“Này, sao…sao cậu biết…” -Tôi muốn hỏi sao cậu biết làm như thế nào.

Hiển nhiên Mộ Vũ hiểu ý tôi ngay. Hắn ngước mắt nhìn lên cái tủ đầu giường. Tôi nương theo ánh mắt hắn, nhìn thấy cái thứ đang nằm trên đó, cái máy tính bản tội lỗi.

Internet đúng là thứ chẳng tốt lành gì! Xem con nít bị dạy ra nông nỗi gì này?

Tôi hối hận rồi, thực sự rất hối hận.

Thế nhưng giờ không phải là lúc hối hận. Làm sao đây? Đại não tôi nhanh chóng hoạt động. Có điều, Mộ Vũ không cho tôi thời gian nghĩ ra đối sách. Sự khai khẩn trong cơ thể lại tiếp tục tiến hành. Vật bôi trơn đồi trụy đó khiến cho sự xâm lược gần như “hành xác” này được nhanh chóng và thuận lợi. “Khoan đã…a…đồ khốn…cậu đừng nhúc nhích…cậu…cậu có biết làm không đấy? Cậu đang làm bừa đúng không?” -Vừa phải chịu đựng sự kích thích chưa từng có, vừa phải nghĩ kế thoái binh như thế này, hiển nhiên đại não tôi không đủ xài.

Mộ Vũ đè nén hơi thở hổn hển ở bên tai tôi. Hắn nói: “An Nhiên, anh phải cho tôi cơ hội học hỏi chứ? Tôi chỉ muốn…tôi chỉ muốn…gần anh thêm chút nữa…” -Tôi biết hắn đang kìm nén rất khổ sở, nên đã có chút xót xa rồi, lại nghe thấy những lời cảm động như vậy thì bỗng chốc mềm lòng. Thực ra, theo lý mà nói, chúng tôi hẹn hò đã lâu, phát sinh quan hệ thực sự cũng không phải chuyện gì quá đáng. Tôi từng mơ tưởng đến chuyện đè Mộ Vũ dưới người mình, sau đó nhận ra chuyện đó chỉ có thể dùng não chứ không thể dùng sức; cũng từng nghĩ đến tình huống Mộ Vũ chủ động, tất nhiên không phải không thể chấp nhận, có lẽ tôi sẽ có chút không cam tâm, nhưng tôi sẵn lòng nhường hắn, vì tôi yêu hắn. Nhưng đấy đều là trong suy nghĩ, khi nó xảy ra, tôi vẫn hoảng loạn đến rối tinh rối mù.

Hắn dịu dàng gọi tên tôi bên tai, quyến luyến triền miên, với tư thế van xin khẩn khoản, với khí thế không cho khước từ. Ngay lúc tôi đang do dự không quyết, không biết nên chiều ý hắn hay chiều ý hắn hay chiều ý hắn thì tiếng gõ cửa vang lên.

Tiếng của Dương Hiểu Phi vọng đến: “Anh Hàn, anh An Nhiên, hai anh rề rà gì đấy? Còn ăn dưa hấu không? Em ăn được một nửa rồi… Không ra nữa là em không chừa cho hai anh đâu?…”

Cuối cùng cũng có người cho tôi một cái cớ để lùi bước. Tôi bỗng cảm thấy cái giọng như bị giấy nhám mài qua của Dương Hiểu Phi cũng có thể phát ra âm thanh êm tai, tuy trong giọng nói đó còn xen lẫn cảm giác mọng nước khi cắn dưa hấu.

“Mộ Vũ…Mộ Vũ…Dương Hiểu Phi gõ cửa kìa…Hay…hôm khác…hôm khác mình mới làm…” -Tôi thử đẩy hắn.

Nào ngờ động tác trên tay Mộ Vũ không hề dừng lại, thậm chí còn cho thêm một ngón tay. Tôi cả kinh, khẽ kêu lên một tiếng. Bàn tay bám trên vai hắn để lại mấy vết cào màu đỏ đậm trên lớp da thịt óng ánh màu nước. Hắn không hề để tâm, quay đầu về phía cửa hét lên một tiếng đầy khí thế: “Dương Hiểu Phi, đi làm cơm tối đi.”

Trước cửa im lặng một lúc, sau đó nghe tiếng Dương Hiểu Phi “dạ” một cái rồi im bặt.

Tôi trừng mắt nhìn Mộ Vũ. Hắn cố ý cọ bộ phận đang cương cứng lên chân tôi. Hơi hở ngày càng hỗn loạn không đều: “Không chờ được nữa, An Nhiên, tôi không chờ nữa có được không…”

Tôi hiểu rồi. Hắn không cho phép tôi nói “không được”, tôi cũng không nỡ nói “không được”. Thôi, được rồi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm. Dù gì từ tận đáy lòng, tôi cũng mong chờ một mối quan hệ gần gũi hơn nữa, một mối quan hệ khắng khít hơn nữa. Tôi ngửa mặt lên, hôn lên chiếc cổ với đường nét liền mạch của hắn, cố gắng thả lòng người dưới thân hắn. Hắn cảm nhận được sự phối hợp của tôi. Ý cười lan ra trên mặt, động tác càng thêm phần dịu dàng tinh tế.

Trong lúc tôi đang toàn tâm toàn ý thích nghi kiểu thân mật này, tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Anh Hàn, anh An Nhiên, hay mình đừng ăn mì nữa. Em gói bánh chẻo cho tụi mình nha. Với thời lượng ấy…à ừm hai anh…hai anh cứ từ từ…cứ từ từ đi nhé…” -Dương Hiểu Phi càng nói nghe càng thô tục.

“…Đệt” -Tôi thực sự không biết nên nói gì hơn nữa. Hóa ra hai người này ăn ý như vậy. Thảo nào Mộ Vũ thiên vị Dương Hiểu Phi. Gã thực sự chuyện gì cũng nghĩ cho anh Hàn gã.

Mộ Vũ không thèm đoái hoài đến gã, cúi đầu hôn lên mắt tôi, mặt tôi. Cảm giác ướt át chạy tới vành tai. Sau đó là những tiếng thủ thỉ như lời nguyền: An Nhiên, anh tốt nhất, tốt nhất tốt nhất luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.