Tính Toán Chi Li

Chương 91: Chương 91: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang




Không biết diễn tả sao cho hết sự si mê của tôi dành cho cơ thể này. Rõ ràng đã rất thân thuộc nhưng cứ không kìm được muốn lại gần, ôm ấp, dựa dẫm, trao đổi thân nhiệt và nụ hôn, chìm đắm vô tận trong vòng tay hắn.

Nếu không phải tình trạng trước mắt không cho phép chúng tôi bất chấp tất cả, e rằng Mộ Vũ lại sắp “cầm thú” một phen.

Hắn nằm trên người tôi, cố khiến tâm trạng của mình bình phục bằng những nụ hôn vụn vặt. Tôi cũng bị khêu gợi đến không chịu nổi, đành phải tìm chủ đề nào đó để đánh lạc hướng sự chú ý.

“Này, chuyện của em mình và tên Trương Lỗi là thế nào?” -Tôi đoán chắc chắn Hàn Thần Hy sẽ nói với Mộ Vũ. Đứa ngẩn cũng có thể thấy em Hàn vô cùng xem trọng người anh này.

Mộ Vũ ghé tai hạ giọng kể cho tôi nghe về cuộc nói chuyện giữa hắn và em gái, tôi mới biết đại khái sự tình.

Chuyện này phải bắt đầu từ việc hồi Tết Mộ Vũ về nhà đánh nhau với Trương Lỗi. Không lâu sau trận ẩu đả, Mộ Vũ quay về thành phố L. Trương Lỗi không biết, sau hai ngày lại dẫn đám anh em côn đồ của mình qua nhà họ gây sự. Đúng lúc hôm đó chỉ có một mình Hàn Thần Hy ở nhà. Tuy con trai trưởng thôn từ nhỏ đã hoành hành trong thôn, nhưng không có tiền sử ức hiếp người già, kẻ yếu, phụ nữ và trẻ em. Thế nên khi nhìn thấy một đứa con gái, Trương Lỗi cũng không có hứng thú đánh nhau, ném lại vài câu ghê gớm rồi định bỏ đi. Y không ngờ em Hàn “dũng mãnh” không phải dạng vừa, xách cây cán bột trong nhà xông ra đánh tới tấp. Trương Lỗi không cẩn thận hứng ngay hai phát. Theo lý thì một đứa con gái cũng khá dễ đối phó, nhưng chịu ảnh hưởng của tư tưởng truyền thống “con trai không chấp nhất với con gái”, cuối cùng thì mấy ông con trai cũng không dám xuống tay với một cô bé xinh đẹp đang “bùng nổ”. Nghe bảo mấy cú đánh đó em Hàn cũng khá mạnh tay, gây nên thương tích không thua gì Mộ Vũ hồi Tết cho Trương Lỗi. Mộ Vũ bảo lúc Hàn Thần Hy kể cho hắn nghe chuyện này còn mang theo đôi phần đắc ý. Trương Lỗi chịu thiệt, để báo thù, y đã phát ngôn là sẽ khiến con bé chết tiệt đó cả đời không lấy được chồng, nhà nào mai mối cho Hàn Thần Hy là muốn chống lại y. Lẽ ra với nhan sắc của em Hàn thì mỗi ngày đều có người làm mai giẫm nát ngưỡng cửa, tiếc là con bé khó tính, không ưng ai cả. Vì Trương Lỗi có tiếng xấu đồn xa nên trong thôn cũng không có ai dám đắc tội với y, bỗng chốc không còn ai mai mối cho Hàn Thần Hy thật. Em Hàn trái lại không quan tâm chuyện này, vẫn tự làm việc của mình. Vừa hay vào hôm tháng Giêng nọ, Hàn Thần Hy đi làm ca đêm, một giờ sáng mới về nhà. Chị em cùng xưởng tiễn nó về đến cửa nhà rồi đi về. Nào ngờ lúc Hàn Thần Hy lấy chìa khóa mở cửa thì nhận ra ở bên cạnh nhà mình có một chiếc bóng đen. Con bé cầm nửa cục gạch qua đó kiểm tra, cuối cùng nhận ra chiếc bóng đen lúc nhúc tản mác mùi cồn đó là Trương Lỗi đang say xỉn. Trời lạnh, chiếc áo phao của hắn không biết đi đâu mất, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cả người cuộn lại co rút ở bên tường, bên cạnh còn có bãi nôn trắng vữa. Vừa nhìn là biết là một con ma men quá chén không tìm được đường về nhà. Nhất thời thù cũ hận mới dâng lên trong lòng, Hàn Thần Hy bèn tức giận đấm đá túi bụi. Tất nhiên Trương Lỗi không có khả năng phản kháng, theo như em Hàn nói thì chẳng khác gì đánh một cái bao tải. Chờ Hàn Thần Hy trút giận xong, phủi tay, vào sân, khóa cửa, về phòng ngủ. Xui cái con bé tâm địa lương thiện, nó nằm trằn trọc một tiếng đồng hồ, cuối cùng thương lượng với mẹ xong vẫn quyết định khiêng người ta vào nhà. Mùa đông nhiệt độ ngoài trời chỉ có âm bảy âm tám độ, Trương Lỗi ăn mặc phong phanh như thế ở ngoài cả đêm không chết mới lạ.

Hôm sau, Trương Lỗi bất ngờ mặt dày ở lại nhà họ Hàn ăn sáng xong mới về. Sau đó, mọi chuyện đều thay đổi. Lúc đầu, thỉnh thoảng y lại qua nhà họ Hàn lượn một vòng, có chuyện thì bay vào phụ, lúc đầu còn thấy kỳ kỳ, sau đó thì tự nhiên hơn. Nghe bảo miếng sưởi nhà họ là y thay hộ, điều hòa cũng là y gắn giúp. Thậm chí y còn tìm người tráng một lớp xi măng lên đầu tường nhà Mộ Vũ, trên lớp xi măng dựng những mảnh vỡ thủy tinh, bảo là trong nhà chỉ có hai người phụ nữ là mẹ hắn và Thần Hy, lớp thủy tinh này có thể phòng chống kẻ gian trèo vào. Tuy Hàn Thần Hy chưa bao giờ chịu nhìn Trương Lỗi một cái, nhưng tên ấy dường như ngày càng tiến bộ, thậm chí đôi khi còn sang nhà họ Hàn cùng hai mẹ con thu thập nho non. Điều duy nhất không đổi chính là câu nói ban đầu của y: ai mai mối cho Hàn Thần Hy là y sẽ nổi nóng với người đó. Có điều, tin đồn trong thôn lan ra rất nhanh, mọi người đều biết rõ trong bụng là Trương Lỗi ưng em Hàn rồi, nên cũng không ai mai mối cho Hàn Thần Hy nữa.

Nghe nói còn có một vụ hiểu lầm, là lần Mộ Vũ bị kéo về nhà xem mắt, không biết Trương Lỗi lấy đâu ra tin tức bảo là Hàn Thần Hy đi xem mắt, y tức tối chạy đi tìm người giới thiệu, còn suýt đánh nhau với người ta, bị Hàn Thần Hy chửi cho một trận, mới chịu ngoan nửa tháng.

Sau đó tiếp xúc nhiều rồi, em Hàn phát hiện ngoài một chút côn đồ lỗ mãng ra, thực ra con người Trương Lỗi cũng không quá tệ. Trước đây dù trong lúc quan hệ của họ vô cùng tồi tệ, y cũng chưa từng dẫn người sang ức hiếp nó và mẹ. Chỉ có lần Mộ Vũ về, họ mới đến nhà gây sự. Dần dần, thái độ của Hàn Thần Hy với Trương Lỗi mới hòa hoãn lại, cộng thêm Trương Lỗi mặt dày theo đuổi, nên nó đã chấp nhận người này trong vô thức. Nhưng nó đâu dám nói với Mộ Vũ, sợ anh nó giận, nói chứ mối thù giữa nhà họ và nhà họ Trương quả thật cũng khá sâu.

Vì con trai cưng của mình ưng con gái nhà người ta, nên trưởng thôn đã cất công đến nhà xin lỗi về chuyện ngày xưa, còn chính thức nhờ bà mai đến dạm ngõ. Một là em gái cũng đồng ý, hai là điều kiện gia đình trưởng thôn tốt, gả qua đó không lo con gái chịu khổ, cô Hàn bèn xí xóa chuyện ngày xưa và đồng ý.

Nhà họ Trương cứ lo con dâu chạy mất, khăng khăng đòi đính hôn ngay, nên Hàn Thần Hy buộc phải thẳng thắn với anh mình.

Tôi nghĩ đến hình tượng “túi trút giận” của Trương Lỗi lúc ăn cơm, bèn nói với Mộ Vũ: “Thực ra em rể mình cũng buồn cười phết, bị em mình quát đờ cả người.”

Mộ Vũ nói: “Tiểu Hy chỉ có cái miệng đanh đá chứ mềm lòng lắm.”

“Cậu còn trách tên khốn đó từng đánh cậu không?” -Tôi vuốt ve cánh tay từ lâu đã không còn bất kì vết thương nào của hắn, hỏi.

Mộ Vũ lắc đầu: “Chỉ cần Tiểu Hy thích thì tôi không có ý kiến gì, dù gì lúc đó họ cũng không được lợi gì.”

“Mộ Vũ, tôi hỏi chuyện này cậu đừng giận nhé…” -Đầu tôi tựa vào cổ hắn dụi dụi mấy cái, Mộ Vũ cười nhưng không né tránh: “Chuyện chi?”

“Chuyện chi?” -Tôi bắt chước âm điệu trong tiếng địa phương của Mộ Vũ, lặp lại một lần. Bắt đầu từ khi về nhà, Mộ Vũ đã nói tiếng địa phương với người nhà hắn, rồi nói tiếng phổ thông với tôi, may mà hắn ít nói, nhưng cũng vất vả phết. Xem này, cuối cùng cũng lộn rồi.

Mộ Vũ ngắt eo tôi một cái, khẽ than thở: “Đổi qua đổi lại, muốn líu lưỡi luôn.”

“Vậy hả? Để tôi xem thử.” -Tôi xấu tính sà đến hôn, quấn quýt rong đuổi, cực kỳ khêu gợi.

Mộ Vũ càng do dự, tôi lại càng ngang ngược. Hắn không từ chối được tôi, tôi đã kiểm chứng kết luận này hết lần này đến lần khác, giống như tôi không từ chối được hắn vậy. Tay Mộ vũ xoa nắn trên lưng tôi khiến nó suýt bốc cháy. Hơi thở hổn hển vỡ vụn giữa khoang miệng. Hai cơ thể dán sát vào nhau, cọ vào nhau đến mức hưng phấn. Kẻ gây chuyện này dần dần không chịu được nữa.

Mộ Vũ còn liên tục cắn nhẹ lên dái tai tôi, làm dấy lên cảm giác đê mê tê dại đến tận xương tủy. Tôi cố gắng tìm lại hơi thở của mình, chuyển dời sự chú ý: “Tôi…tôi nhớ ra rồi, chuyện ban nãy tôi vẫn chưa nói xong…”

Mộ Vũ như không nghe thấy, chăm chú hôn mút nơi cổ tôi.

“Tôi…tôi muốn nói là rốt cuộc cậu có phải…con ruột của mẹ cậu không?”

Tôi ngắc ngứ nói hết câu đó, cảm giác Mộ Vũ bỗng đơ ra.

Qua một lúc, hắn tựa vào vai tôi nằm xuống, hỏi: “Sao lại hỏi thế…”

**, tôi tuyệt đối chỉ định nói giỡn thôi. Chẳng lẽ đoán trúng thật? Có cần phải đáng thương thế không thằng nhóc chết tiệt?

“Tôi chỉ…chỉ cảm thấy hình như cô không đủ thương cậu…không như cách mẹ tôi đối xử với tôi…”

Mộ Vũ im lặng.

“Này.” -Tôi lay hắn: “Không phải chứ, không phải con ruột thật à?”

Hắn cười, chắc là cười, có điều tiếng cười khẽ đó khiến tim tôi chua xót: “Là con ruột, mẹ tôi…tính bà ấy là vậy…”

Tôi nép vào lòng hắn, vỗ lưng hắn, không hỏi gì nữa.

Không sao, không sao, người khác không thương cậu thì tôi thương, tôi thương cậu bằng cả con tim.

Thú thật là giường đất nằm khá thoải mái, nhưng có lẽ do tôi không quen, sáng dậy bất ngờ nhận ra mình bị nóng trong người, amidan sưng lên dữ dội. Tôi nghĩ uống nhiều nước tí là hết. Thế là lúc ăn sáng lẳng lặng ăn hết hai bát cháo khoai đỏ to đùng, nào ngờ vẫn bị Mộ vũ phát hiện. Hắn muốn ra phòng khám trong thôn xin tí thuốc cho tôi, tôi còn chưa kịp lên tiếng, Hàn Thần Hy đã cản hắn lại.

Nóng trong ngườithôi mà? Em gái nhanh nhẹn gọt hai quả lê, bỏ một nắm sơn tra đã bỏ hạt, thêm chút đường phèn vào, nấu cho tôi một nồi chè lê bằng bếp từ. Lúc Mộ Vũ lấy bình nước trong suốt hứng chè cho tôi, Trương Lỗi đến và cả ba Trương Lỗi nữa.

Mai là ngày đính hôn của em gái. Nhà họ Trương cố tình qua thương lượng với nhà họ Hàn về chi tiết của buổi lễ ngày mai. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vị trưởng thôn trong truyền thuyết, cái người đã đánh Mộ Vũ bầm dập khắp người chỉ vì xây một con đường. Tôi tưởng lão sẽ vừa mập vừa xấu như các địa chủ ác bá trong phim truyền hình, nào ngờ trông người này cũng có đôi nét chính trực, chỉ là lão vừa mở miệng là biết ngay là một người khôn khéo trọng hình thức, sui gia này sui gia nọ, đến vị khách không liên quan như tôi cũng được tâng bốc hẳn hoi. Ông vỗ vai Mộ Vũ bảo những chuyện ngày xưa là lỗi của nhà họ Trương, bảo Mộ Vũ đừng ghi hận, sau này đều là người một nhà, Thần Hy gả cho nhà ông chắc chắn sẽ không phải chịu uất ức vân vân. Mộ Vũ điềm tĩnh gật đầu. Trái lại cô Hàn rất nhiệt tình, có vẻ như không hề để tâm đến những va chạm ngày trước.

Trương Trưởng Thôn qua là để mời người nhà họ Hàn sang bên họ xem thử, rồi xác định thực đơn, xem khách khứa có sót ai không và cách bày trí nhà cửa sân vườn này nọ. Thường thì người khác đính hôn cũng chỉ mời bà con thân cận đến ăn cơm, nhưng nghe bảo nhà họ Trương đòi phải tổ chức linh đình, gần như tất cả mọi người trong thôn đều được mời đến. Hàn Thần Hy lén nói với tôi là nhà đó ăn no rửng mỡ kiếm chuyện để làm, nhưng đối với một người ngoài như tôi mà nói, ít nhất điều này nói lên hai vấn đề: một là nhà họ Trương có tiền, hai là nhà họ Trương rất xem trọng người con dâu này.

Tuy trưởng thôn cũng mời tôi qua xem, nhưng tôi biết người ta chỉ khách sáo thôi, một người ngoài như tôi thì có gì để xem. Hàn Thần Hy cũng không đi, nó nói anh nói thấy được là được. Thế là sau khi dặn tôi nhất định phải uống hết nước lê, Mộ Vũ bèn cùng mẹ theo hai cha con nhà họ Trương sang nhà bên đó. Lúc bước ra, Trương Lỗi còn quay đầu lại nhìn, trong mắt toàn là sự không yên tâm.

Trong nhà chỉ còn lại tôi và Hàn Thần Hy, tôi bèn lấy máy tính bảng của Mộ Vũ ra cho nó chơi. Ở đây đến tín hiệu không dây còn không có, tôi chỉ có thể mở Angry Bird ra dạy nó chơi.

Trò chơi đơn giản, nó nhanh chóng biết chơi. Tôi vừa uống nước lê chua ngọt vừa khen nó “thông minh y như anh trai.”

Sau khi chơi được mấy vòng, Hàn Thần Hy bấm nút tạm dừng trong tiếng kêu khôi hài của mấy con chim, hỏi tôi với đôi mắt lấp lánh: “Anh An Nhiên, anh thân với anh em lắm hả?”

Không thể chỉ diễn tả bằng từ “thân” nữa rồi. -Tôi thầm nghĩ trong lòng, nhưng lại cười tủm tỉm, bắt chước tiếng địa phương của họ, hỏi em: “Răng em biết?”

Em chỉ vào cốc nước trong tay tôi: “Đây là cốc của anh em hồi cấp ba, chưa cho ai dùng bao giờ, đến em cũng không cho. Với lại, em chưa bao giờ thấy anh em thân với ai như anh, còn tốt hơn với em nữa.” -Rồi còn thở dài cảm khái: “Em ghen tị ơi là ghen tị…” -Nói rồi, tự bật cười trước.

Nhìn khuôn mặt có đôi phần giống Mộ Vũ của con bé, trong lòng tôi bỗng dưng cảm thấy gần gũi. Tôi không cảm nhận được sự quan tâm thương yêu của cô Hàn dành cho Mộ Vũ, nhưng có thể thấy được tình cảm của em gái dành cho anh trai nó.

“Anh trai em mà tươi tắn như em thì hay biết mấy. Tám trăm năm cũng không thấy nó cười một cái.” -Tôi vừa cố ý, vừa vô tình dò la chút thông tin từ chỗ em gái: “Nếu không nhìn khuôn mặt mà chỉ nhìn tính cách của hai người, thì thực sự trông không giống anh em ruột lắm.”

Hàn Thần Hy lập tức phản đối: “Tính cách của anh em tốt mà! Em chưa thấy ai tốt hơn anh em cả.”

“Thế Trương Lỗi thì sao?” -Tôi hỏi.

Trên mặt Hàn Thần Hy lập tức ửng đỏ. Nó quay mặt đi, lí nhí nói: “Ổng làm sao bằng anh em được!”

Tôi có chút toát mồ hôi, may mà con bé này sắp lấy chồng, chứ mê anh trai thế này làm sao được?

“Thực ra mãi đến khi em chín tuổi anh trai em mới quay về!” -Hàn Thần Hy nói tiếp: “Anh không biết đúng không?”

Làm sao tôi biết được? Quay về? Quay về từ đâu? Tôi lắc đầu với vẻ mặt khiêm tốn lắng nghe.

“Lúc đó bố mẹ em đi làm thuê cho người khác để kiếm tiền, không chăm sóc được hai đứa con nít, nên gửi anh em cho ông ngoại em nuôi, nên trước năm mười tuổi anh em đều ở với ông ngoại em suốt. Lúc anh về, em không quen tí nào, không chơi với anh, không đoái hoài gì đến anh, không cho anh lấy đồ của em. Anh lúc nào cũng nhường em, có gì ngon đều không tranh giành với em. Nếu có người bắt nạt em, anh sẽ giúp em đánh họ, bị đánh sứt da cũng không quan tâm. Lỡ như đánh người ta bị thương, người ta tìm đến tận nhà, ba mẹ mắng anh, anh cũng không nói là đánh hộ em. Người lớn đi vắng cả ngày, chỉ có hai anh em với nhau, anh cũng không biết nấu ăn, chỉ biết hâm nóng lại đồ ăn thừa và màn thầu thừa. Nếu không đủ cho hai đứa ăn, anh sẽ cho em ăn no trước rồi mình mới ăn.

Em nhớ nhất là năm đó có đứa bạn cùng lớp không biết tìm đâu ra một nắm hạt giống, bảo là quế tử lan, lúc hoa nở đặc biệt đẹp, nên cho em một ít. Em không biết trồng, anh em bèn trồng giúp em, cứ dăm ba bữa lại tưới nước cho cây, cây nhanh chóng nảy mầm. Có hôm mưa lớn, em lo hoa non sẽ bị mưa dập. Nghỉ giữa giờ, anh em đội mưa chạy về nhà, lấy rổ che hoa non lại. Sau đó, cây hoa kia cũng lớn lên yên ổn, nhưng sắp thu rồi mà hoa vẫn chưa nở, bạn em cũng không biết tại sao. Về sau, một bà lão có tuổi trong thôn sang nhà em mượn món gì đó, mới nói với tụi em rằng tụi em trồng lộn rồi, đây không phải quế tử lan, đây là cỏ sừng dê, không có hoa, chỉ là hạt giống trông rất giống quế từ lan.”

Nói đến đây, em Hàn ngước mắt lên nhìn tôi, hỏi: “Anh đoán xem lúc đó phản ứng của em thế nào?’

Tôi không buồn nghĩ ngợi: “Nhổ lên đem phơi khô làm củi sưởi giường.”

Hàn Thần Hy lắc đầu: “Người anh nói là nhỏ bạn của em. Em không nhổ nó, em chỉ đứng bên cây hoa khóc, khóc mãi, vừa khóc vừa gào lên với cây cỏ sừng dê: “Mày nở hoa cho tao, mày nở hoa cho tao.””

“Haha…” -Tôi không nhịn được cười phá lên: “Em tưởng khóc là sẽ khiến nó nở hoa sao?”

Nó nhìn tôi một cái, hỏi vặn lại một cách vô cùng đắc ý: “Anh tưởng nó bất khả thi à?”

“Hả?” -Tôi ngớ ra.

“Ngày hôm sau em vừa dậy, anh em đã kéo em ra vườn xem cây cỏ sừng dê của em. Trên đó thực sự có hoa, đủ mọi màu sắc, treo những mấy đóa. Chính anh em đã nhặt những sợi nylon màu sắc mà ba mẹ em mang về từ chỗ làm để bện thành hoa. Anh em nói với em là hoa này có thể nở đến tận mùa đông. Thực ra anh ấy bện chẳng đẹp chút nào, cái lớn lớn quá, cái nhỏ nhỏ quá, nhưng bắt đầu từ hôm đó, trong lòng em đã chấp nhận người anh ruột này rồi.”

Tôi chớp chớp mắt, nghĩ đến cái cây nở hoa ở thành phố L, cả buổi trời mới nói một câu: “Bây giờ tay nghề của anh trai em khá hơn nhiều rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.