Tôi ngoảnh đầu ra chỗ khác, tim đập loạn nhịp.
“Cậu tưởng cậu không nói thì tôi sẽ không lo à? Ấu trĩ!” -Tôi lẩm bẩm một câu, rồi dùng ly coca thêm đá trong tay mình đổi lấy nước ép nóng trong tay Hàn Mộ Vũ.
Hắn cũng không nói gì, cắm đầu uống nước.
“Haizz, thế Dương Hiểu Phi không hỏi bong bóng trên tay cậu đâu ra à?” -Những vết thương trên người hắn Dương Hiểu Phi có thể không thấy, nhưng vết thương trên tay quá bắt mắt, Dương Hiểu Phi không thể không hỏi.
“Có hỏi, tôi bảo về quê xây nhà.”
“Ừa, bịa đặt thì nhanh ghê nhỉ! Tôi phát hiện con người cậu không nói không rằng mà có chủ kiến phết.”
Bề mặt ly giấy đựng coca đọng một lớp nước. Hàn Mộ Vũ nhẹ nhàng áp tay lên. Hắn có vẻ cảm thấy rất dễ chịu. Có lẽ sự mát lạnh ấy có thể làm giảm nỗi đau bỏng rát trong lòng bàn tay đi một chút. Hắn cầm ly trong tay, nhẹ nhàng chườm lên khóe miệng bị thương, mắt nửa nhắm lại, trả lời tôi một cách bình lặng: “Không ai quyết định cho tôi, tôi đành phải tự mình quyết định!”
“Này, cậu làm gì thế? Chườm lạnh cũng không phải chườm kiểu này?” -Tôi cũng không biết chập phải mạch nào mà đưa tay lấy ly coca qua trong ánh mắt nghi hoặc không hiểu của hắn. Tôi rút ống hút, mở nắp, ngửa cổ tu ực ực hết đống coca bên trong trong chốc lát, rồi đổ đống đá vụn trong ly lên lòng bàn tay. Khi hắn vẫn chưa kịp phản ứng, tôi đã đặt hẳn viên đá lên khóe miệng hắn.
Có lẽ hắn cũng hơi ngây ra, nên cũng không động đậy gì.
“Thế này mới có tác dụng chứ!” -Tôi nói. Thực ra ngay khi tay tôi chạm vào mặt hắn, tôi đã tỉnh ngộ: mình lại ngu ngốc nữa rồi. Việc này để hắn tự làm là được, tôi làm vậy thực ra có hơi nhiệt tình quá. Nhưng chuyện đã đến nước này thì tôi phải ráng gồng lên, cố làm sao cho thật hùng hồn thuyết phục.
Tôi biết hắn đang nhìn tôi. Nhưng tôi không dám nhìn hắn. Một cách cẩn thận và nghiêm túc, tôi né tránh ánh mắt của hắn, sợ hắn bắt được chút hoảng loạn nào trong lòng mình. Nhiệt độ cao trong Mc.Donald khiến mặt hắn có chút ửng hồng. Hơi ấm từ phần da tiếp xúc với ngón tay tôi và sự lạnh buốt của viên đá trong tay hình thành sự tương phản rõ rệt. Một nóng một lạnh, một cái nóng hơi bỏng tay, một cái lạnh thấu cả xương. Không chỉ tay tôi, mà tôi cảm thấy cả người tôi đều đang chịu đựng, vùng vẫy, trăn trở trằn trọc trong sự chênh lệch nóng lạnh đấy.
Rất nhanh, viên đá bắt đầu tan ra. Có nước chảy qua các khe ngón tay của tôi, lướt qua khóe miệng hắn, sau đó đọng lại một giọt dưới cằm.
Trong lúc lau đi giọt nước bằng mu bàn tay, hắn dường như vô thức liếm chỗ nước tan ra bên khóe miệng. Mãi đến khi tôi nhìn theo hắn mím môi, lẩm ba lẩm bẩm tự nói một mình: “Đá không ngọt!”, tôi mới kịp nhận ra thứ xúc cảm mềm mại lướt qua cái vụt trong tay mình là gì.
Tôi tuyệt vọng nhìn trần nhà, cố nén nhịp đập điên cuồng và quá sức với tim mình. Trước khi sự run rẩy trên cả người truyền từ cánh tay xuống bàn tay, tôi đã kịp rút những ngón tay của mình ra khỏi mặt hắn.
“Làm gì có đá nào bỏ đường?” -Tôi nói.
Hắn gật đầu, lặng lẳng đổ đá từ trong ly coca ra, bắt chước tôi chườm lên khóe miệng.
Nếu bây giờ hắn chịu nhìn tôi lấy một cái, chắc chắn sẽ phát hiện dưới lớp vỏ bọc giả vờ điềm tĩnh của An Nhiên này là một tâm hồn luống cuống đến mức gần như hoảng loạn.
Cảm tạ trời đất mà trong rất lâu hắn ta vẫn không ngẩng đầu lên.
Tối hôm đó, bước từ trong Mc.Donald ra, tôi đã đề nghị đi với hắn ra tiệm thuốc mua kháng viêm về thoa. Hắn bảo không cần đâu rồi chạy mất. Được lắm, cậu không sợ đau thì tôi cũng chẳng sốt ruột cằn nhằn nữa.
Mấy hôm năm mới, nhiệt độ giảm mạnh. Mẹ gọi điện sang dặn tôi phải mặc thêm áo, đừng để bị cảm, phải đeo găng tay, đừng để tay lạnh.Tôi nói với mẹ: “Ai lại như mẹ? Con có phải mới năm hay mười lăm tuổi đâu. Con đã hai mươi tuổi hơn rồi. Mà mẹ còn dặn dò con những điều này? Mẹ cứ lo cho con như vậy thì phải lo đến khi nào? Mẹ không mệt à? Có phải làm mẹ đều như vậy không? Thật hết nói nổi các bà mẹ luôn? Khi nào mẹ mới có thể hết lo lắng đây? Mẹ cứ chiều con, sau này con không tự lo liệu được cho cuộc sống của mình thì đều tại mẹ nhé!” Nghe tôi khua môi múa mép, mẹ ruột vừa cười vừa mắng tôi. Mẹ nói chờ tôi tìm được một người có thể chăm sóc cho tôi thì bà không phải lo lắng về tôi nữa. Tôi bảo: được, mẹ cứ đợi đấy!
Ngày xưa lên mạng, tôi cũng từng đăng mấy tấm ảnh đời thường lên weibo. Kết quả không ngờ lại thu hút được vô số “cặp mắt lấp lánh”. Bấy giờ, tôi đã vô cùng đắc ý chỉ vào đống bình luận trên weibo và nói với mẹ tôi rằng đấy đều là người hâm mộ của tôi. Mẹ ruột hỏi người hâm mộ gì. Tôi nói: thì là những người rất quan tâm để ý đến tôi và có hứng thú với mỗi câu tôi nói, mỗi việc tôi làm, mỗi suy nghĩ trong lòng tôi. Kết quả là mẹ tôi đặc biệt kinh ngạc, nói: “Tất cả những người này ư? Tao tưởng chỉ có tao và ba mày hai người thôi chứ?” -Tôi bỗng nghẹn ngào, không nói thêm được gì nữa.
Họ là những người hâm mộ trung thành nhất đã có mặt từ lúc tôi sinh ra. Đôi mắt họ chưa bao giờ rời khỏi tôi. Trái tim họ lúc nào cũng chốt trên người tôi. Họ biết tất cả điều tốt và điều xấu về tôi, để tâm đến những suy nghĩ nhỏ nhoi nhất của tôi. Tôi không nhớ từ nhỏ đến lớn tôi đã làm họ tức đến sống đi chết lại bao nhiều lần, nhưng dù tôi có làm điều gì quá quắt, dù họ không thể thấu hiểu cảm nhận của tôi nhưng vẫn không ngăn cản được sự bao dung mà họ dành cho tôi. Những gì họ cho tôi mãi mãi vứt không được, ném không đi, và trả không hết.
So với họ, những người hâm mộ khác đều không đáng kể.
Thế nên tôi cảm thấy làm bố mẹ vui còn có ý nghĩa hơn làm vui lòng những đứa con gái xem mắt kia nhiều.
Cúp máy, tôi bấm đốt nhẩm tính. Hình như lâu lắm rồi chưa về thăm nhà. Thế là tôi quyết định cuối tuần này về nhà một chuyến và mua cho mẹ cái máy làm sữa đậu nành mới hiệu Cửu Dương.
Những cơn gió lạnh trên đường đi làm hôm sau đã chứng minh một chân lý. Bất kể đã lớn chừng nào, người ta cũng phải nghe lời mẹ. Những cơn gió nhỏ vèo vèo dễ dàng thẩm thấu vào trong áo bông của tôi, may mà tôi nghe lời mẹ đeo đôi găng tay dày nhất, nên trong tình trạng cả người đều lạnh buốt, tay vẫn túa tí mồ hôi.
Ở quầy giao dịch, không gì vui bằng gặp trời tuyết bay mưa đá, mưa gió bão bùng. Thời tiết càng tồi tệ thì chúng tôi lại càng vui. Nguyên nhân rất đơn giản, thời tiết xấu thì khách đến giao dịch cũng ít. Mấy đứa trực quầy chúng tôi sẽ rảnh.
Tất nhiên, người ít, không có nghĩa là không có. Thực tế là có dao từ trên trời rơi xuống thì vẫn có người đi ngân hàng.
Lúc Kim Cương vừa cắp chiếc túi da nhỏ vừa áp hai tay bên miệng hà hơi bước vào đại sảnh, đồng chí Tiểu Lý đang khoe với tôi chiếc túi chườm nóng nó mới mua trên mạng.
Tôi bảo nó là nó đang đốt tiền đơn thuần.
Thực ra, dù nhiệt độ bên ngoài thay đổi ra sao, trong phòng giao dịch của chúng tôi gần như không có xuân hạ thu đông. Nhiệt độ từ đầu năm đến cuối năm chừng như dao động trong khoảng 22-28 độ. Đồng hồ sinh học đồng bộ với thiên nhiên sẵn có trong cơ thể chúng tôi bị xáo trộn. Các đồng chí ai cũng có khái niệm mùa màng mơ hồ như rau củ được người nông dân trồng trong lán. Chỉ khi ra khỏi chiếc lồng bằng kính như ngục tù và đứng dưới bầu trời, cả đám mới giật mình nhận ra: chúng tôi cố ngụy trang thành những đóa hoa có gai trong môi trường hằng nhiệt nhưng thực chất chỉ là một quả dưa leo trái mùa.