Tính Toán Chi Li

Chương 112: Chương 112: “Tình yêu, rốt cuộc thứ ấy là gì?”




Cửa sổ hé ra một khe hở. Gió lạnh vù vù luồn vào. Không khí lạnh buốt đã xua tan cơn chóng mặt nhẹ của tôi.

Nghĩ đến những gì Tiểu Lý vừa nói, tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nó nói: “An Nhiên, tui không thể chờ ông thêm năm năm nữa. Nếu trước đây tui còn có thể lẳng lặng lại gần ông, từ đồng nghiệp thành bạn bè rồi thành bạn thân, thì bây giờ tui đã không thể lại gần ông thêm bước nào nữa. Bất cứ chuyện tốt hay chuyện xấu nào cũng không thể làm ông cảm động hay tức giận nữa, ông đã miễn nhiễm rồi… Tui không biết chuyện trước đây đã khiến ông hận như thế nào. Bây giờ tuy không còn quan trọng nữa, nhưng tôi vẫn phải nói rõ. Từ ngày quen biết ông, mỗi một chuyện tôi làm đều không thẹn với ông. Chuyện không nằm trong khả năng của tôi thì tôi cũng bó tay…”

Thực ra nó đã nhìn thấu từ lâu rồi. Một cô gái thông minh như vậy đã lãng phí quá nhiều công sức trên người tôi. Từ đầu chí cuối, tôi cũng không trách nó điều gì. Nó là một cô gái rất tốt, kiêu hãnh tự tin, cực kỳ thông minh, hào sảng với người khác, nhưng nó cũng có thể giấu rất kín những chuyện mà nó không muốn cho người khác biết. Nó chưa từng lợi dụng thân phận của mình để gây áp lực cho tôi. Tôi cũng không đui mà không thấy nó đã làm gì cho mình. Chỉ là nó bỏ ra càng nhiều, tôi càng không dám nhận, cản thì không cản được, chỉ đành giả vờ không để tâm. Nó nói tôi không thèm quan tâm đến cảm xúc của nó. Không phải như vậy, sự thật chỉ là tôi còn chưa lo xong thân mình. Bây giờ tốt rồi, nó buông tay rồi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Nợ gì chứ không được nợ tình, vì nợ rồi không trả nổi.

Vừa hết Tết Tây, Tiểu Lý đã từ chức. Lúc đi, nó bảo tôi là sẽ không bao giờ gặp lại, sau này cũng không liên lạc nữa, nó phải tìm một nơi yên tĩnh để dưỡng thương cho lành và bắt đầu lại từ đầu. Tôi nói được, chúc bà luôn bình an và sớm sinh quý tử. Nó không chửi tôi như bình thường, mà nhìn tôi nở một nụ cười rất nhạt, đưa tay xoa tóc tôi, ánh nhìn dừng lại trên mặt tôi mấy giấy như ngưng đọng. Trước khi chớp mắt, muôn vàn lời nói; sau khi chớp mắt, mây tan gió thoảng.

Tôi ngẩn ngơ trong giây lát, nhớ đến cuộc chia ly của ba năm trước. Mộ Vũ cũng từng nhìn tôi như vậy, sau đó quay người bỏ đi, từ đó bặt vô âm tín. Ba năm qua, tôi luôn không dám hồi tưởng tình cảnh lúc đó, thậm chí đến bây giờ cũng không dám nghĩ đến, chỉ lờ mờ cảm thấy ánh mắt đó hẳn đã khiến tôi yên tâm. Bằng không, tôi đã không ngoan ngoãn buông tay như vậy.

Mọi thứ của lúc đó giờ đã không còn cách nào để khảo chứng. Chút cảm giác còn sót lại trong lòng, chính tôi cũng không dám chắc chắn.

Nhanh chóng có tin đồn Tiểu Lý xuất ngoại, đi Úc. Chẳng qua chỉ là tin đồn, vì về sau nó thực sự không cho tôi chút tin tức gì. Như ai đó, bốc hơi khỏi trần gian.

Ngô Việt bình phẩm: “An Nhiên, mày nhìn người ta kìa. Dứt khoát biết bao, phóng khoáng biết bao. Mày nói một thằng đàn ông như mày sao tố chất tâm lý còn không bằng một cô gái hả? Nói ra cũng mất mặt.”

Tôi nghịch điện thoại, chẳng thèm nhìn nó: “Bộ mất mặt của mày à? Tao như vậy đấy, không muốn nhìn thì biến. Với lại, mẹ, mày mà dám đổi giao diện điện thoại của tao nữa, tao đánh chết mày.”

Ngô Việt lắc đầu: “Ngày nào cũng nhìn ảnh của nó có ích gì cho mày? Có thành người thật được đâu. Tao tưởng mày cất khung ảnh trên bàn ăn đi là định sống tử tế. **, té ra là đặt làm giao diện điện thoại xem cho tiện.”

Tôi chẳng buồn trả lời nó.

Nhớ hắn thì ngắm hắn, hà cớ gì phải làm khổ mình? Nhớ quá thì lấy sổ nợ ra, đặt tay mình lên dấu tay mà hắn để lại, lẩm ba lẩm bẩm nói gì đó… Không băn khoăn đến sống đi chết lại nữa, chỉ là trong lòng trống quá, cần thứ gì lấp vào. Tóm lại sống thế nào thoải mái thì sống thế nấy. Sau này còn nhiều thời gian như vậy, rồi sẽ có một ngày có thể dẹp yên nỗi nhớ này.

Tình yêu vẫn đang sinh trưởng, không gốc không rễ. Chỉ là dần dà tôi đã bắt đầu ngấm ngầm chấp nhận sự mất mát này. Buồn vui sinh tử của tôi đều không liên quan đến hắn. Tôi nghĩ mình đã đánh mất hắn rồi.

Sau khi Tiểu Lý ra đi, quả thật tôi đã có một khoảng thời gian không quen. Hai chúng tôi đã hợp tác lâu như vậy, tuy không bồi dưỡng được tình yêu, nhưng đúng là không thiếu sự ăn ý. Bỗng nhiên đổi thành người khác ngồi phía sau mình, bất kể là công việc bình thường hay tán dóc đều có chút không hợp rơ. Nhưng đối với một người từng đánh mất thứ yêu quý nhất như tôi mà nói, chuyện này không thành vấn đề, huống hồ chi còn có thằng đồ đệ suốt ngày rảnh rỗi chọc chửi của tôi.

“Sư phụ, sư phụ, điện thoại của thầy.”

Tôi vội đi từ nhà vệ sinh ra. Ngô Việt vừa báo cáo với tôi về tình hình đầu tư vàng gần đây. Nghe giọng điệu đắc ý của nó, chắc chắn là vừa lời một vố rồi. Tất nhiên tôi cũng vui. Thứ này mà may mắn thì cũng cá kiếm phết. Ngô Việt luôn nói tôi có tài vận, đặc biệt là dạo gần đây, chúng tôi kiếm được tổng cộng hai ba trăm nghìn.

Tôi hớn hở quay về chỗ ngồi. Đồ đệ làm xong việc của mình, quay đầu hỏi tôi: ‘Sư phụ, ảnh trên điện thoại thầy là ai thế? Ngôi sao mới nổi à?”

“Ừa!” -Tôi đáp bừa một câu. Trong lòng lẩm bẩm: mắt nhìn vớ vẩn gì thế, làm gì có ngôi sao nào có khí chất tốt như vậy?

“Vâng, đúng nhỉ! Em nhìn cũng thấy quen quen!” -Đồ đệ nói như đúng rồi.

Nhìn quen cái đầu, sao mày thấy qua được?

Tôi không muốn tán dóc với nó, bèn xua nó đi về làm việc.

Nhập mật khẩu, mở khóa màn hình, tôi chuyển tám nghìn tệ, tiền thuốc men nửa tháng sau của mẹ, vào thẻ của ba.

Máy in “rẹt rẹt” in hóa đơn chuyển khoản ra. Tôi nhìn điện thoại, rồi nhìn máy tính, không khỏi cười khổ.

Hai mươi phút trước khi tan làm, tôi đang giảng cho đồ đệ nghe chuyện tăng vốn đầu tư doanh nghiệp thì điện thoại bỗng dưng reo lên. Là ba, ông nói với tôi: “An Nhiên, về nhà, mẹ con đang trong bệnh viện.”

Tôi ngớ ra năm giây để hồi tưởng ngữ khí nói chuyện của ba. Khắp người nổi lên một cơn lạnh thấu xương.

Chưa kết sổ, chưa gom tiền, tôi chỉ kịp dặn dò đồ đệ một câu, rồi lái xe về thẳng nhà. Giữa đường, chị Tào gọi điện đến. Chị không trách tôi tự ý rời khỏi vị trí làm việc, chỉ hỏi tôi chuyện gì thế, có cần giúp không. Tôi bảo không sao, cúp điện thoại, tay run rẩy uống một vốc thuốc.

Tôi lảo đảo chạy lên lầu bốn, xông vào căn phòng bệnh mà ba nói.

Ba ngồi trên ghế, không nhúc nhích lấy một cái. Trên giường bệnh, một tấm khăn trắng phủ lên một dáng người gầy gò.

Tôi cứng đờ bước đến, đẩy người đang ngồi mấy cái: “Ba, mẹ con đâu?”

Ba chầm chậm đưa tay về phía tấm khăn trắng. Tôi sợ hãi nắm cổ tay ông lại: “Đây không phải mẹ con. Mẹ con đâu?”

“Bà ấy nói chắc mai con sẽ về nhà, phải làm cảo hấp nhân tôm cho con, bảo ba ra chợ mua chút hẹ về… Dạo này, tình hình của bà ấy đều rất ổn định. Ba nghĩ chợ cũng không xa, không cần đến nửa tiếng…nhưng lúc về thì nhận ra bà ấy đang ngất, con tôm bên tay vừa bóc được một nửa… Đến khi ba gọi cấp cứu, rồi đến bệnh viện, thì bà ấy không tỉnh lại được nữa… An Nhiên, thực ra trước giờ ba mẹ đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Bệnh của mẹ con đã theo bà ấy cả đời. Đã mấy lần suýt không chống chọi được. Ba năm trước, lần đó ba đã tưởng bà ấy không qua khỏi rồi, nhưng vẫn cứu sống được. Ba năm dôi ra này đã hời lắm rồi; ba thỏa mãn rồi; mẹ con, bà ấy cũng thỏa mãn rồi. Bệnh này thuốc tốt đến đâu cũng không trị dứt được. Từ lâu, ba mẹ đã biết là sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ lúc bà ấy ngất đi, bên cạnh lại không có ai. Gạch sàn trong bếp lạnh như vậy, mẹ con lại ưa sạch sẽ nhất…”

Ba hạ giọng kể miên man, tôi nghe lúc được lúc mất.

Như một bức tượng, tôi nhìn ba nắm một góc khăn trắng lên, nhẹ nhàng giở ra, như sợ đánh thức người đang trong cơn mộng ngủ. Mẹ nhắm nghiền mắt nằm ở đó. Tuy sắc mặt và sắc môi hơi tái, nhưng vẫn mang nét hiền từ. Tôi sờ mặt bà. Da hơi căng cứng, hơi lạnh. Tôi ghé tai bà thỏ thẻ gọi mẹ. Như đang tức giận, bà không ngó ngàng gì đến tôi. Tôi lay vai bà, bà cũng không có một chút động tĩnh hay biểu cảm gì… Không có hơi ấm, không giận không cười nữa, không cho tôi bất kì phản ứng gì. Đây chính là cái chết ư?

Tôi nghe thấy tiếng nổ to đùng vang lên trong tai. Tôi cảm thấy nửa thế giới còn lại của mình sụp đổ thành đất.

“Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy? Mẹ, mẹ đừng như vậy mà, sao mẹ lại như vậy? Con đã làm hết những gì con có thể làm rồi, con chẳng cần gì nữa, mà vẫn không giữ được mẹ sao? Không được, lần này không được…” -Tôi lay cánh tay cứng đờ của bà, nói năng lộn xộn không đầu không đuôi. Mắt đau đến thấu tim, nhưng lại không rơi được giọt nước mắt nào.

Không cần gì nữa, không cần cả Mộ Vũ, chỉ mong về nhà có thể nghe mẹ gọi con một tiếng, chửi con mấy câu, để con cảm thấy những thứ đã mất đều có giá trị của nó, để con còn có bến đỗ cho mình… Nếu mẹ cũng không ở đây nữa, thì con phải làm sao đây?

Nhất thời, sức nén xung quanh như tăng lên mấy trăm lần. Trong kẽ xương phát ra những tiếng nứt chi chít. Tôi cảm thấy mình đang nứt ra từng mảnh, vỡ vụn.

Ba vỗ vai tôi: “An Nhiên, đừng gọi mẹ con nữa, để bà ấy ngủ đi, Mấy năm nay, vì căn bệnh này bà ấy đã đủ vất vả rồi. Uống thuốc đến nỗi không nuốt nổi cơm, cánh tay đã nát bét vì truyền dịch rồi, nằm không được, ngủ không được… Bà ấy cứ bảo “Tôi mà không ở đây thì An Nhiên phải làm sao, nên có vất vả đến đâu cũng phải sống”… Con người không thể thắng nổi số mệnh đâu… Thế nên An Nhiên, con đừng khiến mẹ con lo lắng…”

Lời của ba đã gọi thần trí của tôi về lại một tí. Một thân tuyệt vọng cuối cùng cũng ngưng đọng thành hai giọt nước mắt rơi xuống. Có ai dễ dàng đâu? Hắn vì tôi mai danh ẩn tích, đổi lại tôi vì hắn chết ở trong lòng; tôi vì mẹ từ bỏ người mình yêu thương nhất, đổi lại bà ấy vì tôi sống như chịu tội.

Tình yêu, rốt cuộc thứ ấy là gì?

Nhưng ngẩng đầu nhìn người cha bỗng dưng già đi, tôi không thể không cắn răng nói với chính mình: “Không được suy sụp”. Tôi cũng không biết mình có thể chống chọi đến lúc nào. Tôi chỉ biết cứ cố gắng đến khi không còn cố gắng được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.