Khước từ buổi tiệc ăn mừng trong ngân hàng, tôi chạy thẳng đến công viên nhỏ bên đường cách tòa trụ sở chính không xa. Từ xa đã nhìn thấy một bóng người màu xanh lam, đó làm màu đồng phục của Mộ Vũ. Hắn thấy tôi hùng hổ chạy đến, bèn đưa tay ra giữ tôi lại.
Tôi nhìn thấy ý cười nhàn nhạt từ từ lan ra ở đầu mày đuôi mắt của hắn. Tôi nhìn thấy gió quấn quýt, mây bịn rịn, trời xanh như vừa gột rửa, thành phố nhỏ huyên náo đang diễn dịch hồng trần tục thế và cuộc sống trăm màu tươi đẹp.
Sáng nay đi làm, tên ấy vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, chẳng nhắc gì đến chuyện thi thố hôm nay, trước khi ra khỏi nhà chẳng nói với tôi chữ nào cũng chẳng nhìn tôi lấy một cái. Thi xong, tôi nhắn tin nói với hắn xong việc rồi nhưng không nói thành tích thi đấu. Kết quả là chưa đầy mười phút hắn đã trả lời tin nhắn rằng hắn đang chờ tôi ở gần trụ sở chính.
“Không phải cậu đang đi làm à?” -Tôi hỏi.
“Chuồn ra đó, không sao.” -Hắn nói bâng quơ.
Tôi cười. Thằng nhóc chết tiệt, rõ ràng là lo cho vụ thi thố của tôi, mà sáng nay còn giả vờ không sao. Tôi đưa hai ngón tay ra: “Một tin tốt, một tin xấu, nghe cái nào trước?”
“Xấu.” -Mộ Vũ không chút do dự.
“Này, con người cậu sao mà…”
“Anh bảo tôi chọn mà.”
“…Tôi nói cái tốt trước có được không?”
“Tôi biết anh thắng rồi, anh có thể đi thi tỉnh. Nói đi, tin xấu là gì?” -Mộ Vũ xoa tóc tôi. Cũng phải, tôi đắc ý thế này, thiếu điều viết cái tin này lên giữa trán, Mộ Vũ không nhìn ra mới lạ.
“Nghỉ lễ Quốc khánh xong, tôi phải lên tỉnh tập huấn kín nửa tháng, sau đó mới thi.” -Tôi bĩu môi: “Có cái rắm gì đáng để tập huấn đâu chứ? Ai về nhà nấy là được rồi, không biết ban tổ chức nghĩ gì nữa.”
Phản ứng của Mộ Vũ không lớn: “Đây cũng không phải tin xấu gì.” -Sau đó kéo tôi ra bên đường bắt xe, hắn bảo tối qua tôi chưa ngủ đủ, bảo tôi về nhà ngủ bù.
Ngày mai không cần phải đi làm, hắn đưa thẳng tôi về chỗ hắn. Tôi lăn tăn suốt dọc đường, mãi đến khi hắn đưa tôi lên lầu, bắt tôi đi ngủ, cuối cùng tôi mới không nhịn được, hỏi: “Này, phong bế nửa tháng trời đó, nửa tháng không được gặp tôi, chắc cậu sẽ nhớ tôi lắm lắm?”
“Ừa.” -Hắn gật gật đầu, nắm tay tôi lên thơm một cái, nói: “Hết cách rồi, ai bảo anh giỏi thế.”
Tôi lâng lâng, ngồi dậy ôm hắn. Hắn nhẹ nhàng ôm tôi lại một cách do dự, thỏ thẻ: “Quần áo tôi dơ…”
Câu này nghe…khêu gợi quá. Tôi ngấm ngầm cười: “Thế thì cởi ra đi.”
Tôi thực sự đưa tay gỡ nút đồng phục của hắn ra, Mộ Vũ bắt cổ tay tôi lại: “Đừng đùa nữa. Tôi phải quay lại làm ngay, không được đi lâu quá.”
“Này, cậu không định thưởng cho tôi một chút sao?” -Tôi cố tình tỏ ra uất ức.
“Anh muốn gì?” -Hắn nói.
Thực ra tôi chỉ nói vậy thôi chứ thực sự không biết mình muốn gì, không biết có gì có thể tốt hơn cậu nữa. Tôi không biết cậu đã cho tôi thứ gì, chỉ biết những thứ đó đang chống giữ cả cuộc đời tươi thắm của tôi.
Tôi ngẩng đầu cắn lên môi hắn một cái. Mắt Mộ Vũ lung lay, gần như hôn đuổi theo theo bản năng. Tôi kéo hắn nằm xuống giường. Hắn vừa có chút lo ngại vừa không nỡ buông ra, cứ thế nhẹ nhàng đáp lại tôi như đang vỗ về. Thế này tôi còn làm gì được nữa? Tôi muốn nhiều hơn, ngọt hơn. Đầu lưỡi lì lợm bám lấy hắn, tay cũng mò vào trong áo hắn sờ loạn xạ. Không nằm ngoài dự đoán, cánh tay hắn ngày càng thu chặt lại, hơi thở ngày càng nặng nhọc. Nụ hôn vừa tập trung vừa lộ liễu nóng bỏng này kéo ra những tiếng “ưm ưm a a” vỡ vụn của tôi.
Hắn gõ nhẹ một cái lên đầu lưỡi của tôi. Tôi hừ hừ vài tiếng, sau đó nhìn hắn cười. Hắn bẹo má tôi, oán trách: “An Nhiên, anh cố tình dụ dỗ tôi.” -Ánh mắt mong chờ mà khắc chế.
“Ưm ưm…” -Đúng thế.
“Tôi phải đi làm thật rồi…” -Hắn thì thầm. Giọng nói rất êm, chẳng có sức thuyết phục gì.
“Ừa, đi đi!” -Tôi cố tình lấy tay ra khỏi vai hắn, nhấc lên. Nhìn xem, có phải tôi không chịu buông tay đâu, tại cậu ôm chặt tôi chớ bộ.
“Thế anh đẩy tôi ra đi…” -Hắn bỗng dưng làm một câu: “Anh không đẩy, tôi không buông được.”
“…” -Đây là kiểu lừa mình dối người gì đây? Tôi trợn mắt với hắn một cái, nhận ra trong đôi ngươi trong vắt của hắn toàn là ý cười. Thằng nhóc chết tiệt này đang ăn vạ với tôi đây mà. Nhưng cách hắn ăn vạ hơi bị quyến rũ quá đấy?
Tôi lấy đại một ngón tay chọt vào vai hắn, nói: “Tránh ra.” -Hiếm khi hắn có hứng chơi, dù sao tôi cũng phải phối hợp một chút.
Nào ngờ hắn còn không vừa ý, nhướng mày trách cứ: “Đẩy thật cơ.”
Tôi không nhịn được bật cười, giả vờ mất kiên nhẫn dạy dỗ hắn: “Đẩy cũng không được, không đẩy cũng không đẩy, khó hầu hạ thế cậu…Tránh ra tránh ra, đi làm đi…” -Tôi biết trước giờ Mộ Vũ luôn nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc. Kiểu đầu cơ giảo hoạt, đi làm chơi chơi này là phong cách hành sự của Dương Hiểu Phi. Tôi nghĩ với chút tức tối: gã mập đó dạy hư Mộ Vũ rồi.
Vì đầu chạm vào gối nên tôi thực sự cũng có chút buồn ngủ… Vì cuộc thi hôm nay mà trái tim nhỏ bé của tôi căng thẳng đến nỗi nửa đêm hôm qua vẫn đánh trống liên hồi. Từ đó có thể thấy kinh nghiệm sống của tôi ít ỏi thế nào.
“Thế anh ngủ tí đi…” -Mộ Vũ cũng không giỡn nữa, hôn lên đầu tôi một cái, đứng dậy bỏ đi. Đi đến cửa, hắn quay đầu lại hỏi tôi: “Tối nay muốn ăn gì?”
“Trứng xào cà!” -Tôi nói.
Mộ Vũ gật đầu ra ngoài. Tiếng khóa cửa rất khẽ.
Tôi trùm chăn lại, vui vẻ vào giấc. Ăn no, ngủ đủ, có người yêu, cuộc sống mới đầy đủ làm sao.
Đôi khi Tiểu Lý cũng rất mất nhân tính. Ví dụ như hôm đi làm, những người khác không chúc mừng tôi thì cũng tán dương tôi. Người đàn bà đó hay lắm, nói với tôi bằng thứ giọng điệu ngạo nghễ đặc thù của chủ nợ: “An Nhiên, trước khi nghỉ lễ Quốc khánh, chúng ta hãy làm cái việc mà ông đã hứa với tui đi?”
Tôi chớp chớp mắt, mặt đầy hoang mang…
Tiểu Lý sốt ruột: Ông như vậy là sao? Định qua cầu rút ván à?
Tôi vội lắc đầu: Làm gì có? Ăn bữa cơm thôi mà, có gì đâu? Hay tối mai luôn đi! -Tôi chốt sổ.
Tiểu Lý nói được, ông đi cùng nhé, tôi còn phải gọi thêm chị Tào.
Tôi nghĩ nếu Mộ Vũ đã nói không sao thì tôi cũng không nên lo lắng vớ vẩn làm gì. Với ngoại hình của Mộ Vũ, tôi cứ lo lắng thế này thì bao giờ mới hết, trừ khi rạch nát mặt hắn thôi.
Kết quả không ngờ là người đàn bà phá gia đó lại chọn địa điểm ở Jinsha Yinbei, một nhà hàng lẩu. Ban đầu Mộ Vũ còn bảo mời Tiểu Lý, sau đó tôi khuyên hắn hãy bỏ ý nghĩ đó đi, ăn ở đó hòm hòm cũng phải một nghìn tám. Bỏ nhiều vốn như vậy, xem ra người đàn bà đó mê Mộ Vũ thật rồi.
Ngồi trong phòng riêng cỡ lớn, bốn nhân viên phục vụ xoay xung quanh bốn người chúng tôi, lúc thì rót nước lúc thì gắp đồ ăn. Bàn lớn quá, bốn chúng tôi chỉ chiếm nửa cái bàn. Tiểu Lý rất vô sỉ ngồi sát bên cạnh Mộ Vũ, chị Tào ngồi kế bên Tiểu Lý, tôi ngồi kế bên chị Tào. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Mộ Vũ một cái thì nhận ra hắn không câu nệ và luống cuống như tôi nghĩ mà trái lại trông rất tự nhiên. Tiểu Lý nhắc lại chuyện cũ, bảo vinh dự “nhân viên dịch vụ văn minh gương mẫu” của mình đều là công lao của Mộ Vũ. Mộ Vũ lắc đầu bảo đó là thực lực của nó. Xí, giải thưởng của danh hiệu gương mẫu gì đó tổng cộng chỉ có một nghìn tệ, trả tiền bữa này còn không đủ, lý do này giả quá, giả quá đi mất.
Tôi nhìn người ta trò chuyện vui vẻ mà có tí buồn bực, tự mình chán nản lấy đũa đâm liên hồi vào mấy con bào ngư vẫn đang cử động trên đống đá nhuyễn.
Chị Tào bên cạnh hỏi tôi: “An Nhiên, em sao thế? Cứ ủ rũ ỉu xìu?”
“Hôm qua ngủ không được ngon.” -Tôi chém đại một câu.
“Thực ra chị thấy Tiểu Hàn tuy không có tiền mấy nhưng tính cách thực sự rất tốt, vừa đẹp trai vừa chịu khó.” -Chị Tào nhìn hai người họ, đè giọng xuống.
Tôi cười khổ, hạ giọng xuống thấp hơn, nói với chị Tào: “Tiểu Lý bị nước vô não à? Sao lại ưng Hàn Mộ Vũ thế? Nhìn sao Tiểu Lý cũng là một đại tiểu thư, Mộ Vũ chỉ là một thằng nhóc nghèo. Bây giờ làm gì có đứa con gái nào tìm người yêu không nhìn điều kiện kinh tế đầu tiên? Thiên kim tiểu thư phải lòng chàng thư sinh nghèo? Bộ hát tuồng hả?”
“Tiểu Lý không phải loại con gái chỉ nhìn tiền…” -Chị Tào lúc nào cũng bênh vực Tiểu Lý. Tuy Tiểu Lý thường xuyên huênh hoang với tôi rằng mình có người ở trên, nhưng theo tôi biết thì Tiểu Lý được tuyển từ một đại học kinh tế nào đó ở Bắc Kinh đàng hoàng hẳn hoi. Tất nhiên điều này cũng không ảnh hưởng đến việc nó thực sự có chút gia cảnh và quan hệ. Nhà nó ở ngoại địa, bây giờ đi làm đang ở nhờ nhà họ hàng nó. Bình thường tiếp xúc với nhau cũng có thể thấy: với tính cách dữ dội này, cái kiểu không sợ trời không sợ đất này, tính khí châm tí lửa là bùng cháy này, và cả phong thái tiêu tiền như nước này, nó chắc chắn là một cô bé từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, muốn gì được nấy.
Không xem trọng tiền, có lẽ đúng thật, thằng đần cũng biết là nó không thiếu tiền.
“Hừm, nó không phải là người ham tiền…” -Tôi gật đầu thừa nhận: “Nó chỉ háo sắc thôi…” -Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Vũ thì nhận ra hắn và Tiểu Lý đều đang nhìn tôi: “Gì đấy?” -Tôi trợn mắt, ném một con bào ngư còn sống vào nồi nước lẩu sôi sùng sục: “Sát sinh! Thật là nghiệp chướng! Bào ngư, nếu mày ở trên trời linh thiêng, hãy nhớ tìm người tên Lý Lâm báo thù nhé.”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Lý đã cầm một cái vỏ bào ngư trên bàn lên, tỏ vẻ muốn ném về phía tôi. Tôi định né, nào ngờ Mộ Vũ nhanh hơn nó một bước, nắm cổ tay nó lại. Tiểu Lý ngơ ra, chị Tào cũng ngơ ra, tôi cũng ngơ ra. Sau khi cả đám đều cứng đờ, Tiểu Lý thẹn thùng giãy khỏi tay của Mộ Vũ, cúi đầu nói: “Tôi chỉ hù dọa cậu ta thôi, chứ không định chọi cậu ta thật…”
Đệt, chắc chắn con đó sợ Mộ Vũ cảm thấy nó chằn tinh quá nên mới viện cớ cho mình.
Mộ Vũ có vẻ cũng cảm thấy có chút vượt quá chừng mực, chém rằng: “Tôi sợ lỡ tay làm chị Tào bị thương.”
Chị Tào bật cười ha ha, chỉ vào tôi nói: “An Nhiên, em nhìn nhân duyên của em nè…”
Tôi ngã rạp ra bàn, nửa đùa nửa thật than thở: “Em buồn…Thật đó, em buồn ghê gớm, không ai quan tâm đến em…” -Hai người phụ nữ một lần nữa cười rạp. Mộ Vũ bất lực nhìn tôi diễn tuồng.
Tôi hối hận rồi. Nhìn Tiểu Lý tán hươu tán vượn với Mộ Vũ, từ chiều cao đến cung hoàng đạo, từ gia đình đến công việc, từ quá khứ đến tương lại của hắn, tôi nhận ra mình thực sự đã đánh giá thấp khả năng giao tiếp của Tiểu Lý. Nó vừa thể hiện rõ ý đồ nhưng lại không quá lỗ liệu. Còn Mộ Vũ thì hầu như cứ hỏi là trả lời. Chính là kiểu hỏi một nói một, hỏi hai nói hai, kiểu trả lời tuyệt đối không mở rộng chủ đề. Tôi biết thực ra hắn không có hứng thú, nhưng người khác nhìn vào chắc sẽ thấy giống ngây ngô, thẹn thùng, chậm hiểu hơn.
Thằng nhóc chết tiệt sao giỏi quyến rũ người khác thế? GV: (>v<) Hôm nay lại đăng chậm rồi. Lý do là vì mình vừa xử lý một chương dịch thô dài 14000++ chữ, huhuhuhu, bằng 4-5 chương thường. Một cú sốc khác là không hiểu sao chương cuối của truyện này lại có tận 32000 chữ. (TvT) Đúng là ngày xưa đọc truyện xưa bao nhiêu bây giờ dịch truyện khổ bấy nhiêu.