Đôi lúc tôi thấy có Tiểu Lý cũng khá tốt, chuyện gì nó cũng biết trước.
Hôm đó, nó nói với tôi rằng trong ngân hàng đang tuyển người tham gia kỳ huấn luyện kỹ thuật ngân hàng mà tỉnh tổ chức, hỏi tôi có muốn thử không. Tôi đang rầu không có thành tích gì để viết vào đơn tranh cử, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tính ra kỹ thuật của tôi không được xem là tốt nhất chi nhánh, nhưng cũng không tệ, đặc biệt là cộng chứng từ (Chú thích: Cộng chứng từ, tay trái lật chứng từ, tay phải dùng bàn phím máy tính nhập số liệu của chứng từ. Trên mỗi chứng từ có một nhóm số liệu, tổng cộng một trăm nhóm. Trong tình trạng kết quả các số cộng nhau chính xác, thời gian càng ngắn càng tốt.) Trong chuyện này, ai cũng phải khen tôi nhanh tay. Điều tương đối rắc rối là những sự kiện lộ mặt này thường sẽ do trưởng phòng hoặc giám đốc chi nhánh quyết định. Trưởng phòng và giám đốc đó trời! Nghĩ thôi hai hàng mày của tôi đã xịu xuống rồi. Giám đốc Vương phụ trách bộ phận Kinh doanh không ưa tôi đã không phải chuyện ngày một ngày hai rồi. Ngày xưa những chuyện này cũng không đến lượt tôi. Dù kỹ thuật của tôi có tốt đến đâu cũng vô ích. Chuyện là thế đó. Bên trên bảo bạn làm được thì bạn làm được, không được cũng phải được, bảo bạn không làm được thì bạn không làm được, làm được cũng không được.
“Lý Nhi, không phải tui không cầu tiến nhưng bà cũng biết đấy, trước giờ ai đó đều lơ tui, e là tui hết cơ hội rồi.”
Trong miệng vẫn đang tha miếng thịt heo khô mà tôi cho nó, Tiểu Lý một lần nữa đưa tay ra với tôi, vô cùng đắc ý. Tôi vừa thấy bộ dạng nắm chắc phần thắng của nó là lập tức đưa ngay một nắm thịt khô, sô-cô-la, bánh xốp này nọ vào tay nó: “Chị có cao kiến gì ạ?”
Nó tỉ mỉ đếm đống đồ ăn vặt trong tay: “Cứ để tui…”
Đôi khi chị Tào sẽ lắc đầu cảm thán. Chị bảo hai đứa ở khu vực hiện kim đều không ngoan ngoãn dễ bảo gì, An Nhiên thì ù lì không cầu tiến, Lý Lâm thì kiêu căng và bất chấp hậu quả.
Trước giờ Tiểu Lý đều rất nghênh ngang. Trên người luôn mang một sự mạnh mẽ khó lòng phớt lờ. Tôi nghĩ sự mạnh mẽ đó đa phần xuất phát từ sự thẳng tính của nó. Nó muốn nói gì muốn làm gì đều không do dự. Nó mến ai ghét ai đều biểu hiện ra rất rõ. Hỏi nó có sợ đắc tội với người khác không? Người ta sẽ trợn mắt với bạn: “Đắc tội thì sao? Tui đang ở vị trí dưới đáy rồi, làm nhiều việc nhất, nhận ít lương nhất, còn có thể đạp tui đi đâu nữa?”
Ngày hôm sau, họp cơ quan, mọi người trong chi nhánh đều có mặt. Giám đốc tuyên bố với mọi người về kỳ huấn luyện kỹ thuật cấp tỉnh. Tổng cộng có ba hạng mục: cộng chứng từ, đếm tiền và đánh máy. Trụ sở chính yên cầu mỗi chi nhánh cử một đến ba nhân viên kỹ thuật nòng cốt tham gia tuyển chọn tại trụ sở chính trước. Cuối cùng, mỗi hạng mục sẽ chọn ra một người đi tham gia cuộc thi cấp tỉnh. Giám đốc Vương vừa đọc xong danh sách những người sẽ tham gia cuộc tuyển chọn ở trụ sở chính của chi nhánh chúng tôi. Quả nhiên không có tôi. Tôi còn chưa kịp mất tinh thần, Tiểu Lý đã đứng lên nói: “Em có câu hỏi.” Nó cầm văn kiện, nói với ba giám đốc đang nhìn nó với ánh mắt kỳ rằng: “Trên văn kiện này bảo sẽ chọn lựa và đề cử những người ưu tú với nguyên tắc “công bằng, công chính, công khai” mà? Em cảm thấy kỹ thuật của em tốt hơn những người trên danh sách này, tại sao không có em?” Các giám đốc nhất thời không trả lời. Tổng giám đốc chi nhánh nhìn giám đốc Vương phụ trách bộ phận Kinh doanh bên cạnh mình. Tất cả nhân viên trong chi nhánh đều trừng mắt nhìn Tiểu Lý. Nó cực kỳ ung dung giữ nguyên động tác hất cằm tiêu biểu của nó, vừa kiêu ngạo vừa không sợ gì: “Nếu không tin, chúng ta thi đi, để thực lực lên tiếng… Tốt nhất là tất cả mọi người trong chi nhánh đều thi với nhau, mới biết được kỹ thuật của ai tốt.”
Dưới sự theo dõi của tất cả mọi người có mặt ở đó, tổng giám đốc bật cười, đưa tay ra hiệu cho nó ngồi xuống, sau đó quyết định ngay tại chỗ là tối hôm sau, sau khi tan làm sẽ có cuộc thi kỹ thuật nội bộ. Ai muốn tham gia đều có thể tham gia. Đích thân ông làm trọng tài. Người có thành tích tốt nhất sẽ đi tham gia thi đấu ở trụ sở chính.
Khi bước ra khỏi phòng hội nghị, Tiểu Lý nháy mắt với tôi: “Thế nào?”
Tôi đưa ngón tay cái lên với nó: “Bà mạnh thật!” -Bị nó phá đám như vậy, không chỉ những người trong danh sách ban đầu hận nó, mà đến các giám đốc cũng sẽ có suy nghĩ không tốt về nó.
“Vì giành cơ hội cho ông mà tui đắc tội với một đống người, ông định trả ơn tui thế nào?” -Tiểu Lý nhìn tôi cười một cách đáng sợ.
“Đừng nói thế chứ. Bà đâu chỉ giành cơ hội cho tui. Chẳng phải bà cũng có cơ hội rồi à?” -Nói như nặng tình với tôi lắm vậy.
Mặt Tiểu Lý lạnh tanh: “An Nhiên, ăn nói phải có lương tâm chứ? Tui thì có cơ hội gì? Kỹ thuật cộng chứng từ của tui, người khác không biết chẳng lẽ ông không biết? Đừng nói thi đấu, có bao giờ tui đạt yêu cầu chưa? Ông đánh chậm mất hai phút rưỡi, tui đánh nhanh mất bốn phút. Tui vốn không định tham gia cuộc thi tối mai của chi nhánh chúng ta…”
Tôi nhìn sắc mặt của Tiểu Lý, lại ngẫm nghĩ về những điều nó nói. Cũng phải, kỹ thuật tay vốn là thế yếu của nó. Chẳng lẽ nó vì tôi thật? Đây không phải là tác phong của nó!
Nhưng tôi vẫn vội vàng xin lỗi: “Phải phải phải, bà nói đúng, là tui lấy oán trả ơn, thế bà chị muốn tui đền đáp thế nào đây?” -Tôi nghĩ đồ ăn vặt của tui cho bà hết rồi mà?
Thấy tôi khúm núm thẽ thọt, Tiểu Lý cũng không sa sầm mặt mày nữa, thậm chí bắt đầu õng ẹo. Tôi sợ nhất là chiêu này của nó. Rõ ràng là một người hung dữ như vậy mà cứ giả vờ thẹn thùng nhu mì, khiến người ta không khỏi ê răng.
“Cũng không phải chuyện gì khó. Tui muốn mời anh Hàn đẹp trai ăn cơm. Ảnh với ông quan hệ không tệ. Ông hỏi giúp tui xem khi nào ảnh có thời gian. Còn nữa, ông cũng phải đi chung…”
…
Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay không có chuyện hời như vậy mà. Hóa ra là nhằm vào Mộ Vũ hết. Tôi biết tôi không có sức quyến rũ lớn như vậy…
“Lý Nhi, bà xem, chắc gì tui được chọn…” -Tôi còn chưa dứt lời, Tiểu Lý đã chặn họng tôi lại: “Đuợc chọn hay không, phải xem bản lĩnh của ông. Tui chỉ phụ trách tạo cơ hội cho ông thôi.”
“Hình như Hàn Mộ Vũ có người yêu rồi!” -Tôi thấy câu này cũng không hẳn là nói dối.
“Thế thì đã làm sao? Ảnh đã kết hôn đâu?” -Tiểu Lý cực kỳ không quan tâm.
Tôi thoáng nghẹn lời: “…Lý Nhi, bà nói xem sao bà lại thích nó? Nó có gì tốt? Không tiền, không nhà, không xe, không gia cảnh, một thằng nhóc nghèo… Đẹp trai có ăn thay cơm được đâu?” -Tôi tận tình khuyên nhủ, không ngại dìm hàng Mộ Vũ nhà tôi tới bến. Chuyện này khiến tôi nghĩ đến chuyện hồi nhỏ mình vừa há mồm ăn kem vừa nói với cậu em họ đang trơ mắt đứng nhìn mình: Mày không được ăn cái này, ngọt lắm mát lắm, ăn rồi sẽ đau răng đau bụng.
Tiểu Lý nghịch móng tay của mình, ánh mắt lướt qua mặt tôi, im lặng cả buổi, nói: “Tui thích, ông ghen tị với Mộ Vũ đúng không?”
Bấy giờ, tôi suýt “hừ” thành tiếng. Ghen tị cái rắm? “Mộ Vũ” là để bà gọi à? Tôi nghĩ chắc vẻ mặt của mình méo mó lắm.
“An Nhiên, chút chuyện nhỏ này ông đâu cần phải khó xử như vậy?” -Tiểu Lý có chút bực mình: “Nếu không sợ quá đường đột, tui tự hỏi ảnh cũng vậy à.”
“…Được, lát nữa tui hỏi cho bà!” -Để tôi hỏi thì hơn, cũng tiện nghĩ sẵn đối sách. Hơn nữa tôi cũng không thể nói không giúp được. Nghĩ lại thì bình thường đây cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng.
“Thế thì đi thôi.” -Mộ Vũ nói một cách nhẹ nhàng trong điện thoại: “Anh cũng đi chung mà? Có gì phải lo?”
Tất nhiên là tôi lo rồi: “Tôi sợ nó bám theo cậu không buông.”
“Thì tôi bảo tôi có người yêu rồi.” -Hiển nhiên Mộ Vũ không quá hiểu Tiểu Lý.
“Haizz, nó không quan tâm cái đó đâu, người đàn bà đó bướng lắm!”
“…An Nhiên, dù gì kế toán Lý cũng giúp tụi mình rồi… Một bữa cơm thôi… Anh chọn thời gian đi… Tôi mời cổ…”
Thấy Mộ Vũ không có ý kiến gì, tôi nghi ngờ mình đã quá cẩn thận. Nếu Mộ Vũ có thể dễ dàng bị người khác cướp đi như vậy, thì…thì…tôi đâm đầu chết quách cho rồi.
“Chuyện ăn cơm cứ để tôi xử lý là được. Anh đừng bận tâm.” -Mộ Vũ an ủi tôi rằng: “Anh cứ chuẩn bị tốt cho cuộc thi ngày mai đi.”
Hắn nói như vậy, tôi tất nhiên tin hắn.
Cúp điện thoại xong, tôi khởi động ngón tay trước bàn phím. Thực ra tôi cũng khá chắc về cuộc thi tối mai. Hạng mục cộng chứng từ này đòi hỏi sự nhanh và chuẩn xác. Trước giờ tốc độ của tôi cũng không chậm, độ chính xác cũng ổn. Tôi luôn nghĩ rằng: cùng một việc, nhưng người có năng khiếu và người không có năng khiếu làm sẽ khác nhau. Người không có năng khiếu dù có cố gắng đến đâu, cùng lắm cũng chỉ làm được đến mức “tốt”. Còn người có năng khiếu mới có thể làm đến “cực hạn”.
Nhìn từng hàng chữ màu xanh như băng xuất hiện rồi biến mất trong tiếng đánh máy tốc độ cao, tôi nghĩ mình cũng có chút năng khiếu trong phương diện đánh máy. Ngón tay không bị xoắn vào nhau, không bị không dang ra được, không bị yếu ớt ỉu xìu. Mỗi đầu ngón tay đều có thể kiểm soát được khu vực của mình một cách nhịp nhàng. Khi mắt nhìn thấy con số trên chứng từ, chúng sẽ nhấn vào những phím số tương ứng theo bản năng. Trong suốt quá trình đó, không phải tìm, không phải suy nghĩ. Những thứ đó đều làm mất thời gian. Cái cần ở đây là một phản ứng chuẩn xác như phản ứng có điều kiện.
Tốc độ này cần thời gian rèn luyện, nhưng có đủ thời gian cũng chưa chắc có được tốc độ này.
Lúc chúng tôi thi vào ngân hàng, cộng chứng từ cũng là một trong những kỹ năng cơ bản chắc chắn phải thi, yêu cầu hoàn thành trong ba phút rưỡi là đạt yêu cầu. Thành tích của tôi lúc đó là hai phút hai mươi ba giây. Khoan nói rất ít người có thể đạt được tốc độ của tôi chỉ trong một tháng đào tạo ngắn ngủi, phần lớn những người đã làm việc ở quầy nhiều năm cũng không đạt được. Thế nên bây giờ thả mắt nhìn cả chi nhánh, chưa chắc có ai dám nói nhất định sẽ thắng tôi trong mảng cộng chứng từ.
Trước đây, những cuộc thi kiểu này không đến lượt tôi, tôi cũng không có gì oán hận. Trong những đơn vị xem trọng kinh nghiệm và thâm niên này, sự thiếu cầu tiến của tôi khiến tôi có chút “ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Bây giờ tôi hy vọng có thể thay đổi đôi chút, nên tôi rất xem trọng cơ hội này. Tôi nghĩ mình có thực lực, có điều tôi vẫn cần một chút may mắn. Phải nhanh nhưng càng phải chuẩn, bằng không nhanh đến mức nào cũng không có ý nghĩa.
Cuộc thi hôm sau rất náo nhiệt. Ngoại trừ kẻ gây chuyện, Tiểu Lý, không tham gia bất kỳ hạng mục nào, những người khác trong bộ phận Quản lý Kế toán đều tham gia hạng mục sở trường của mình. Mà trong số đó, những người tham gia hạng mục cộng chứng từ tổng cộng chỉ có bốn người. Ngoài tôi và Triệu Đông, người đồng nghiệp được chọn nội bộ ban đầu, còn có hai người khác “góp vui”. Một trong số đó có quan hệ khá tốt với tôi, vỗ vai tôi nói một cách rất vô sỉ: “An Nhiên, tui biết tui gõ không nhanh bằng ông nên tui chỉ mong ông gõ sai thôi.” -Tôi mặc kệ nó, còn chẳng thèm cho nó một cái trợn mắt.
Chứng từ phát cho bốn người chúng tôi đều như nhau, chỉ được gõ một lần, người có kết quả chính xác và tốc độ nhanh nhất chính là người thắng cuộc.
Nhìn những dãy số nhanh chóng tăng lên rồi biến mất trên màn hình, tôi dường như có thể nhìn thấy âm thanh chói tai khi thời gian nhanh chóng trôi qua trong những tiếng gõ phím như vũ bão.
Gõ xong chữ cuối cùng. Enter. Thời gian dừng lại ở hai phút lẻ bay giây. Tôi mỉm cười, nếu không có vấn đề gì, đây chắc chắn sẽ là thành tích tốt nhất của ngày hôm nay.
Chị Tào chờ tôi gõ xong, vội chạy tới xem. Tôi tưởng chị sẽ khen tôi đôi câu. Nào ngờ chị lại cau mày: “Kết quả hình như khác với đáp án.”
“Không thể nào.” -Phản ứng đầu tiên của tôi. Tôi không dám nói mỗi lần cộng chứng từ mình đều đúng trăm phần trăm, nhưng nếu có sai chắc chắn sẽ cảm nhận được. Lần này rõ ràng tôi đã gõ một cách rất thuận lợi, không thể sai được.
Ba người khác cũng đã gõ xong. Triệu Đông nhanh nhất, hai phút hai mươi giây. Kết quả của họ đều giống y như đáp án.
Tôi hơi ngơ ngác và nhiều hơn cả là không chấp nhận được.
Và lúc này giám đốc Vương đã cười tủm tỉm đưa kết quả cho tổng giám đốc xem. Tổng giám đốc tuyên bố thành tích ngay tại chỗ, còn nói một số thứ khác, nhưng tôi đều không nghe rõ. Tôi cảm thấy đầu ngón tay của mình đang run lên một cách mất kiểm soát, hoàn toàn không muốn thừa nhận mình đã đánh mất cơ hội lần này. Tuy kết quả đã đặt ở đó, nhưng sao có thể như thế? Sao lại sai được?
“Khoan đã…” -Giọng nói của chị Tào vang lên: “An Nhiên không gõ sai!”
Dưới sự theo dõi của tất cả mọi người, chị Tào đưa chứng từ của tôi và ba người khác đến trước mặt tổng giám đốc. Đang có chút hóa đá, tôi nghe câu này vội cải tử hoàn sinh chạy đến.
“Dãy số thứ 87, ba người khác đều là 10893783620, dãy này của An Nhiên là 1089378362, hiển nhiên là bản in có vấn đề, trừ sai số của hai số này đi, kết quả của An Nhiên cũng đúng.” -Chị Tào chỉ vào chứng từ giải thích, nghe như tiếng trời. Tôi suýt nữa đã định cho chị một cái ôm. Đúng là chị “ruột” của tôi. Xem như chị đã cứu cái mạng nhỏ này, bằng không chắc tôi sẽ uất ức đến chết mất.
Tôi nói rồi mà, không thể nào sai, chỉ là có chút xúi quẩy thôi.
Xảy ra sự cố, để cho công bằng, chúng tôi lại đổi một xấp chứng từ mới, gõ lại lần nữa. Vì vừa trải qua một cơn kinh hãi, lần nãy tôi có chút thiếu mạnh dạn, gõ mất hai phút mười một giây, nhưng vẫn là người nhanh nhất.
Xong việc, tôi lập tức gọi điện cho Mộ Vũ thông báo tin tốt này. Mộ Vũ nói hắn chưa về nhà, đang chờ tôi ở chỗ cách ngân hàng chúng tôi không xa.
Lúc tôi bước ra khỏi cơ quan, mặt trời vẫn còn nửa khuôn mặt, ánh nắng chiếu nghiêng tới, kéo bóng người ra rất dài.
Tôi không đi xe, lúc chạy đến chỗ Mộ Vũ nói, hắn đang ngồi trên băng ghế dài bên đường xem điện thoại. Ánh chiều tà nhuộm viền tóc hắn thành màu vàng kim. Đôi ngươi hơi ngược sáng trong vắt như nước.
Tôi nhanh chân chạy đến: “Này, anh đẹp trai! Đợi ai hả?”
Mộ Vũ thấy tôi, đứng dậy, khóe miệng hơi cong lên, không nói gì.
“Đợi ai thế?”
Hắn ra dấu “qua đây” với tôi bằng tay. Tôi ngoan ngoãn bước đến, đưa đầu cho hắn xoa mấy cái.
“Sao lại nghĩ đến chuyện đợi tôi?” -Tôi vừa đi vừa nói chuyện với hắn: “Sợ tôi thua rồi buồn, định an ủi tôi chứ gì?”
Mộ Vũ lắc đầu.
“Vậy là nghĩ tôi thắng nên muốn ăn mừng với tôi?”
Người đó vẫn lắc đầu.
“Haizz, con người cậu thật là, thế cậu tự nói đi!” -Tôi giả vờ mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn giúp tôi chỉnh lại cổ áo sơ mi, nói một cách rất tùy ý: “Thua hay thắng cũng không sao, những chuyện đó xong rồi, tôi sẽ về nhà với anh.”
Lúc đó không cảm thấy câu này có gì, vì tôi nôn nóng kể cho hắn nghe màn giật gân đã xảy ra trong cuộc thi. Sau này có một khoảng thời gian tôi rất hay nghĩ đến câu nói này. Phải chăng sau khi đi qua bao mưa gió thị phi, điều chúng ta muốn nhất chỉ là một người có thể cùng mình về nhà?