Tính Toán Chi Li

Chương 64: Chương 64: Xin chào, tôi là Hàn Mộ Vũ, người yêu của An Nhiên




Thú thật thì thực ra tôi đã hạ quyết tâm sẽ kể cho Ngô Việt nghe chuyện của mình và Mộ Vũ. Nhưng lúc đó tôi tưởng mình còn thời gian một tuần để chuẩn bị, tuy tôi cũng không biết là phải chuẩn bị cái gì, có thể chỉ là để điều hòa tâm lý. Giờ Ngô Việt đứng trước mặt tôi và Mộ Vũ một cách đột ngột như vậy. Nói hay không nói, tôi có chút do dự.

Ngô Việt chào mấy người đi chung với nó rồi bảo họ về trước. Còn nó đứng lại bên bàn ăn. Ánh mắt rơi xuống người Mộ Vũ. Đây cũng là lần đầu tiên Mộ Vũ nhìn thấy Ngô Việt. Hắn đứng lên một cách rất tự nhiên. Hai người đều nhìn tôi, chờ tôi giới thiệu.

Chuyện sớm muộn gì cũng phải làm, chọn ngày không bằng nhân ngày, đành triển luôn hôm nay.

Tôi hít sâu một cái, vỗ vai Ngô Việt, nói với Mộ Vũ: “Đây là Ngô Việt, cạ cứng của tôi!”

Sau đó, tôi hất cằm về phía Mộ Vũ: “Đây là Hàn Mộ Vũ, người yêu tao!” -Ngô Việt vội đưa tay ra: “À, à, Hàn Mộ…Cái gì?” -Nó như chợt nhận ra có gì đó không đúng, nhìn tôi vẻ mặt ngỡ ngàng.

“Vũ, Hàn Mộ Vũ!” -Tôi lặp lại một lần nữa.

“Nửa câu sau.”

“Người yêu tao…” -Tôi nói xong, quay đầu sang nhìn Mộ Vũ. Hắn cũng đang nhìn tôi với một thứ thần thái mà tôi chưa từng thấy. Có kinh ngạc, có mừng rỡ, cũng có hiểu ra.

Ngô Việt hóa đá mất một giây, sau đó bật cười chửi tôi: “Dẹp đi mày, đồ giỡn nhây…” -rồi lại lần nữa đưa tay về phía Mộ Vũ: “Chào cậu, tôi là Ngô Việt, bạn cấp ba của An Nhiên.” -Mộ Vũ bắt lấy tay nó, tự giới thiệu bản thân một cách rất lịch sự: “Chào anh, tôi là Hàn Mộ Vũ, người yêu của An Nhiên.” -Không chút do dự, thản nhiên thẳng thắn.

Ngô Việt một lần nữa hóa đá.

Còn lòng tôi bỗng dưng bình lặng trở lại. Tôi yêu hắn là lẽ đương nhiên, vì hắn mới hợp ý tôi làm sao.

Một lúc lâu, Ngô Việt mới kịp phản ứng. Nó nắm tay Mộ Vũ lắc lắc mấy cái, bất lực mỉm cười: “Anh bạn vui tính thật.” Mộ Vũ nhìn nó, thành khẩn nói: “Thật đấy.”

Sau khi lườm tôi một cái, Ngô Việt đặc biệt đê tiện xáp lại gần Mộ Vũ, hạ thấp giọng nói: “Tôi cũng thế!”

Mộ Vũ ngớ ra.

Tôi đẩy Ngô Việt ra một phát, tức tối chửi nó: “Cút! Mẹ, mày ăn nói bậy bạ gì đó hả? Sao tao có thể ưng mày được?” -Ngô Việt bị tôi đẩy ra mấy bước, chẳng những không giận mà còn cười đến thở hổn hển. Nó chôm cái ghế từ bàn trống bên cạnh, bẽn lẽn ngồi xuống bên cạnh tôi, tiếp tục chém gió: “An Nhiên, với tình cảm của chúng ta bao lâu nay, sao mày có thể trở mặt không nhận tao?” Tôi giơ nắm đấm lên, huơ vài cái trước mặt nó: “Mày nói nữa đi!” Người này cuối cùng cũng khuất phục trước sự uy hiếp của tôi, nhưng vẫn tiếp tục càu nhàu một cách uất ức: “Cho mày chém, không cho tao nói à… người gì thế hả?” Sau đó, nó chỉ vào cốc bia chưa uống được bao nhiêu ở chỗ Dương Hiểu Phi ngồi, hỏi tôi: “Ở đây còn một người nữa phải không? Người yêu mày chứ gì? Đi đâu rồi? Mau gọi ra đây cho anh em mở rộng tầm mắt!”

Tôi rầu thúi ruột. Rõ ràng là nó không tin. Nhìn ánh mắt hưng phấn có chút trắng trợn của nó là tôi biết nó đang mong chờ một đại mỹ nữ với nhan sắc lay động thế giới trong tưởng tượng của nó nhảy ra trước mặt mình. Nó không đến mức có ý định cướp bông của anh em. Nó chỉ đơn thuần thích ngắm thôi. Như nó vẫn thường nói: “thưởng thức một cách trong sáng”, cho dù đó là người yêu của tôi.

Thế nhưng…người đến không có gì để thưởng thức cả. Dương Hiểu Phi đã quay lại.

Một tay gã nâng hai xiên màn thầu nướng, tay còn lại cầm một con cá nướng, gã ngồi xuống vị trí mà Ngô Việt đinh ninh là của người yêu tôi, đồng thời nhìn Ngô Việt, con người đang ngỡ ngàng không hiểu, một cái. Tôi giới thiệu với Dương Hiểu Phi: “Đây là bạn cấp ba của tôi, Ngô Việt.” Gã mập cực kỳ thân thiện chào một câu: “Chào anh Ngô! Em là Dương Hiểu Phi.”

Ngô Việt vỗ vai gã, cười đáp: “Ừa ừa.” -sau đó hỏi tôi: “Người yêu mày đâu?”

Tôi nghiêng đầu về phía Mộ Vũ: ‘Thì đó.”

Ngô Việt còn chưa kịp phản ứng, Dương Hiểu Phi đã bật cười ha ha trước. Mộ Vũ lườm gã một cái. Gã cúi đầu xuống, nhịn cười đến độ cả người lẫn bàn cùng rung lên bần bật.

Có trách thì trách trước đây chúng tôi đã đùa như thế quá nhiều lần!

Thế này Ngô Việt càng không tin.

Tôi thực sự không ngờ sự việc lại ra nông nổi này. Dù sao cũng đâu thể kéo Mộ Vũ ra làm một nụ hôn nóng bỏng để chứng tỏ chúng tôi là một cặp đúng không? Dù gì đây cũng là nơi công cộng. Tôi quả quyết cầm con cá mà Dương Hiểu Phi vừa nướng lên cắn một miếng, sau đó đưa cho Mộ Vũ: “Ăn thử đi, cái này nướng ngon phết.” Trong lúc Mộ Vũ đón lấy cá, Ngô Việt ngưng cười. Nó nhìn chúng tôi, chẳng chớp mắt lấy một cái. Mộ Vũ hiểu ý, cắn thêm một miếng lên chỗ tôi vừa cắn qua, gật đầu nói: “Ừa, ngon đấy.”

Tôi nhướng mày với Ngô Việt: lần này tin rồi chứ! Quả nhiên Ngô Việt không tí ta tí tửng nữa. Nhưng ngay lúc đó, Dương Hiểu Phi bỗng dưng giật con cá nướng trong tay Mộ Vũ, bất chấp đầu đuôi làm ngay mấy miếng: “Vâng, vâng, cái này nướng ngon thật, còn cho nhiều sốt nữa…” Mộ Vũ khẽ cau mày. Tôi vỗ trán một cái, hai mắt nhìn trời. Ngô Việt thở phào một cái, làm bộ làm tịch vỗ ngực khiển trách: “An Nhiên, mày có hẹn với người khác nên từ chối cuộc hẹn của tao thôi mà? Với mối quan hệ của chúng ta, còn quan trọng gì tí chuyện này à? Mày xem, mày đùa quá trớn rồi đúng không?” -rồi lại ngoảnh đầu nói với Mộ Vũ: “Anh bạn chịu khó phối hợp thật.”

Thế đạo gì đây trời? Nói thật cũng không ai tin? Chuyện này khó tin đến vậy à? Thực sự kinh hoàng đến thế sao? Tôi thích hắn! Tại sao không tin?

Đệt, mặc kệ mày có tin không, chính là như vậy đó. Sớm muộn gì mày cũng tin.

Ban đầu, ba người ăn chung, giờ thành bốn người, có thêm Ngô Việt lại càng náo nhiệt hơn. Chủ đề vừa rồi xem như đã sang trang, mãi đến khi tàn cuộc cũng không ai nhắc đến nữa.

Hôm sau chúng tôi đều phải đi làm, không dám uống quá nhiều, nhưng để cho thỏa, lại gọi thêm hai chai Thảo Nguyên Bạch. Vì ít nhiều gì tôi cũng có chút buồn bực, không kiểm soát được, uống đến mức chao đảo. Cuối cùng, Mộ Vũ lẳng lặng chạy đi tính tiền. Dương Hiểu Phi thấy tôi đi không vững, qua dìu tôi. Vừa đụng vào cánh tay mập mạp của gã, tôi đã chê bai đẩy ra. Tôi nghe Ngô Việt ở bên cạnh nói với Dương Hiểu Phi: “Kệ nó, nó uống quá chén là như vậy đấy. Tự mình không đi được, còn không cho người ta dìu. Ai dìu là phá người đó. Trước đây nó uống với anh quá chén, anh thấy nó rớt xuống cống cũng chả thèm kéo nó lại…”

Đúng là tôi có cái tật đó thật, nhưng không quá quắt như nó nói. Một bài trắc nghiệm tâm lý trước đây từng bảo con người tôi thiếu cảm giác an toàn nên khi ngay cả bản thân tôi cũng không thể kiểm soát được mình, những sự chi phối bên ngoài sẽ luôn khiến tôi bất an trong lòng.

Đi loạng choạng mấy bước, tôi lại cảm thấy có một đôi tay khác giữ vai mình lại. Theo bản năng, tôi biết đấy là ai. Hơi ấm quen thuộc, ngón tay hơi lạnh, và cả sự thoải mái gần gũi đó đều khiến người ta cảm thấy an toàn. Tôi mượn men rượu sà tới một cách vô lại, tựa đầu lên vai hắn. Dù gì giờ cũng quá chén rồi, tôi là kẻ say, tôi muốn làm gì thì làm.

“Mộ Vũ, tôi đi hết nổi rồi…”

Nào ngờ Ngô Việt từ bên kia kéo tôi lại: “An Nhiên, mày bớt mượn rượu giả điên đi…không muốn tính tiền nên giở trò này… Mộ Vũ, Hiểu Phi, hai cậu về trước đi, tôi gọi xe đưa nó về được rồi…” -Nói rồi nó kéo tay tôi. Trong lòng tôi hiểu rõ Ngô Việt chỉ xuất phát từ sự tự giác của một người bạn lâu năm, không muốn tôi say xỉn rồi làm trò mất mặt, gây phiền phức cho người khác.

Nhưng nó không biết, hay có thể là nó không tin, đấy không phải là người khác, mà là người yêu tôi.

Tôi hất tay nó ra, nói với Ngô Việt: “Tôi không đi xe đâu…” -Mỗi lần quá chén, tôi đều không đi xe, vì cứ ngửi thấy mùi trong xe taxi là chắc chắn sẽ nôn.

Mộ Vũ dìu tôi lại một cách tử tế, nói với Ngô Việt: “Tôi đưa ảnh về cho!”

“Các cậu không tiện đường…” -Ngô Việt khăng khăng. Nó đưa tay vỗ vỗ mặt tôi: “An Nhiên, không đi xe cũng được. Tao đi bộ về với mày được chưa?”

“Đi không nổi…mày cõng tao đi!” -Tôi biết tính của Ngô Việt. Quả nhiên, nó vừa nghe tôi nói vậy là cáu ngay: “An Nhiên, mày bớt làm bộ với tao, đi không nổi thì bò, được chiều cho lắm vào! Rề rà nữa là quăng mày xuống cống đấy.”

Tao mà sợ mày à? Xí, tôi dừng hẳn lại không đi nữa. “Không đi nổi…”

Ngô Việt chẳng thèm ngó ngàng đến tôi, mà nói luôn với Mộ Vũ: “Tôi đi gọi xe, dù gì tôi với nó cũng thuận đường. Lát nữa chúng ta cùng nhét nó vô xe, đến ký túc xá của nó, tôi vác nó lên là được.”

Sau đó Ngô Việt đi ra bên đường gọi xe. Dương Hiểu Phi xáp đến, nói nhỏ với Mộ Vũ: “Không ngờ lúc say anh An Nhiên lại như con nít vậy…”

Tay Mộ Vũ vuốt tới vuốt lui từ cổ đến cằm của tôi, tôi thấy nhột nên nghiêng đầu né qua một bên. Đệt, đang trêu mèo à? Lời nói của hắn còn đáng giận hơn nữa: “Ảnh không say cũng như con nít mà!”

“Dù sao thì tôi cũng không đi xe đâu…” -Tôi cứ con nít đấy.

Dương Hiểu Phi sang dìu tay tôi: “Anh An Nhiên, em dìu anh đi bộ về nhé!”

Tôi hất gã ra, dựa lên người Mộ Vũ: “Không đi, không đi nổi…”

Dương Hiểu Phi khó xử gãi đầu: “Thế phải làm sao đây?”

“An Nhiên, tôi cõng anh!” -Mộ Vũ bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Chờ tôi kịp phản ứng, người đã ở trên lưng hắn. Từ thời tiểu học, tôi đã không còn nhận được đãi ngộ này nữa rồi, cảm thấy vừa xa vời vừa gần gũi. Ngực tôi dán vào lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, mặt tựa vào cổ hắn, nghiêng đầu là có thể cắn lên vành tai hắn.

Dương Hiểu Phi liên tục nói: Anh Hàn, anh có nổi không? Hay để em? Em mập em có sức!

Ngô Việt đã gọi được một chiếc xe, vừa quay đầu lại là thấy cảnh này. Hắn vội qua nói Mộ Vũ: “Nào, ném nó vào trong xe là được…”

Mộ Vũ lắc đầu: “Ảnh nói ảnh không đi xe…” -Tôi hơi nhắm mắt lại, âm thầm đắc ý.

Ngô Việt bất lực nói: “Vậy thì cũng bỏ nó xuống đi. Cậu cõng nó thật à? Tôi biết tửu lượng của nó, uống thêm chút nữa cũng không sao. Nó chỉ vờ vịt thôi…” -Nó hét lên với tôi: “Ê, An Nhiên, mày đừng bắt nạt người thật thà nữa có được không?” -Tôi âm thầm bĩu môi. Ngô Việt, mày không nhân đạo tí nào, cứ phá đám tao.

Mộ Vũ siết tay lại, không để tâm, nói: “Ảnh không muốn đi…tôi cõng ảnh một quãng…”

Ngớ ra cả buổi, Ngô Việt mới nặn ra một câu: “Mộ Vũ, cậu chiều nó thật à? Tên này sẽ được nước làm tới đấy, không chiều được đâu!”

Mộ Vũ bất ngờ gật đầu: “Ừa, tôi biết ảnh nhiều tật…” -Tôi vừa định phản bác thì nghe hắn nói tiếp: “Nhưng ai bảo tôi là người yêu ảnh chứ!”

Tôi thấy Ngô Việt sững sờ ngay tại chỗ. Chúng tôi đi xa rồi, nó vẫn không nhúc nhích.

Trong gió đêm vẫn còn sót lại tí hơi nóng giữa hè, vù vù thổi tới, chẳng mát được bao nhiêu. Không bao lâu sau, tôi nhìn thấy những giọt mồ hôi lóng lánh lăn xuống từ đuôi tóc của Mộ Vũ, chảy qua cổ, vẽ ra một đường sáng như bạc.

Dù có gầy đến đâu, tôi cũng là một thằng đàn ông, ai cõng cũng sẽ chật vật. Huống hồ chi thực ra Mộ Vũ cũng gầy lắm.

Quả thật bướng quá rồi. Tôi vừa định nói với Mộ Vũ cho tôi xuống để tôi tự đi. Dương Hiểu Phi, kẻ cả buổi trời không có động tĩnh gì, đã mở miệng trước: “Ưm…anh Hàn, hay để em cõng một lúc cho?”

“Không cần!” -Mộ Vũ đáp. Tôi cảm nhận được độ rung khe khẽ ở lồng ngực hắn. Hơi thở hắn có chút nặng nề.

“Vâng… À, anh Hàn, câu anh nói ban nãy là sao ạ?”

“Thì câu người yêu đó… Anh nói anh là người yêu của anh An Nhiên là đang giỡn đúng không?” -Dường Hiểu Phi nói một cách gần như dè dặt.

“Không.” -Mộ Vũ đáp.

“A! Không phải ạ! Là thật sao?”

“Thật!”

“Vâng…” -Sau một tiếng “vâng”, Dương Hiểu Phi không nói gì nữa.

Tôi chờ cả buổi, phát hiện gã không nói gì tiếp, trong lòng không khỏi thắc mắc: “Vâng” là sao?

Còn chưa nghiệm ra được, tôi nhận ra chúng tôi đã về đến ngã tư và nghe Mộ Vũ nói: “Dương Hiểu Phi, mày đừng đi theo tao nữa, mau về đi!”

Dương Hiểu Phi không yên tâm hỏi: “Có nổi không anh?”

Mộ Vũ nói: “Nổi.”

Dương Hiểu Phi đi chưa bao lâu, tôi bèn vỗ vai Mộ Vũ: “Cho tôi xuống.”

Hắn nghe lời thả tôi xuống, chẳng nói gì cả, chỉ lau mồ hôi trên cổ. Tôi cũng không biết nói gì, cứ thế đi theo hắn trong cơn chóng mặt nửa tỉnh nửa mê. Sắp mười một giờ rồi. Phần lớn những người sinh sống trong thành phố nhỏ này đều đã đi ngủ. Trên đường trở nên vắng lặng. Thỉnh thoảng có xe chạy lướt qua, vẽ ra một luồng sáng trắng lóa trong không khí. Một cách rất tự nhiên, tôi nắm tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau. Hắn nhìn tôi cười, dịu dàng như nước.

Đến khu ký túc của tôi, tôi nhận ra phòng bảo vệ ở sân sau vẫn sáng đèn. Bác Phùng vẫn đang chờ tôi và có thể là người khác nữa.

Tay đặt lên chuông cửa, do dự cả buổi vẫn chưa ấn vào.

Tôi quay người kéo Mộ Vũ núp vào khúc cua của hàng rào. Ở đó không có ánh sáng chiếu tới nên hình thành một mảng tối đặc.

Gần như cùng một lúc, tôi kéo đầu hắn xuống, hắn choàng tay qua eo tôi.

Sự kích thích của men rượu khiến nụ hôn trở nên ngày càng nóng bỏng ngày càng quyết liệt. Tuy có cánh tay Mộ Vũ chặn lại, nhưng bức tường xi măng thô ráp vẫn làm đau lưng tôi. Trong bóng tối, tôi không thấy rõ bộ dạng của hắn, nên chỉ có thể tìm kiếm trong hơi thở hắn nào những hơi ấm, quyến luyến, ngọt ngào, hạnh phúc và tất cả những nguồn năng lượng dùng để duy trì sự sống. Phải, hắn luôn khiến tôi cảm thấy không cần thêm điều gì nữa.

Thế nên cớ sao lại không tin? Tôi yêu hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.