[Tình Trai] Chênh Lệch

Chương 5: Chương 5: Món quà lớn




Vấn Đông chạy xe một đoạn rất xa mới có một trạm kiêm luôn rửa xe, thật ra anh ngồi bên trong không hề ngửi thấy mùi gì, anh chạy nãy giờ dưới cơn nắng gắt chắc có lẽ trần xe đã khô ráo rồi có để lại mùi hay không thì anh không biết, từ từ lái xe vào nhìn mặt của nhân viên vừa bịt mũi vừa nhăn lông mày, anh chỉ biết cười trừ, mở của xuống xe.

Nhân viên thẳng thắng tiếng lên nói: “Xe anh vừa chui vào hầm phân sao”

Thật sự người ở quê có sao nói vậy à, còn nói giọng địa phương nặng thiệt nặng, làm Vấn Đông trố tai lắm mới nghe ra được.

“À!”

“À! Thế làm sao mà à, xe anh muốn rửa sao?”

Vấn Đông đứng nép qua một bên: “Vâng!”

Ở đây chỉ là một trạm xăng nhỏ, người đến đổ xăng e rằng chỉ có người vùng khác đi tới, xe của Triệu Từ Ngôn căn bản qua mấy lần xà bông thì không còn hôi nữa, anh đứng chờ một thì nhận được một cuộc gọi tới.

『Giám đốc, nguy rồi...!』

“Mẹ nó, nguy cái rắm!”

Bá Điền nói hết lời, chỉ còn nước quỳ xuống cầu xin được tha thứ.

“Tất cả là do thằng Thành, tao cùng nó không can hệ gì hết!”

Đinh Trì ngồi lên cái ghế đá thở hồng hộc vì tức: “Can hệ cát rắm, mày đổ nước phân hăng say lắm mà!”

“Tao cũng khổ sở lắm chứ bộ, chạy không được mà đi cũng không được, chẳng phải mày còn lành lặn sao?”

Cậu chống cằm nhìn bộ dạng chối đẩy tránh nhiệm của nó, khuôn mặt chẳng có một tia cảm xúc, rồi còn bảo “mày vẫn còn lành lặn” chẳng lẽ cậu có việc gì nó mới cắn rứt lương tâm, mà thằng này làm gì có lương tâm.

“Thằng Thành đâu? Không dám đến gặp tao à?”

Bá Điền thấy Đinh Trì đã hoàn hoãn lại, thân thể tự động, rót chén trà uống một hơi, nói nhiều nãy giờ mệt quá.

“Nó bị bố bắt lên đồi cào c*t rồi, thùng c*t cả trưa mới hốt được, mà đem ban tặng cho xe người ta rồi!”

Nghe trong lời Bá Điền hoàn toàn là sự thật, phân ở đây cũng kiếm ra tiền được, một bao có thể bán được năm mươi ngàn, cho nên bố mẹ hay bắt mấy đứa nhóc nhỏ lên đồi giành giật từng đống phân, nhiều khi Đinh Trì thật sự không hiểu bố mẹ bọn nó nghĩ cái gì trong đầu, tuổi ăn học trong não không có sách vở mà chỉ toàn phân.

Dây lí trí cuối cùng cậu ban tặng cho Bá Điền chỉ còn một sợi mỏng manh, trà cậu mới nấu để nuốt trôi cơn tức này bị nó một hơi uống hết, đến cặn cũng bị nhai sạch, thằng mất nết, Đinh Trì đứng bật dậy, Bá Điền nhìn con ngươi nổi giông tố xám xịt trong mắt cậu, não chỉ kịp nói không xong, trước khi Đinh Trì hoạt động đã co giò chạy không thấy tăm hơi.

Đinh Trì lắc đầu, cậu không muốn giải quyết với bọn nó làm gì, người kia đã không truy tố cậu cũng không muốn làm gì, nhớ ánh mắt người kia, bọn họ có hai người, một người dường như rất tức giận, còn một người nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng lấy danh nghĩa là người lớn dạy dỗ cậu mấy bận, người tức giận ngược lại giống diễn viên nổi tiếng, nhưng ánh nhìn hơi phức tạp, còn ánh mắt dịu dàng nhìn cậu chăm chú đột nhiên nỗi lên một cổ kinh ngạc, cậu cứ nhớ đến ánh mắt đánh giá đó mãi.

Đinh Trì không có ý gì chỉ là người kia nói rất đúng, lần này bọn họ sai, nếu như người kia truy tố cả cậu và mẹ đều tiêu đời.

Trời cứ chuyển chiều thì đột nhiên xa xầm lại, những cơn mưa rào cuối hạ thường đến bật chợt mà đi cũng bất chợt, trẻ con trong xóm cứ thấy trời tối thui thì hô vang vui mừng, chuẩn bị tắm trong cơn mưa xối xả.

Đinh Trì đi vào giữa nhà lấy ra hai thùng nước rỗng lớn, để vào chỗ mái hiên, mưa dội xuống sẽ đầy thùng, nhà cậu thường hay hứng nước mưa.

Mẹ đi chuyển rạ chắc lại trú mưa ở đâu đó, có khi trời tối mới về, cả ngày làm chuyện đâu đâu phí mất một ngày, giờ không còn sớm nữa, sắp tới giờ đi làm rồi không biết còn ăn được bữa cơm không nữa.

Đinh Trì mở cửa nhà tắm, trời ngoài kia rốt cuộc đổ cơn mưa giông xuống, ầm ầm trên mái tôn, không hề lạnh chút nào ngược lại có chút mát sau cả ngày nắng, cậu lấy đồ trong tủ quần áo, là một bộ đồ làm công ăn lương hay thấy trong nhà hàng, Đinh Trì duy trì công việc này gần hai năm, trong đầu không có chữ, không có sách vỡ, cậu nghỉ học lúc cậu đang học lớp chín, bố bỏ đi, nguồn lao động chính bị thiếu hụt, mẹ kham không nổi, cậu còn chần chờ gì nữa mà không nghỉ học, thật ra trong xóm có rất nhiều thằng nghỉ học, bọn nó dốt hoặc trong nhà không có tiền, toàn phải đi làm từ rất sớm.

Mở cửa nhà tắm, lúc trước vẫn tắm ngoài giếng lớn, sau khi cậu đi làm lại sợ mẹ có chuyện, đành dành dụm tiền tự xây nhà vệ sinh nhỏ, bơm nước từ giếng lên.

Áo bị cậu bằng một thao tác đã cởi xuống, tấm lưng trơn nhẵn chắc nịch nếu không có một vết xăm mờ giữa mảng lưng, hình thù có chút kì quái, là đầu một con hổ xiêu vẹo, xấu không gì tả nỗi, cậu cởi quần ra, bắp đùi gần đầu gối cũng có một vết xăm nhỏ, không biết là hình gì.

Mấy vết xăm đáng hận nhất cuộc đời cậu, nếu sau này có tiền cậu sẽ xóa sạch, sự tích vết xăm này nói về nỗi ngu ngục lúc nhỏ, ngày xưa bị thằng thanh niên thất nghiệp về quê mở quán xăm nhỏ, mở một tháng vẫn không có khách, Đinh Trì thật sự muốn cười, người ở quê xăm hình làm cái quái gì, thế mà vẫn bị hắn ta gạt, nói sẽ xăm cho cậu rồi đưa tiền, cho nên Đinh Trì đổi thịt trên lưng và đùi mình, chịu cơn đau của mũi kim làm cho tê tái, để đổi lấy ba ngàn, là ba ngàn đồng đó.

Lúc đó Đinh Trì mới là một thằng nhóc tám tuổi, càng lớn vết xăm bị vặn vẹo không thể nhìn ra hình dạng gì, mẹ cậu lúc đó tức đến muốn đánh sập tiệm người ta, sau đó hắn đã chuyển đi, không biết đi đâu lừa người nữa rồi.

Tắm xong mặc quần áo, hâm lại đồ trong bếp mẹ nấu lúc sáng, rồi vội vàng mặc áo mưa ngồi lên xe đạp đi khuất, nhà hàng này cách đây rất xa, khoảng mười lăm cây số, cho nên phải đi sớm.

Vấn Đông chỉ kịp gọi cho Triệu Từ Ngôn một cú bảo.

『Mày tự bắt xe về giúp tao, xe của mày tao lái về thành phố!』

Vấn Đông cúp máy quá nhanh, Triệu Từ Ngôn căn bản chưa kịp nói gì.

Đợi xe rửa xong, anh bẻ lái, lái như điên ra đường cao tốc.

Mẹ kiếp! Thằng khốn Vấn Nghiệp đó, sợ Vấn Đông không việc gì làm cho nên luôn tìm cách tặng quà đặc biệt cho anh.

Về tới thành phố, Vấn Đông liền lái xe đến công ty, anh chỉ rời đi có một ngày, Vấn Nghiệp đã gây ra chuyện còn liên quan tới phát luật.

Vào công ty thì lại không thấy nó đâu, chỉ có thư ký lo lắng muốn điên nhìn thấy anh như thấy cọng rơm cứu mạng.

Vấn Đông vừa đi vừa nói: “Kể tình hình đi?”

Thư ký chậm rãi kể lại: “Trưởng phòng Vấn tìm nhiều hướng dẫn viên tùy tiện làm giả giấy tờ, bọn họ không phải người có chuyện môn, không quản lý du khách du lịch trong hợp đồng, tự tiện đưa khánh đến khu vực cấm, còn thu tiền bên ngoài của khách, người bên tổng cục điều tra đã điện gọi đính danh chủ doanh nghiệp tới, Giám đốc Vấn e rằng ngài phải tới sở cảnh sát một chuyến!”

Vấn Đông bóp trán, sắt mặt đỏ au, cố gắng bình tĩnh hết sức có thể: “Nó...đâu rồi?”

Thư ký chần chờ lại nói: “Dạ! Trưởng phòng Vấn hình như đã bỏ trốn rồi!”

Vấn Đông cười nhạt, sắt mặt lạnh như hầm băng, Vấn Nghiệp muốn chơi anh thì chẳng cần lý do, anh còn không lạ gì nữa, nhưng lần này nó chơi hơi quá rồi.

“Tới sở cảnh sát thu sếp đi!”

Vấn Đông quay trời lại phòng, nhìn đường phố bên dưới biểu tình lại lạnh nhạt, thứ anh gắng gượng nhiều năm, không phải là công ty này mà là anh, sự cố gắng điên cuồng của anh đều bị đạp đổ, thứ anh bực tức không phải là Vấn Nghiệp mà là do anh quá nhân nhượng, anh sống rất có khuôn phép, không tùy tiện tức giận vì chuyện gì cũng không vui mừng quá lớn vì chuyện gì, anh đã nói là anh rất nhạt.

Có lẽ lần này, anh cảm thấy hơi mệt, anh kham không nỗi nữa, Vấn Nghiệp từ trước đến giờ đều không để anh vào mắt, anh vẫn một mực lo cho nó, chắc có lẽ là từ bi xuất phát, bố mẹ từ nhỏ đã ít quan tâm tới bọn họ, hoặc có lẽ bọn họ quan tâm tới anh hơn, cho nên đố kị của con người là không giới hạn, nhưng để đạt tới đỉnh điểm, như vậy là một thứ chẳng thể cứu vãn được nữa, có lẽ anh thật sự là một người đáng ghét trong mắt của nó, anh sẽ không để ai ghét anh thành như vậy, cho nên hôm nay nếu có thể anh sẽ giải quyết hết cho nó lần từ bi cuối cùng này.

Thư ký lái xe đưa anh tới sở cảnh sát, Vấn Đông vẫn rất nhẹ nhàng, chuyện lần này có thể rất nghiêm trọng, nếu công ty không thể giữ, anh còn có thể làm gì.

Ngồi trong sở cảnh sát, bọn họ nói rất nhiều nhưng thứ động lại trong não của anh là một thông tin đối với người khác thật sự khủng khiếp nhưng đối với anh thì không, Vấn Đông sắc mặt chẳng có lấy một tia cảm xác, cô thư ký đứng một bên nghe tin mà chân cũng run rẩy, khó khăn lắm mới đứng được.

Vấn Nghiệp có thể tưởng rằng Vấn Đông đang mệt mỏi và khó chấp nhận, hoặc suy sụp gì đó, chuyện này với Vấn Đông mà nói chẳng là gì, tước giấy phép kinh doanh một năm có thể là mối đe dọa với công ty của anh, nhưng chuyện anh lo nhất là nhân viên trong công ty, bọn họ trong một năm phải làm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.